Châu Liên Bích Hợp - Bạc Yên

Chương 67: Chương 67



Tiêu Đạc ôm Vi Nhiễm trở về chỗ ở của nàng, Dương Nguyệt vội vàng theo sau vào nhà, không biết chuyện gì xảy ra.
 
Tiêu Đạc cũng không quay đầu lại nói ra: "Mau đi gọi y sĩ."
 
Dương Nguyệt không dám thất lễ, lập tức vội vàng xoay người đi ra ngoài.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tiêu Đạc đặt Vi Nhiễm nằm ở trên giường, cởi áo choàng của nàng ra, lại nới lỏng cổ áo, sau đó đắp chăn cho nàng. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trắng đến gần như màu của tuyết, tóc và trán đều bị mồ hôi thấm ướt, lông mày tinh tế nhíu chặt lại, giống như đang chịu đựng thống khổ gì đó.
 
Tiêu Đạc vô thức cầm bàn tay nhỏ của nàng đặt ở bên miệng. Hắn vừa nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của gã sai vặt, từ bên cửa thấy nàng ngã trên mặt đất, trực tiếp từ trong thư phòng chạy ra ngoài, căn bản không để ý tới giây trước đó hai người còn đang cãi vả. Lúc ôm lấy nàng, chỉ cảm thấy vật nhỏ này nhẹ tựa như mây khói, thổi một cái sẽ biến mất, tay không tự giác cầm thật chặt.
 
Rõ ràng gầy như vậy, mảnh mai như thế, bình thường trông cũng ôn hòa mềm mại, nhưng vẫn cứ là người không chịu chịu thua, tính tình quật cường. Xảy ra chuyện lớn như vậy, nàng tự tiện dùng thuốc tránh thai, khiến người trượng phu như hắn đây buồn bực, hắn không nên tức giận sao? Nàng thì hay rồi, xoay người rời đi! Cũng không thèm dỗ dành hắn vài câu, có thể hắn sẽ không so đo nữa.
 
Thị nữ bưng chậu nước tiến đến, đang muốn vặn khăn lau mặt cho Vi Nhiễm thì Tiêu Đạc thuận tay nhận lấy, cẩn thận lau mồ hôi trên mặt cho nàng.
 
"Thân thể phu nhân rốt cuộc không thoải mái ở đâu?" Hắn nhíu mày hỏi.
 
Thị nữ kia vốn sợ Tiêu Đạc, nghe vậy run rẩy quỳ trên mặt đất, đập nói lắp ba nói ra: "Nô tỳ. . . Cũng không biết. Chỉ là nghe Cố tiên sinh nói phải dùng thảo dược ngâm bảy ngày mới có thể khỏe lại."
 
Màu sắc trong đáy mắt Tiêu Đạc dần dần tối lại, không phải nói bên trong túi thơm chỉ là thuốc tránh thai sao? Lại vẫn cần dùng đến tắm thuốc nữa hả? Lần trước hắn ở Lạc Châu bị người ám toán, trúng cực độc, Cố Thận Chi cũng dùng phương pháp này giúp hắn thải độc. Chỉ có điều nội tình thân thể của hắn tốt, ngâm hai lần là khỏi. Chẳng lẽ chuyện này còn có ẩn tình?
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Y sĩ được Dương Nguyệt mời tới rất nhanh, trước tiên hành lễ với Tiêu Đạc, Tiêu Đạc gấp gáp nói: "Miễn đi, mau khám bệnh cho phu nhân thử."
 
Y sĩ ngay cả mí mắt cũng không dám nhấc, chỉ tiến lên nắm tay cổ tay đã được đắp lên miếng vải trắng muốt, nhẹ nhàng tránh ánh mắt của hắn. Hắn ta mới vào phủ, còn chưa gặp Vi Nhiễm. Bọn họ đều nói đại thiếu phu nhân này là mỹ nhân tuyệt thế, khiến Quân Sử mê đến ngũ mê tam đạo[1], thương nàng thương đến mức giống như nhãn cầu tử[2]. Hắn ta sợ sơ sót một cái, có chỗ mạo phạm, bởi vậy vô cùng cẩn thận.
 
[1]Ngũ mê tam đạo: dùng để diễn tả những điều không rõ ràng hoặc điều mà mọi người không thể hiểu được.
[2]Nhãn cầu tử: ví với người được yêu thích.
 
Y sĩ nhíu mày suy nghĩ một lát, lại hỏi Dương Nguyệt mấy câu, mới thấp giọng trả lời: "Quân Sử, thân thể phu nhân suy yếu, cảm xúc bất ổn dẫn đến hôn mê, cũng không đáng lo ngại. Nhưng thân thể suy yếu đến nước này hẳn là bệnh nặng mới khỏi, phải tránh cảm xúc kích động."
 
Trên mặt Tiêu Đạc không lộ vẻ gì, chỉ nói: "Ta biết rồi, ngươi đi xuống đi."
 
Y sĩ khom người lui ra ngoài. Tiêu Đạc lẳng lặng nhìn Vi Nhiễm một hồi, hỏi Dương Nguyệt đứng ở bên cạnh: "Bệnh nặng mới khỏi là sao? Chỉ là thuốc tránh thai, đáng lẽ không đến mức như thế."
 
Trái tim Dương Nguyệt đột nhiên dâng lên cổ họng. Nếu như nàng ấy nói dối tiếp, trái lại sẽ hại tiểu thư hay không? Chuyện bị trúng độc, bởi vì liên quan đến bình thuốc tránh thai kia nên không nói rõ với bên ngoài, chỉ nói Vi Nhiễm muốn điều trị thân thể, mới cần tắm thuốc.
 
"Chuyện bình thuốc tránh thai kia, ta đã biết rồi." Tiêu Đạc giúp Vi Nhiễm giém chăn: "Cho nên ngươi không cần lo lắng nữa, có chuyện cứ nói thẳng."
 
Dương Nguyệt bị dọa đến lập tức quỳ trên mặt đất, giọng nói cũng run rẩy theo: "Quân Sử thứ tội! Tiểu thư nàng cũng không phải là cố ý giấu diếm, thật sự là tình thế bất đắc dĩ. Nô tỳ theo tiểu thư từ Cửu Lê đến Đại Hán, người người đều nói Quân Sử thích chính là Chu gia Nhị tiểu thư, hơn nữa nữ tử ái mộ Quân Sử nhiều như vậy, tiểu thư nói chính nàng quá nhỏ bé, thật sự là không dám thích ngài. . . . Bên trong túi thơm có mấy vị thảo dược tương xung với thuốc mà Cố tiên sinh chế tác, khiến cho tiểu thư trúng độc. Mấy ngày nay độc tố vừa thanh lọc được một chút, cho nên thân thể tiểu thư còn rất yếu ớt."
 
Quả là thế. Đã suy yếu như thế, vừa rồi ở tịnh thất vì sao không nói, còn thuận theo hắn làm ẩu?
 
Yêu Yêu, rốt cuộc nàng đối với ta là có tình hay vô tình? Tiêu Đạc giơ tay chạm lên da thịt như mỡ đông của người trên giường, lại nắm tay thành quyền, đứng lên: "Không cần nói cho nàng ấy biết tối nay ta tới. Chuyện này cứ dừng ở đây."
 
Dương Nguyệt ngước mắt nhìn hắn một cái, thấp giọng đáp: "Vâng."

 
Nàng ấy tuyệt đối không ngờ rằng, Tiêu Đạc lại dễ dàng buông tha chuyện này như thế.
 
Tiêu Đạc vừa muốn rời đi, người trên giường bỗng nhiên kéo lấy tay áo của hắn, dường như đang nói mớ: "Đại ca. . . Muội muốn thấy đèn lồng trên cây hòe già, huynh ôm muội. . ." Hắn dừng một chút, giống như thất thần, sau đó cúi người để tay nàng vào bên trong rồi mới cất bước đi ra.
 
Vi Nhiễm mơ một giấc mơ rất dài, mơ thấy ngày Đại Tế ở Cửu Lê, nấu trâu làm thịt dê, giăng đèn kết hoa. Vương Tiếp bôi bột mì lên trên mặt của nàng, nàng đuổi theo hắn chạy loạn ở trên sân lớn trước miếu Vu Thần, Vi Mậu và Vương Tường nhìn bọn họ cười.
 
Vi Khôn quát lớn vài câu, bọn họ cũng không sợ, nàng còn ầm ĩ đòi Vi Mậu nâng nàng lên cao, đi lấy đèn lồng đỏ treo trên cây, gió núi thổi lên thạch phiến treo ở trước cửa mỗi nhà, bọn họ cười đến rất vui vẻ.
 
Lúc nàng mở to mắt thì đã là ban ngày. Tuy ánh nắng ấm áp, nhưng nơi này cũng không phải là Cửu Lê, trong lòng không khỏi có chút mất mát.
 
Dương Nguyệt trông nom một đêm, chống tay tựa ở bên giường ngủ gật, cảm nhận được Vi Nhiễm đã tỉnh, vội vàng đứng lên hỏi: "Tiểu thư, người cảm thấy khá hơn chút nào chưa?"
 
"Ta không sao." Vi Nhiễm vén chăn lên xuống giường: "Ai đưa ta về?"
 
Dương Nguyệt sửng sốt một chút, nhớ tới lời dặn dò của Tiêu Đạc, bèn nói: ". . . Là Cao tổng quản. Hắn còn chuyển lời của Quân Sử, nói chuyện này dừng ở đây."
 
Dừng ở đây? Là tha thứ cho nàng à? Vi Nhiễm còn muốn hôm nay chủ động đi chỗ Sài Thị thỉnh tội, nếu Tiêu Đạc nói dừng ở đây, vậy nàng cũng không vẽ vời thêm chuyện nữa. Chuyện còn lại hắn sẽ tự xử lý tốt.
 
Nàng đến Tiêu phủ được mấy tháng, hai người vốn là chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, hắn không ở cùng đối với nàng mà nói cũng không có bao nhiêu ảnh hưởng. Thỉnh thoảng nàng nhớ nhà thì lấy đồ vật cha gửi tới nhìn một chút, ngoài ra thì không có cái gì để nhớ nhung.
 
Ăn điểm tâm xong, Vi Nhiễm ngồi ở trên giường nhàn nhã đọc sách như thường ngày, chỉ là lúc cầm lấy cái chén uống nước, nghiêng mắt nhìn đến bản chữ mẫu trong tay. Sau khi hắn đi Kinh Thành, trong lúc rảnh rỗi nàng lại bắt đầu luyện chữ, bút phong đã phảng phất có mấy phần khí thế lăng lệ của hắn.
 
Thị nữ chạy vào, quỳ trên mặt đất, trình một phong thư lên. Vi Nhiễm nhận lấy, lạc khoản (phần đề) là La Vân Anh. Nàng mở thư ra, bên trong hiện lên một hàng chữ: "Trương Dũng giảo hoạt, giúp ta."
 
Vi Nhiễm xem xong, lập tức đứng dậy hỏi: "Quân Sử có ở trong phủ không?"
 
Thị nữ lắc đầu: "Không có ạ, trước đó đã đi quân doanh rồi."
 
Vi Nhiễm lại hỏi: "Vậy Nhị công tử đâu?"
 
"Chắc ở chỗ Tiết di nương."
 
Vi Nhiễm cũng không hỏi thêm nữa, trực tiếp đi ra ngoài.
 
. . .
 
Mấy ngày sau khi xảy ra chuyện, Tiết thị vẫn luôn không ngủ yên ổn. Ngày đó bà ta chẳng biết tại sao bị Sài Thị sai khiến cùng Tiêu Thành Chương đi chuẩn bị dược thảo, chờ đến trời sắp tối trở lại trong phủ, Chu thị và Vương Tuyết Chi đã xảy ra chuyện và bị giam rồi.
 
Nghe nói bọn họ hợp mưu chiếm chìa ngọc muốn đi mở kho vàng thì hai chân của bà ta bị dọa đến muốn nhũn ra.
 
Đến nay, bà ta còn chưa nhìn thấy Vương Tuyết Chi, cũng không biết Sài Thị muốn xử lý nàng ta như thế nào.
 
Vương Tuyết Chi kia thế nhưng là Thiên kim Thị Lang, được Thái hậu sủng ái. Trước khi qua phủ, Tiết thị luôn hy vọng nàng ta có thể cho giúp đỡ Tiêu Thành Chương, tương lai có khi nâng cao thắt lưng trước mặt Tiêu Đạc. Nào ngờ lại là kết quả thế này. Chẳng lẽ cả đời này, con trai của bà ta thật sự không có cơ hội xoay người? Hai mẹ con bọn họ phải luôn bị ức hiếp ư?
 
Bà ta vừa khiếp sợ vừa ảo não, còn có mấy phần chán nản, vì mất hy vọng nên thân thể có chút khó chịu, nằm ở trên giường mấy ngày, đều là Tiết Cẩm Nghi ở bên hầu thuốc.

 
Y sĩ lại đến xem mạch cho bà ta, bẩm báo Tiêu Thành Chương: "Nhị công tử, Tiết di nương đây là tích tụ tại tâm, dược thạch[3] khó trị hết, nhiều lắm chỉ khơi thông thêm thôi ạ."
 
[3]Dược thạch: thuốc và châm cứu
 
Tiêu Thành Chương liếc mắt nhìn Tiết thị nằm trên giường, sai Hồi Hương đưa y sĩ ra ngoài.
 
Tiết Cẩm Nghi cho Tiết thị uống một ngụm nước, mím môi nói ra: "Cô cô, ngài vẫn nên nghĩ thoáng chút. Vương Tuyết Chi kia phạm phải sai lầm lớn như thế, kết quả tốt nhất cũng là phải đuổi về nhà ngoại. Nàng ta hại biểu tẩu thành như thế, biểu ca sẽ không bỏ qua cho nàng ta. Nghe nói tối hôm qua biểu ca thẩm vấn Chu ma ma kia hai lần, lúc rạng sáng, Chu ma ma bị người từ cửa sau kéo đi."
 
"Ai. . . Con ta tạo cái gì nghiệt đây chứ! Thế mà cưới loại nữ nhân này về." Tiết thị đấm ngực nói.
 
Tiêu Thành Chương ngồi ở bên cạnh bàn, cầm lấy một quả quýt trên bàn lột ăn, trông có chút hả hê nói ra: "Con đã sớm nói với mọi người rồi, Vương Tuyết Chi này vừa không có giáo dục lại vừa bưu hãn. Lúc ở Kinh Thành đã đánh chết người, người và phụ thân cứ nhất định bắt con cưới ả, rồi thì sao? Thiếu chút nữa ủ thành đại họa. Chẳng qua bây giờ như vậy cũng tốt, mẫu thân khẳng định bắt con bỏ ả thì con có thể cùng A Anh ở bên nhau."
 
Tiết thị nghiêng người nhìn hắn một chút. Thật không biết đứa con trai này có phải thiếu thông minh hay không? La Vân Anh kia và Vương Tuyết Chi có thể so sánh với nhau hay sao?
 
Hồi Hương đưa y sĩ xong quay trở về nói với Tiêu Thành Chương: "Nhị công tử, đại thiếu phu nhân ở bên ngoài, xin ngài đi ra ngoài một chút, nói có chuyện quan trọng muốn nói với ngài."
 
Tiêu Thành Chương vội vàng nhét miếng quýt cuối cùng vào trong miệng, vừa đi ra ngoài vừa nói: "Nương, con đi trước!"
 
Tiết thị lắc đầu, chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt, nằm xuống lại.
 
***
 
Quân doanh Thiên Hùng Quân tại phía Nam cách Nghiệp Đô ba mươi dặm, bên cạnh sông Chương. Bấy giờ trong doanh đang thao luyện, tiếng la rung trời, trên giáo trường Mã quân Bộ quân theo trận khiển khai, ngay ngắn trật tự.
 
Trong soái trướng, Tiêu Đạc mặc khôi giáp, tay chỉ trên dư đồ, cùng chư tướng nói kế hoạch xuất binh biên cảnh phía Đông lần này. Hắn nói với đám người: "Ta biết đánh với Khiết Đan một trận kéo dài, chư tướng còn chưa lấy lại sức sau trận chiến mệt mỏi đó. Nhưng quốc gia gặp nạn, đại trượng phu lo việc nghĩa không thể chểnh mảng. Huống chi Thiên Hùng Quân chính là thân binh của Sử Tướng, nha binh đệ nhất Đại Hán, càng không thể rơi vào tay người sau. Sau chiến thắng này, triều đình chắc chắn sẽ phong thưởng thật lớn. Cá nhân ta có được tiền tài đều tặng hết cho chư vị!"
 
Trong lúc nhất thời, tinh thần quần chúng sôi sục. Trong loạn thế binh lính cầm đầu trong tay đánh trận, có hôm nay không có ngày mai. Nói to hơn một chút là vì kiến công lập nghiệp, nhiều hơn nữa là vì kiếm lợi ích, ngủ với nữ nhân. Tiêu Đạc quá hiểu bản tính của bọn họ, mỗi lần triều đình phong thưởng, hắn đều lấy phần lớn tiền tài ra khao thưởng cấp dưới, những người này được chỗ tốt, tự nhiên quyết một lòng đi theo hắn.
 
Tiêu Đạc thấy bọn họ sĩ khí dâng cao, rất cảm thấy vui mừng, tay chỉ Chương Đức Uy nói: "Hành quân Binh mã sử Chương Đức Uy nghe lệnh. Trong quân của Sử tướng thiếu Tiền bộ đốc tiên phong, trận chiến này, ngươi theo Sử tướng."
 
Chương Đức Uy sửng sốt một chút, lập tức đáp: "Mạt tướng nghe lệnh!"
 
Chúng tướng lần lượt đi ra khỏi trướng, tốp năm tốp ba tụm lại nói chuyện. Trận chiến này phải đi mất mấy tháng, trong nhà đầu giường đặt gần lò sưởi còn ngủ không đủ ấm, trong lòng khó tránh khỏi có chút phê bình thầm kín, nhưng nghĩ tới rất nhanh lại có bạc chui vào trong túi, lập công lại còn có thể thăng chức, chút ít từ này cũng nuốt hết trở về.
 
Tiêu Đạc còn ở trong trướng, cầm túi nước ngửa đầu uống nước, con mắt nhìn chằm chằm sa đồ, vẻ mặt nghiêm túc chuyên tâm trước sau như một. Lý Diên Tư đi tới nói: "Quân Sử, tân binh đã chiêu mộ xong, nhưng còn cần thao luyện, cũng không biết bọn họ có thể có thể gánh vác chức trách lớn hay không? Mặc dù Dương Thủ Trinh mới là người đứng đầu ba đường phản quân, nhưng Quân sử giao tất cả chủ lực Thiên Hùng Quân cho Sử tướng, đoạn đường này chúng ta mang theo tân binh, sợ rằng sẽ rất khó đánh."
 
Tiêu Đạc nhìn Lý Diên Tư một cái, nhếch miệng cười nói: "Không phải có ngươi theo quân đốc chiến à? Đúng rồi, trong đám binh sĩ mới chiêu mộ có người này không?" Hắn đem tờ giấy vàng trong tay áo ra, Lý Diên Tư mở ra nhìn một chút: "Đến từ Lạc Dương cũng không ít, trong ấn tượng của ta thì không có cái tên này. Lát sau bảo quân giáo kiểm tra thử. Không biết người này có chỗ nào đặc biệt?"
 
Tiêu Đạc cau mày nói: "Người này là Chu Gia Mẫn tiến cử, nhưng ta không muốn dùng."
 
"Tại sao ạ?"
 
Tiêu Đạc liền kể sự tình thẩm vấn Chu thị mấy ngày trước cho Lý Diên Tư nghe: "Ta phái người đi Kinh Thành, không tìm được Thiệu Khang. Mà người Thiệu Khang thiếu cược, tựa hồ rất có bối cảnh, làm sao cũng không tra được. Lời nói lần thứ hai của Chu thị có lẽ là thật."

 
Lý Diên Tư hiểu ý: "Vậy theo lời thú nhận của Chu thị, có người dùng thế lực bắt ép Thiệu Khang, bắt bà ấy làm ra chuyện như thế, nhưng bà ấy lại không biết người kia là ai, chỉ thông qua Trương Dũng đến truyền lại tin tức. Trương Dũng đến bây giờ còn chưa bắt được, cho nên không cách nào gặng hỏi được. Quân sử nghi ngờ là. . . Nhị tiểu thư?"
 
Tiêu Đạc khoát tay áo: "Trước mắt còn không có chứng cứ xác thực, cũng có thể là Lý Tịch, nhưng ta không muốn dùng người nàng ta tiến cử. Nếu người này không thể dùng, nạp hắn vào doanh, người bên ngoài sẽ nói Tiêu Đạc ta mặc cho một nữ nhân sắp xếp, công tư không phân minh. Nếu người này có thể được trọng dụng, cất nhắc lên, tương lai khó đảm bảo không bị nàng ta lợi dụng. Người này không dùng được."
 
Lý Diên Tư há to miệng, muốn nói rồi lại thôi, Tiêu Đạc nhìn hắn một cái: "Có việc thì nói. Từ khi nào ngươi học được cái điệu bộ của Chương Đức Uy rồi?"
 
Lý Diên Tư cười một tiếng, nói: "Thực ra cũng không có gì, lo lắng của Quân sử thuộc hạ đều hiểu. Chỉ là, mấy ngày nay Quân sử hàng đêm ngủ ở quân doanh, vì sao không hồi phủ? Thật sự là quân vụ nặng nề hay là vì tránh đi phu nhân?"
 
Tiêu Đạc che dấu vẻ mặt, im lặng ngồi trên ghế.
 
Lý Diên Tư ngồi ở dưới tay Tiêu Đạc, dùng giọng điệu của một ông bạn quen biết nhiều năm chứ không phải thuộc hạ nói: "Ta cũng đã nghe Thận Chi nói chuyện này rồi, y vốn muốn tự mình đến gặp người để giải thích, nhưng bị ta ngăn cản. Quân sử ở trên chiến sự quả quyết như thế, làm sao gặp được người mình thích lại trở nên không quả quyết rồi? Ta biết người giận cách làm của phu nhân, nhưng người có nghĩ cho phu nhân không?"
 
Ánh mắt Tiêu Đạc bắn về phía hắn, mang theo mấy phần bất mãn: "Chẳng lẽ ta đối với nàng còn chưa đủ tốt?"
 
Lý Diên Tư hít một hơi: "Ta nói không quá xuôi tai, Quân sử không nên tức giận. Ta đã từng gặp Quân công tử, cảm thấy cử chỉ và tính tình đều khiến người ta như tắm gió xuân, rất khác Quân Sử. Nữ nhân, nhất là nữ tử giống phu nhân, tiền tài, quyền thế và địa vị đều không đủ để đả động nàng ấy, chỉ có dùng nơi này." Lý Diên Tư vỗ vỗ ngực: "Nàng ấy lấy chồng ở nơi tha hương, tại Đại Hán không có ai làm chỗ dựa, đề phòng người khác, không thể coi là sai. Nếu người thật lòng thích nàng ấy thì phải nên bao dung nhường nhịn, cho nàng ấy thời gian để tháo xuống phòng bị trong tim. Khi đó người đối xử với Chu nhị tiểu thư không phải cũng chỉ kiên nhẫn mấy tháng đó à? Giống như người, vừa có chuyện thì né tránh, tỏ ra cao thượng, phu nhân vốn mẫn cảm suy nghĩ nhiều, nàng ấy sẽ nghĩ như thế nào?"
 
Tiêu Đạc nhíu mày, cúi đầu nhìn sợi dây kết bằng cỏ trên cổ tay mình. Mấy đêm nay, trằn trọc khó ngủ, đồ vật thuộc về nàng ở trên người hắn cũng chỉ có cái kết cỏ này.
 
Lý Diên Tư tiếp tục nói ra: "Phu nhân dung mạo tuyệt thế, tâm tư thông tuệ, thế gian này nam tử thích nàng ấy chỉ nhiều chứ không ít. Quân công tử - đối thủ mạnh kia, chẳng phải còn chưa hết hy vọng sao? Quân Sử đã biết Chu thị hãm hại, còn có người giật dây chưa bắt được, không lo an ủi phu nhân thật tốt, không thừa dịp trước khi xuất chinh, dốc lòng làm bạn, thì không sợ lúc rời nhà, phu nhân sẽ gặp chuyện sao? Đến lúc đó, hối hận thì đã muộn."
 
Tiêu Đạc nghe xong, lập tức đứng lên, nắm chặt nắm đấm, sải bước rời đi.
 
***
 
Trăng treo trên ngọn cây, trong một cái thôn trang nhỏ vùng ngoại ô Nghiệp Đô có vẻ vô cùng tĩnh mịch.
 
Một bóng đen xuất hiện dưới một hàng cây già đầu thôn, cẩn thận nhìn nhìn bốn phía, bước chân rất nhẹ, đi về phía tiểu viện không đáng chú ý. Hắn ta đi vào bên trong nhà, cài then cửa, không dám đốt đèn, nằm đến trên giường gối lên hai tay. Hắn ta muốn nhanh chóng chạy thoát, lại khổ vì không có bạc, chỉ có thể gửi thân ở chỗ này.
 
Chu thị và Vương Tuyết Chi thật sự là hai tên phế vật không được việc! Sớm biết ngày đó, hắn ta phải tự mình đi Tiêu phủ, không cần lén lén lút lút như chim sợ cành cong giống bây giờ.
 
Đột nhiên vang lên hai tiếng gõ cửa nhè nhẹ.
 
Trương Dũng cảnh giác ngồi dậy, nhưng không có lên tiếng thưa. Sau cái phòng này có một cửa nhỏ, nếu tình huống không ổn thì hắn ta cũng có thể chuồn đi bất cứ lúc nào.
 
"Ca, huynh ở bên trong à? Đệ là Tiểu Nam đây." Người bên ngoài nhẹ giọng nói.
 
Trương Dũng xuống giường đi tới một bên cửa, thân thể dán chặt lấy cánh cửa, lại nghe người ngoài cửa nói: "Ca, huynh ở bên trong à? Mở cửa nhanh đi, đệ đưa bạc tới cho huynh."
 
Hắn ta kéo cửa ra thành một cái khe, nhìn thấy Trương Nam một mình đứng ở bên ngoài, kéo hắn ta bước vào, lại nhanh chóng đóng cửa lại.
 
Trương Nam để một cái gói nhỏ lên bàn, nói ra: "Ca, đệ đợi huynh nhiều ngày nhưng không thấy huynh liên lạc với đệ. Ầy, đây là bạc huynh cần, đệ đã xoay sở đủ cho huynh rồi."
 
Trương Dũng cau mày nói: "Không phải ta đã nói rồi sao? Bảo đệ đừng đến, có việc ta sẽ liên lạc với đệ. Có bị người nhìn thấy không?"
 
"Huynh yên tâm đi, đệ làm việc rất cẩn thận."
 
Giờ phút này, bên ngoài hàng rào gỗ của viện tử, một đám người ngồi xổm. La Vân Anh đang muốn đưa tay ra lệnh cho đám người hành động, nhưng Vi Nhiễm đè tay nàng lại, dùng khẩu hình nói ra: "Trước tiên phái người về phía sau trông chừng, ta sợ có lối ra khác. Hắn ta giảo hoạt như thế, để chúng ta tìm nhiều như vậy ngày thì tất nhiên sẽ chừa cho mình đường lui."
 
La Vân Anh khẽ gật đầu, vừa muốn động thì Tiêu Thành Chương giữ chặt các nàng: “Hai người đừng nhúc nhích, ta đi!" Sau đó liền dẫn mấy người, khom lưng đi ra phía sau.
 
Vi Nhiễm chú ý động tĩnh trong phòng, xung quanh chỉ có tiếng chó sủa lác đác, còn lại đều yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe được. Bỗng nhiên, hậu viện vang lên một tiếng "lạch cạch", ở trong đêm tối yên tĩnh trở nên vô cùng rõ ràng. Vi Nhiễm giật mình trong lòng, La Vân Anh mắng nhỏ một tiếng, vừa muốn để cho người đồng thời xông vào thì cửa kia lại tự động mở ra.
 

Trương Dũng bắt giữ Trương Nam đi ra.
 
Vi Nhiễm và La Vân Anh cũng không còn trốn nữa, xuất hiện ở trước mặt Trương Dũng. La Vân Anh nói: "Trương Dũng, tối nay ngươi chạy không thoát đâu!"
 
Trương Dũng cười lạnh, ánh mắt lộ vẻ tàn khốc, cúi đầu nói: "Trương Nam, ngươi thật có tiền đồ, dám bán đứng ta!"
 
"Đệ không có, ca, đệ thật sự không có!" Trương Nam liên tục khoát tay, hắn ta cũng không biết đây là chuyện gì!
 
"Không phải hắn bán ngươi. Chúng ta cũng không phải đi theo hắn tới, là ngươi bán chính bản thân ngươi." Vi Nhiễm lạnh nhạt nói.
 
Lúc này, Trương Dũng mới nhìn về phía nàng, trong ánh mắt đầu tiên là toát ra mấy phần kinh diễm, sau đó mới nói: "Không phải đi theo hắn, dựa vào các ngươi cũng có thể tìm tới chỗ này?"
 
Vi Nhiễm nói: "Ngươi tự cho là thông minh nhưng cũng có sơ hở. Tất cả dân cờ bạc đều là giới không hết nghiện, chúng ta tới phường đánh cược tìm được hành tung của ngươi, không liên quan đến đệ đệ của ngươi. Hắn ta một lòng vì ngươi, làm thế nào cũng không chịu khai ra chỗ ngươi trốn, sao ngươi nhẫn tâm tổn thương hắn?"
 
Trương Dũng mắng nhỏ một tiếng, một chưởng đẩy Trương Nam sang một bên, lấy kiếm trong tay ra,  mũi kiếm sắc bén bức người: "Dựa vào mấy người các ngươi cũng muốn bắt được ta? Quá coi thường ta rồi!"
 
"Vậy thì cứ thử một chút xem, lên!" La Vân Anh giơ ngang tay bảo vệ Vi Nhiễm ở sau lưng, sau đó ra lệnh đám người ùa lên.
 
Không nghĩ tới võ công của Trương Dũng lại rất cao cường, lúc này hơn mười người vây quanh hắn ta nhưng lại không chiếm được một chút lợi thế. Vi Nhiễm và La Vân Anh ở bên cạnh nhìn, Tiêu Thành Chương cũng từ phía sau xám xịt trở về, biết lỗi gãi đầu nói: "Là ta làm hỏng việc."
 
La Vân Anh nguýt hắn một cái, lại trông thấy Tiêu Thành Chương đột nhiên há to mồm, chỉ kịp một tay lấy ôm nàng ấy ở trong ngực che chở. Tiếp đó xoẹt một tiếng, cánh tay của hắn bị kiếm sắc chém một đường, lập tức máu tươi tuôn ra như nước đổ.
 
Vi Nhiễm cũng bị một người từ trên trời rơi xuống kéo về sau mấy bước, còn chưa thấy rõ là ai, người áo đen bịt mặt vừa mới nấp sau lưng bọn họ không một tiếng động ra tay đánh về phía nàng lần nữa!
 
Người kéo Vi Nhiễm lập tức tiếp chiêu với người áo đen bịt mặt kia, hai người quần nhau. Người kia tay không tấc sắt nhưng không rơi vào thế hạ phong, làm cho người áo đen cầm kiếm liên tiếp lui lại.
 
"Nhị công tử, ngươi không sao chứ?" Vi Nhiễm vội vàng đi tới xem xét thương thế của Tiêu Thành Chương, Tiêu Thành Chương ôm lấy cánh tay, nằm ở trong ngực La Vân Anh nói: "Có phải ta sắp chết hay không?"
 
"Ngậm miệng! Làm gì chết dễ dàng như vậy!" La Vân Anh quát, vừa xé một góc y phục, thuần thục băng bó lại cho hắn.
 
Vi Nhiễm lại ngẩng đầu nhìn người vừa cứu nàng. Người này cao bảy thước, thể phách cường kiện, tướng mạo vô cùng đoan chính. Tuổi của y khoảng chừng hai mươi, ra chiêu rất ổn, thong dong điềm tĩnh, không chút khiếp đảm nào. Người áo đen bịt mặt kia bị y nhìn thấy sơ hở, một chưởng đánh tới bả vai, liên tục lui về phía sau mấy bước mới đứng vững, cũng không ham chiến, quay người chạy như bay.
 
Nam nhân vừa muốn đuổi theo, Vi Nhiễm kêu lên: "Giặc cùng đường chớ đuổi, tráng sĩ xin dừng bước!"
 
Người kia đành phải trở lại, cúi đầu hỏi: "Cô nương, nàng. . . Nàng không sao chứ?" Vừa rồi y ngủ ở trên cây, trong thoáng chốc mở mắt, nhìn thấy ánh trăng phủ xuống, nữ tử váy dài tung bay, tóc đen như thác nước rủ xuống thắt lưng, thân ảnh tựa như ảo mộng. Y không nghĩ tới thế gian lại còn có nữ tử xinh đẹp, xuất trần như vậy, tiếng nói cũng du dương như chuông bạc, giống như ở trong mộng, nhất thời thất thần, suýt nữa không kịp cứu nàng.
 
Vi Nhiễm cười cười: "Ta không sao, đa tạ tráng sĩ ân cứu mạng. Còn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh?"
 
"Ta, ta gọi Triệu Cửu Trọng. Vừa rồi ngủ ở trên cây." Triệu Cửu Trọng chỉ chỉ bên trên đại thụ.
 
Vi Nhiễm còn chưa nói chuyện, chợt thấy một hình ảnh: Trên chiến trường khói lửa nổi lên bốn phía, binh mã hỗn loạn. Triệu Cửu Triệu Cửu Trọng khoác giáp bạc trên người, ở trước người Tiêu Nghị đang bị thương bảo vệ ông, ánh mắt kiên định, chém từng kỵ binh vọt tới ngã xuống.
 
La Vân Anh băng bó kỹ cho Tiêu Thành Chương xong, ngẩng đầu nói: "Thân thủ của ngươi tốt như vậy, là làm nghề gì vậy?"
 
Triệu Cửu Trọng nói đúng sự thật: "Ta vốn định đi bộ đội, nhưng thời gian chiêu mộ binh lính đã kết thúc, quân kỷ của Thiên Hùng Quân nghiêm minh, không chịu phá lệ. Ta bất đắc dĩ chỉ có thể ở lân cận quanh quẩn một chỗ, dự định hai ngày nữa sẽ về quê nhà."
 
Vừa vặn bên kia, Trương Dũng cũng đã thuận lợi bị chế ngự, ấn trên mặt đất, trong miệng còn hùng hùng hổ hổ. Triệu Cửu Trọng ôm quyền cáo từ với Vi Nhiễm, Vi Nhiễm vội vàng ngăn lại nói: "Tráng sĩ cứu tính mệnh ta, ta nên báo đáp. Nếu ngươi muốn đi bộ đội, ta nhất định nghĩ biện pháp để ngươi toại nguyện."
 
"Lời này của cô nương là thật chứ?" Triệu Cửu Trọng kích động giữ lấy cổ tay Vi Nhiễm, "Nhưng nghe nói như muốn bọn họ phá lệ, ít nhất phải quen biết mấy Đại tướng tâm phúc của Tiêu Quân Sử. . ."
 
"Ta. . ." Vi Nhiễm bị y nắm lấy cổ tay, vừa định rút về thì trong bóng tối có một thanh âm giận dữ hét:
 
"Ngươi buông nàng ra cho ta!"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.