Châu Liên Bích Hợp - Bạc Yên

Chương 69: Chương 69



Đêm đó Vi Nhiễm ngủ rất yên ổn, luôn cảm thấy được bao bọc bởi một loại năng lượng ấm áp khiến tất cả phiền não ưu sầu cũng không có.
 
Sáng sớm, nàng còn chưa thức đậy, trước tiên duỗi lưng một cái, gân cốt toàn thân đều giãn ra, ngay sau đó một hôn ngọt ngào đã rơi trên môi nàng.
 
Nàng cười thành tiếng, đẩy hắn ra: "Ta còn chưa súc miệng đó."
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cằm Tiêu Đạc bị bàn tay nhỏ của nàng đẩy ra, cũng cười: "Ta không ngại."
 
Tiêu Đạc lại muốn lại gần, Vi Nhiễm cầm lấy một cái gối mềm nhét về phía mặt hắn, sau đó thừa cơ nhảy xuống giường, la lớn: "Nguyệt Nương mau tới!"
 
Tiêu Đạc chưa kịp bắt lấy nàng, chỉ thấy thân ảnh trắng như ngọc kia vọt vào tịnh thất, sau đó Dương Nguyệt liền tiến đến.
 
Dương Nguyệt giúp Vi Nhiễm lau sạch thân thể. Đêm qua Tiêu Đạc ôm nàng trở về, hai người không kịp chờ đợi đã chui vào trong phòng, làm cái gì không cần nói cũng biết. So với lúc ban đầu vết tích đầy người thì lần này chỉ có mấy dấu hôn tương đối sâu tại cổ và trước ngực.
 
Qủa thật không giống, ngay cả biểu cảm trên mặt Vi Nhiễm cũng khác lúc trước.
 
Vi Nhiễm giội cho nước lau xương quai xanh và cánh tay của mình, nghe Dương Nguyệt ở sau lưng hỏi: "Quân sử thật sự không so đo chuyện thuốc tránh thai ạ?"
 
"Ừm, không so đo." Vi Nhiễm gật đầu, lại bổ sung thêm một câu: "Chàng nói sẵn lòng chờ ta."
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dương Nguyệt cẩn thận vò tóc của nàng, khuyên nhủ: "Lúc đầu nô tỳ còn cảm thấy Quân Sử biết chân tướng, nhất định sẽ đến làm ầm ĩ một trận. Theo lý thuyết, chuyện lớn như vậy, hắn không có lý do gì không tức giận, nào biết hắn lại bỏ qua dễ dàng như vậy. Tiểu thư, điều này nói rõ ở trong lòng Quân sử, ngài còn quan trọng hơn con cái nối dõi. Cho nên đừng sợ, cố gắng sống thật tốt với hắn, chưa chắc sẽ nảy sinh những chuyện ngài nói kia."
 
Vi Nhiễm bắt lấy một cánh hoa trong thùng đặt lên lòng bàn tay: "Ta cũng không nghĩ tới hắn lại không truy cứu. Nguyệt Nương, ta hiểu ý ngươi, chỉ là vẫn cần chút thời gian để thích ứng."
 

Dương Nguyệt cũng không nói gì thêm, chỉ đỡ Vi Nhiễm bước ra khỏi thùng tắm, lau sạch thân thể cho nàng rồi mặc quần áo tử tế.
 
Vi Nhiễm ra khỏi tịnh thất, Tiêu Đạc đã ngồi tại bàn trang điểm chờ nàng, cầm trong tay một cái hộp gỗ tử đàn tỉ mỉ quan sát. Hắn ngẩng đầu nhìn Vi Nhiễm, vươn tay kêu lên: "Yêu Yêu, tới đây."
 
Vi Nhiễm đi qua, cầm tay của hắn hỏi: "Làm sao vậy?"
 
Tiêu Đạc đưa hộp gỗ tử đàn cho nàng, ra hiệu nàng mở ra.
 
Vi Nhiễm nghi hoặc tiếp nhận, mở hộp ra, bên trong đặt một cái lược ngọc. Chất ngọc trơn bóng không tỳ vết, màu xanh lam như ẩn như hiện. Phía trên lược được khắc một nhánh hoa đào, cánh hoa tung bay, rơi vào trên chóp mũi của một con thỏ ngửa đầu. Hình ảnh được phác họa hoạt bát thú vị, chế tác tinh xảo, hết sức xinh đẹp.
 
Vi Nhiễm lấy lược ra, mơ hồ có loại cảm giác, không khỏi hỏi Tiêu Đạc: "Ngọc này là. . . ?"
 
"Nghe nói là Hòa Thị Bích." Tiêu Đạc ôm nàng ngồi lên chân mình: "Bảo vật đệ nhất thiên hạ, nàng có thích không?"
 
Tay Vi Nhiễm run một cái, suýt chút nữa không cầm chắc lược ngọc. Cha từng nói, ngọc tỉ truyền quốc chính là dùng Hòa Thị Bích làm thành. Một tiểu nữ tử như nàng, có tài đức gì mà lại cầm bảo vật quý giá nhất thiên hạ trên tay.
 
"Thích, nhưng quá quý giá." Vi Nhiễm nhìn lược ngọc trong lòng bàn tay, lại phát hiện hình dáng chú thỏ tương đối mờ nhạt, rất khác hoa văn điêu khắc hoa đào, có vẻ hơi vụng về và thô ráp. Nàng không khỏi nghĩ đến ngón tay bị thương của Tiêu Đạc, giữ bờ vai của hắn hỏi: "Chẳng lẽ là chàng khắc cái lược này? Vết thương trên ngón tay chàng. . ."
 
Tiêu Đạc sớm biết nàng thông minh, không nghĩ tới phản ứng nhanh như vậy, nâng bàn tay của nàng nói: "Ta cũng muốn tự tay làm cái lược này cho nàng, chỉ là không có loại bản lĩnh này. Phần lớn bộ phận của cái lược này đều do ngọc tượng làm, chỉ có con thỏ là ta khắc, nhưng cũng chỉ khắc được hình dáng, mất mấy ngày đêm cũng khắc không đẹp. Về sau sợ phá hỏng khối ngọc này, vẫn giao tất cả cho ngọc tượng. Nàng xem, con thỏ này có giống nàng hay không?"
 
Vi Nhiễm vốn cầm tinh con thỏ, hoa đào vừa có ngụ ý tên của nàng, bởi vậy thật lòng thích chiếc lược này, cũng đúng là rất xinh đẹp độc đáo. Chỉ có điều, việc điêu khắc đồ ngọc không phải dễ dàng như vậy? Tốn công không nói, nàng từng thấy cái giũa điêu khắc, sắc bén như vậy, nếu đâm vào trong ngón tay, không biết phải đau bao nhiêu. Hắn lại vì nàng làm được đến mức này, hơn nữa còn hời hợt một câu đưa tới.
 
Hốc mắt Vi Nhiễm đỏ lên, tựa ở đầu vai Tiêu Đạc nói ra: "Tạ ơn phu quân, ta nhất định sẽ trân trọng. Chỉ sợ mai một loại ngọc xinh đẹp tuyệt thế này."
 
"Trong mắt ta, chỉ có Hòa Thị Bích mới có thể xứng với nàng." Tiêu Đạc sờ lên tóc của nàng, cúi đầu hôn lên hương thơm trên tóc mới gội của nàng, bàn tay không tự giác xoa hai quả nhũ đào trước ngực nàng. Vi Nhiễm hừ một tiếng, vội vàng nắm lấy tay của hắn: "Có chuyện muốn xin phu quân giúp đỡ."

 
"Ừm?" Hai ngón tay Tiêu Đạc cách lớp vải mỏng, vân vê quả đào mềm mại của nàng làm nó dựng đứng, giương mắt nhìn nàng. Một khi nàng động tình, con mắt tựa như đựng đầy một ao nước xuân, tự có phong tình vạn chủng. Mà thân thể của nàng đã rất quen thuộc hắn, hắn chỉ cần nhẹ nhàng trêu chọc một chút, nàng liền chống đỡ không được.
 
Vi Nhiễm há miệng thở khẽ, thanh tuyến còn có chút khẽ run: "Đêm qua lúc bắt Trương Dũng, bỗng nhiên có cái người áo đen hiện thân ám toán, là Triệu Cửu Trọng đã cứu ta."
 
Qủa nhiên Tiêu Đạc dừng tay, thần sắc cũng đóng băng mấy phần: "Trương Dũng đã giao cho Lý Diên Tư thẩm vấn, tất sẽ bắt hắn khai chủ mưu và đồng lõa ra. Còn Triệu Cửu Trọng, thưởng cho y là được."
 
"Đêm qua ta nhìn võ nghệ của y không tầm thường, lâm nguy không sợ, lại một lòng muốn tòng quân, phu quân có thể nhận y hay không?"
 
Tiêu Đạc nhìn nàng chăm chú, im lặng một lát. Nếu người bên ngoài đưa ra yêu cầu như vậy, hắn sớm đã một lời từ chối. Nhưng Vi Nhiễm khác biệt, hắn không muốn trái ý nàng, nhưng mà trong quân tự có quy củ trong quân, nhất thời không biết mở miệng như thế nào.
 
Vi Nhiễm hiểu được suy nghĩ của hắn, chỉ là thần kỹ đã xuất hiện, nàng quyết không thể từ bỏ Triệu Cửu Trọng. Cho nên dù có chút vượt khuôn phép, nàng cũng muốn thử một chút: "Phu quân, ta cũng không có tư tâm, cũng không có ý muốn can thiệp quân vụ, chẳng qua là cảm thấy người này thật sự có thể dùng. Chàng là người đứng đầu một quân, thu người cũng không khó. Nếu hắn thật sự có bản lĩnh, làm sao không thử một chút nhỉ?"
 
Nàng vòng tay ôm lấy cổ Tiêu Đạc, thấy hắn không nói lời nào lập tức tiến tới hôn cằm của hắn một cái: "Phu quân?"
 
Hầu kết Tiêu Đạc nhấp nhô, trực tiếp bế nàng lên: "Nếu như thế, nàng làm ta thoải mái thì ta sẽ nghiêm túc cân nhắc."
 
. . .
 
Đến xuống buổi trưa, Tiêu Đạc mới cưỡi ngựa đến quân doanh, thần thái sáng láng. Buổi sáng hắn chẳng hề làm gì, chỉ cùng mỹ nhân ở bên trong trướng hồng la quấn quýt triền miên. Vi Nhiễm bị hắn làm cho giờ phút này còn đang nằm ngáy o o, hắn lại tinh thần hăng hái, oai hùng tư thế hào hùng, phấn chấn.
 
Hắn theo lối cũ đi tiến một cái lều nhỏ, Lý Diên Tư đang thẩm vấn Trương Dũng, trong trướng còn có mấy tên binh sĩ, thấy hắn tiến đến, cùng nhau hành lễ. Tiêu Đạc bệ vệ ngồi xuống, nhìn xuống Trương ngã trên mặt đất, vết máu khắp người, mặt không đổi sắc. Trong quân mặc dù tra tấn không tàn khốc bằng Đại Lý Tự và Hình bộ, nhưng kết thúc ngày thẩm vấn cũng đủ để lột lớp da của người bình thường.
 
Lý Diên Tư đưa khẩu cung được ghi chép cho hắn xem: "Quân sử, hắn đã nhận tội, nói là ái thiếp Lý Tịch -  Trịnh Lục Châu chỉ điểm."

 
Lý Diên Tư để người bên cạnh ra ngoài hết, đứng ở bên cạnh Tiêu Đạc tiếp tục nói ra: "Quân sử còn nhớ rõ Trịnh Ung không ạ? Trịnh Lục Châu chính là con gái lớn của ông ta. Không biết từ đâu biết con trai Chu thị thiếu nợ tiền đánh cược, bèn lợi dụng chuyện này để ép Chu thị đến Tiêu phủ báo thù. Trương Dũng cầm không ít thứ tốt từ chỗ nàng ta, tự nhiên sẽ nghe lệnh của nàng ta. Trương Dũng còn cùng nhị thiếu phu nhân. . . Từng có một đoạn tình cũ, cho nên nhị thiếu phu nhân mới giúp vội vàng đánh cắp chìa khóa kho vàng. Thân phận người áo đen tập kích phu nhân đêm qua là gì, ngay cả hắn cũng không biết."
 
Tiêu Đạc xem hết khẩu cung, dùng chân đá xuống bả vai Trương Dũng, Trương Dũng đau đến tựa như xương cốt toàn thân đều dời vị trí, lẩm bẩm nói ra: "Quân sử, những gì biết ta đã khai rồi, người cho ta thoải mái đi!"
 
Tiêu Đạc cúi người, lạnh lùng nói ra: "Ta giữ lại mạng chó của ngươi trước, ở trong quân doanh hầu hạ ngựa cho ta. Chờ ta tìm Trịnh Lục Châu tính toán, xác nhận ngươi nói không giả, đến lúc đó ngươi cũng chạy không được." Nói xong, hắn đứng dậy nhìn Lý Diên Tư một chút, hai người cùng đi đến ngoài trướng.
 
Tiêu Đạc hai tay ôm ở trước ngực, mắt nhìn phía trước: "Ngươi phái người đi chỗ La Vân Anh, gọi tên tiểu tử Triệu Cửu Trọng đến quân doanh."
 
Lý Diên Tư ngẩn người, quen biết Tiêu Đạc nhiều năm như vậy, còn chưa thấy hắn tự mình tuyển nhận người nào, mặc dù chuyện này đối với chủ soái mà nói không tính là chuyện lớn, nhưng vẫn làm theo thông lệ hỏi: "Quân sử muốn sắp xếp người này như thế nào? Là làm tiểu đầu mục hay là trực tiếp để hắn đi theo Ngụy Tự? Muốn để Ngụy Tự đặc biệt chiếu cố một chút hay không?"
 
"Tùy tiện sắp xếp làm tiểu binh ở đâu trong doanh là được, không cần quan tâm đặc biệt, cũng đừng nói là ý của ta." Tiêu Đạc nói xong, liền nhấc chân đi. Dù sao hắn đã dựa theo ý tứ của Yêu Yêu, nhận người vào, trở về có thể bàn giao với nàng. Sau này như thế nào phải xem tạo hóa của người kia.
 
***
 
Trong núi gió nhẹ vuốt màn trúc, bóng mặt trời ngả về Tây. Vi Mậu ngồi trong phòng chỉnh trang quần áo, nhớ tới khoái mã từ Nghiệp Đô đưa thư tới -- vậy mà Tiêu Đạc lại mời hắn về Đông Hán làm khách, trong lòng còn có chút nghi hoặc. Trong thư Tiêu Đạc nói, Yêu Yêu rất nhớ nhà, nhớ người thân, bên trong lời nói tự nhiên bộc lộ tình cảm, nghiễm nhiên là sự thương yêu của trượng phu đối với thê tử.
 
Mỗi lần Yêu Yêu gửi thư về nhà đều rất ít nhắc đến bản thân nàng, phần lớn là hỏi tình hình Cửu Lê. Vi Mậu còn tưởng rằng nàng sống không tốt, không muốn nhiều lời, nhưng nhìn thư Tiêu Đạc cũng không phải có chuyện như vậy. Vừa khéo mượn cơ hội này, hắn đi tìm tòi thực hư. Thực sự không được thì nói cho Mạnh Linh Quân, nghĩ cách mang nàng đi.
 
Vương Tường đi tới, giơ tay để lên bờ vai hắn, dịu dàng nói: "Phu quân thật sự không cho ta đi cùng hả? Cũng lâu rồi ta chưa gặp Yêu Yêu, rất là nhớ muội ấy."
 
"Đường xá xa xôi, thân thể nàng yếu ớt, vẫn nên ở nhà đi." Vi Mậu buộc bao y phục lại, lôi kéo Vương Tường ngồi xuống bên cạnh. Hắn và Vương Tường xem như thanh mai trúc mã, lúc trước chỉ coi là muội muội. Nhưng Vi Khôn định hôn cho hắn, cưới vào cửa, tất nhiên không thể đối đãi giống như muội muội nữa.
 
"Tường nhi, ta dẫn Vương Tiếp đến Đông Hán, nàng sẽ không trách ta chứ?"
 
Vương Tường lắc đầu: "Sao phu quân lại nói như vậy? Là bản thân A đệ muốn đi, dù sao ở lại Cửu Lê cũng sẽ không có thành tựu gì quá lớn, chẳng bằng xông ra ngoài một lần. Tốt xấu đều là số của nó. Cửu Lê chúng ta cũng không thể chỉ dựa vào một nữ nhân mềm yếu như Yêu Yêu che chở được. Sau khi A đệ đi, không chừng bọn họ còn có thể chăm sóc lẫn nhau."
 
Vi Mậu vỗ vỗ mu bàn tay của nàng ấy, vui mừng vì nàng hiểu chuyện. Vương Tường tựa ở trong ngực của hắn: "Phu quân phải sớm trở về. Ta sẽ nhớ chàng." Nàng thầm mến Vi Mậu nhiều năm, có thể gả cho hắn làm vợ, đạt được ước muốn, chỉ một lòng một dạ giúp chồng dạy con, phụng dưỡng cha mẹ chồng, đã không cầu gì khác.
 

Lúc này, Vi Hân ở ngoài cửa nói ra: "Đại ca, ngươi có thể đi ra ngoài một chút không? Ta có lời nói với ngươi."
 
Vi Mậu vốn không muốn để ý đến nàng ta, Vương Tường đẩy cánh tay của hắn: "Nàng ấy nói thế nào cũng là muội muội của chàng, hơn nữa, hiện tại còn là tiên tri. . . Phu quân đi thôi."
 
Vi Mậu hừ lạnh một tiếng, Vi Hân thế mà lại thông qua được nghi thức lửa gai ở miếu Vu Thần kia, quả thật không thể tưởng tượng. Hắn vẫn cho rằng, đây nhất định lại là hai mẹ con bọn họ giở trò quỷ, lừa gạt sự tin tưởng của người dân trong tộc. Chuyện Vi Hân và Trâu thị cấu kết hãm hại Yêu Yêu đến nay hắn vẫn chưa quên được. Còn có ngọc tỉ truyền quốc, rốt cuộc là ai truyền đến tai Dương Tín, hắn cũng vô cùng nghi ngờ.
 
Nhưng hắn không thích là không thích, không tin là không tin, bây giờ Vi Hân đã là tiên tri được tổ thần và tộc nhân công nhận. Địa vị siêu nhiên của tiên tri ở bên trong Cửu Lê Tộc ngay cả tộc trưởng Vi Khôn cũng phải kiêng kị nàng ta mấy phần.
 
Vi Mậu mở cửa đi ra ngoài, đóng cửa lại: "Có lời gì ra ngoài nói đi."
 
Nam nhân cao lớn khôi ngô đi ở phía trước, Vi Hân đi theo phía sau hắn, thỉnh thoảng nhìn qua bóng lưng của hắn xuất thần. Nương nói đúng, đã không chiếm được thứ mình muốn vậy thì không thể cả đời ở trong cái rừng sâu núi thẳm này mãi, làm một vu nữ rách được. Chỉ bằng thân phận tiên tri nàng ta có bây giờ, phía trước có vô số vinh hoa phú quý đang chờ nàng ta. Không có lý do gì mà Vi Nhiễm ở Đông Hán làm Quân sử phu nhân hưởng phúc, nhận được sự sủng ái, còn nàng ta phải ở Cửu Lê chịu bần chịu khổ.
 
"Nói đi, chuyện gì? Sáng sớm ngày mai ta sẽ xuất phát rồi, còn có rất nhiều hành lý chưa sắp xếp xong." Vi Mậu đưa lưng về phía nàng ta, khẩu khí nhạt như nước lã.
 
Vi Hân đi đến trước mặt Vi Mậu, ngẩng đầu nói: "Muội muốn cùng huynh đi Đông Hán."
 
Lúc này Vi Mậu cự tuyệt: "Ngươi đi làm cái gì?"
 
"Hiện tại muội đã là tiên tri." Vi Hân giật giật khóe miệng cười nói: "Đại ca tưởng rằng phong tỏa tin tức, nước khác sẽ không biết muội là tiên tri sao? Huynh không mang theo muội đi cũng được. Vậy muội sẽ đi Thục quốc giúp Quân công tử, không chừng còn có thể gả cho y nữa. Đến lúc đó, đại ca đừng trách muội không nói sớm."
 
Vi Mậu tiến lên, bắt lấy cánh tay của nàng ta, trong mắt phun ra lửa: "Ngươi quả thực là điên rồi! Ngươi cho rằng dựa vào thân phận tiên tri thì có thể được các nước tôn làm khách quý hả? Tỉnh đi! Ta cảnh cáo ngươi, đừng đi trêu chọc Quân công tử."
 
"Vì sao? Bởi vì y là người A tỷ yêu sao? Thế nhưng A tỷ đã gả cho đại ma đầu, cuộc sống trôi qua rất tốt, đã sớm ném Quân công tử đến sau đầu rồi! Bây giờ Hậu Thục đã chiếm đóng hai châu Diêm Linh, nói không chừng chẳng mấy chốc Đông Hán sẽ diệt quốc!" Vi Hân nói với vẻ hả hê.
 
Không phải Tiêu gia là vì lời tiên đoán của tiên tri mới cưới Vi Nhiễm à? Nàng ta cũng rất muốn nhìn xem thử phụ tử Tiêu gia biết tiên tri thật sự đã xuất hiện sẽ phản ứng như thế nào. Có vứt bỏ Vi Nhiễm như cỏ rác hay không?
 
Vi Mậu hung hăng hất Vi Hân ra, giơ tay lên liền phải đặt xuống. Vi Hân ngẩng mặt lên nói: "Huynh đánh đi, để mọi người nhìn xem Đại Tế Ti Cửu Lê đánh Tiên tri Cửu Lê! Làm không tốt cha cũng sẽ phạt huynh đi Vu Thần miếu chịu phạt, giống muội và a nương ta khi đó vậy ! Cứ như vậy, đại ca không thể đi Đông Hán được."
 
Tay Vi Mậu nắm thành quả đấm, chậm rãi buông ra. Vi Hân cười lạnh nói: "Muội khuyên đại ca vẫn nên dẫn muội đi Đông Hán, giữ muội ở bên cạnh. Nếu không, muội không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa." Nói xong, nàng ta lập tức xoay người rời đi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.