Tiểu Từ sau khi rời giường liếc mắt nhìn thấy hắn, khuôn mặt có hơi đỏ hồng, liền trấn định tự nhiên đứng lên mặc áo khoác, mở cửa. Kế Diêu thoáng
có chút tiếc nuối hiện tại đang vào đông, mặc dù ở chung một phòng, buổi tối đi ngủ lại mặc kín không một kẽ hở, thật sự không thích hợp tiến
thêm một bước phát triển quan hệ ái muội.
Tiểu Từ đứng ở cửa vươn vai, quay đầu đối hắn mỉm cười: “Thời tiết thật tốt, khó có được sáng
sớm được nhìn thấy bình minh. Kế Diêu, ngươi đem chăn ra phơi nắng đi,
đêm qua không phải bị ướt sao?” Kế Diêu cười đến cự kỳ sáng lạn, nàng
đây là đang quan tâm hắn phải không? Trong lòng hắn cũng như ánh mặt
trời ấm áp.
Hắn vui cười hớn hở tháo sợi dây thừng buộc vào hai
cột trụ, sau đó ôm chăn vắt lên. Ngẫm nghĩ, vội chạy vào đem chăn Tiểu
Từ ra phơi.
Chăn là Tiểu Chu mua, người này cố ý mua loại chăn
tục khí nhất, hai cái chăn một cái màu hồng một cái màu lục, một cái
thêu uyên ương hỷ thúy, cái còn lại cũng là uyên ương hỷ thúy.
Tiểu Từ nhìn hai cái chăn phơi cùng một chỗ, lại thấy Kế Diêu nhìn mình
không chớp mắt, ngạc nhiên hỏi: “Kế Diêu, ngươi đang làm gì?”
Kế Diêu hít thật sâu một hơi, cố tình u oán: “Ngửi hương vị mỹ nhân, an ủi nỗi khổ tương tư.”
Tiểu Từ đỏ mặt, hừ một tiếng, cúi đầu trở về phòng.
Kế Diêu ha ha cười đi làm cơm, trong phòng bếp còn đọng lại vài vũng nước
chưa khô. Kế Diêu âm thầm cảm tạ Tiểu Chu làm việc qua loa, tâm tình
sung sướng bắt tay vào làm điểm tâm. Làm xong cơm đang muốn bưng vào
phòng, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có người gọi to: “Tiểu Từ.”
Kế Diêu từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài vừa nhìn thấy, là A Bảo.
Tiểu Từ cũng từ trong phòng đi ra, cười nói: “A Bảo ca, có chuyện gì?”
- “Ngươi nhớ ra ta?”
Tiểu Từ lắc đầu: “Ngày hôm qua Kế Diêu nói với ta, ta nhất thời vẫn chưa nhớ được gì.”
- “Vô phương, vô phương. Ta vội tới đưa cho ngươi cái này, đây là những
thứ ta săn được sáng nay, thỏ và chim trĩ. Ngươi ăn vào không chừng sẽ
tốt hơn.”
Tiểu Từ vội vàng nói lời cảm ơn, đối với A Bảo nở một nụ cười tỏa nắng.
Tất cả biểu tình trên khuôn mặt nàng Kế Diêu đều thu vào mắt, hắn có chút
ghen tị với A Bảo, không biết đến bao giờ nàng mới có thể trao cho hắn
một nụ cười như thế.
A Bảo đi rồi, Tiểu Từ cao hứng đem chim trĩ
và thỏ đặt trên mặt đất, gọi lớn: “Kế Diêu, ngươi nhanh ra xem, nên xử
lý chúng như thế nào?”
Kế Diêu đứng dựa bên khung cửa, ôm cánh tay chua nói: “Cười với ca ca một cái, ca ca làm cho ngươi.”
Tiểu Từ đỏ mặt trừng mắt với hắn, ánh mắt trong suốt dường như có vô vàn
dương quanh rơi vào, nhìn hắn vui cười thoải mái, từ từ tiến tới gần.
Tiểu Từ cảnh giác lui về phía sau từng bước, sắc mặt càng đỏ.
- “Ngươi làm gì?”
- “Không làm gì, hình như trong mắt nàng có gì đó.”
- “Vật gì vậy?”
Kế Diêu thực chăm chú nhìn vào hai mắt nàng, sau đó chậm rì rì nói: “Không có gì, toàn là bóng dáng của ta.”
Tiểu Từ buồn bực, mắng hắn một phen: “Làm việc đi, bằng không mau xuống núi về nhà.”
Đây đúng là một đòn sát thủ!
Kế Diêu bất cứ giá nào cũng phải mang nàng xuống núi, vì thế Kế thiếu hiệp ngay lập tức ngoan ngoãn nghe lời lại bắt đầu đi chẻ củi. Chỉ mới hai
ngày, nhưng đống củi cũng đủ dùng nhóm lửa cho nửa tháng. Kế thiếu hiệp
ngồi ở trên nóc nhà, buồn rầu nhìn ánh chiều tà, một lòng mong muốn nó
ngay lập tức rớt xuống triền núi, chỉ cần trời vừa tối, hắn nhất định sẽ dùng sắc dụ Tiểu Từ.
Rốt cục, trời hoàn toàn tối đen, mặt trăng lại mọc lên thay thế.
Tiểu Từ ngồi ở dưới đèn, cầm trong tay mảnh khăn lụa trước kia, mặt trên
thêu một đóa hoa anh đào, lại là một đóa hoa đào chưa thêu xong. Là cho
chính mình, hay là cho hắn? Khăn lụa màu lam, hẳn là vì hắn mà thêu đi.
Nàng có chút thất thần, nhớ không nổi trước kia, tình cảm của nàng đối với hắn rốt cuộc như thế nào.
Đột nhiên nghe thấy ngoài phòng tiếng hắn gọi tên nàng, nàng buông khăn lụa đi ra ngoài. Ánh trăng mờ mịt, quanh dòng suối hơi nước đọng lại như
sương trắng. Kế Diêu tựa vào bên bờ, đang gọi nàng.
Cả người hắn giống như đang phát sáng, nàng ngượng ngùng tiến đến, xa xa hỏi: “Chuyện gì?”
Kế Diêu ôn nhu nói: “Nàng lại đây.” Trước kia, nàng không phải rất thích
nhìn hắn sao, đại trượng phu co được dãn được, Kế thiếu hiệp quyết định
sắc dụ.
- “Sao ta phải đến?” Đáng tiếc Tiểu Từ không nhích thêm
được một li, vẫn đứng xa xa. Không đến gần thì làm sao thấy rõ, như thế
nào dụ?
Kế Diêu đành phải tạm thời thay đổi sách lược, nói: “Ta quên mang theo y phục, nàng lấy giúp ta.”
Tiểu Từ xoay người vào phòng mở tủ quần áo, phát hiện cư nhiên áo quần của
mình và hắn để cùng một chỗ. Xem ra, thời gian ở căn nhà gỗ này, hai
người thật sự là một đôi vợ chồng chi thực. Trên người không có hạt chu
sa là minh chứng tốt nhất. Trong lòng nàng mạnh mẽ chấn động, trên mặt
bắt đầu nóng rần lên.
Đi đến bên cạnh ôn tuyền, cũng không thấy
bóng dáng Kế Diêu. Nàng buông quần áo, xoay người tính rời đi, đột nhiên ào ào một tiếng, Kế Diêu từ trong nước đứng lên, một phen giữ lấy cánh
tay nàng.
Lần này xem thập phần rõ ràng, từng giọt nước lăn dài
trên da thịt trơn bóng của hắn chảy một đường xuống, thẳng đến bụng
dưới. Bởi vì dùng sức mà các cơ bắp nổi lên cuồn cuộn, rắn chắc mà to
lớn. Mặt nàng một mảnh nóng rực, vội vàng giãy dụa muốn rời khỏi. Không
ngờ hắn nhanh như chớp ôm nàng xoay người thả xuống nước.
Nàng kêu lên thành tiếng, không kịp phản ứng đã bị hắn ôm kéo vào giữa dòng.
Kỹ năng bơi của nàng không tốt, y phục ướt đẫm dính sát vào đùi. Ngoại sam trên người cũng nặng, bông vải hấp đầy nước, cảm giác đem nàng nhấn
chìm dần dần.
Nàng kích động ôm lấy cổ hắn, thất thanh kêu lên: “Mau thả ta ra, thả ta ra.”
Kế Diêu cười hắc hắc: “Muội muội, hiện tại là ngươi ôm ta, không muốn buông ta, chính ngươi nhìn xem.”
Tiểu Từ vừa sợ vừa thẹn bất chấp la lên: “Ngươi đưa ta vào bờ, ta sẽ buông ngươi ra.”
Kế Diêu nở nụ cười: “Không cần. Nàng ôm ta, ta không có ý kiến.”
Tiểu Từ đen mặt, tức giận không nhỏ, đáng tiếc cũng không còn cách nào khác. Nếu nàng buông tay, chắc chắn sẽ bị uống nước. Vừa nghĩ đến đó là nước
hắn tắm, đánh chết nàng cũng không uống. Vì thế đành phải ở trên cổ hắn, giằng co, sinh hờn dỗi.
Kế Diêu mỉm cười đạt được, bàn tay bắt đầu không an phận.
- “Ai, ai, ngươi đừng lộn xộn.”
- “Ta không nhúc nhích mà.”
- “Ngươi động.”
- “Ta động chỗ nào?”
Tiểu Từ ngượng ngùng không nói, càng thêm buồn bực.
Kế Diêu kéo váy nàng nói: “Cái này phải cởi ra, mặc trên người sẽ không thoải mái.”
Tiểu Từ thét chói tai: “Không cần.”
Kế Diêu nhỏ giọng thì thầm: “Đừng kêu, vạn nhất có người nghe được, lại
nghĩ này nọ. Nàng từng ở trống trơn đài hôn ta ai ai cũng biết, đừng để
họ vẽ thêm vài nét bút nữa vào câu chuyện của chúng ta, về sau không thể ở lại Cẩm Tú sơn đâu.”
Tiểu Từ đỏ mặt xoay thắt lưng giãy dụa,
không nghĩ để ma trảo hắn thực hiện được. Đáng tiếc phút chốc nhìn thấy
cái váy di động trên mặt nước, theo dòng nước phiêu phiêu…Lại một giây
sửng sốt, vạt áo hé mở, cái yếm nháy mắt cũng không thấy tăm hơi.
Cả khuôn mặt Tiểu Từ đỏ bừng, hoàn hảo, trời tối, thấy không rõ.
- “Nếu không đưa ta vào bờ, ta cắn ngươi.”
Kế Diêu gật đầu: “Hảo, nàng cắn đi, cắn vào môi ta ấy.” Nói xong, bằng tốc độ sét đánh chủ động đưa môi tới cửa.
Bàn tay Tiểu Từ không dám buông ra, môi cũng thất thủ.
Thiên hôn địa ám.
Thật vất vả hắn mới buông nàng ra, làm cho nàng hít lấy hít để không khí,
lúc này mới phát hiện không biết khi nào ngoại sam cũng thoát khỏi người nàng bồng bềnh trong nước. Chân của nàng còn vòng qua lưng hắn. Tiểu Từ xấu hổ giận dữ suýt ngất, hung tợn nói: “Kế Diêu, ngươi chờ xem.”
Kế Diêu tiếp tục không biết xấu hổ gật đầu: “Ân, ta chờ.”
Lại có một đợt sấm chớp mưa rền quét qua.
Thiên lại hôn, lại ám.
Lần thứ hai buông ra, Tiểu Từ cảm thấy thân thể mình đã muốn nhuyễn, tim đập nhanh bất thường.
Hắn ôm nàng bơi qua, đến gần bờ có một tảng đá, hơn phân nửa chìm trong
nước. Mặt trên là một gốc cây cổ thụ sum sê đầy cành lá, chạc cây vươn
ra để lộ nửa vòng tròn ánh trăng, sáng rọi chiếu xuống mặt nước.
Hắn đem nàng áp vào tảng đá, tay chân đều hạnh kiểm xấu.
Bởi vì gần bờ, lá gan của nàng lớn lên, bàn tay buông cổ hắn ra bắt đầu
đánh trả. Giãy dụa phản kháng kết quả tất cả những gì còn sót trên người đều buông lỏng trượt dần…
Hắn ở mặt trên nhìn nàng ôn nhu cười,
tú nhã tuấn lãng, khiêm khiêm như quân tử. Nhưng ở dưới nước động tác
lại kiên định mà bá đạo, là một bá vương không hơn không kém.
Hắn bắt lấy hai cánh tay nàng kéo qua đầu, khóa chặt ở trên tảng đá. Sau đó liếm liếm xương quai xanh của nàng. Mặt nước vừa vặn đến đôi nhũ hoa
của nàng, nửa vòng tròn trên ngọn núi, một hạt đậu đỏ ở trên mặt nước
lập lòe.
Hắn hôn một cái, khàn khàn cổ họng nói: “Đậu đỏ sinh
miền nam, xuân đến nảy mầm. Khuyến quân chọn ngắt lấy, vật ấy tối tương
tư.”
Tiểu Từ ngượng ngùng cơ hồ muốn cắn chết tên ngụy quân tử này, giờ phút phong lưu còn muốn cải loạn danh thi.
- “Phu nhân, mặt nàng đỏ tựa đèn lồng.”
Kế Diêu cười hì hì nhìn nàng, sau đó lại nói: “Phu nhân trước kia nhìn lén ta ở ôn tuyền tắm rửa, hiện tại như thế nào lại không nhìn?”
- “Nói bậy, ai nhìn!”
- “Ta sớm biết nàng có chết cũng không thừa nhận mà. Nàng xem bên ngực
trái của ta có một vết sẹo, ta không lừa nàng, nàng kiểm tra đi.”
- “Không sờ.”
- “Phải thử mới biết được.”
Hắn kéo bàn tay nàng, tay nàng tựa hồ có thể cảm thấy nhịp đập trái tim
hắn, có lẽ chính là một loại ảo giác, dường như tim hắn đập rất nhanh,
cùng nàng giống nhau.
Hắn cúi đầu hôn xuống, dòng nước ấm áp phụ giúp hắn, không nghĩ tới hắn không tiếng động đẩy mạnh vào.
Cơ thể nàng cứng đờ, lại bắt đầu phản kháng. Hắn đành phải nhẫn nại dừng
động tác, tinh tế hôn môi làm cho nàng thả lỏng, rồi sau đó ở bên tai
nàng thấp giọng thì thầm: “Không phải lần đầu tiên, sẽ không đau, nàng
đừng sợ.”
Nói gì vậy? Nàng vừa thẹn vừa giận, tuy rằng không đau, nhưng là nàng còn chưa chuẩn bị tốt, liền bị hắn vội vàng xâm chiếm, ở
trong nước đánh bất ngờ.
Nàng buồn bực cắn vào đầu vai hắn, hắn
cũng không nhúc nhích, tựa hồ không biết đau. Chính là ôn nhu nói: “Nàng không biết là chúng ta thực phù hợp, cảm giác này rất quen thuộc sao?
Ta chỉ muốn làm cho nàng nhớ lại.”
Nàng buông lỏng khớp hàm, bất đắc dĩ mà tức giận. Như thế nào lại sử dụng biện pháp này?
- “Không quan hệ, một lần nàng không nghĩ ra, chúng ta lại thêm một lần. Mỗi ngày đều cố gắng, nhất định sẽ có kết quả.”
Cái này rõ ràng là giương cờ hiệu đi làm chuyện xấu mà. Còn muốn mỗi ngày,
ngươi nằm mơ đi, Tiểu Từ thở phì phì quay đầu, ngươi chờ, lúc này là do
nàng không cẩn thận, tuyệt đối không có lần sau.
Hắn cực kỳ ôn
nhu săn sóc mà đẩy mạnh, nước gợn sóng nhộn nhạo, hai người giống như nụ liên hoa, ở trên mặt nước chậm rãi khai hoa.