Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 17: Cô thích nắm tay tôi ghê!



Chọn? Chọn cái gì?

Ý muốn nói cô tự mình chọn một người đàn ông xa lạ để anh ta kiểm tra hoặc là để cho anh khám cho cô?

Trần Nhược Vũ trợn mắt với Mạnh Cổ, nhìn cái biểu hiện bí hiểm kìa, không biết đầu óc của anh đang đi đến con đường nào nữa rồi.

Trần Nhược Vũ lại bị đùa bỡn!

Tuy rằng nhịp tim cô đập nhanh, tuy rằng anh tận tình làm cuộc kiểm tra cho cô nhưng anh vẫn lạm dụng chức danh bác sĩ để lôi cô ra làm trò cười.

Trả thù, tuyệt đối đang trả thù.

Chiêu này nên gọi là gì? Trêu chọc hoặc tự sướng? Hoặc là có oán báo oán, lợi dụng hoàn cảnh để ra tay?

Rất thâm độc, quá vô sỉ!

Trần Nhược Vũ tiếp tục trợn mắt với anh, Mạnh Cổ không hề né tránh, hồn nhiên đáp lại ánh mắt của cô.

Trần Nhược Vũ đột nhiên lên tiếng: “ Bác sĩ Mạnh, tôi không kiểm tra, liệu có chết không?.”

Mạnh Cổ trả lời một cách thẳng thắn: “ Đột nhiên ngất xỉu, bây giờ nhịp tim còn bất thường nếu không kiểm tra rõ ràng, ai cũng không thể biết sẽ có vấn đề gì. Vơi tư cách là bác sĩ, tôi đề nghị cô nên làm cuộc kiểm tra, đừng nên chủ quan.”

“ Vậy nếu là bạn bè? Anh sẽ đề nghị như thế nào?.”

“ Tôi sẽ đề nghị cô đừng nên nghĩ nhiều, cứ xem tôi là bác sĩ. Hoặc là cô cảm thấy bác sĩ khác kiểm tra sẽ khiến cô yên tâm hơn, tôi sẽ giúp cô tìm bác sĩ khác.”

“Thế nếu là người đàn ông đang được theo đuổi?.” Trần Nhược Vũ chớp mắt mấy cái, tuy rằng mặt cô vẫn đỏ ửng nhưng cố gắng làm ra vẻ kẻ không hề có tội.

Đùa giỡn với cô? Cô tiếp đến cùng.

Mạnh Cổ không trả lời ngay, anh nhìn chằm chằm vào Trần Nhược Vũ, cô cũng nghênh tiếp ánh mắt của anh.

“Là người đàn ông cô muốn theo đuổi...” Mạnh Cổ lên tiếng, đem âm cuối kéo dài thật dài, rồi lại cười rộ lên, cười đến mức nhịp tim Trần Nhược Vũ đập loạn xạ, rồi khiến cô cảm thấy ghê sợ.

“ Tôi sẽ làm kiểm tra điện tâm đồ cho cô, sau đó chụp CT, yêu cầu nằm viện quan sát ba ngày. Rồi đêm nay không cho cô ăn uống để sáng mai kiểm tra nước tiểu, kêu y tá rút 8 ống máu của cô làm xét nghiệm máu, siêu âm B, làm cộng hưởng từ, rồi kiểm tra thần kinh, nội khoa, phụ khoa sau đó mở cuộc hội chẩn. Một khi phát hiện có vấn đề gì...”

Anh khép ngón trỏ cùng ngón tay cái lại, biểu hiện dù có vấn đề bé xíu đến thế nào: “ Tôi sẽ tiếp tục làm nhiều đợt kiểm tra cho cô, chúc cô sớm ngày hồi phục, sức khỏe dồi dào, như vậy cô mới có đầy đủ sức khỏe để tiếp tục chăm chỉ triển khai kế hoạch theo đuổi tôi. Cô nói xem, tôi nói như vậy có đúng không?.”

Trần Nhược Vũ nghe anh nói mà há hốc cả mồm, cố gắng nghiến răng đáp lại: “ Đúng! Bác sĩ Mạnh nói rất đúng, tôi nhất định phải tu dưỡng tinh thần, duy trì chân tình, chăm chỉ theo đuổi bác sĩ Mạnh!.”

Mạnh Cổ cười đến lộ cả hai cái răng nanh trắng sáng: “ Vậy tôi giúp cô làm thủ tục, đêm nay nhập viện.”

“ Bác sĩ Mạnh.” Trần Nhược Vũ giữ chặt cánh tay của Mạnh Cổ.

Mạnh Cổ mỉm cười nhìn cô. Thấy anh cười, lời cô định nói là mình không có tiền nhập viện đều nuốt trở lại cuống họng. Nếu để anh biết cô yếu thế hơn anh, há chẳng phải càng khiến anh đắc ý?

“ Bác sĩ Mạnh, anh nhất định phải sắp xếp tôi là bệnh nhân của anh, như vậy ngày nào tôi cũng được ngắm anh. Mỗi ngày nhìn thấy anh tôi mới vui vẻ được, không cần phải chịu cảnh tương tư.” Cô nghiến răng nghiến lợi nhả ra từng câu từng chữ.

“ Cô yên tâm.” Mạnh Cổ tiếp tục mỉm cười: “ Cô nhất định sẽ là bệnh nhân của tôi, như vậy tôi mới có quyền quyết định đề nghị cô đi làm kiểm tra, rồi kê thuốc cho cô, kiếm được tiền của cô, để cô mắc nợ tôi.”

“ Vậy làm phiền bác sĩ Mạnh!.” Nói chán chê nhưng cô vẫn nắm chặt tay Mạnh Cổ.

Mạnh Cổ cũng rất bình tĩnh không rút tay mình ra, cười nói: “ Tôi đã nói rồi, cô thích nắm tay của tôi ghê.”

“ Bác sĩ Mạnh quả nhiên rất hiểu lòng người.” Không lôi kéo cũng được. Nhưng phải làm sao để anh không đi làm thủ tục đây?

“ Nghe nói bác sĩ nếu kê đơn linh tinh cho bệnh nhân, bắt bệnh nhân đi làm nhiều cuộc kiểm tra không cần thiết, bệnh nhân có thể đâm đơn kiện.”

“ Cô yêu tôi như vậy, muốn theo đuổi tôi đến thế, cớ nào lại kiện tôi?.”

Mặt dày gần chết.

“ Tôi không trừ người thân. Nếu bác sĩ Mạnh không đúng chỗ nào tôi nhất định sẽ giúp bác sĩ Mạnh sửa lại cho đúng.”

“ Nhanh như vậy đã biến tôi thành tình nhân của cô?.” Mạnh Cổ nở nụ cười ngả ngớn, cúi đầu nhìn chằm chằm cánh tay Trần Nhược Vũ đang nắm.

Đồ lưu manh.

Trần Nhược Vũ ra sức nắm tay anh, suy nghĩ biện pháp đốii phó không để anh gạt tay mình ra.

“ Không phải là người thân, hơn cả người thân ý chứ.” Những lời này là ý gì chứ? Cô cũng không biết.

Anh sẽ không bắt buộc cô nằm viện chứ? Nhưng nghe Cao Ngữ Lam nói qua, Doãn Tắc chỉ có trật chân thôi mà bác sĩ Mông Cổ này đã viết đơn thuốc đến lòi cả đầu bút bi. Huống gì là cô, anh càng ra tay nhiệt tình hơn.

Nếu không đành như thế này thôi, chờ anh đi rồi cô sẽ bỏ chạy!

Mặc quần áo bệnh nhân ở bệnh viện sẽ không gây chú ý, chẳng may có dọa ai thì cũng kệ, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên. Lần này, cô còn không có tiền trả tiền viện phí chạy trốn là rất hợp lí. Nếu đêm nay, chuyện tim đập nhanh vẫn không dứt thì cùng lắm mai cô sẽ tìm bệnh viện khác để khám.

Đang nghĩ mưu bỏ trốn thì bỗng nhiên nghe được tiếng ngoài cửa đang có người nói chuyện, giọng nói hơi quen quen. Ngay sau đó, có người chạy thẳng vào, giọng nói này càng quen hơn, là Lương Tư Tư.

“ Nhược Vũ, Nhược Vũ.”

Mạnh Cổ xoay người, dùng bàn tay đang nhàn rỗi kia vén rèm lên, Trần Nhược Vũ sợ đến giật mình, vội vàng buông tay anh ra.

Lương Tư Tư tìm được Trần Nhược Vũ, ánh mắt ném ngay vào cảnh cô và Mạnh Cổ đang nắm tay. Lương Tư Tư nhìn nhìn, rồi lại nghĩ nghĩ, sau đó nở nụ cười: “ Người này nhất định là bác sĩ Mạnh, tôi là Lương Tư Tư, bạn cùng phòng của Nhược Vũ.”

Mạnh Cổ gật đầu, vẻ mặt thân thiện: “ Tôi là Mạnh Cổ.”

“ Hay được nghe Nhược Vũ nhắc đến anh, hôm nay có duyên nhìn thấy người thật.” Lương Tư Tư nở nụ cười xinh như hoa, vẻ đẹp phóng khoáng lập tức lộ ra.

“ Tư Tư.” Trần Nhược Vũ kinh ngạc, cô khi nào hay nhắc đến Mạnh Cổ chứ, cô chỉ dám chôn giấu dưới tận đáy lòng.

Cho dù cô vô tình nhắc tới, cũng chỉ có một lần duy nhất nhắc đến hai chữ bác sĩ.

Chờ một chút! Sao Tư Tư biết mà đến đây, còn biết tên Mạnh Cổ?

“ Lúc cô hôn mê, Lương tiểu thư có gọi điện tới, tôi thay cô nghe.”

“ Nghe bác sĩ Mạnh nói bạn ở bệnh viện, mình liền chạy tới đây.”

Hai người, mỗi người một câu phối hợp rất nhịp nhàng, còn liếc mắt đưa tình, miệng cười rộng ngoác: “ Làm phiền anh/cô rồi.”

Haiz, thật là...

Trần Nhược Vũ nhìn hai người trước mắt, trai đẹp gái xinh đứng với nhau, sóng vai vừa lứa ghê. Một người đẹp trai ngời ngời, một người xinh đẹp đáng yêu, tâm tình hòa hợp, vui vẻ bên nhau. Trong đầu cô hiện lên vài từ hơi bất nhã, cái loại nam nữ gì thế này!

Được rồi, cô tự mình kiểm điểm bản thân, là cô lòng dạ đen tối, là cô gian ác. Nhìn nhận một cách công bằng, hai người này ở bên nhau rất xứng đôi.

“ Bạn đã đỡ chút nào chưa?.” Lương Tư Tư hỏi.

“ Uhm, tốt hơn nhiều rồi. Chúng ta về nhà đi,”

Lương Tư Tư không trả lời, nhìn Mạnh Cổ hỏi: “ Bác sĩ Mạnh, tình trạng Nhược Vũ có thể về nhà không?.”

“ Nhịp tim cô ấy đập quá nhanh, tôi đề nghị cô ấy nên làm cuộc kiểm tra điện tâm đồ, như vậy mới có thể yên tâm được.”

“ Được, vậy làm đi.” Lương Tư Tư nói tiếp: “ Vậy làm phiền bác sĩ Mạnh.”

Trần Nhược Vũ thở dài, Mạnh Cổ nhìn cô một cái rồi đi ra ngoài.

Lương Tư Tư nhìn bóng dáng của anh biến mất sau cánh cửa, kích động nắm lấy tay của Trần Nhược Vũ: “ Là anh ta đúng không, bạn của bạn ấy, đáng ghét quá cơ. AAAA, Trần Nhược Vũ, phương thức diễn tả của bạn rất hàm súc, đây không phải là nhìn được mà phải là rất đẹp trai. Mặc áo blouse trắng rất oai, đúng không?.”

Đúng, rất oai, cái gọi là áo mũ chỉnh tề, nhưng....

“ Bạn có thấy ánh mắt của anh ấy không, sâu xa thâm thúy, rất mê người.”

Haiz, phải là sâu xa thâm hiểm mới đúng.

“ Lúc cười, lộ ra chiếc răng nanh trắng bóng rất cuốn hút.”

Mua ngựa đâu mà nhìn răng.

“ Dáng người cũng rất chuẩn, cánh tay anh ấy nhất định rất có lực.”

Anh rất khỏe, anh ấy chuyên chặt chém mà.

“ Nhược Vũ, sao tinh thần bạn sa sút quá vậy?.’’ Rốt cuộc, Lương Tư Tư cũng chú ý đến vẻ khác thường của Trần Nhược Vũ: “ Cảm thấy khó chịu sao?.”

“ Mình không sao, đỡ nhiều rồi.”

Lương Tư Tư gật đầu, đột nhiên thấp giọng xuống: “ Bạn cảm thấy anh ấy rất phiền? Không có tình cảm với anh ấy?.”

“ Mình không có tình cảm với anh ấy, cũng không thấy anh ấy có ý nghĩa gì với mình.”

“ Hiểu rồi.” Lương Tư Tư vỗ vỗ cánh tay Trần Nhược Vũ: “ Để cho mình, bạn không ý kiến gì chứ? Anh ấy là hình mẫu mình thích.”

Trần Nhược Vũ suy nghĩ, lúc trước cô cũng nghĩ như vậy. Hình dáng sáng sủa, khiếu ăn nói hài hước lại làm bác sĩ nữa đúng là kiểu người lí tưởng, cô đành nói: “ Bạn tìm hiểu về anh ấy trước đi đã rồi quyết định sau.” Nên trải nghiệm về phong cách ăn nói điêu ngoa, ngôn từ ác độc, cá tính hung bạo của anh ấy trước đã!

“ Đương nhiên.” Lương Tư Tư tràn đầy tự tin: “ Đàn ông cần phải tìm hiểu và dạy dỗ, điều này mình biết. Aiz, nghĩ thôi là thấy có động lực, mình phải đi tìm anh ấy, hỏi về bệnh tình của bạn một chút.” Lương Tư Tư chớp mắt vài cái rồi biến mất dạng.

Lương Tư Tư vừa ra khỏi cửa, một bác sĩ trẻ tuổi đẩy máy đo điện tâm đồ vào. Tuy rằng cũng mặc áo blouse trắng nhưng có thể nhận ra là bác sĩ thực tập, đi sau còn có vài y tá vào cùng.

Bác sĩ bé nhỏ hỏi tên Trần Nhược Vũ, rồi nhìn danh sách trong tay, sau đó gật đầu nói: “ Cần phải kiểm tra điện tâm đồ, xắn ống quần và tay áo lên, cởi cả áo lót.”

Giọng nói máy móc, nhìn bác sĩ bé nhỏ có chút khẩn trương, khiến Trần Nhược Vũ càng thêm ngượng ngùng. Cô hỏi: “ Cậu tốt nghiệp chưa hay vẫn là bác sĩ thực tập?.”

Bác sĩ bé nhỏ đáp: “ Đo điện tâm đồ rất đơn giản, tôi sẽ làm cẩn thận, có kết quả sẽ đưa cho thầy kiểm tra.” Thầy kia chính là Mạnh Cổ, một vị bác sĩ đầy đủ tư cách! Trần Nhược Vũ biết điều này, trước kia cô nằm viện, đã được bổ sung kiến thức.

“ Đêm nay, đều do các bác sĩ nam trực sao?.”

Cậu bác sĩ thực tập nghĩ cô không muốn cho mình kiểm tra liền nhìn y tá, lắp bắp nói: “ Không phải, có nữ bác sĩ, có tôi và y tá, nếu cô lo lắng tôi sẽ gọi thầy đến kiểm tra cho cô.”

Y tá ở bên cạnh xắn ống quần giúp Trần Nhược Vũ: “ Không sao đâu, kiểm tra điện tâm đồ rất nhanh, có tôi ở đây nên cô không phải xấu hổ.”

Trần Nhược Vũ thở dài trong lòng, tự mình xắn tay áo: “ Không sao, tôi chỉ hỏi thôi.”

Kêu thầy đến, nếu đúng là Mạnh Cổ, cô càng mất mặt hơn.

Tên Mạnh Cổ chết tiệt, tất cả đều do anh.

Kiểm tra điện tâm đồ rất nhanh, Trần Nhược Vũ hỏi kết quả, bác sĩ bé nhỏ nói nhịp tim đập quá nhanh, còn lại đều bình thường: “ Bản kết quả sẽ có, chờ thầy kiểm tra mới tổng kết được, nếu có vấn đề gì, thầy sẽ nói với cô.” Bác sĩ nhỏ phụ y tá đẩy máy kiểm tra điện tâm đồ rời đi, y tá khác giúp cô sửa sang lại quần áo.

Trần Nhược Vũ ngồi xuống giường, uống cốc nước, đang ngơ ngẩn cả người thì thấy Lương Tư Tư chạy vào: “ Mình có được số điện thoại của anh ấy rồi.”

“ Uhm.” Chắc chắn là số điện thoại của bác sĩ Mạnh. Không có nhân cách, thấy gái xinh liền cho ngay số điện thoại. Không có khí chất! Phỉ nhổ anh hàng vạn lần.

“ Mình cũng cho anh ấy số điện thoại của mình.” Tâm trạng Lương Tư Tư rất tốt: “ Bước đầu tiên của kế hoạch thu phục.”

“ Chúc mừng bạn.” Phỉ nhổ hai con người này một nghìn lẻ một lần.

“ Nhược Vũ, kết quả điện tâm đồ của bạn như nào? Có cần nằm viện không? Nếu nằm viện, có phải là bệnh nhân của bác sĩ Mạnh không? Như vậy, mình có thể lấy cớ đến thăm bạn,mỗi ngày đều gặp được anh ấy.”

Trần Nhược Vũ hoàn toàn kiệt sức, ngay cả việc âm thầm phỉ nhổ cũng không có.

Hai người này rất xứng đôi với nhau, phải không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.