Châu Thai Ám Kết

Chương 1



Hôm nay là ngày mừng thọ Từ lão gia, gọi cả năm đứa con trai trở về. Con y thường xuyên phiêu bạt bên ngoài, ở trên giang hồ đều có chút ít thanh danh, làm Từ lão gia nội tâm đắc ý. Chỉ là mấy năm gần đấy tuổi tác bọn họ dần tăng, cũng đã đến lúc lấy vợ sinh con, nhưng lại không chịu an ổn lo nghĩ, làm Từ lão gia sớm muốn có cháu bế thực lo lắng. Cho nên nhân cơ hội ngày hôm nay gọi mấy đứa con về, chính là muốn bàn tính về việc hôn nhân đại sự của bọn họ.

Từ lão gia dự định nên khai dao(bắt đầu) từ Đại nhi tử trước, trong bữa tiệc hỏi: “Y nhi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

Từ Thanh Y cung kính trả lời: “Hai mươi lẻ bốn rồi, cha.”

Từ lão gia cảm khái: “Đã hai mươi bốn rồi nha! Cũng nên lấy vợ, nhớ năm đó lúc ta hai mươi bốn tuổi đã có ngươi rồi.”

“Cha, hài nhi không có ý định kết hôn.”

“Lời này sao thể nói ra. Ngươi hiện tại đã lớn như vậy, nhất định phải kết hôn.” Từ lão gia luôn luôn là người chuyên quyền độc đoán, căn bản mặc kệ nhi tử nghĩ gì, tiếp tục nói, “Nghe nói Đại tiểu thư Nam Cung thế gia đã thích ngươi từ lâu. Nha đầu kia ta đã gặp qua, chẳng nhưng xinh đẹp, mà còn ngoan ngoãn hiếm có, vi phụ thập phần yêu mến. Mấy ngày nữa ngươi phải qua nhà họ đưa sính lễ, quyết định ngày thành hôn.”

Thấy phụ thân căn bản không để ý ý nguyện của mình, Từ Thanh Y có chút bối rối, lớn tiếng nói: “Cha! Hài nhi không muốn lấy nàng!”

Hai mươi năm lần đầu tiên bì người khác cự tuyệt, Từ lão gia tính tình vốn không tốt không nhịn được, hỏa bốc tới đầu, rống to: “Cái gì! Ngươi lặp lại lần nữa!”

Tuy trong lòng có chút sợ hãi lửa giận của phụ thân, nhưng Từ Thanh Y vẫn kiên định trả lời: “Hài nhi không muốn lấy nàng!”

“Không muốn lấy ngươi cũng phải lấy!”

Mắt thấy phụ tử hai người cãi nhau, mấy huynh đệ còn lại hai mắt nhìn nhau, không biết nên như thế nào cho phải.

Bị bức đến không có cách khác, Từ Thanh Y khẽ cắn môi, ‘đông’ một tiếng quỳ xuống đất, đỏ mặt nói: “Hài nhi……Hài nhi không thể lấy! Hài nhi đã có người để yêu, kiếp này chỉ nguyện thành thân với hắn.”

Từ lão gia nghe xong lời này lửa giận liền giảm đi vài phần. Tuy rằng lúc ấy hôn sự chính là do cha mẹ mai mối, nhưng nữ nhân giang hồ không câu nệ tiểu tiết, tự định chung thân đại sự cũng không còn ít. Nhi tử chỉ cần chịu thành thân, để cho y được ẵm cháu, lấy nữ tử nào về làm vợ cũng không quan trọng.

“Ngươi mau mau mang nàng đến gặp ta, nếu là nữ tử tốt, ta liền đồng ý, các người mau chóng thành thân.”

Từ Thanh Y nghe vậy trên mặt nửa điểm cao hứng cũng không có. Trầm mặc hồi lâu, mãi đến khi phụ thân một lần nữa thúc giục, cậu mới ngoan tâm, rốt cục mở miệng: “Cha, người ta yêu là một nam tử…….”

“Cái gì!” Từ lão gia nghe vậy thực sợ hãi, mấy đệ đệ cũng dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn cậu.

Nghe thấy trưởng tử đoạn tụ chi tịch(thích nam nhân), lửa giận vừa mới được dập tắp của Từ lão gia vội nhanh chóng bùng lên, cháy so với lúc trước càng vượng, y cả giận nói: “Ngươi là cái đồ nghịch tử, sao có thể làm ra việc mất mặt này, ngươi lập tức cùng người kia nhất đao lưỡng đoạn (cắt bỏ tình cảm)!”

Nghe câu lệnh cưỡng chế phá vỡ đôi uyên ương này, Từ Thanh Y lại rất bất chấp, kẽ cắn môi hạ quyết tâm nói: “Hài nhi trong bụng đã có cốt nhục của người nọ, mối quan hệ này không dứt được nữa.”

Từ Thanh Y lời nói kinh người, phụ tử năm người nhất thời đều sững sờ tại chỗ. Đường đường là một nam tử lại nói mình mang thai, nghe thì thật buồn cười, nhưng không ai ở đây cười được. Trong giây phút đó, cả gian phòng tĩnh lặng đến khủng bố, biểu tình trên mặt mọi người phần lớn có chút quái dị. Từ lão gia toàn thân run rẩy, cũng không biết là tức giận hay là kinh hãi, trên mặt lộ ra biểu tình như gặp phải quỷ. Từ Lăng Sương và Từ Thanh Sơn không hẹn cùng sờ sờ bụng mình, trên mặc hiện ra một biểu tình kỳ quái. Từ Hàn Tự biểu tình cũng có chút kỳ quái, quay sang nhìn phụ thân ở bên cạnh đang kinh ngạc đến ngây người, không nói gì. Chỉ có Từ Phượng Vũ là thuần khiết chấn kinh, cậu nghi ngờ hỏi: “Đại ca, ngươi đang nói giỡn sao? Nam nhân sao có thể mang thai?”

Từ Thanh Y cũng không biết tại sao chính mình thân là nam tử lại có thể mang thai, thật sự không có cách nào trả lời vấn đề của đệ đệ. Trùng hợp lúc này Từ lão gia cuối cùng cũng từ khiếp sợ định thần trở lại, nhẹ giọng nỉ non: “Mang thai? Mang thai? Ngươi mang thai! Là tên hỗn đản nào làm nên cái chuyện tốt này!”

Tiếng lầm bầm dần biến thành gào rú, mọi người đều chết đứng tại chỗ, bọn họ không ngờ Từ lão gia lại tin vào lời nói có phần khó tin của nhi tử. Lúc này Từ lão gia lửa giận tăng vọt, chỉ muốn bắt lấy tên hỗn đản đã làm cho đại nhi tử của y như thế.

Từ Thanh Y thấy vẻ mặt đầy sát khí của phụ thân, nào dám nói ra đối phương là ai, chỉ mong phụ thân bớt giận, sau đó mới có thể thành toàn cho mình. Cậu cầu khẩn nói: “Hài nhi tâm ý đã quyết, không có ý hối cải! Mong phụ thân thành toàn.”

“Ngươi tên nghịch tử này! Còn nói lời đáng thẹn như vậy! Xem ta đánh chết ngươi!”

Từ lão gia lửa giận tựa bão táp, rút lấy chiếc roi vàng bên hông, hướng tới trưởng tử mà vung roi. Từ Thanh Y võ công tuy cao hơn phụ thân, nhưng là mình sai trước, lại bị ngăn cản bởi hiếu đạo mà không dám động thủ, chỉ có thể lựa chọn bị động nhận roi. Cậu không dám tránh né, chỉ có thể dùng chân khí bảo vệ bụng, mong hài tử bình an vô sự vượt qua cửa này. Mấy người khác thấy phụ thân nội tâm, nội tâm có phần e ngại. Theo sự ăn ý từ nhỏ, mấy người liếc nhau một cái, cùng lúc lại gần người phụ thân đang nổi giận. Bốn huynh đệ phân biết ôm lấy hai chân cùng hai tay của phụ thân, làm Từ lão gia không thể xuống roi.

“Thả ta ra!” Từ lão gia bị ôm chặt tứ chi tống to. Y không thể tưởng được mấy đứa con y có thể đồng tâm hiệp lực cản trở chính mình. Dưới cơn thịnh nộ y mất đi lý trí, dùng sức phất tay đá chân thoát khỏi bốn nhi tử, khiến bọn họ hung hăng ngã trên mặt đấy

“A a a a a ~~” Tam thiếu gia Từ Thanh Sơn hét lên một tiếng, ôm bụng lăn trên mặt đất. Cậu bị phụ thân đạp một cước vào ngay bụng, trong bụng dấy lên một trận đau đớn phiên giang đảo hải, tựa như có người dùng dao đâm vào ruột cậu. Máu tươi nhuộm đỏ quần, cả thân dưới của cậu là một vũng máu.

“Sơn nhi, ngươi làm sao vậy?” Bị tiếng kêu thảm thiết làm cho bừng tỉnh, Từ lão gia khôi phục một phần lý trí, vô cùng đau lòng chạy tới đỡ cậu.

“Nhanh, nhanh đi thỉnh đại phu!”

Nghe tiếng kêu thảm thiết thê lương của Tam ca, Từ Hàn Tự chẳng quan tâm đến đau đớn lúc ngã sấp xuống của mình, vội vã đứng lên chạy đi tìm đại phu. Ở một góc tường khác cùng với Từ Thanh Sơn đang kêu đau, Từ Lăng Sương ôm bụng há mồm thở dốc, mồ hôi trên trán tuôn như mưa. Bụng hắn đau đến lợi hại, nội tâm cũng phi thường sợ hãi. Chỉ là tính tình hắn mạnh mẽ hơn, không chịu mất mặt như Tam đệ, cắn răng cố nén tiếng rên rỉ xuống. Mặc dù hắn cố nhịn đau, nhưng không thể che hết được biểu lộ đau đớn trên mặt cùng máu đang chảy ra từ thân dưới. Từ Phượng Vũ đứng bên cạnh hắn, sau khi đứng lên định kéo hắn đứng dậy, không ngờ lại thấy một màn như vậy, kinh hô: “Nhị ca, ngươi làm sao vậy? Ngươi chảy rất nhiều máu! Cha, Nhị ca cũng bị thương!”

Từ lão gia không thể ngờ nhi tử thân thể cường kiện lại không chịu nổi lực hất của mình, đều bị trọng thương. Trong lòng y vừa tức giận vừa hối hận, càng hận tên đầu sỏ đã làm to bụng trưởng tử của y.

Hai đệ đệ bị chính mình liên lụy làm bị thương, trong lòng Từ Thanh Y thức áy náy, cũng bất chấp tiếp tục quỳ xuống thỉnh tội, vội vàng chạy tới bên người Tam đệ đang kêu đau.

“Cút! Ngươi cái tên nghịch tử này! Còn sợ hại người chưa đủ!”

Từ lão gia thấy bụng cậu liền giận, tát một cái đến lệch mặt cậu. Từ Thanh Y ôm lấy gò má nóng tựa hỏa, tự trách trong lòng. Nói cho cùng, hai đệ đệ đều là bị cậu liên lụy, tuy bị phụ thân trách phạt, cậu sao có thể rời đi lúc này? Cậu e ngại phụ thân đang tức giận nên không dám lại gần Từ Thanh Sơn, liền chuyển sang xem Từ Lăng Sương.

Thảm trạng của hai đứa con trai làm Từ lão gia vô tâm làm khó trưởng tử, đánh một bạt tai làm y hơi hả giận, việc này cứ để lại, sau này sẽ tính sổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.