Hạ Viêm từng bước một đi đến bên giường, mỗi
một bước đều giống như dẫm lên mộ con dao nhỏ, hơn nữa nhát dao kia
lại từ lòng bàn chân cắm sâu vào trái tim anh.
Nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể chồng chất vết thương
của cô lên, dùng ga giường tỉ mỉ quấn cô lại từng chút một, ngồi
xuống ôm lấy cô như là đang vuốt ve bảo bối quý giá nhất thế giới.
Ngoài cửa, Thiệu Tử Bác cung kính đứng đó,
nhìn thấy hai người đi ra thì lặng yên đưa áo khoác trong tay che chắn
cho An Hòa, đi theo Hạ Viêm vào trong thang máy.
Thiệu Tử Bác không biết nói gì nhìn lên trần
nhà, An Hòa này rõ ràng không phải là hồng nhan tuyệt sắc gì nhưng
lại là kẻ gây họa hơn bất kì hồng nhan nào.
“Nếu ngài giết hết bọn họ thì còn ai chữa
bệnh cho An tiểu thư nữa? Huống hồ, cô ấy có thể chấp nhận việc
ngài giết người lung tung như vậy sao?”
Sát khí hung ác của Hạ Viêm lập tức tiêu tan
hơn phân nửa, bàn tay to lớn đẩy Thiệu Tử Bác ra, hừ lạnh một tiếng
rồi đi vào phòng bệnh. Thiệu Tử Bác biết anh như vậy là đã đồng ý
nên lập tức liếc mắt với sát thủ, lúc này mấy bác sĩ đã bị dọa
đến khóc không thành tiếng nữa mới được buông ra.
Trong phòng bệnh, An Hòa lẳng lặng nằm trên giường
bệnh mềm mại trắng noãn, khuôn mặt nhỏ nhắn còn trắng hơn cả ga
giường, Hạ Viêm bước từng bước đi tới, lòng chưa bao giờ sợ hãi cùng
đau đớn như vậy.
Thật ra anh biết mình đã chìm đắm từ lâu rồi,
từ khi cô xuất hiện, lòng anh đã khác thường như vậy, làm sao mà anh
không biết nguyên nhân vì sao chứ. Nhưng mà anh cũng biết loại người
như mình không thể có nhược điểm như vậy, cách làm thông minh nhất
chính là hủy diệt cô sớm một chút.
Nhưng anh lại thích nụ cười ngọt ngào khi cô đeo
tạp dề nấu cơm cho anh, thích ngửi thấy hương thơm trên cơ thể cô, vuốt
ve dáng ngủ bình yên của cô, thích cô biết rõ mình là hung thủ tạo
nên bi kịch của cô nhưng vẫn dành cho anh một sự tín nhiệm đáng quý.
Những thứ này của cô đã làm cho anh khó có thể dứt bỏ được.
Thật may, thật may anh không hủy diệt cô, anh
không biết cô đã quan trọng với anh đến mức này. Hôm nay cô bị mất đi
đứa con khiến cho anh đau khổ biết bao, anh không dám tưởng tượng nếu
như tự tay anh hủy diệt cô, anh sẽ dùng thủ đoạn nào để giải tỏa
nỗi đau của mình nữa.
An Hòa cảm thấy mình đang du đãng trong một
không gian mơ hồ không rõ, ở đây không có đường đi cũng không có người,
chỉ có khoảng trời vô biên, nhưng mà cô cũng không thấy sợ hãi, trong
tiềm thức của cô lại cảm thấy có một người đang tồn tại trong linh
hồn cô, đi cùng cô. Nhưng mà đi chưa được bao lâu đột nhiên bụng lại
truyền đến một cơn đau âm ỉ, có cái gì đó đang rơi xuống, giống như
muốn thoát ly khỏi thân thể của cô.
Càng ngày càng đau đớn, cô bắt đầu liều mạng
kêu to lên, hy vọng có người tới cứu mình, nhưng mà bóng dáng mơ hồ
kia lại không đáp lại cô. Cô đau đến nỗi muốn ngất đi, lúc cô tuyệt
vọng sắp mất đi ý thức thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói dịu
dàng đang nói với cô: “Hòa Hòa đừng sợ, anh ở đây, vẫn luôn ở đây…”
Hạ Viêm hỏi vài lần không thấy trả lời nên thở
dài, đứng lên đi ra ngoài, tiếp theo từ ngoài cửa truyền đến tiếng
nói trầm thấp của anh, An Hòa kéo chăn qua che kín đầu, hiện giờ cô
không muốn gặp anh, nghe thấy anh nói chút nào.
Một lát sau cửa lại được mở ra. An Hòa cho là
anh quay lại nên tiếp tục che đầu giả vờ ngủ. Nhưng trong phòng lại
vang lên một giọng nữ trong veo: “An Hòa, cậu đã tỉnh chưa?”
An Hòa kéo chăn mềm xuống, mở to mắt, nhìn
thấy một cô gái mắt to đáng yêu đứng trước mặt mình, đúng là cô gái
áo hồng hôm bị bắt cô đã gặp, cô nhớ cô ấy tên là Tiểu Ngôn.
“Tiểu Ngôn?”
“Đúng vậy, là mình đây! Sao cậu lại thế nào?
Có muốn uống nước không?” Đổng Hâm Ngôn là một cô ái hoạt bát nhiệt
tình, dù cho ở nơi này chịu rất nhiều thiệt thòi nhưng cũng không
thể làm phai mờ hoàn toàn bản tính hồn nhiên.
“Ừm”
Đổng Hâm Ngôn rót một ly nước ấm, vịn lấy An
Hòa, đút cho cô uống. Yết hầu An Hòa thông lại, cảm thấ thoải mái
hơn một chút, hỏi cô: “Sao cậu lại ở trong này?”
“Người tên Hạ Viêm kia tìm được mình, nói sau
này mình có thể ở đây với cậu. Hòa Hòa, cậu đã xảy ra chuyện gì
vậy?” Tiểu Ngôn muốn nói lại thôi nhìn An Hòa, “Tại sao…tại sao…”
Nhìn thấy thái độ của An Hòa, Đổng Hâm Ngôn
kinh ngạc miệng há thành chữ “o”, “Trời ạ, cậu…cậu không biết sao?
Anh ta không nói cho cậu biết sao?”
An Hòa run rẩy nắm chặt tay, nhắm mắt lại nói
với Tiểu Ngôn: “Tiểu Ngôn, cậu gọi bác sĩ vào đây giúp mình.”
“Ừ…” Đổng Hâm Ngôn lảo đảo đi ra ngoài, hình như
cô…đã gây họa rồi!
Không lâu sau, trên hành lang truyền đến tiếng
bước chân mất trật tự. Cửa bị đẩy ra, An Hòa quay đầu sang, dẫn đầu
là một người đàn ông tóc vàng, trông thấy An Hòa, anh ta mỉm cười,
khóe miệng còn có hai lúm đồng tiền nhỏ như ẩn như hiện.
“Này! Tôi là David, là bác sĩ của cô.” người đàn
ông tên là David vẻ mặt hứng thú đánh giá cô gái trước mặt, anh ta
đang ở Mĩ chủ trì một hội nghị y thuật quan trọng vậy mà Hạ Viêm
lại không hề quan tâm đến gọi anh ta về, uy hiếp nếu anh ta về muộn
sẽ dùng chủy thủ đâm vào lỗ trên người anh ta.
Anh ta thật sự rất ngạc nhiên, đến tột cùng là
loại phụ nữ nào mà có thể khiến cho Hạ Viêm khẩn trương như vậy.
Không ngờ tới lại chỉ là một cô nhóc yếu ớt
chưa tới 20 tuổi. Nghe nói những ngày này Hạ Viêm sủng ái cô có
thừa, nhưng mà số mệnh của đứa nhỏ này thật không tốt, không chỉ
thiếu chút nữa bị người ta khi dễ, còn bị mất đi đứa con. Anh ta
biết rõ Hạ Viêm không để ý đến đứa con lắm, nhưng mà với cô bé này
mà nói thì không thể nghi ngờ là vết thương trí mạng. Cho nên Hạ Viêm
yêu cầu tất cả mọi người không được phép nhắc tới việc này trước
mặt cô.
“Tôi sảy thai?” An Hòa bình tĩnh hỏi.
Nụ cười nơi khóe miệng David cứng đờ, anh ta có
một dự cảm không tốt, anh ta quay đầu nhìn về phía Tiểu Ngôn, nói:
“Cô không nghe thấy lời dặn của Hạ tiên sinh sao?”
Tiểu Ngôn rụt rụt cổ, “Tôi…tôi…” Lúc ấy bởi vì
cô nghe được chuyện này chỉ lo đau lòng, căn bản không nghe thấy Hạ
Viêm nói gì.
Lúc này, cửa lại bị đẩy ra, Hạ Viêm đã thay
quần áo giờ đang đứng trước cửa. David buông tay, bất đắc dĩ nói: “Cô
ấy biết rồi…”
“Câm miệng cho tôi!” Một người đàn ông giận dữ
gầm lêm, Tiểu Ngôn sợ tới mức không nói nên lời.
Người rống lên không phải là Hạ Viêm mà là
Thiệu Tử Bác, anh ta đi đến trước mặt Tiểu Ngôn, bàn tay to lớn bắt
lấy cổ cô, ánh mắt hung ác. Tiểu Ngôn liều mạng giãy giụa, cảm giác
không thể thở được khiến cô sợ hãi, từng giọt nước mắt to như hạt
đậu rơi trên mu bàn tay của Thiệu Tử Bác, khiến cho anh đau đớn.
An Hòa gấp gáp vén chăn lên, lảo đảo đi xuống
giường, Hạ Viêm nhanh tay lẹ mắt đè cô lại, “Anh định làm gì thế?”
An Hòa không để ý đến lời anh nói, quát Thiệu
Tử Bác, “Anh buông cậu ấy ra, buông cậu ấy ra!”
Hạ Viêm liếc nhìn sang hướng đó, thấp giọng ra
lệnh: “Thiệu, buông ra!”
Thiệu Tử Bác nghe vậy thì thứ buông ra không
chỉ có tay mà còn là trái tim dường như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Anh ta sợ Hạ Viêm ra lệnh một tiếng thì cô ấy sẽ bị giải quyết ngay
lập tức, ngay cả nói một câu cuối cùng cũng không kịp.
Chân Tiểu Ngôn như nhũn ra, ngã ngồi dưới đất
yên lặng rơi nước mắt vuốt ve đầu gối. Thiệu Tử Bác thấy cô ngay cả
nhìn mình cũng không dám thì trong lòng biết cô đã hiểu lầm, nhưng
mà lúc này một câu anh cũng không nói nên lời.