Cháu Tới Để Thừa Kế Gia Sản Của Chú Đó

Chương 45: Thật sự là ba



Mãi cho đến khi ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách thì Kỷ Thuỵ mới có chút cảm giác chân thực…

Cô không tìm thấy ba nhưng ba lại chủ động tìm tới.

“Thụy Thụy, uống nước đi.” Quản gia nhận thấy cô có gì đó không ổn thì lập tức mang cho cô một ly nước ấm.

Vốn dĩ Kỷ Thuỵ định từ chối nhưng khi bắt gặp ánh mắt của chú nhỏ thì cô ngoan ngoãn nhận lấy cái ly. Sau khi uống một ngụm nước ấm xuống bụng, cô cảm thấy bình tĩnh hơn một chút, vì thế lặng lẽ lén nhìn Trử Thần đang ngồi ở đối diện, đây là người ba ruột chỉ mới hai mươi chín tuổi của cô.

Anh ấy trẻ hơn rất nhiều so với người ba ở thời không kia, khóe mắt ít nếp nhăn hơn, mái tóc cũng không có lẫn màu xám tự nhiên, dáng người… Ồ, dáng người thật ra cũng không khác mấy, mẹ ruột cô làm trong giới giải trí, không biết mỗi ngày phải gặp bao nhiêu người đàn ông có thân hình đẹp, ba cảm giác được nguy hiểm nên ông ấy đến phòng tập thể dục ba lần một tuần bất kể mưa nắng, năm mươi tuổi vẫn mạnh mẽ rắn rỏi.

Ngoại trừ sự khác biệt về ngoại hình thì tính tình ôn hòa điềm đạm không có sự khác biệt quá lớn, cách nói chuyện vẫn nhẹ nhàng và chậm rãi như cũ, mỗi mỗi hành động cử chỉ đều lộ ra sự giáo dục và thái độ tốt. Là người lịch sự dịu dàng, là người ba điềm tĩnh trong trí nhớ của cô, dù cho trời có sập xuống cũng sẽ tiếp tục kể chuyện xưa cho cô nghe.

“Thuỵ Thuỵ, người thanh niên này là họ hàng với cô sao?” Quản gia thấp giọng hỏi.

Kỷ Thuỵ chớp chớp mắt: “Hai người bọn cháu trông rất giống nhau à?”

“Mắt không giống nhưng mũi và miệng có chút giống.” Quản gia mỉm cười và nói.

Kỷ Thuỵ nghe vậy thì lại lén liếc nhìn người ba phiên bản trẻ một cái.

Cô tự nhận là lén đánh giá nhưng ở trong mắt hai người đối diện thì có thể được coi là nhìn không kiêng nể gì, Tạ Uyên phớt lờ, Trử Thần lại nở một nụ cười dịu dàng với cô, cười đến nỗi khiến Kỷ Thuỵ đỏ mặt.

Không biết ngại, Tạ Uyên không hợp tình người mà nghĩ ra ba chữ này trong lòng, mạnh mẽ áp chế cảm xúc hỗn loạn này trong lòng, anh rũ mắt xuống đọc tài liệu mà Trử Thần đưa.

Quản gia đã yêu cầu những người khác rời đi, trong phòng khách rộng như vậy chỉ còn lại ba người bọn họ trong sự yên tĩnh, tiếng lật trang giấy cực kỳ rõ ràng.

Khi Tạ Uyên lật đến trang cuối cùng, Trử Thần lên tiếng đúng lúc: “Đêm khuya đến thăm quả thật là không được lịch sự cho lắm nhưng tôi thật sự sốt ruột quá, vẫn xin sếp Tạ thứ lỗi. Chị hai đã lấy mẫu máu của tôi và cô Kỷ để làm xét nghiệm DNA, kết quả xét nghiệm cho thấy tôi và cô ấy có quan hệ ba con nhưng tôi đã hỏi chị hai, chị ấy nói cô Kỷ đã là người trưởng thành…” 

Anh ấy lại nhìn về phía Kỷ Thuỵ một lần nữa, Kỷ Thuỵ lập tức mỉm cười một cách ngoan ngoãn.

Trử Thần cũng mỉm cười, độ cong của khoé môi tương tự khiến hai người trông càng giống nhau hơn.

“Ở tuổi của tôi, sẽ không thể sinh được một cô con gái lớn như cô Kỷ cho nên tôi muốn đến hỏi một chút xem rốt cuộc chuyện này là như thế nào.” Cuối cùng anh ấy cũng nói ra mục đích chuyến đi lần này.

Vẻ mặt Tạ Uyên lạnh lùng mà nhìn Trử Thần: “Cũng đã gần hai mươi ngày kể từ khi lấy máu, bây giờ anh mới bắt đầu sốt ruột sao?”

“Ngay từ đầu chị hai không nghe theo đề nghị của sếp Tạ, đầu tiên là dùng mẫu máu của ba tôi để so sánh, sau khi phát hiện có quan hệ huyết thống nhưng không phải là quan hệ ba con thì lúc này mới đi tìm tôi để lấy mẫu máu nhưng cũng không nói là dùng để làm gì, cho đến hôm nay mới nói cho tôi biết chuyện này.” Đối mặt với sự nghi ngờ của anh, Trử Thần bình tĩnh giải thích.

Lời giải thích này không tìm ra được sơ hở, Tạ Uyên im lặng ba giây rồi hỏi: “Anh cảm thấy chuyện này là như thế nào?”

Trử Thần nhận thấy anh không thể hiện sự thù địch quá rõ ràng nên dừng một chút, đang định nói thì cô gái nhỏ bên kia đã gấp không đợi nổi mà mở miệng: “Con thực sự là con gái của ba.”

Trử Thần lộ ra sự sửng sốt hiếm có: “… Hả?”

“Con, con, con biết chuyện này nghe có vẻ điên rồ nhưng trước hết ba hãy bình tĩnh một chút và lắng nghe con nói một cách cẩn thận.” Kỷ Thuỵ luống cuống tay chân mà đứng lên, cảm thấy không ổn nên lại ngồi xuống lần nữa, cũng không biết là ai cần bình tĩnh: “Con đã xuyên đến đây… Đúng vậy, chuyện này thật khó tin nhưng con thật sự đã xuyên từ hai mươi hai năm sau trở về đây, con tên Kỷ Thuỵ, cùng họ với ông nội, là con gái ruột của ba.”

Lời giải thích này rõ ràng có quá nhiều yếu tố, Trử Thần nhìn chằm chằm vào cô gái có chút kích động hồi lâu, cuối cùng đành phải nhìn về phía Tạ Uyên như dò hỏi.

Vốn dĩ Tạ Uyên không muốn phản ứng lại với anh ấy nhưng Kỷ Thuỵ ở bên kia lại nhìn anh một cách đáng thương, vì vậy anh đành phải nhịn một chút bực bội trong lòng xuống mà nhàn nhạt nói: “Ừm.”

Trử Thần lại im lặng trong ba giây rồi gật đầu: “Tôi biết rồi.”

Kỷ Thuỵ có chút căng thẳng: “Ba không tin sao? Con có thể giải thích…”

“Không cần.” Trử Thần mỉm cười dịu dàng, ánh mắt bình tĩnh lặng lẽ trấn an cô con gái đột nhiên xuất hiện này: “Ba tin con.”

“Ba… tin sao?” Đến lượt Kỷ Thuỵ bối rối, Tạ Uyên cũng liếc nhìn anh ấy một cái.

Trử Thần gật đầu: “Sếp Tạ không cần thiết phải nói dối ba về chuyện khó tin như vậy, huống chi xét nghiệm DNA là do chị hai đích thân giám sát thực hiện, sẽ không có bất kỳ vấn đề gì, tất cả các khả năng đã bị loại trừ, mặc dù câu trả lời còn lại rất kỳ quái nhưng có lẽ chính là sự thật.”

“Bởi vì tin tưởng chú nhỏ và cô cho nên ba mới tin con sao?” Trong lòng Kỷ Thuỵ đột nhiên có chút thất vọng khó nói nên lời: “Chẳng lẽ không còn lý do nào khác sao?”

Trử Thần im lặng một lúc rồi nói: “Vừa nhìn thấy con thì ba đã cảm thấy rất thích, đây có tính là lý do khác không?”

Miệng lưỡi trơn tru, ai sẽ tin lời nói ngu ngốc đó chứ? Tạ Uyên chửi thầm xong, anh vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng lại vui vẻ của Kỷ Thuỵ.

Tạ Uyên: “…”

“Nếu đã biết rõ mọi chuyện thì tôi cũng yên tâm rồi.” Trử Thần đứng dậy, mỉm cười đưa tay với Tạ Uyên: “Sếp Tạ, rất cảm ơn anh vì đã chăm sóc cho Thụy Thụy trong thời gian này.”

Thay đổi cách xưng hô quá mức mượt mà, dáng vẻ nói lời cảm ơn với tư cách người giám hộ của Kỷ Thuỵ, còn có bộ quần áo chỉnh tề của anh ấy đối lập với bộ quần áo có mũ trùm đầu ở nhà của mình. Mỗi một chuyện đều khiến Tạ Uyên cảm thấy rất không thoải mái, anh giống như một con dã thú bị xâm lấn địa bàn, dường như sắp không khống chế được mà để lộ ra nanh vuốt sắc nhọn.

Trử Thần đã đưa tay ra rất lâu nhưng Tạ Uyên lại không có ý định nắm lấy. Trong lúc giằng co, bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng.

“Chú nhỏ…” Kỷ Thuỵ gọi anh một cách yếu ớt.

Mặc dù cô không biết anh đang tức giận vì điều gì nhưng đây là lần đầu tiên ba cô đến, cô cầu xin anh đừng làm người khác khó xử.

Tạ Uyên cũng nghe ra ý bảo vệ của cô, anh lại nhìn dáng vẻ có chút giống nhau này của hai người, im lặng một lát, cuối cùng anh vẫn đứng lên với vẻ mặt vô cảm, ngó lơ Trử Thần mà lập tức đi lên lầu.

“Chú nhỏ.” Kỷ Thuỵ lại gọi anh một tiếng nhưng anh lại không quay đầu lại.

Hai ba con nhìn anh đi lên lầu, sau đó ánh mắt lại chạm nhau.

Kỷ Thuỵ cười gượng: “Xin lỗi nhé ba, ngày thường chú nhỏ luôn như vậy, không phải cố ý nhằm vào ba đâu.”

“Không sao đâu.” Trử Thần rút tay lại, anh ấy không quá thích nghi với cách xưng hô của cô nhưng vẫn chấp nhận nó một cách tốt đẹp: “Ba đến không được lịch sự lắm, anh ấy chưa chuẩn bị tâm lý cũng là chuyện bình thường. Cho nên… con có muốn về nhà với ba không?”

Kỷ Thuỵ sửng sốt.

“Tuy rằng đột nhiên có một cô con gái lớn như vậy, ba vẫn cần một chút thời gian để chấp nhận.” Trử Thần vẫn nói chuyện một cách chậm rãi như cũ, lộ ra một chút dịu dàng: “Nhưng nếu sự thật là như thế thì ba cũng nên đón con về nhà.”

Trong phòng ngủ trên tầng ba, Tạ Uyên lặng lẽ ngồi ở bên cửa sổ, đôi mắt hẹp dài bất động nhìn chằm chằm vào khoảng sân dưới nhà.

Một lúc lâu sau, anh nhìn thấy Kỷ Thuỵ và Trử Thần cùng nhau bước ra ngoài, anh nhắm mắt lại và kéo rèm lại với vẻ mặt vô cảm.

Sớm muộn gì thì cô cũng phải rời đi.

Anh đã nhận ra được điều này khi cô bị bắt cóc. Sau khi kết thúc chuyện cô bỏ nhà ra đi lần này, anh cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhận định rằng mặc dù cô đi rồi nhưng cũng vĩnh viễn là người của nhà họ Tạ.

Anh thực sự đã chuẩn bị sẵn tinh thần để cô trở về với ba mẹ bất cứ lúc nào, cô cũng nên về bên ba mẹ, cùng sống với ba mẹ. Còn anh, anh là người nhà của cô, điều này sẽ mãi mãi không bao giờ thay đổi.

Nhưng mà… không sống cùng nhau thì tính là người nhà cái gì chứ?

Trong đầu anh hiện lên hình ảnh cô đi theo Trử Thần ra ngoài, Tạ Uyên đột nhiên không nhịn được cơn tức giận bồng bột. Cơn giận này đến quá đột ngột khiến ngay cả anh cũng phải ngạc nhiên trong giây lát nhưng anh lại nhanh chóng tìm ra được lý do cho sự tức giận không thể kiềm chế này…

Thậm chí cô còn chưa đến nói lời chào tạm biệt với anh mà đã đi theo ba ruột rồi.

Tại sao cô lại không đến nói lời chào tạm biệt với anh? Là vì cảm thấy anh sẽ gây sự vô cớ để không cho cô đi theo người nhà sao? Vừa rồi ở trước cửa còn luôn miệng nói nếu ba ruột tới cũng sẽ không xuống khỏi lưng anh mà hiện tại mới trôi qua được bao lâu đâu, cô đâu?

Tạ Uyên nhắm chặt hai mắt, mặc cho cơn tức giận trào dâng cuồn cuộn trong lòng nhưng anh lại không có đột phá điểm mấu chốt, mạnh mẽ đuổi theo tìm người về.

Không biết đã qua bao lâu, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, anh đang cực kỳ bực bội nên không thèm để ý.

Tiếng gõ cửa lại vang lên ba lần, cuối cùng hoàn toàn yên tĩnh lại, Tạ Uyên dường như mơ hồ nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra rất nhỏ, anh cũng không tìm hiểu xem là ai.

Cho đến khi một cái bóng nho nhỏ đổ xuống, chắn mất ánh đèn phía trên đỉnh đầu.

Tạ Uyên dừng lại một lúc và từ từ mở mắt ra.

“Chú nhỏ.” Kỷ Thuỵ nghiêng đầu, nghiêm túc nhìn anh giống như một chú cún con: “Tại sao vừa rồi chú lại tức giận như vậy.”

Chỉ trong nháy mắt, cơn núi lửa đang phun trào trong lòng Tạ Uyên đột nhiên dừng lại, vết thương do cơn giận gây ra cũng đã được chữa lành bằng câu nói dịu dàng của cô.

Bản thân anh lại giống như không có phản ứng lại, mãi cho đến khi Kỷ Thuỵ đưa tay quơ quơ trước mắt anh thì anh mới vô thức nắm lấy cổ tay của cô.

Thật sự đã trở lại, không phải là ảo giác.

Tạ Uyên từ từ ngồi dậy, sau khi tâm trạng thay đổi dữ dội, cả người anh trông rất đờ đẫn. Anh cảm thấy giống như linh hồn của mình đã bay ra khỏi cơ thể, lặng lẽ nhìn người trước mặt trong khi cơ thể lại máy móc mà hỏi một câu: “Không phải cô đi rồi sao? Tại sao lại quay lại?”

“Cháu đi khi nào?” Kỷ Thuỵ không thể hiểu được mà nhìn anh một cái, cô móc ra một miếng bánh Sachima từ trong túi rồi bắt đầu ăn: “Cháu không có đi, tại sao chú biết cháu đi rồi?”

“Tôi tận mắt nhìn thấy.” Tạ Uyên nhíu mày, sau khi bình tĩnh lại một chút thì giật lấy Sachima của cô cắn một miếng, vào khoảnh khắc vị ngọt lan ra trên môi và răng, anh thấy cả người đều bình tĩnh lại.

Kỷ Thuỵ không dám nói gì dù tức giận vì bị cướp đồ ăn vặt, cô đành phải lấy một miếng khác từ trong túi.

“… Rốt cuộc cô còn bao nhiêu?” Tạ Uyên không nói nên lời.

Kỷ Thuỵ: “Bác quản gia mua cho cháu năm cân lận!”

“Ăn ít đồ ngọt thôi.” Tạ Uyên cau mày.

Cún con Kỷ Thuỵ lại cắn một miếng lớn giống như đang khiêu khích, lúc này cô mới giải thích chuyện vừa xảy ra: “Vừa rồi cháu tiễn ba ra ngoài chứ không có đi theo ông ấy.”

Tạ Uyên quay mặt đi: “Tại sao không đi cùng anh ta đi? Nếu đã tìm được ba ruột thì còn ở lại chỗ của tôi để ăn vạ làm gì.” 

Kỷ Thuỵ khựng lại rồi đột nhiên ôm mặt anh kéo quay lại.

Tạ Uyên kéo tay của cô ra: “Nhìn cái gì?”

“Nhìn chữ trên mặt chú.”

“Chữ gì?”

“Nói một đằng, nghĩ một nẻo.”

Tạ Uyên: “…”

“Chú nhỏ, vừa rồi chú đột nhiên tức giận có phải là vì trong lòng sợ hãi hay không?” Kỷ Thuỵ dường như đã đoán được đáp án chính xác, cô rất đắc ý mà liếc anh một cái: “Chú sợ cháu sẽ đi cùng với ba, sợ cháu sẽ không cần chú nữa đúng không?”

Tạ Uyên cười lạnh một tiếng: “Cô có khả năng tưởng tượng khá tốt.”

“Đừng giả vờ nữa, chú không thể lừa được cháu đâu.” Kỷ Thuỵ cười hì hì, đột nhiên cô đưa tay ra và ôm anh thật chặt.

Mấy ngày trước, Ngô Việt đã sai người đưa tới hai chai sữa tắm lớn, bây giờ trên người hai người có mùi giống nhau, Tạ Uyên ngửi thấy mùi hương tương tự thì phía sau lưng dần dần thả lỏng ra.

Lúc này Kỷ Thuỵ mới buông anh ra, đôi mắt sáng ngời nhìn thẳng vào anh: “Chú nhỏ, chú yên tâm đi, cháu tuyệt đối sẽ không bao giờ bỏ rơi chú.”

Tạ Uyên nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, anh muốn hỏi cô nếu nhà họ Kỷ lại đến đây nhiều lần thì cô cũng sẽ không trở về sao? Nếu ba ruột, mẹ ruột của cô thuyết phục cô mỗi ngày thì liệu cô còn có thể kiên trì được sao?

Nhưng anh không hỏi, bởi vì dù câu trả lời của cô có như thế nào thì kết quả cuối cùng cũng chỉ có một.

Huyết thống là mối liên kết tự nhiên kiên cố nhất trên đời này, không thể nào phá vỡ nỗi mà giữa anh và cô thì không có quan hệ gì.

Một lúc lâu sau, Tạ Uyên mới chậm rãi nói: “Thôi bỏ qua đi.”

Kỷ Thuỵ cau mày: “Sao có thể bỏ qua được? Vừa rồi ba nói sẽ đưa cháu về nhà nhưng cháu lại không đi cùng ông ấy đấy.”

Tạ Uyên nghe vậy, cuối cùng anh cũng nở nụ cười đầu tiên kể từ khi gặp Trử Thần: “Cũng không tệ lắm.”

Kỷ Thuỵ lại ríu rít, tiếp tục quấn lấy chú nhỏ để làm nũng, như thể sự xuất hiện của ba ruột không có chút ảnh hưởng gì đến cô. Nhìn thấy cô như vậy, Tạ Uyên đột nhiên nghĩ đến dù nhà họ Kỷ có làm xét nghiệm DNA cho cô và Trử Thần thì sự chênh lệch tuổi tác một cách kỳ lạ cũng không thể được pháp luật chấp nhận, vì vậy khi đến ngày tranh giành quyền nuôi dưỡng thì chưa chắc mình sẽ thua.

“Chú nhỏ, đang suy nghĩ cái gì vậy?”

“Suy nghĩ làm sao để có thể giành quyền nuôi dưỡng cô.”

“… Thích nghĩ cũng là chuyện tốt nhưng cháu phải nhắc nhở chú một chút, cháu đã trưởng thành, hẳn là không còn tồn tại vấn đề quyền nuôi dưỡng gì đâu.”

Kỷ Thuỵ ở cùng với Tạ Uyên đến hơn nửa đêm, mãi đến một giờ sáng thì cô mới nhảy nhót trở lại phòng của mình.

Sau khi rửa mặt và chui vào trong chăn, việc đầu tiên cô làm chính là mở WeChat ra và nhấn vào giao diện nhắn tin với ba.

Họ mới thêm bạn bè vào lúc chia tay, trên giao diện nhắn tin chỉ có hai câu ngắn gọn.

[Ngày mai ba đi công tác và sẽ quay trở về vào khoảng thứ ba. Đến lúc đó vừa trở về sẽ tới thăm con, trong thời gian này nếu con có chuyện gì muốn nói thì có thể liên hệ với ba bất cứ lúc nào.]

[Dạ, ba.]

Kỷ Thuỵ đặt điện thoại vào lòng, cô vui vẻ lăn lộn vài vòng rồi mới tắt đèn đi ngủ.

Buổi tối đã ăn cơm uống rượu với chú Lý lại đi bộ vài vòng với chú nhỏ, cuối cùng cô còn gặp được ba ruột, những chuyện xảy ra đêm nay đã tiêu hao hết năng lượng của cô từ lâu rồi, ý thức của cô rất nhanh đã mơ hồ.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cô mơ hồ cảm thấy hình như mình đã quên mất chuyện gì đó, chuyện gì vậy… À, là mẹ!

Kỷ Thuỵ đột nhiên bừng tỉnh.

Trong đêm khuya tĩnh lặng, điện thoại di động của Trử Thần đột nhiên vang lên leng ka leng keng vài tiếng, thật vất vả mới đi vào giấc ngủ được, anh ấy miễn cưỡng tỉnh dậy, dừng lại một lúc rồi nhìn vào điện thoại di động.

Là cô con gái đột nhiên xuất hiện gửi tin nhắn cho anh ấy…

[À đúng rồi ba ơi, ba đã nói chuyện của con cho mẹ chưa?]

[Nếu chưa thì trước tiên ba đừng nói cho mẹ, mẹ mới vừa mang thai, lỡ như dọa mẹ sợ thì phải làm sao.]

[Chúng ta phải suy nghĩ cẩn thận một chút xem nên nói với mẹ về chuyện này như thế nào.]

Trử Thần im lặng ba giây rồi trả lời: [Mẹ sao?]

Gần như lúc anh ấy vừa gửi thì Kỷ Thuỵ lập tức trả lời: [Đúng vậy, là mẹ! Bây giờ mẹ ở bên cạnh ba không? Ba có thể bí mật chụp trộm một tấm cho con không? Con thực sự rất muốn nhìn mẹ một chút.]

Trử Thần nhìn chằm chằm vào điện thoại di động một lúc lâu rồi đột nhiên gọi lại cho cô.

Kỷ Thuỵ trả lời cuộc gọi trong vài giây, cô hỏi một cách lo lắng: “Tại sao ba lại gọi điện thoại cho con? Lỡ như đánh thức mẹ thì phải làm sao.”

“Con sinh ngày nào?”

“Ngày mồng 7 tháng 3.” Kỷ Thuỵ nói xong, lại bổ sung thêm một chút: “Căn cứ theo thời gian hiện tại thì vào ngày mồng 7 tháng 3 năm sau, con sẽ được sinh ra đời!”

Trử Thần tính thời gian một chút rồi đột nhiên im lặng.

Kỷ Thuỵ không để ý đến sự im lặng của anh ấy, bởi vì cô đột nhiên nghĩ đến một vấn đề mà cô chưa từng nghĩ tới trước đây: Mẹ sẽ sinh mình vào ngày 7 tháng 3 năm sau nhưng bây giờ cô lại tồn tại với thân phận là một người trưởng thành hơn hai mươi tuổi. Vậy năm sau… trên thế giới này sẽ có hai Kỷ Thuỵ ư?

Hai bản thể có thể tồn tại cùng một lúc trong một thế giới sao?

Kỷ Thuỵ càng nghĩ càng cảm thấy bối rối.

Một lúc lâu sau, giọng nói của người ba phiên bản trẻ vang lên từ điện thoại di động: “Thời gian không còn sớm nữa, mau đi nghỉ ngơi đi.”

“Dạ… Được ạ.” Kỷ Thuỵ hồi phục lại tinh thần và nhanh chóng trả lời một tiếng.

Vào lúc điện thoại di động truyền ra tiếng cúp máy tút tút, Kỷ Thuỵ lại ngã người xuống giường một lần nữa. Sau một lúc lâu, cô mới nhớ ra ba chưa chụp hình mẹ gửi cho mình… Thôi bỏ đi, không phải cô chưa từng xem một đống ảnh chụp mẹ lúc trẻ, không cần quấy rầy anh ấy bởi vì chuyện này nữa.

Hơn nữa tìm được ba thì chẳng khác nào tìm được mẹ, ngày một nhà ba người đoàn tụ sẽ còn xa sao?

Kỷ Thuỵ trở mình và ngủ thiếp đi với sự mong đợi tràn ngập trong lòng nhưng Trử Thần mới vừa kết thúc cuộc trò chuyện với cô lại ngủ không được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.