Chạy Hay Chết

Chương 67: Ngược Chiều Ánh Sáng



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Editor: Đông Vân Triều
Ngày mùng 7 tháng 11, Trò chơi ngày thứ mười lăm.

Gặt xong hai mạng số 54 và 66, Giang Khoát và Tạ Trì An càng đi càng thảm, chẳng gặp được bất kỳ ai khác.

Phía Tây hòn đảo tương đương với điểm tận cùng của khu rừng, không một ngọn cỏ, hoang vu vô cùng.

Mấy ngày nay, Giang Khoát và Tạ Trì An đã thăm dò được non nửa hòn đảo, phía Bắc họ chưa tới, phía Nam là bãi biển nơi Tạ Trì An tỉnh dậy, phương Đông nơi bọn họ đóng và đậu thuyền, còn phía Tây này là một bãi đất hoang chẳng có bất kỳ sự sống nào.

Xa xa là đại dương mênh mông, không hề có công sự che chắn.

Nói cách khác, nếu bị phục kích ở nơi này thì đúng là không biết núp ở đâu cho vừa.

Trên bãi đất hoang đó, hai tổ Giang Khoát - Tạ Trì An và Tần Niệm - Lý Duy Hoa gặp nhau.

Tạ Trì An nghe sau lưng tiếng lá cây lào xào bên rìa rừng, cậu vừa xoay người thì thấy một cây loan đao muốn lao về phía cổ cậu.

Cơ thể cậu cấp tốc nghiêng về sau, lưỡi đao trượt gần sát mặt cậu, để lại một đường rướm máu nhàn nhạt.

"Phản ứng nhanh đấy." Kẻ ra tay là người mang hai dòng máu trông rất xinh đẹp, tay kia y cầm ô đen, ánh mắt nhìn Tạ Trì An đầy tán thưởng.

Một khi Tartaros đã ra tay cho tới nay đều là một kích trí mạng, nếu không nhờ trực giác nhạy bén của mình, lúc này đầu Tạ Trì An đã lìa thân.

Vết thương mảnh mai vắt ngang sườn má tuấn tú của cậu, Tạ Trì An vẫn chưa có cảm giác gì, chỉ nhìn chằm chặp vào chiếc ô đen trong tay y.

...!Là ô của Lâm Xảo.

Người có ô chưa chắc đã giết Lâm Xảo, qua nhiều ngày thế rồi, vũ khí này hoàn toàn có khả năng đổi chủ.

Song, thời điểm lúc ánh mắt Tạ Trì An dính chặt lấy chiếc ô đen này, lòng cậu đã dâng lên sát ý nhàn nhạt.

Bất kể có phải là hung thủ hay không, họ đều là tử địch.

Giang Khoát thấy gò má Tạ Trì An rướm máu, hai đồng tử vốn biếng nhác lập tức co rụt lại, chuyển tầm nhìn qua Lý Duy Hoa, ánh mắt hắn lạnh thêm mấy phần: "Chiếc ô này của đằng ấy hình như là của bạn tôi nhỉ?"
"Ồ?" Lý Duy Hoa cúi đầu ngắm nghía cán ô trong lòng bàn tay, ngẩng đầu cười rạng rỡ, "Số 4 là bạn của đằng ấy à? Vậy thì cho xin lỗi nha, trên đảo này, ai cướp được thì là của người đó."
Không phải kẻ đã giết Lâm Xảo.

Số 4 cũng chưa chết, nhưng người có thể cướp vũ khí từ trên tay số 4 đúng là không thể khinh thường.

Giang Khoát phân tích xong một đống lợi và hại, cuối cùng vẫn lựa chọn trực tiếp động thủ.

Mặc y có giết Lâm Xảo hay không, có khó đối phó hay không, dám cứa lên mặt An An thì chết mẹ với hắn rồi.

Nháy mắt, Giang Khoát và Lý Duy Hoa quấn lấy nhau mà đánh, hai vũ khí dao và đao đụng nhau liên tiếp, chiêu thức tầng tầng lớp lớp gây hoa hết mặt mày, khó phân thắng bại.


Giang Khoát vừa khai chiến, Tạ Trì An cũng đề phòng cao độ người đàn ông còn lại.

Anh ta phải hai mươi lăm tuổi có lẻ, dáng người lạnh lùng, rắn chắc, ngũ quan anh tuấn, thoạt nhìn một thân chính khí lẫm liệt.

Tạ Trì An đã làm tốt công tác chuẩn bị chiến đấu, kết quả mới biết người ta chẳng có ý định lên sàn.

Tình huống gì đây? Một kẻ chưa chào hỏi gì đã đánh, còn kẻ kia sắp bị cậu đấm sứt mồm rồi mà vẫn chưa chịu đánh, thế mà lại hợp thành một tổ với nhau.

Phái chủ chiến lại là đồng đội với phái chủ hòa đấy à?
-
Tần Niệm đúng là không định động thủ.

Vị đồng đội bất đắc dĩ này của anh là một tên tội phạm giết người như ngóe, nhưng anh thì không.

Anh là cảnh sát, tinh thần trọng nghĩa bẩm sinh đã khắc vào tín ngưỡng trong xương tủy.

Trước khi trở thành cảnh sát hình sự quốc tế, Tần Niệm đã từng là bộ đội đặc chủng - thân phận không bao giờ được đưa ra ánh sáng, chấp hành qua vô số nhiệm vụ tuyệt mật...!bao gồm cả xử lý một số nhân vật.

Những kẻ đó đã làm nhiều việc ác, không còn nhân tính, có chết muôn lần cũng không đáng tiếc.

Trước khi bước vào Trò chơi này, anh đã giết người rồi.

Có rất nhiều kẻ giơ đồ đao lên[1] bởi vì lợi ích, vì tư dục, vì những điều xấu xa không thể nói.

[1] Trái ngược với vế trước trong câu "buông hạ đồ đao, lập địa thành Phật" trong Phật giáo.

Còn có những người ẩn mình trong tối, liếm máu trên lưỡi đao, để bảo vệ thế giới ngoài kia tràn ngập ánh sáng.

Có người rảo bước trong nắng, thì cũng có người ngược sáng mà đi.

Thời còn huấn luyện, Tần Niệm có một chiến hữu, người đó về sau gia nhập đội phòng chống ma túy.

Cậu ấy có khuôn mặt thanh tú, đáng yêu, nhưng ý chí lại cứng cỏi như sắt thép, khi huấn luyện chưa từng than khổ than mệt, đó là người anh em nhiệt huyết nhất của Tần Niệm.

Trong một nhiệm vụ nằm vùng, bởi vì diện mạo phù hợp, cậu ấy đã xung phong nhận nhiệm vụ, vỗ ngực nói mình muốn đi làm gián điệp.

Nhiệm vụ hoàn thành rất xuất sắc, cậu thành công lấy được tin tức nơi ẩn náu của tên trùm buôn bán ma túy, để Đội có cơ hội đánh vào sào huyệt của địch, tiêu hủy một cứ điểm tàng trữ chất kích thích trái phép.

Song, trước khi mọi chuyện thành công, thân phận của cậu ấy bị bại lộ, cậu bị chém rời tứ chi, bị móc hai mắt, dùng cách thống khổ nhất để rời xa nhân thế.

Cậu bé ấy chết rồi, hài cốt nằm sâu trong lòng đất một cách im hơi lặng tiếng, ngay cả một tấm bia mộ cũng không có.

Cậu vốn là người hùng nhưng ngay cả một cái tên cũng không thể giữ lại cho hậu thế, ngay cả chiến công và thành tích của mình cũng không được vinh danh...!bởi chết đi rồi, cậu vẫn phải bảo vệ người nhà của mình.

Tần Niệm thống hận lũ tội phạm.


Nếu như trên đời không có tội phạm thì đã không có nhiều anh hùng phải nằm xuống như thế.

Nhưng mãi mãi không thiếu những kẻ có lòng dạ độc ác.

Nên vĩnh viễn không hết những anh hùng khói lửa xông pha.

-
Hồi đó, Tần Niệm còn trẻ, còn dồi dào nhiệt huyết, để báo thù cho người anh em đã khuất của mình, anh không tiếc làm trái kỷ luật quân đội, mấy lần xông vào căn cứ địa của lũ buôn ma túy, tạo thành nhiều tổn thất lớn không thể vãn hồi đối với chúng.

Nhưng đồng thời, sự lăn xả chẳng tiếc mạng này của anh cũng khiến anh bị xử lý kỷ luật.

Không còn là bộ đội đặc chủng, anh mang thân phận mới - cảnh sát ngoài sáng - không ngừng tiến lên, cuối cùng trở thành cảnh sát hình sự quốc tế như bây giờ.

Thuở mới thăng cấp, anh được giao phụ trách truy bắt Tartaros.

Tên tội phạm này không hề khiến anh căm ghét, bởi vì những nạn nhân dưới tay Tartaros không phải là vũ phu, con bạc, phường trộm cắp thì cũng phạm phải tội hiếp dâm, buôn rượu lậu, nghiện ma túy, đó là những tội ác tày trời đày đọa biết bao nhiêu người vô tội, song, lại bởi những uẩn khúc chính trị mà được "giơ cao đánh khẽ", sau khi ra tù vẫn là cái ngữ cặn bã, bại hoại vứt đi.

Người ấy và lũ tội phạm ngoài kia không giống nhau.

Thậm chí, anh còn có hảo cảm với y, cho dù họ chưa từng gặp nhau bằng ngoại hình chân thật, nhưng niềm vui sướng trong mỗi cuộc đấu trí không phải giả.

Cho đến một ngày kia, khi cô nhi viện quằn quại trong ánh lửa rợp trời, hơn hai mươi cô nhi mất mạng và năm đồng đội hi sinh, Tần Niệm hoàn toàn thất vọng.

Tất cả chúng đều cùng một giuộc với nhau, sao anh lại có gan hi vọng viển vông rằng một kẻ ác sẽ có nhân tính.

-
Cửa thứ Nhất của Tần Niệm diễn ra ở nhà cha mẹ của cậu chiến hữu đã khuất ấy.

Sau khi cậu ấy hi sinh, Tần Niệm dùng thân phận bạn bè thân thiết để thường xuyên đến thăm họ, song, anh không dám lộ diện, bởi thân phận không thể nói của mình.

Họ tuy không phải bộ đội đặc chủng, nhưng vì đứa con trai yêu dấu, họ cũng phải chịu chung số phận sống chui rúc trong màn đêm, không thể để những người sống ngoài kia chịu bất kỳ tai vạ nào.

Hôm đó, như mọi ngày bình thường khác, anh lặng lẽ đến thăm đôi vợ chồng số khổ kia, vốn chỉ định để lại chút đồ và một bó hoa trước thềm nhà, nhưng trực giác đã nhắc nhở anh có điều gì đó bất thường.

Anh đạp cửa xông vào, trông thấy hai ông bà nằm trong vũng máu, hung thủ vẫn còn ở hiện trường chưa đi.

Thông tin về gia đình cậu bé đã bị lộ, là bọn buôn bán ma túy kia phái người đến trả thù.

Chúng lẻn vào Trung Quốc, hạ độc thủ.

Tần Niệm không biết ngày hôm đó anh đã bước ra khỏi căn nhà ấy như thế nào, anh đã từng đáp ứng sẽ chăm sóc cha mẹ cậu ấy thật tốt...!Trong nỗi đau thương và tức giận tột cùng, chẳng màng đến tiếng hệ thống tuyên bố Trò chơi bắt đầu, anh giết sạch đám người kia.


Đến cửa thứ Hai, Tần Niệm không hề giết bất kỳ ai.

Vong hồn dưới chân anh, không có kẻ nào là vô tội.

Ngay từ đầu, anh nói với số 7 rằng mình chỉ giết số 0, kỳ thật chỉ là một lý do thoái thác mà thôi, anh cũng không thể thú thật là mình không định xử bất cứ ai cả.

Ít nhất cho đến khi anh gặp mặt số 0.

Nếu số 0 là thứ cặn bã, Tần Niệm sẽ chẳng nương tay.

Nhưng nếu số 0 chỉ là một nạn nhân vô tội, chắc Tần Niệm sẽ không hạ thủ được.

Người làm nghề này, nhất định phải có một trái tim sắt đá, nhưng không phải kẻ vì nhiệm vụ mà có thể không từ bất kỳ thủ đoạn nào.

Cứng, nhưng cũng phải mềm.

-
Tần Niệm chậm chạp không ra tay, Tạ Trì An cũng theo đó mà không làm ra hành động thiếu suy nghĩ.

Bên Giang Khoát vẫn đang quần ẩu hăng say.

Lý Duy Hoa đúng là tội phạm khiến FBI nhức nhối nhất, nhưng không phải nhờ vũ ực của y, mà là trí tuệ.

Y rất thông minh, nhưng luận thể lực và chiến lực thì...!Giang Khoát hoàn toàn chiếm thế thượng phong.

"Này!" Lý Duy Hoa xông tới gần Tần Niệm mà hò rát họng, "Anh mặc kệ đấy à?" Dựa vào cái gì mà họ phải ở đây vật lộn với nhau còn hai người kia thì đứng đực ra nhìn cơ chứ!?
Tần Niệm nói rất thản nhiên: "Tôi quản cậu làm gì?" Anh không giết Lý Duy Hoa đã là tốt rồi.

"...!Fuck!" Lý Duy Hoa mắng lầu bầu trong miệng, cản được lưỡi dao xông tới chính diện của Giang Khoát.

Giang Khoát chế giễu: "Xem ra tình đồng đội không tốt lắm nhỉ."
"Mắc mớ gì tới mày?" Lý Duy Hoa cũng trừng lại.

Đôi mắt xinh đẹp màu vàng trà sáng rỡ dưới ánh Mặt Trời khiến lòng người say đắm.

Nhưng Giang Khoát lại chỉ muốn đến bên thiếu niên có đôi mắt tĩnh lặng như ánh trăng kia mà thôi, đôi mắt kiên định đến mức ngay cả bị thương cũng không hề dao động.

Ai bắt yên tĩnh thế làm gì? Biết đau mà không biết kêu sao.

Mặt Giang Khoát tối sầm.

Giữa lúc hai người họ đang giằng co, biến cố đột ngột xảy ra.

Họ nghe thấy một tiếng súng vang.

-
Trong rừng cây.

"Quý ngài cảnh sát à, anh có thể chậm lại một chút có được không?" Lý Duy Hoa thở hổn hển, khom lưng chống gối mà thở.

(=))))
Gần như ngay khi phát súng đầu tiên nổ ra, Tần Niệm đã túm Lý Duy Hoa vọt vào trong rừng.


Họ đã từng đối đầu trực diện với số 2, biết gã khó xơi tới trình độ nào, vậy nên cứ nghe thấy tiếng súng là lập tức tháo chạy.

Tố chất cơ thể của Lý Duy Hoa không kém, nhưng vừa mới quần ẩu với Giang Khoát một trận lại còn bị lôi xềnh xệch chạy thục mạng một đoạn đường không ngắn, y suýt tắt thở.

Y vừa gắng điều chỉnh lại nhịp hô hấp, vừa tỏ vẻ tiếc hận: "Hai tên kia thế mà không chạy, chạm mặt số 2 chỉ có nước "lành ít dữ nhiều".

Mà ô hay, sao vừa nãy anh không tiếp tục mặc kệ tôi nữa nhờ?"
Ngữ điệu của Lý Duy Hoa đậm vị oán trách giận hờn, y vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện Tần Niệm khoanh tay đứng nhìn đấy nhé.

"Là do cậu công kích người ta trước." Tần Niệm chưa bao giờ đồng ý với hành động hễ gặp ai là giết chẳng phân tốt-xấu này của Lý Duy Hoa.

"Thôi cho xin đi, ngài cảnh sát à, số 0 chỉ có một, tức là chỉ có vỏn vẹn một vé cho một người duy nhất qua cửa, không phải là cả đôi.

Cứ coi như tôi đây tìm ra số 0 đi, hai chúng ta cũng chỉ có một người được quyền giết người ta.

Giết tất cả mọi người ư, tôi khẳng định luôn, anh không có cái gan đấy, vậy nên tôi đem số 0 nhường anh, tôi đi giết tất cả những người khác, vậy là vừa đẹp đúng không?" Cuối cùng, Lý Duy Hoa còn thở ra một câu cảm thán, "Tôi quả thực đúng là vị đồng đội mẫu mực của Trung Quốc!" Mặc dù y là Hoa Kiều.

"...!Nhiều chuyện." Tần Niệm thẳng thừng lấy còng tay ra còng đầu Lý Duy Hoa lại, vòng còn lại anh còng vào tay chính mình, buộc chặt hai người lại với nhau.

Như này có thể ngăn Lý Duy Hoa lại thình lình xổ ra cắn người khác.

"Còn gây thêm rắc rối nữa thì đừng trách tôi còng nốt tay còn lại của cậu." Tần Niệm cảnh cáo.

Lý Duy Hoa "ồ" lên: "Còng tay này của anh ở đâu ra đấy?"
"Cảnh sát nào mà chẳng có còng tay."
"Nhưng không phải Trò chơi này không cho mang đồ bên ngoài vào sao?"
"Còng tay là đồ cơ bản mà một cảnh sát mới vào nghề phải có."
"Nhưng cảnh sát cũng phải có súng chứ, đúng không.

Vì sao anh không có? Nếu anh mà có, tôi lập tức quay trở lại đập số 2." (=))) anh ấy có đấy, thằng đàn ông nào mà chả có!)
"...!Còng tay là đồ cơ bản, còn súng gọi là hack."
"Tôi nghĩ Trò chơi này hỏng rồi." Lý Duy Hoa ngắm nghía chiếc còng này mà hài lòng khôn tả, "Ây gu, trông giống còng tay tình nhân[2] ghê á."
[2] Tôi biết thừa là các cô đều biết rõ vc á nhưng tôi vẫn phải thả con ảnh này ở đây cho xứng đáng với đạo đức nghề edit =))))

Tần Niệm: "...!Câm miệng."
"Ngài cảnh sát yêu dấu, anh vẫn thực quan tâm tới tôi đó nha." Lý Duy Hoa cong môi, "Nếu không anh đã chẳng kéo tôi chạy đi.

Hẳn anh đã quẳng tôi đứng đực tại chỗ đó rồi bị bắn thành cái sàng."
"Cảm ơn đã nhắc." Mặt Tần Niệm chẳng đổi sắc, anh bình tĩnh nói, "Sao vừa rồi tôi lại quên làm thế nhỉ?"
-
Tạ Trì An và Giang Khoát vẫn đứng nguyên xi tại chỗ, nhưng không phải là do họ không phản ứng kịp.

Mà họ thấy có người chạy tới đây.

Không phải một hai người.

Mà là rất rất nhiều người, gần như tất tật người còn sống đều tụ hội về đây, đều chạy thục mạng tới đây.

Tạ Trì An còn thấy bóng dáng Quý Thanh Lâm và Bạch Bất Nhiễm thấp thoáng trong đám, không thấy Tiểu Bạch đâu.

Tự nhiên chân cậu lại không muốn cất bước rời đi nữa..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.