Dưới sự kiên trì mãnh liệt của Kỷ Thụy, Lý Diệc Sính cuối cùng không giành được cây chổi kia, đành phải gọi một đám bạn tới, chiếm trọn bốn phòng ở tầng ba.
Đám bạn bị anh ta hơn nửa đêm gọi tới, còn tưởng rằng họ sẽ tiệc tùng cả đêm, kết quả vừa mới gọi người đưa sâm banh tới, đã bị Lý Diệc Sính ngăn lại: “Sâm banh vừa mở ra sẽ phun tung tóe khắp phòng, có thể có chút tình người mà cân nhắc một chút về tâm trạng làm việc của nhân viên hay không?”
Đám bạn của anh ta: “…”
Hồi lâu, có người yếu ớt mở miệng: “Chi phí thấp nhất ở phòng của Ngô Việt là 1 vạn 8, tốn nhiều tiền như vậy còn phải cân nhắc tâm trạng làm việc của nhân viên?”
“1 vạn 8 đưa hết cho nhân viên sao?” Lý Diệc Sính hỏi ngược lại.
Bạn bè: “…”
Không thể chối cãi.
Họ tiếp tục đợi, mới phát hiện không khui chai sâm banh mới chỉ là bắt đầu, đến hút thuốc cũng bị ngăn lại, uống rượu xong phải tự mình rửa ly, ngay cả hát karaoke thì âm thanh cũng không thể quá lớn để tránh ồn ào đến phòng nghỉ của nhân viên. Sau đó mọi người cuối cùng nhận ra có gì đó không ổn, nghĩ đến bài đăng trên vòng bạn bè của Lý Diệc Sính, cuối cùng ý thức được tác dụng duy nhất của họ là để cháu gái lớn của làm ít việc hơn.
Ngồi buồn chán đến ba giờ sáng, cuộc gọi của Lý Diệc Sính khiến đám bạn ‘chim thú đều giải tán hết’, mọi người lúc trước còn nói muốn chơi đến rạng sáng trong nháy mắt biến mất sạch sẽ.
Kỷ Thụy ngủ một giấc thẳng đến trời sáng, mới vội vội vàng vàng đẩy công cụ quét dọn chạy vào phòng, kết quả vừa đi vào đã trợn tròn mắt, cửa sổ sạch sẽ, mặt đất sạch bong, ngay cả cái chén cũng đặt chỉnh tề ở trên bàn, ngoại trừ thùng rác cần đổ thì gần như không cần dọn. Chú Lý bọn họ… ra ngoài chơi cũng sạch sẽ vệ sinh như vậy? Kỷ Thụy vẻ mặt mê man quét dọn xong, đi xuống lầu thì thấy Diệp Phi với 1000 tệ tiền mặt do người quản lý gửi.
Diệp Phi: “Chị đang định lên giúp em quét dọn.”
“Không cần, em quét xong rồi.” Kỷ Thụy còn đang mê man.
Diệp Phi kinh ngạc: “Mấy phòng VIP hôm qua, em quét dọn cả bốn phòng rồi à?”
“Ừm.”
Diệp Phi sờ sờ đầu cô: “Cảm giác thế nào, có mệt không?”
“Mệt thì không mệt, chỉ là cảm thấy… kiếm tiền có chút quá dễ dàng.” Kỷ Thụy nhìn về phía cô ấy.
Diệp Phi: “…”
Hai ngày sau, Lý Diệc Sính vẫn mang theo bạn bè tới, sau khi Kỷ Thụy nhận được hai lần tiền lương vô cùng dễ dàng, cuối cùng cô đã ý thức được có gì đó không đúng, vì thế rạng sáng ngày thứ ba lúc anh ta chuẩn bị đi thì ngăn lại.
“Chú Lý” Kỷ Thụy bất đắc dĩ: “Cháu biết chú có ý tốt, nhưng chú làm vậy cháu thấy áp lực lắm.”
“Thấy cô làm việc ở đây áp lực của tôi càng lớn hơn.” Lý Diệc Sính nhíu mày: “Tạ Uyên rốt cuộc đang làm cái gì vậy, tôi đã đăng lên vòng bạn bè rồi, tôi không tin cậu ta không biết cô ở đây, lâu như vậy rồi mà cũng không tìm tới, thật sự không định đón cô về nhà?”
“Cũng đừng quá đắt, cháu không có nhiều tiền đâu.”
Lý Diệc Sính bật cười: “Ăn bánh bao với sữa đậu nành là được rồi.”
Kỷ Thụy cười ha hả.
Buổi tối hôm đó, Lý Diệc Sính không thấy đến, Kỷ Thụy yên lặng thở phào nhẹ nhõm, đẩy xe nhỏ lên thang máy, đang muốn chính thức bắt đầu công việc của cô, nhưng khoảnh khắc cửa thang máy mở ra, lại gặp Tạ Uyên ở trước mặt.
Bốn mắt nhìn nhau, Kỷ Thụy cảm giác thời gian như bị đóng băng, mãi cho đến khi cửa thang máy muốn đóng lại lần nữa, mới nhanh chóng đẩy xe nhỏ đi ra ngoài: “Tại sao chú lại ở đây?”
“Tại sao tôi không thể ở đây?” Tạ Uyên nhìn lướt qua đôi găng tay cao su trên tay cô, sắc mặt hơi lạnh.
Kỷ Thụy rụt rè hỏi: “Không phải là chú cố ý tới tìm cháu chứ?”
“Tôi rảnh lắm sao?” Tạ Uyên hỏi ngược lại.
Kỷ Thụy nghẹn họng, đang muốn nói gì nữa, trong phòng bên cạnh đột nhiên có một người đi ra, thấy Tạ Uyên vội vàng tiếp đón: “Sếp Tạ tới rồi à, mời vào mời vào, hôm nay chiêu đãi không chu đáo xin sếp Tạ thứ lỗi.”
Thì ra là đi ra xã giao, Kỷ Thụy cắn môi dưới, cúi đầu đẩy xe rời đi. Tạ Uyên bình tĩnh nói chuyện với người khác, nhưng ánh mắt vẫn chú ý đến hành động của cô, mãi đến khi cô đi vào phòng nghỉ của nhân viên mới rũ mắt xuống.
“Trước kia chỉ biết sếp Tạ thích uống trà ngắm cảnh, không ngờ cũng sẽ thích những chỗ quán bar như vậy, như vậy rất tốt, người trẻ tuổi nên nhiệt huyết như vậy..”
Lần gặp mặt ngày hôm nay, họ đã hẹn trước nửa tháng với thư ký Tưởng, vốn hẹn ở một nơi yên tĩnh nào đó, kết quả một giờ trước thư ký Tưởng bỗng dưng gọi điện thoại tới, nói đã đặt xong quán bar. Tuy rằng anh ta không rõ vì sao tạm thời đổi địa điểm, nhưng ý của thư ký Tưởng chính là ý của sếp Tạ, anh ta tất nhiên đồng ứng một ngàn lần.
“Sếp Tạ, mời.” Người kia nhường đường.
Tạ Uyên lại liếc mắt nhìn phòng nghỉ đóng chặt cửa, đi theo người kia vào phòng.
Kỷ Thụy từ khi vừa vào phòng nghỉ đã dán lên cánh cửa, muốn nghe lén một chút xem họ đang nói cái gì, đáng tiếc cách bố trí quán bar làm tốt nhất chính là cách âm, cô nghe một lúc lâu vẫn không nghe được gì.
Trong phòng nghỉ yên tĩnh, vẻ mặt cô mất mát ngồi trên chiếc giường đơn, lặp đi lặp lại khoảnh khắc gặp mặt vừa rồi.
Hình như chú nhỏ gầy đi rồi, còn có chút mệt mỏi, vì bị cô làm cho tức giận nên mấy ngày nay ngủ không ngon sao? Chắc là không phải, nếu anh thật sự quan tâm cô như vậy, khi chú Lý đăng trên vòng bạn bè thì anh nên tới tìm cô. Kết quả qua ba ngày mới đến, vẫn là vì có hẹn nên mới tới, vì thế nên gặp được cô chắc cũng chỉ là trùng hợp.
Vừa nghĩ chuyện cô bỏ đi sẽ không ảnh hưởng gì đến chú nhỏ, nhất thời Kỷ Thụy có chút chua xót.
Trong phòng cách một bức tường, tiếng nhạc rung trời vang lên, Tạ Uyên ở trong đó cảm thấy rất nhức đầu, nhưng vẫn mặt không biểu cảm ngồi ở chỗ đó nói chuyện phiếm, giống như rất hài lòng với hoàn cảnh nơi này.
Bóng đêm càng lúc càng dày đặc, người trong phòng càng ngày càng nhiều, cũng càng ngày càng náo nhiệt, sự bực bội của Tạ Uyên gần như không kiềm chế được nữa, chỉ có thể đi ra hành lang hít thở không khí.
Cửa phòng mở rồi đóng, bên tai cuối cùng cũng yên tĩnh hơn một chút. Tạ Uyên nhéo mi tâm, tầm mắt dừng lại trên cửa phòng nghỉ.
Quán bar cách âm quả thật không tệ, âm thanh ồn ào trong phòng bị cửa phòng đóng chặt, một chút cũng không lọt ra ngoài, trong hành lang lớn như vậy chỉ mơ hồ có âm thanh sảnh lớn bên kia truyền đến. Tạ Uyên lẳng lặng đứng trên tấm thảm mềm mại, đến khi lấy lại tinh thần, tay phải đã đặt lên tay nắm cửa phòng nghỉ.
“Sếp Tạ!”
Giọng nói của Ngô Việt truyền đến, Tạ Uyên buông tay, bình tĩnh xoay người lại: “Sếp Ngô.”
“Nghe quản lý nói anh tới, nên tôi cố ý chạy tới.” Ngô Việt cười ha hả: “Sếp Tạ chắc là ở phòng 301 nhỉ, tất cả chi phí tối nay cứ tính vào tài khoản của tôi là được rồi, không cần khách sáo với tôi.”
Khóe môi Tạ Uyên cong lên: “Sếp Ngô đã giúp tôi nuôi cháu gái rồi, sao tôi lại không biết xấu hổ mà còn để sếp Ngô trả tiền nữa chứ.”
Ngô Việt đúng không, rõ ràng trên danh nghĩa có không ít sản nghiệp, nhà hàng, quán đồ uống lạnh, nhà trẻ cái gì cũng có, nhưng tại sao anh ta lại để Kỷ Thụy vào làm ở một cái quán bar như vậy chứ.
“Sếp Tạ không cần khách sáo với tôi, Thụy Thụy thông minh lại chịu khó, có thể làm việc ở chỗ tôi là vinh hạnh của tôi mới đúng.” Ngô Việt hiếm khi có cơ hội gặp anh, lời tâng bốc không dùng tiền nên cứ nói xả láng, hoàn toàn không chú ý tới vẻ mặt như cười như không của Tạ Uyên: “Sếp Tạ lần này tới, là định đưa cô ấy về nhà sao?”
Tạ Uyên không trả lời câu hỏi của anh ta, ngược lại nói đến một chuyện khác: “Tôi nhớ quán bar của sếp Ngô kinh doanh cũng không tệ lắm, sao lúc này, lầu ba chỉ còn có một phòng?”
Ngô Việt dừng một chút, đột nhiên hạ giọng: “Chuyển đến tầng khác hết rồi, mấy ngày hôm trước là có cậu Lý hỗ trợ, tôi mới sắp xếp tầng này đầy phòng, bắt đầu từ hôm nay cậu Lý không đến, chắc chắn không thể sắp xếp khách bên này nữa. Thụy Thụy là con cháu nhà họ Tạ, sếp Tạ yên tâm, tôi dù không hiểu chuyện, cũng không dám sai khiến cô ấy như một nhân viên vệ sinh.”
“Cô ấy làm công việc vệ sinh, vì sao không thể cho cô ấy làm việc của nhân viên vệ sinh?” Tạ Uyên hỏi ngược lại.
Ngô Việt không được khen ngợi ngược lại còn bị nghi ngờ: “?”
“Nên sắp xếp việc đúng chức vụ thì sắp xếp việc đúng, cô ấy nhận tiền lương thì nên làm tốt công việc này.” Tạ Uyên ngước mắt nhìn về phía cửa phòng đóng chặt, giọng nói lộ ra cảm giác thoải mái: “Không chịu khổ, làm sao biết trong nhà là tốt nhất?”
Ngô Việt lập tức á khẩu không trả lời được.
Sếp Tạ đã lên tiếng rồi, Ngô Việt nào dám không nghe theo, vừa kêu quản lý ưu tiên sắp xếp khách lên lầu ba, vừa mặc niệm cho Kỷ Thụy… Xin lỗi em gái Thụy Thụy, tuy rằng tôi rất thích em, nhưng tôi không dám không nghe chú em.
Em gái Kỷ Thụy lúc này đang nằm ở trên giường đơn ngủ đến mê man còn không biết lượng công việc của mình bởi vì một câu nói của chú nhỏ mà tăng lên mấy lần.
Trong lúc nửa mê nửa tỉnh mơ hồ nghe được tiếng cười ầm ĩ trong hành lang, biết là khách tới, nhưng cũng không đứng lên. Dù sao, nếu cô cần đi dọn dẹp, tất nhiên sẽ có người gọi cô, cô chỉ ngồi đợi vào những thời gian rảnh khác.
Bởi vì phải giám sát bữa ăn của Diệp Phi, nên nửa đêm Kỷ Thụy dậy hai lần, mỗi lần đi qua sảnh lớn trở về, đều nhịn không được lén liếc mắt nhìn phòng Tạ Uyên, kết quả mỗi lần liếc qua, đều đúng lúc thấy anh đang uống rượu.
Chú nhỏ xảy ra chuyện gì vậy nhỉ, uống mãi không khó chịu sao? Kỷ Thụy có suy nghĩ muốn đẩy cửa ra gọi người, nhưng vừa nghĩ tới tình hình trước mắt của hai người, lại chậm chạp rời đi.
Đêm dài đằng đẵng, nhưng cuối cùng cũng kết thúc, trong phòng người đến người đi, cuối cùng chỉ còn lại một mình Tạ Uyên.
Anh ngủ một giấc ngắn ngủi, cho đến khi đột nhiên bừng tỉnh, mới nhéo mi tâm đứng dậy đi ra ngoài.
Đã là ba giờ sáng, nên đi đều đã đi, lầu ba yên tĩnh, những tiếng náo nhiệt như lúc nãy như chưa bao giờ xuất hiện. Đi qua phòng nghỉ, Tạ Uyên dừng bước, giơ tay nắm chặt tay nắm cửa.
Cửa lại không khóa, ở nơi lộn xộn này, một cô gái nhỏ như cô, lại dám không khóa cửa. Trong đầu Tạ Uyên vô duyên vô cớ sinh ra một cơn tức giận, khi đẩy cửa ra nhìn thấy cô ngủ đến mức không biết chuyện gì, lại càng đau đầu muốn dùng gậy đánh thức cô.
Nhưng cuối cùng anh không làm gì cả, chỉ nhìn chằm chằm vào cô một lát, cuối cùng nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Anh đứng yên hồi lâu, đột nhiên muốn nhìn tình trạng vệ sinh của các phòng khác, vì thế vui vẻ đi trước.
Ba phút sau, anh trở lại hành lang với khuôn mặt tái mét.
Chỗ quán bar của tên Ngô Việt này có phải xảy ra vấn đề hay không, không phải là nơi ăn chơi đẳng cấp cao sao? Tại sao khách hàng lại có ý thức kém như vậy? Vỏ hạt dưa vứt đầy đất thì không tính, trên mặt đất đều là vỏ chai rượu, rượu cũng đổ đầy ra đất dính dính giẫm lên cũng cảm thấy ghê tởm. Nhà vệ sinh thì nôn mửa tùm lum, mùi đồ ăn khó tiêu xen lẫn mùi rượu, nhìn mà muốn gọi cảnh sát ngay lập tức.
Kỷ Thụy ngủ cho đến khi đồng hồ báo thức reo lúc bốn giờ, sau đó cô thức dậy trong lúc mơ mơ màng màng để lấy dụng cụ dọn dẹp… Dụng cụ dọn dẹp của tôi đâu rồi? Còn chiếc xe để đẩy dụng cụ làm sạch của tôi đâu? Kỷ Thụy vội vàng mở cửa và đi ra ngoài, đang định hỏi có ai thấy đồ của cô không thì có một tiếng động nhỏ trong phòng riêng bên cạnh.
Lúc này, khách khứa đều đi rồi, vậy ai còn ở trong phòng? Kỷ Thụy ngừng thở, rón rén đi tới cửa, bám vào tấm kính nhỏ trong suốt trên cửa nhìn vào bên trong.
Cảnh tượng cô đang nhìn thấy này, hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Chú nhỏ của cô, chú nhỏ thích sạch sẽ, lại luôn ở địa vị cao của cô, giờ phút này đeo găng tay cao su của cô, cầm chổi và hốt rác của cô, đang hì hục lóng ngóng dọn dẹp rác rưởi trên mặt đất giúp cô.
Chắc là đã quét dọn một thời gian rất lâu, tuy rằng mở điều hòa, nhưng áo sơ mi của Tạ Uyên vẫn bị dính mồ hôi ướt đẫm, nhăn nhúm, mặc trên người hoàn toàn không nhìn ra là áo đặt làm.
Cho đến giờ phút này, Tạ Uyên mới biết cái gì gọi là tự làm tự chịu… Sớm biết cuối cùng sẽ là tự mình dọn dẹp, anh đã không cho Ngô Việt sắp xếp thêm những phòng khác.
Mặt Tạ Uyên lạnh lùng đổ rác vào thùng rác lớn trên xe đẩy vệ sinh, đang muốn ngồi xổm xuống cậy kẹo cao su dính trên mặt đất thì phía sau đột nhiên có một trận gió mát thổi tới.
Anh theo bản năng xoay người lại, đúng lúc nhìn thấy một bóng người lao tới, đợi lấy lại tinh thần, anh đã bỏ chổi và hốt rác xuống, đỡ người vào lòng.
“Hu hu hu chú nhỏ…”
Không ngờ lại khóc.
Tạ Uyên cụp mắt, chỉ có thể nhìn thấy hai vòng xoáy trên đỉnh đầu cô.
Lần đầu tiên anh phát hiện cô có hai cái xoáy tóc.
Chu Thành có một cách nói, đứa trẻ nào mà có hai cái xoáy tóc là đứa trẻ nghịch ngợm mà cố chấp, là đứa phản nghịch. Trước kia Tạ Uyên không tin những thứ này, hiện tại nhìn thấy trên đỉnh đầu Kỷ Thụy, phát hiện câu nói đó rất có lý.
Bình thường nhìn rất ngoan, nói như thế nào cũng không tức giận, nếu như thật sự giận dỗi, xương cốt cứng rắn có thể so với vật liệu hàng không vũ trụ.
Tạ Uyên nhìn cô chằm chằm, mới bình tĩnh tháo găng tay ra: “Khóc cái gì?”
Kỷ Thụy không để ý tới người khác, chỉ ôm anh khóc, nước mắt nóng hổi thấm ướt áo sơ mi, Tạ Uyên lúc này mới nhớ tới gì đó, cau mày muốn xách cô ra.
Kỷ Thụy nhận ra động tác của anh, nhanh chóng ôm chặt hơn.
“Cháu sẽ không buông tay, chú cũng đừng nghĩ lừa cháu nữa, cháu biết là chú đặc biệt tới tìm cháu, nếu không tại sao phải giúp cháu làm việc? Có phải gần đây chú nhớ cháu muốn chết luôn đúng không hu hu hu…” Kỷ Thụy vừa khóc vừa gào lên: “Chú nhỏ đương nhiên là muốn giúp cháu rồi, bình thường cơm chú còn lười ăn vậy mà bây giờ chú lại đi giúp cháu làm việc huhuhu…”
Tạ Uyên lặng người đi vài giây, nói: “Không phải tôi giúp cô làm việc.”
“Vậy chú vừa rồi là đang làm gì?” Kỷ Thụy hỏi ngược lại.
Tạ Uyên: “Rảnh rỗi nhàm chán, làm việc thiện tích đức…”
Bỏ đi, chính anh cũng không tin cái lý do này, Tạ Uyên biết điều ngậm miệng lại.
Kỷ Thụy còn đang nghẹn ngào, nước mắt tất cả đều cọ ở trên người anh. Tạ Uyên nhìn đôi mắt cô đỏ lên vì khóc, đột nhiên không rõ họ mấy ngày nay giận dỗi làm gì.
“Trên người tôi toàn là mồ hôi.” Tạ Uyên thở dài, nói ra lý do vừa rồi muốn lôi cô ra.
Kỷ Thụy dừng một chút ngửa đầu lên, đối diện ba giây với anh sau đó ngừi ngửi người anh.
Mùi thì không tệ, chủ yếu là ở trong phòng quá lâu, dính mùi thuốc lá rượu và những mùi khó ngửi khác. Kỷ Thụy dùng sức hít mạnh một cái rồi nói: “Thơm quá.”