“Bé, thật sự muốn đi sao?” Diệp Hiểu Nhu kéo
tay con gái mình dịu dàng hỏi.
An Hòa ngồi trên chiếc giường êm ái bên cạnh
cửa sổ, ánh mắt hướng về cây đại thụ ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng gật
đầu với mẹ mình. Cô biết rõ họ rất lo lắng cho cô, cô cũng muốn để
họ được yên tâm, nhưng mà từ bỏ không phải là việc dễ dàng như vậy,
cho nên cô muốn đi đến một nơi xa lạ, thử quên đi một số chuyện cũ,
bắt đầu một cuộc sống mới.
“Mẹ…” An Hòa quay đầu lại ngắt lời mẹ, “Con
hiểu lòng mình, con biết phải làm sao mà.”
Con gái không muốn nói đến đề tài này, Diệp
Hiểu Nhu cũng không dám hỏi nhiều nữa, khẽ thở dài trong lòng, đứng
dậy ra khỏi phòng ngủ.
Dưới lầu, ba An đang ngồi trên ghế salon đọc
báo, nhìn thấy vợ yêu xuống, ông đứng dậy dắt tay bà ngồi xuống,
“Nó vẫn kiên trì sao?”
Diệp Hiểu Nhu gật đầu, lo lắng nói: “Aiz, nó
cứ như vậy thì làm sao mà vui vẻ được, không để ý tới A Liệt, hỏi
nó đã xảy ra chuyện gì nó cũng không nói…”
An Cảnh Dương ôm lấy bờ vai của vợ mình, dịu
dàng an ủi: “Con cháu có cái phúc của con cháu, Bé của chúng ta là
một đứa trẻ kiên cường!”
Trình Liệt… An Hòa khẽ gọi cái tên này trong
lòng, đây là người cô đã quen biết từ năm 8 tuổi, cô còn nhớ rõ cô
ngồi phía sau xe đạp của anh hai tay hoan hô thích thú, nhớ rõ anh đắc
ý kéo lấy tay cô từ chối sự theo đuổi của nữ sinh khác, cũng nhớ
rõ người con trai anh tuấn này bỏ qua sự kiêu ngạo cùng tự tôn của
mình, học mấy nam chính trong phim truyền hình quỳ xuống cầu xin cô
gả cho anh, tuy khi đó bọn họ còn nhỏ nhưng mà cô thật sự rất muốn
gả cho anh.
Nhưng mà bắt đầu từ lúc ấy, người cô mong muốn
sống chung không còn là anh; bắt đầu từ lúc ấy, cô nhìn khuôn mặt
sáng lạn của anh lại nhớ tới một khuôn mặt góc cạnh lạnh lùng âm
nhu khác.
Huống hồ…Cô còn xứng với anh sao?
Nhà họ an ở trong một khu nhà cao cấp trong
thành phố A, căn biệt thự nhỏ có cửa riêng sân riêng, ba An theo ý của
vợ yêu trang trí từ trong ra ngoài đều một màu hồng phấn, còn trong
sân thì có đủ các loại hoa cỏ, dùng hàng rào xinh đẹp kiểu Âu vây
lại, trở thành một thế giới nhỏ riêng biệt.
An Hòa xách mấy thứ vừa mới mua về nhà, vửa
mở cửa ra đã nhìn thấy Trình Liệt đang ngồi trên chiếc ghế dưới gốc
cây hợp hoan, “A Liệt…”
Trình Liệt một tay nâng cằm đang ra vẻ thất
thần giật mình, ngẩng đầu lên nhìn người làm cho gần đây anh ăn không
ngon ngủ không yên lúc này đang yên lặng đứng trước mặt mình, trong
lòng có chút khổ sở.
Hòa Hòa của anh sau khi trở về luôn tĩnh lặng
như vậy. Anh không biết trong mấy tháng mất tích cô đã xảy ra chuyện
gì, cái gì đã làm cho một cô gái vốn hoạt bát hiếu động lại trở
nên thế này. Nhưng anh biết rõ, trước sau như một anh vẫn yêu cô. Mà
sau khi mất đi cô, anh tuyệt vọng gần như muốn chết đi, nhất định sống
phải thấy người chết phải thấy xác, anh giữ vững tinh thần đi khắp
thế giới tìm cô, thậm chí còn đi tìm người anh không muốn gặp nhất
giúp đỡ, nhưng mà vẫn không tìm thấy cô.
“Hòa Hòa, đừng trốn tránh anh nữa, chúng ta
nói chuyện đi, được không?” Sau khi cô trở về anh mới cảm giác mình
đã sống lại, nhưng mà cô lại lạnh nhạt với anh như người xa lạ, thấy
anh từ xa đã né tránh, không còn là cô gái suốt ngày dính lấy anh
như trước kia nữa.
An Hòa nhắm mắt lại rồi lại mở mắt ra, ánh
mắt chứa đựng một vẻ quyết tâm, cô cắn cắn môi, đến ngồi bên cạnh
anh, “Được, A Liệt, chúng ta nói chuyện đi!”
Ánh mắt Trình Liệt lộ ra vẻ vui sướng, nhưng
mà niềm vui không duy trì được bao lâu thì chợt nghe An Hòa bình tĩnh
mở miệng, “A Liệt, mấy tháng kia em đã trải qua rất nhiều chuyện, đã
không còn là An Hòa trước kia nữa,…em…không yêu anh! Mấy ngày nữa em
sẽ sang Mĩ du học, anh quên em đi, chúng ta cùng bắt đầu lại một lần
nữa, được không?”
“Không…được!” Trình Liệt cắn răng, vẻ mặt thống
khổ, “Anh không tin, chúng ta đã từng…đã từng yêu nhau như vậy! Mặc kệ
đã xảy ra chuyện gì anh cũng không thể rời bỏ em!”
“A Liệt…” Cô nhìn anh, “Em không còn là một cô
gái trong trắng nữa!” Nhìn thấy vẻ khiếp sợ của Trình Liệt, An Hòa
thấy không đành lòng nhưng vẫn nói tiếp, “Anh biết ý của em mà, có
phải không? Trong khoảng thời gian em mất tích đã sống cùng với một
người đàn ông khác… Sau đó bởi vì một vài nguyên nhân mà chúng em
phải xa nhau…”
“Đủ rồi!” Trình Liệt nghiêm nghị ngắt lời cô,
“Em đang muốn nói cho anh biết em đã yêu người đàn ông khác, còn vì
một người đàn ông đã không cần em nữa mà từ chối anh, có phải
không?”
Vẻ
đau khổ của Trình Liệt làm cô thấy đau lòng, chàng trai trước mặt
này từ nhỏ đã nâng niu che chở cô trong lòng bàn tay, mà hiện giờ, cô
lại dùng những lời nói sắc bén nhất làm tổn thương tình cảm của
anh. Thật ra chính cô cũng không biết mình có yêu người đàn ông kia
không, nhưng cô không muốn giải thích nhiều, nếu như như thế có thể
làm cho anh chết tâm mà bắt đầu cuộc sống của chính anh một lần nữa
thì cứ như vậy, cứ như vậy đi!