Chạy Nữa Tao Cắt Chân Mày!

Chương 17: 17: First Kiss





- Cô làm gì ở đây?Tôi rủa thầm một cái, sao lại đụng phải cái tên này chứ, hay là cứ mặc kệ nhỉ, xem như không quen hắn ta, không được không được, cái tên Tử Mạn giả kia mà đi rêu rao chuyện mình nấp trước ký túc xá nam sinh vào 5h sáng thì 100 năm sau cũng không thể rửa sạch tội, đường nào thì cũng toang, thôi thì viện một cái cớ vậy- Ơ, trùng hợp ghê, tôi chỉ đi ngang qua đây thôi, ai ngờ lại gặp được anh.

Tôi tuôn một tràng, nói như đúng rồi, mặc kệ thiên hạ phi loạn, ta đây vẫn cứ nói- Bạch tuộc luộc, cô nói cô đi ngang qua đây sao, cô chắc chứ? Tử Mạn nhếch mép cười, nụ cười làm điên đảo hàng triệu trái tim phụ nữ, ấy mà đối với tôi nó lại đáng ghét vậy chứ, chỉ muốn oánh cho một cái- Tôi chắc chắn- Thế sao cô lại phải đứng núp trong bụi cây kia vậy? Dòng điện từ đâu xẹt qua người tôi, nhìn cái tên Tử Mạn giả kia như thấy quỷ, bây giờ tôi chỉ mong có ai đào một cái hố, tôi nhảy xuống đấy mà trốn luôn cho xong, mất mặt quá đi sao tôi lại có thể quên phi tang chứng cứ chứ, hay là bỏ chạy nhỉ, đúng rồi, chỉ còn cách chạy khỏi tên này càng xa càng tốt, nghĩ rồi tôi định quay mặt chạy đi nhưng bị người ta bắt thóp trước một bước, tôi chửi thề một cái “dm”, quay về phía cái tên chết dẫm đang nắm lấy cổ áo mình kia, mỉm cười một cái hết sức nhẹ nhàng- Tử Mạn, có phải bạn nên bỏ áo mình ra trước không nhỉ?- Cô định chạy? Cô nghĩ thử xem, nếu ngày mai, trang đầu của diễn đàn trường xuất hiện tên cô thì sao nhỉ, nếu như tôi nhớ không nhầm thì cô cũng đã xuất hiện trên diễn đàn trường 1 lần rồi đấy! “Xẹt” chỉ một câu nói của anh ta mà tôi mất đi toàn bộ sức lực, ý chí đấu tranh chống lại con sói Tử Mạn, ôi đệch đệch đệch, thế mà anh ta đã xem bài báo đó rồi, bà đây mà biết đứa nào đăng, bà sẽ không để yên đâu nên hãy trốn cho kĩ đi- Bạn Tử Mạn, bạn không nên lấy chuyện này chồng lên chuyện khác đâu, chuyện này thì có liên q…- Tôi thích.


Tử Mạn nhún vai một cái, chả thèm quan tâm đến con nhóc bị anh ta ngắt lời lúc nãy- Thích cái bà nội anh đấy- Cô nói gì cơ, tôi không nghe rõ?- Không có gì, chắc anh nghe nhầm đấy (tôi mà nói ra thì anh cho tôi sang tây trúc thỉnh kinh luôn à, mơ đi)- Vậy sao… cơ mà có một điều mà tôi chắc chắn.

Hất mái tóc của mình sang một bên (oái, soái ca, đập chai quá đi mất), khuôn mặt ánh lên ý cười- Cái gì?- Bụng cô đang réo ầm ĩ kia kìa.

Tôi sững người lại một lúc lâu, cái tên này, thực sự không xem tôi là con gái hả, máu nóng lại dồn lên tận đỉnh đầu, miệng cũng không thê giữ lại nổi, tôi tuôn một tràng dài khiến cho ai kia chả dám nói gì, thể diện tôi cũng quăng cho chó nó ăn luôn, hôm nay không mắng được cái tên chết dẫm này tôi sẽ ăn không ngon ngủ không yên làm việc gì cũng xui xẻo- Réo cái lờ, tôi mặc xác anh là hot boy hay hót hót gì đó tôi không biết, nhưng nói trước ở đây chúng ta bình đẳng, bụng tôi nó réo thì liên quan đến cả nhà anh à, phản xạ tự nhiên thôi mà có cần phải làm quá lên không, bộ anh không biết đói chắc, anh thử nhịn từ tối đến sáng thử xem anh có nhịn được không, ôi đờ mờ sao tôi lại nói cái chuyện này với anh nhỉ, dù có nói thì anh cũng có hiểu đếch gì đâu, nếu không phải tôi bận làm nhiệm vụ thì tôi đã oánh cho anh tơi bời khói lửa rồi nhé, thôi thì chụy đây nói cho “Kưng” biết này, chị đai đen karate cửu đẳng, “Kưng” mà dám hé răng mở miệng nói với ai chuyện ngày hôm nay thì chụy cho “Kưng” ăn mì bằng mũi.


Xả ra xong nó thoải mái gì đâu, cái tên kia thì đã đông cứng như pho tượng rồi, mặt thì mở trừng trừng nhìn tôi, nghĩ cũng tôi mà thôi cũng kệ, thôi thì cho anh ta chút thời gian hồi sức vậy, nghĩ rồi tôi quay đầu bước đi thẳng nhưng lại bị một lực kéo phía sau lôi lại- Cô chưa nhịn ăn từ tối hôm qua? TÔI TỨC MUỐN ĐIÊN LÊN, bộ tên này từ nãy giờ coi lời nói của tôi là gió thoảng bên tai hả, cái cần nghe thì không nghe, cái không cần thiết nghe thì lại nhớ.

WTF, ông trời ơi, con cần một lời giải thích- Vâng, vì thế hãy buô...!Chưa kịp dứt lời thì đã bị người ta lôi đi, tôi tức giận hét toáng lên- Cái tên chết bầm kia, anh muốn cái… Một lần nữa tôi lại bị ngắt ngang, nhưng lần này thì khác, cái thứ mềm mềm ấm ấm đó đặt lên môi tôi một cách ngang ngược, khoảng chừng 5s thì tôi mới thoát khỏi cái thứ đó, đầu tôi ong ong, không còn nghe được một thứ gì nữa, first kiss của tôi, nụ hôn đầu của tôi, cái này rốt cuộc là cái thể loại gì- Tôi cũng chỉ là bảo vệ tính mạng của cả hai, cô đừng nên nghĩ nhiều, mới sáng sớm, cô phải để cho người ta ngủ nữa chứ.


Tôi đâu còn hơi sức nào để cãi cố với anh ta, nụ hôn đầu đáng lẽ ra sẽ dành cho người tôi yêu nhất, ai ngờ lại bị cái tên chết bầm này cướp mất, không thể nào, không thể nào, tôi nhéo mình một cái “Đau” có nghĩa đây là sự thực, không phải mơ- Tử Mạn, cái đờ mờ nhà anh, trả lại first kiss cho tôi… Tôi vò đầu bứt tóc, cố giựt cái tay mình ra khỏi tên biến thái kia cho bằng được, đành dùng đến karate vậy, tôi đã chân phải, anh ta né sang trái, tôi đá chân trái anh ta né sang phải, có chút bất ngờ vì hầu hết các chiêu thức hiểm của tôi anh ta đều né được, đành dùng con át chủ bài cuối cùng nhưng anh ta lại nắm lại được, khiến thân thể tôi không chịu được mà ngã nhào về phía trước, cảm nhận được hơi thở của tên biến thái kia phả vào vai, tôi khẽ rùng mình- Quên nói với cô, tôi đai đen thập đẳng



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.