Cháu Tới Để Thừa Kế Gia Sản Của Chú Đó

Chương 28: Cháu là cô gái xinh đẹp yếu đuối



Kỷ Thuỵ nhìn chằm chằm vào những chiếc túi chất thành đống, rất lâu sau cũng chưa lấy lại được tinh thần trước sự giàu có và hào phóng của Tạ Uyên… Không phải, cô biết chú nhỏ rất giàu, cũng đã quen với sự giàu có của chú nhỏ nhưng cách mua sắm này vẫn khiến cô bị sốc.

“Vẫn có thể trả lại chứ?” Cô hỏi.

Tạ Uyên cau mày: “Cô không thích à?”

“… Thật sự không cần phải mua sáu chiếc túi giống nhau như đúc đâu.” Kỷ Thuỵ ​​lặng lẽ nuốt nước bọt. Cô tự nhận rằng từ bé đến lớn mình có rất nhiều tiền tiêu vặt nhưng cô chưa bao giờ thử cách tiêu xài phung phí thế này.

Tạ Uyên: “Vừa hay mỗi ngày có thể xách một chiếc từ thứ hai đến thứ bảy, chủ nhật thì nghỉ ngơi.”

Kỷ Thuỵ: “…”

Thấy cô vẫn còn đứng ngơ ngác, Tạ Uyên kéo chiếc ghế dựa bên cạnh ra: “Ngồi xuống ăn đi.”

Kỷ Thuỵ dừng một chút, cô ngập ngừng nhìn về phía anh.

“Thực ra cô cũng không quá tức giận.” Tạ Uyên bình tĩnh nhìn cô: “Chính là muốn ra vẻ một chút.”

Kỷ Thuỵ: “…”

Tiêu rồi, bị nhìn thấu rồi.

Cô thực sự không tức giận đến thế, cho dù là chú nhỏ nhìn điện thoại di động của cô hay là chuyện hiểu lầm cô, vừa rồi làm loạn lên với anh cũng chỉ là vì bầu không khí tới mà thôi.

Nghĩ như vậy, cô có vẻ rất bao dung với chú nhỏ, cũng không biết khi nào mới có thể thực sự mất bình tĩnh với anh.

Tạ Uyên nhìn thấy cô đứng bất động ở đó thì dứt khoát đẩy cả đĩa sách bò vào nồi lẩu cay.

“Chú đang làm gì vậy!” Kỷ Thuỵ kêu lên một tiếng, nhanh chóng cầm đũa gắp ra: “Thứ này phải nấu từng miếng, từng miếng một, nấu như vậy mà ăn không kịp thì sẽ bị quá chín!”

“Vậy sao? Tôi không biết.” Tạ Uyên trả lời qua loa một cách nhẹ nhàng.

Kỷ Thuỵ liếc anh một cái: “Nói dối, chú không thường xuyên ăn lẩu nhưng lại không phải là kẻ ngốc.”

Tạ Uyên nghe vậy thì khóe môi cong lên một cách thích thú.

Đã cầm đũa rồi, Kỷ Thuỵ cũng không giả vờ với anh nữa, sau khi kéo ghế dựa ngồi xuống, cô trộn bát nước chấm mà mình thích rồi lại nhúng miếng dạ sách bò mới vừa gắp lên vào đó.

Kỷ Thuỵ cắn một miếng, cô cảm thấy thỏa mãn mà nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu: “Cái gì mà phải hẹn trước chứ, cái gì mà quá hẹn thì sẽ không đợi chứ, trước quy luật mạnh mẽ của đồng tiền thì tất cả đều là vớ vẩn!”

Tạ Uyên nhếch khóe môi một cách vui vẻ, không phản bác câu nói này của cô. Thực ra anh không thích ăn lẩu lắm nhưng nhìn cô ăn ngon như vậy thì anh dần dần cũng có cảm giác muốn ăn.

Sau đó một cái bát rỗng được đẩy tới trước mặt Kỷ Thuỵ.

Kỷ Thuỵ không hiểu, cô ngẩng đầu nhìn về phía anh.

“Trộn nguyên liệu cho tôi.” Tạ Uyên nói.

Kỷ Thuỵ: “… Sếp Tạ à, có phải là chú đã quên chúng ta vẫn đang cãi nhau hay không?”

“Muốn loại không cay.” Sếp Tạ tiếp tục đưa ra yêu cầu.

Kỷ Thuỵ hít một hơi thật sâu, cam chịu cầm lấy chiếc bát rỗng lên, vừa múc dầu mè vừa phàn nàn: “Chú ỷ vào việc cháu thích chú, không muốn giận dỗi với chú cho nên chú mới luôn bắt nạt cháu như vậy.”

Tạ Uyên dựa lưng vào ghế ngồi một cách kiêu ngạo: “Một bữa ăn tối này đã tốn của tôi 4 triệu tệ, nhờ cô làm giúp một bát nước chấm thì làm sao chứ?”

“Không phải chú tốn 4 triệu tệ vì chú xứng đáng sao?” Kỷ Thuỵ đặt mạnh chiếc bát xuống trước mặt anh: “Nếu không phải chú không phân biệt trắng đen mà đổ oan cho cháu thì bây giờ chúng ta đã ăn tối xong và đi xem phim rồi!”

Tạ Uyên muốn trả lời lại theo thói quen nhưng khi bị đôi mắt giận dữ của Kỷ Thuỵ nhìn thì anh lập tức biết điều mà ngậm miệng lại.

Cũng không biết ai mới là chủ của ngôi nhà này, tại sao anh càng ngày càng phải xem sắc mặt của người khác chứ. Tạ Uyên im lặng uống một ngụm nước ấm, giây tiếp theo trong bát đã có mấy miếng sách bò đã chín, anh dừng một chút, ngước mắt nhìn về phía người bên cạnh: “Đã nói tôi đáng bị vậy, tại sao lại gắp đồ ăn cho tôi làm gì?” Anh hỏi.

Kỷ Thuỵ: “Ai bảo chú là bậc cha chú làm gì?”

Tạ Uyên không hài lòng với câu trả lời này nhưng cũng ăn hết thứ trong bát. Kỷ Thuỵ nhìn thấy thế cũng ngừng nói và tập trung vào bữa tiệc lẩu lớn đặc biệt này.

Nước lẩu đỏ trong nồi vẫn còn đang sôi, trên giá thức ăn càng ngày càng nhiều bát không, toàn bộ hành lang đều tràn ngập mùi thơm. Quản gia ngửi thấy mùi mà đi đến, bác ấy lập tức bất lực lắc đầu khi nhìn thấy hai người đang ăn lẩu ở hành lang nhưng cũng không đến quấy rầy cuộc vui của họ.

Sau khi ăn xong, Kỷ Thuỵ xoa xoa cái bụng căng phồng, thở phào một hơi rồi đứng dậy muốn đi về phòng. Tạ Uyên bên cạnh đột nhiên thẳng tay kéo cô trở lại ghế một cách bất ngờ.

Sếp Tạ: “Chuyện này đã cho qua rồi chứ?”

Kỷ Thuỵ chớp chớp mắt: “Đương nhiên là không.”

“Đừng giả vờ.”

Vẻ mặt Tạ Uyên như đã nhìn thấu.

Kỷ Thuỵ hắng giọng: “Đúng là cháu không tức giận lắm nhưng tạm thời cháu cũng không tính làm hoà với chú.”

“Có ý gì?” Tạ Uyên cau mày, lần đầu tiên không hiểu rõ ý cô.

Kỷ Thuỵ nhìn vào mắt anh: “Chính là… cháu muốn chiến tranh lạnh với chú ba ngày nữa.”

Tạ Uyên: “…”

“Tất nhiên, nếu chú không muốn xảy ra chiến tranh lạnh thì cũng được.” Kỷ Thuỵ làm ra vẻ khó xử: “Chỉ cần nói cho cháu biết sự thật về việc chú và Triệu Tiểu Vũ suýt kết hôn là được.”

Tạ Uyên im lặng ba giây sau đó thong thả ung dung buông cô ra: “Ba ngày phải không?”

“Chú nhỏ!” Kỷ Thuỵ sốt ruột.

Tạ Uyên không vui: “Là ai nói đây là quá khứ đau buồn của tôi, cô ấy sẽ không hỏi lại nữa?”

“Cháu đã nói như vậy nhưng rõ ràng chuyện này đã ảnh hưởng đến tình cảm chú cháu của chúng ta, đương nhiên cháu vẫn muốn hỏi cho rõ ràng.” Kỷ Thuỵ nói một cách có lý: “Hơn nữa, chú vẫn luôn giữ kín như bưng, làm cháu cũng không biết phải đối mặt với Triệu Tiểu Vũ như thế nào. Với tính cách của cháu, đáng lẽ cháu đã chặn chị ta vào lúc chị ta điều tra số điện thoại di động của cháu mà chưa được cho phép nhưng nghĩ đến thái độ mập mờ của chú thì làm sao cháu dám làm như vậy chứ.”

“Là cô cảm thấy tôi mập mờ nhưng cho tới bây giờ tôi chưa từng như thế, nếu muốn chặn thì cứ chặn, ai bảo cô nhân nhượng cầu toàn chứ?” Tạ Uyên lạnh lùng nhìn cô.

Kỷ Thuỵ mở to hai mắt: “Nói thì dễ, cháu thật sự muốn chặn chị ta nhưng nếu lỡ sau này giữa chú và chị ta có chuyện gì đó với nhau thì làm sao cháu còn có thể ở cùng một chỗ với chú chứ? Đến khi hai người kết hôn, cháu lên sân khấu phát biểu với tư cách là cháu gái nhỏ, câu đầu tiên nên nói cái gì? Nói cháu và thím nhỏ bằng mặt nhưng không bằng lòng, vào lần đầu tiên thím ta gửi tin nhắn thì cháu đã chặn người ta sao?”

“… Cô nghĩ ở đâu ra nhiều giả thiết lung tung như vậy?” Tạ Uyên cạn lời, chống gậy đứng dậy: “Được rồi, những điều mà cô tưởng tượng sẽ không xảy ra đâu, tôi và Triệu Tiểu Vũ cũng tuyệt đối không kết hôn với nhau, đặt tâm tư của cô trở lại trong bụng đi, muốn sao thì cứ làm vậy.”

Nói xong, anh đi thẳng về phía cầu thang.

Khi chuẩn bị đi lên lầu, anh vô thức quay đầu lại nhìn thoáng qua, anh nhìn thấy Kỷ Thuỵ đang ngồi lẻ loi một mình trên ghế, nhìn có chút… đáng thương.

Ừm, cô thường trông rất đáng thương. Tạ Uyên giả vờ không nhìn thấy nhấc chân bước lên bậc thang.

Mười giây sau, anh lại xuất hiện ở đầu cầu thang một lần nữa.

“Tôi và cô ấy thật sự không có quan hệ gì với nhau.” Anh chậm rãi nói.

Kỷ Thuỵ nghe thấy giọng nói thì nhìn thẳng về phía anh.

“Chuyện kết hôn…” Tạ Uyên nhớ lại chuyện cũ, vẻ mặt không quá vui: “Tôi thật sự đã từng cầu hôn cô ấy.”

Kỷ Thuỵ: “!!!”

“Chắc là cô đã từng nghe quản gia nói, sau vụ tai nạn xe cộ kia thì chuỗi tài chính của nhà họ Tạ đã bị đứt, tôi đã đến nhà họ Triệu để tìm cô ấy vay tiền.” Tạ Uyên cụp mắt xuống, chiếc đèn âm trần chiếu xuống phía trên đỉnh đầu anh, tạo thành một cái bóng nho nhỏ trước mắt: “Nhưng quản gia không biết chuyện vì để mượn được tiền mà tôi đã hứa sẽ đính hôn với cô ấy sau khi tốt nghiệp trung học, đủ tuổi hợp pháp sẽ đi nhận giấy đăng ký kết hôn. Sau khi chúng tôi kết hôn thì sẽ giao lại một phần quyền sở hữu cổ phiếu của nhà họ Tạ cho đại diện nhà họ Triệu. Kết quả thì cô cũng đã biết, người ta không thích việc đó chút nào.”

Tạ Uyên nói xong thì khoanh tay dựa vào tường: “Được rồi, bây giờ cô có thể cười nhạo tôi.”

Kỷ Thuỵ ngơ ngác nhìn anh một lúc lâu, sau đó đột nhiên chạy về phía anh.

Tạ Uyên nhìn dáng vẻ hung hãn của cô, lập tức khóe miệng anh nhếch lên một chút: “Cho dù lúc đó tôi có ngốc nghếch cho rằng mình ghê gớm đến mức có thể bán được giá cao nhưng cũng không đến mức cô phải phản ứng như thế này chứ, tại sao còn muốn đánh tôi…”

Anh còn chưa kịp nói xong thì người nào đó đã lao vào trong lồng ngực anh như một viên đạn đại bác nhỏ, kêu lên một tiếng giống như một chú cún con.

Tạ Uyên sửng sốt, anh dở khóc dở cười mà đưa tay lên vỗ vỗ vào lưng cô: “Làm sao vậy?”

“Không sao.”

Cô chỉ tưởng tượng ra cảnh tượng lúc đó một chút đã cảm thấy có chút khó thở.

Con cưng của trời mười sáu tuổi đã mất đi ba mẹ chỉ trong một đêm, công ty như toà nhà lung lay sắp sụp đổ, bị ép đến đường cùng nên anh chỉ có thể tìm đến người đã theo đuổi anh lúc trước, đánh cược tôn nghiêm của mình và sản nghiệp của nhà họ Tạ như một quân cờ, muốn giành được một cơ hội. Cuối cùng kết quả không chỉ không như mong đợi mà còn bị đối phương tiết lộ tin tức ra ngoài, khiến cho nguy cơ thiệt hại lớn hơn nữa.

Cô sinh ra trong một gia đình kinh doanh, từ nhỏ đến lớn, cô đã quen với việc chứng kiến người khác tiếp đãi khách và nhìn tòa nhà của người khác sụp đổ. Người hôm nay còn chuyện trò vui vẻ trên bàn tiệc có thể ngày mai sẽ đứng trên tầng cao nhất của tòa nhà văn phòng trong giới kinh doanh. Trong giới này không thiếu những dân cờ bạc, càng không thiếu những người bị ép đến đường cùng, một khi ngã xuống thì có thể không bao giờ đứng dậy nổi nữa, sau đó sẽ có những truyền thuyết mới và những câu chuyện mới, che đậy hoàn toàn dấu vết của những kẻ thất bại đó, như thể họ chưa bao giờ xuất hiện.

“Chú nhỏ, cảm ơn chú đã kiên trì.” Kỷ Thuỵ nói một câu không đầu không đuôi.

Tạ Uyên lại nghe hiểu được, sau một lúc im lặng thật lâu, anh nhếch môi: “Đương nhiên phải kiên trì, nếu không thì cô sẽ thừa kế tài sản của tôi như thế nào chứ?”

Kỷ Thuỵ cười thành tiếng, lại có chút buồn vô cớ.

“Được rồi, ôm tới ôm lui còn ra thể thống gì nữa?” Tạ Uyên kéo cô ra: “Mau trở về phòng ngủ đi, ngày mai tôi được nghỉ hai ngày, có thể miễn cưỡng chịu khó đi xem phim với cô.”

“Vậy chúng ta đi đến trung tâm thương mại của chú Lý xem đi. Mấy ngày trước chú ấy cho cháu rất nhiều phiếu giảm giá, chúng ta có thể dùng cái đó.” Kỷ Thuỵ đề nghị.

“Được.”

Sau khi hai người bàn bạc xong, việc đầu tiên Kỷ Thuỵ làm sau khi trở về phòng là chặn số điện thoại di động của Triệu Tiểu Vũ.

Phù ~ Thế giới thật yên tĩnh.

Cuối tuần vui vẻ trôi qua nhanh chóng, người làm công Tưởng Cách vừa cầu nguyện hôm nay ông chủ tư bản đừng mang những cảm xúc do mâu thuẫn gia đình vào công việc vừa bước vào văn phòng của ông chủ với nụ cười chuyên nghiệp.

“Sếp Tạ, nửa tiếng nữa sẽ có cuộc họp buổi sáng, đây là tài liệu của ngày hôm nay.” Anh ấy giao đồ qua.

Vẻ mặt Tạ Uyên bình tĩnh: “Đừng vội, đã ăn sáng chưa? Trên bàn có sữa đậu nành và bánh quẩy mới vừa mua, chưa ăn thì đi qua ăn đi.”

Tưởng Cách liếc nhìn bàn làm việc thì quả nhiên nhìn thấy bữa sáng nóng hổi.

“Kỷ Thuỵ nhất quyết muốn mua nên tôi đành phải mang đến đây.” Giọng của Tạ Uyên mang theo sự bất lực, như thể anh đang buồn rầu vì vấn đề này.

Thư ký Tưởng: “…” Ai hỏi anh?

Dù sao thì mâu thuẫn gia đình của ông chủ đã được giải quyết, cuộc sống ở nơi làm việc của anh ấy cũng tốt hơn. Tưởng Cách uống một ngụm sữa đậu nành và cắn một miếng bánh quẩy, anh ấy nghĩ đến việc tìm một cơ hội để ăn cơm với Kỷ Thuỵ, không vì cái gì khác, chỉ là để cầu xin cô sau này bớt giận dỗi với Tạ Uyên lại.

Không có Triệu Tiểu Vũ quấy rầy, Kỷ Thuỵ không còn cầm điện thoại để trả lời tin nhắn nữa, Tạ Uyên cũng không còn phải mất tập trung mà nhìn chằm chằm vào cô, cuộc sống dần dần trở lại bình thường.

Mọi thứ thoạt nhìn đều như đang phát triển theo hướng tốt, chuyện không tốt duy nhất chính là Tạ Uyên đã điều tra nhà họ Kỷ lâu như vậy nhưng vẫn không có tiến triển gì lớn.

“Cũng không thể nói là không có chút tiến triển nào, ít nhất đã điều tra được ông Kỷ đột nhiên chuẩn bị tổ chức tiệc để giới thiệu người nào đó với mọi người. Nếu tôi đoán không sai thì người đó hẳn là ba của cô Thụy Thụy.” Tưởng Cách phân tích: “Mặc dù tôi không biết rốt cuộc chuyện này là như thế nào nhưng cô Thuỵ Thuỵ đã từng nói họ của ba cô ấy là Trử, theo họ của vợ cả ông Kỷ, vì vậy theo lẽ thường, ba cô ấy hẳn không phải là con riêng của ông Kỷ.”

Con riêng của một người đàn ông sẽ theo họ mẹ hoặc theo họ ba, không có ai theo họ vợ cả của người đàn ông, trừ khi tình nhân mà ông tìm có cùng họ với vợ cả của ông.

“Cũng không phải là đứa con mà người vợ cả sinh với người khác.” Tạ Uyên nhàn nhã nói thêm. Anh đã tìm kiếm lâu như vậy vẫn không tìm ra được người này là ai, ông Kỷ hiển nhiên đã tốn rất nhiều tâm tư, nếu không phải con ruột thì ông cũng không cần thiết phải làm điều này.

Tưởng Cách dừng một chút: “Ngoại trừ hai đáp án này, vậy chỉ còn lại một khả năng cuối cùng… Nhưng nó không hợp lý, đầu tiên không nói đến việc hai người này đã ly hôn ba mươi năm trước, khó có khả năng sinh thêm con, dù có sinh cũng không cần thiết phải giấu diếm, lại không phải chuyện gì đáng xấu hổ.”

“Chuyện nhà họ, cũng chỉ có họ mới biết rõ.” Tạ Uyên cau mày: “Thật ra cách đơn giản nhất chính là đến tìm ông Kỷ hỏi trực tiếp.”

“Anh đừng.” Tưởng Cách nhanh chóng ngăn lại: “Dự án kia của nhà họ Kỷ sẽ chính thức đấu thầu vào tháng sau, anh đi tìm ông Kỷ nói cháu gái ông ấy xuyên không từ hơn hai mươi năm sau trở về đây, có lẽ ông ấy sẽ cảm thấy anh là kẻ điên.”

Sau khi Tưởng Cách nói xong thì dừng lại ba giây, sau đó lại nói với một chút chân thành: “Cảm thấy anh là kẻ điên thì không sao nhưng nếu bởi vì chuyện này mà chấm dứt khả năng hợp tác của chúng ta với ông ấy thì tiền thưởng quý tiếp theo của tôi có thể sẽ không còn nữa.”

Tạ Uyên: “…”

“Đúng rồi, còn có một chuyện nữa.” Tưởng Cách hơi nghiêm túc nói: “Gần đây hình như có người điều tra cô Thuỵ Thuỵ.”

Tạ Uyên dừng lại, cau mày nhìn về phía anh ấy.

“… Đừng nhìn tôi như vậy, tôi cũng mới phát hiện vào nửa tiếng trước.” Tưởng Cách bất lực: “Phương thức hành sự của đối phương khá bí mật, nếu không phải tình cờ chúng tôi cũng đang điều tra thì có khả năng vẫn chưa phát hiện ra dấu vết của họ.”

Tạ Uyên im lặng một lúc rồi khẽ mở đôi môi mỏng: “Có biết đối phương là ai không?”

“Đây là phần khó giải quyết nhất.” Tưởng Cách nhún vai: “Hoàn toàn không biết.”

Tạ Uyên rơi vào trầm tư.

Tưởng Cách: “Lúc trở về anh nhắc nhở cô ấy một chút, nói cô ấy khoảng thời gian này ít ra ngoài thôi, lúc ra ngoài nhớ mang theo vệ sĩ, an toàn là quan trọng nhất.”

Bởi vì mấy câu nói của anh ấy mà vẻ mặt Tạ Uyên vẫn có chút nghiêm túc cho đến khi bước vào cửa nhà.

Kỷ Thuỵ bay tới chào đón anh như một con bướm nhỏ, còn chưa mở miệng nói chuyện đã nhạy bén nhận ra tâm trạng của anh không đúng, cô lập tức quan tâm hỏi: “Chú nhỏ, ai chọc chú không vui vậy?”

Tạ Uyên hoàn hồn lại, anh nhìn cô như đang suy nghĩ gì đó.

“Lại là cháu hả?” Kỷ Thuỵ cảnh giác.

Nửa giờ sau, trong phòng ngủ trên tầng ba.

Kỷ Thuỵ đang ngồi trên ghế sô pha, nghe được Tạ Uyên nói có người đang điều tra cô thì im lặng uống một ngụm nước.

“Tóm lại, gần đây cô đừng ra ngoài.” Trước khi tìm ra được đối phương là ai và có ý đồ là gì thì Tạ Uyên lựa chọn áp đặt.

Vẻ mặt Kỷ Thuỵ điềm tĩnh: “Cháu là cô gái xinh đẹp yếu đuối, vẫn bị ai đó nhắm tới.”

“… Bình thường chút đi.” Tạ Uyên cau mày: “Tôi không đùa với cô đâu.”

“Biết rồi ạ, cháu sẽ ngoan ngoãn ở trong nhà, tuyệt đối không chạy ra ngoài.”

Kỷ Thuỵ duỗi ba ngón tay ra thề.

Tạ Uyên vẫn không yên tâm, suy nghĩ một lúc lại nói: “Thực sự cô nên nghe lời, lỡ như những người này phát hiện ra thân phận người xuyên không của cô, muốn bắt cô đi làm một số thí nghiệm gì đó trên người, vậy thì tôi không thể cứu được cô đâu.”

Kỷ Thuỵ: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.