Chạy Theo Hạnh Phúc

Chương 17



(*) chủ nhân duy nhất trong gia đình

Hạ Viêm híp mắt nguy hiểm, trong tích tắc động tác tay trở nên vô cùng nhanh, hai cô gái trốn trong góc phòng vốn còn đang lo lắng cho Hạ Viêm nhưng người trước mắt lại xoay chuyển tình thế, chỉ cảm thấy Trình Liệt đang từ từ dưới cơ, không đầy mấy phút nữa nắm tay Hạ Viêm đã đi thẳng đến bụng Trình Liệt, Trình Liệt ôm bụng té trên mặt đất.

An Hòa chưa bao giờ chứng kiến hai cao thủ so chiêu thật sự, Alice từng nhìn thấy cũng kinh hãi, hai người thật sự vẫn chưa nhìn thấy rõ mà.

Sợ ngây người khoảng nửa phút, An Hòa khép cằm lại, chạy bình bịch đến ngồi xổm bên cạnh Trình Liệt, lo lắng hỏi: “A Liệt anh có sao không?”

Hạ Viêm bỗng thu tay lại, ngồi xổm xuống theo, cùi chỏ chống lên đầu gối, nhìn Trình Liệt bằng đôi mắt lạnh như băng, “Cậu đã được trải qua huấn luyện ở “Ám”? Người đã ở trong “Ám” đều có thân phận không hề đơn giản, nhưng mà tôi cũng không có hứng thú tìm hiểu thân phận của cậu. An Hòa là người phụ nữ của tôi, chỉ có thể là của tôi, tôi khuyên cậu đừng làm những việc vô vị này nữa, cô ấy không thể nào tiếp nhận cậu được!” Nói xong cười tủm tỉm ngẩng đầu lên, “Đúng không, bảo bối?”

Trình Liệt đã đau đến mức không ngồi dậy nổi, ánh mắt càng lúc càng sâu không đáy, “Hạ Viêm, anh cứ đợi đấy, tôi sẽ bắt anh phải quỳ xuống để cầu xin tôi…”

Hạ Viêm không thèm nhìn anh ta, ra vẻ không sao cả nhún vai, “Chờ cậu làm được rồi hãy nói!”

***

“Anh anh anh…sao anh lại bắt nạt anh ấy?!” Sau khi Trình Liệt bị Hạ Viêm kêu người tới mang đi, An Hòa rất không vui hỏi Hạ Viêm.

“Muốn nạy góc tường của anh à, hừ! Không đem hắn ta đi cho xe ngựa xé thành tám trăm khúc, khiến cho hắn kêu cha gọi mẹ đã là nể mặt hắn lắm rồi…”

“Dùng thành ngữ cũng không tệ, hứ!” Đây không phải là điểm quan trọng, “Anh biết anh ấy áy náy với em mà, hơn nữa anh ấy cũng đã đủ đau lòng rồi, anh lại còn đánh anh ấy, anh thật là…”

Hạ Viêm nịnh nọt bổ nhào qua, ôm eo cô gái nhỏ đang tức giận, giọng điệu oan ức, “Anh cũng bị cậu ta đánh mà, bây giờ người cũng đang rất đau, vậy mà em cũng không đau lòng cho anh…”

An Hòa mềm lòng ngay, nghe thấy anh bị thương lại còn giở giọng xin khoan dung, lửa giận cũng vơi đi phân nữa, vươn tay cởi nút áo sơ mơ của anh ra. Trình Liệt ra tay đúng là rất hung ác, bụng Hạ Viêm đã sưng đỏ một mảng, An Hòa không mắng anh nữa, chạy vào phòng ngủ lấy hòm thuốc ra, trở về ghế salon cẩn thận bôi thuốc cho anh. Bạn học Hạ bị thương lại nhắm mắt vui vẻ thưởng thức.

Thoa thuốc xong, An Hòa cởi áo lúc nãy đánh nhau bị bẩn của anh ra, Hạ Viêm hôn lên môi cô một cái, mập mờ nói: “Bà xã, vội vã vậy sao…” Mặt An Hòa trắng không còn chút máu, ngón cái cùng ngón trỏ nhéo vào hông anh một cái, sau đó ôm áo đi vào nhà tắm. Hạ Viêm ở phía sau gọi, “Này…quần cũng bị bẩn mà…”

An Hòa nhìn đèn máy giặt lóe sáng, vuốt đôi môi vẫn còn hương vị của anh cười, tên kia sao lại càng ngày càng ngốc thế.

Ra khỏi nhà tắm, cặp chân thon dài của Hạ Viêm gác lên bàn trà, đang thoải mái nhìn nhã xem TV.

“Này…sao em lại thích mấy thể loại này hả, hơn nữa còn là những cuộn phim cũ rích…” Trên màn hình TV, người đàn ông tóc hơi dài, vẻ mặt u buồn ngồi bên bờ biển, đang nghiêng người hôn lên môi cô gái tóc dài.

An Hòa đi qua, ngồi bên cạnh anh, giật lấy điều khiển vặn lớn âm thanh, “Anh thì biết cái gì chứ, đây là phim kinh điển đấy! Hoa Trạch Loại đẹp trai quá mà, năm đó một nửa học sinh nữ trong lớp em ai cũng thích anh ấy cả…”

Hạ Viêm thuận miệng nói, “May quá, còn thừa lại một nửa không phải không còn thuốc chữa như vậy…”

An Hòa liếc nhìn một bên mặt đẹp như tượng điêu khắc của anh, sâu kín nói: “Một nửa khác mê Đạo Minh Tự…”

Đôi mắt đẹp của Hạ Viêm hơi nheo lại, giọng nói nguy hiểm, “Vậy còn em?”

“Hí hí…Em thích cả hai!”

Trong không khí truyền đến một tiếng thét…

“Á…anh làm gì vậy?” An Hòa đột nhiên bị đẩy nhã nhào ra nằm trên ghế salon, giãy giụa thoát khỏi người đàn ông đang nằm trên người cô.

Hạ Viêm chỉ chỉ vào TV, lại chỉ chỉ vào khuôn mặt mình, hung dữ trừng mắt nhìn cô gái nhỏ bên dưới, “Em nhìn kĩ lại xem, bọn họ làm sao có thể đẹp trai hơn anh chứ?!”

Ặc…Hạ đại gia, gần đây có phải ngài ghét nhất chuyện người khác xách động đến nhan sắc của ngài không? Gần đây năm lần bảy lượt nhắc tới chuyện này? Hơn nữa, ngài có thân phận như vậy, lại đi so mặt với minh tinh, có phải có hơi…không thích hợp với thân phận của ngài không?!

An Hòa ngậm chặt miệng, rất sợ sẽ cười thành tiếng lại làm cho máu ghen của người đàn ông kia càng thêm lan tràn. Nhưng mà mắt Hạ Viêm rất tinh, đôi mắt sáng ngời của cô tràn ngập niềm vui, đôi môi anh đào vì cố nhịn mà cắn chặt đến trắng bệch. Hạ Viêm nhụt chí, áp xuống dán lên thân thể cô, dùng cùi chỏ chống xuống sofa, không đặt toàn bộ sức nặng lên người cô.

Hôn lên phần cổ trắng nõn của cô, Hạ Viêm có chút thất bại nói, “Em cười đi, ở bên cạnh em, anh đã sớm chuẩn bị tốt để biến thành một người chồng ghen tuông bị chê cười rồi…”

An Hòa vươn tay vuốt ve mái tóc ngắn đen nhánh của anh, giọng nói rất dịu dàng, “Hạ Viêm, em đã từng nói chưa nhỉ, em rất thích anh thế này.”

Động tác hôn khẽ của Hạ Viêm dừng lại, ngẩng đầu lên, nhìn vào ánh mắt sáng ngời của cô, “…thật vậy không?”

Kéo bàn tay của anh dán lên mặt mình, “Không hề lạnh lùng âm hiểm, không hề cô độc, Hạ Viêm, không phải chỉ có một mình anh mong người mình yêu được vui vẻ đâu.”

Hạ Viêm cúi người xuống, chân thành dán sát vào môi cô, nỉ non, “Lập lại một lần nữa…”

“Hạ Viêm, em hy vọng ở bên cạnh em, anh cũng được hạnh phúc…” Chữ cuối cùng lọt vào trong miệng Hạ Viêm.

Hòa Hòa, hạnh phúc của anh vẫn luôn nằm trong lòng bàn tay em.

“Ưm…đừng mà, Alice còn ở đây.”

Alice cầm túi xách đi qua, “Tối nay mình không về.”

Sau khi cửa lớn bị đóng lại.

“Ưm…anh…sao anh lại cởi áo của em?”

“Bởi vì áo của anh bị em lấy mất rồi…”

Dường như cô gái nhỏ bị hôn đến choáng váng đại não hoạt động chậm chạp cũng cảm thấy có gì không ổn, nhưng mà lời nói hùng hồn lí lẽ của anh nghe cũng rất có đạo lí, đúng là áo của anh đã bị cô cởi mất…vậy thì cứ để cho anh cởi một cái là được rồi.

“…Anh, anh sao lại cởi váy của em?”

“Dễ thở…” Vừa gặm đôi môi nhung nhớ đã lâu, trong lúc cấp bách người đàn ông kia tìm đại một lí do trả lời cô.

Dễ thở…dễ thở?!

Ái chà chà, cái tên đàn ông thối nhà anh, tìm một lí do dễ nghe như vậy cho cái trò lưu manh của anh, không biết xấu hổ không biết xấu hổ à! Bởi vì miệng đang bị người đàn ông kia chặn lại nên An Hòa chỉ có thể không ngừng chửi bới trong lòng.

“Ưm…” Đột nhiên Hạ Viêm kêu một tiếng, ngẩng đầu lên dùng ánh mắt rực lửa nhìn An Hòa, “Không thể chờ đợi được như vậy sao?”

An Hòa nhìn đôi môi mỏng ẩm ướt lúc đóng lúc mở cự kì gợi cảm của anh, hàm răng vừa mới cắn ngón tay anh không tự giác nới lỏng ra. Hạ Viêm nhìn thấy dáng vẻ ngây ngô của cô, đối với chuyện cô bị vẻ đẹp của mình mê hoặc, rất thỏa mãn.

“Ngoan nào…cử động đi…” Nghe thấy đối phương lên tiếng, An Hòa mới biết anh đang làm gì, mặt dần đỏ lên.

“Anh…đừng…” Trước kia không phải chưa từng tiếp xúc da thịt như vậy, nhưng mà khi đó cô rất sợ anh, vì biết mình không thể nào chống lại anh cho nên Hạ Viêm có bảo cô làm gì cô đều làm, dù cô có xấu hổ không muốn cũng sẽ chịu đựng. Hôm nay thì khác, bây giờ bọn họ là một đôi tình nhân chân chính, mấy hành vi yêu đương thân mật này sao cô không thẹn thùng cho được. (dùng từ không chuẩn! Lúc nào chả đường đường chính chính, cô lại còn khó chịu già mồm cãi láo cái rắm à! – tác giả)

Lúc này đây, Hạ Viêm không chấp nhận sự cự tuyệt của cô, anh đã nhẫn nại bao lâu rồi, mỗi ngày chỉ có thể sờ lại không thể ăn, đối với một người đàn ông thân thể khỏe mạnh mà nói là một việc dày vò cỡ nào!

Trong lòng Hạ Viêm hung hăng lập lời thề: Hòa Hòa, từ nay về sau trong nhà chúng ta em là chủ nhân duy nhất, mọi chuyện anh nghe lời em hết, ý nguyện của em chính là kim chỉ nam cho hành động của anh, nhưng mà…nhưng mà chỉ có một việc này là em phải nghe lời anh! Lập xong lời thề anh còn lặng lẽ vỗ tay cho mình trong lòng, nhìn đi, anh đã nhường lại tất cả địa vị của mình, anh hùng dũng cỡ nào, yêu thương bà xã cỡ nào nha!

An Hòa chỉ lo lắc mông trốn tránh ngón tay của anh, căn bản không biết người đàn ông này đã âm thầm ra quyết sách cho quyền lợi cùng trách nhiệm trong tương lai của hai người, hơn nữa còn tặng cho cô một chức vị rất thần thánh.

“Hòa Hòa ngoan nào…ngậm vào là được rồi…” Hạ Viêm hơi ngồi dậy, nhìn làn da cô đang nổi lên từng tầng đỏ ửng động lòng người, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn lung linh hấp dẫn, ánh đèn trắng thuần chiếu lên người cô, da thịt trắng muốt ánh lên từng đốm sáng. Cô như vậy, thuần khiết vô tội mà lại chết tiệt hấp dẫn mê người!

Ánh mắt Hạ Viêm cũng dần dần đỏ lên, một ngón tay đã biến thành hai, không ngừng hoạt động trong nơi non mềm kia của cô.

An Hòa bị động tác thành thục kia của anh làm cho toàn thân nóng lên, khi anh cố gắng xâm nhập ba ngón tay vào, thân thể cô run lên, chiếc cằm giương lên, đạt đến đỉnh.

Từng động tác của Hạ Viêm rất nhẹ nhàng, chờ đợi cô mở mắt ra từ cơn choáng váng.

Vốn An Hòa đang từ từ khép hờ hai mắt đã rất xấu hổ, sao mình lại nhảy cảm như vậy, lại còn bị ngón tay của anh…Nhưng khi cô lấy hết dũng khí đỏ mặt mở mắt ra thì đã nhìn thấy ánh mắt vốn tràn ngập yêu thương của người mình yêu bị bảo phủ bởi dục vọng thế nào.

Ánh mắt Hạ Viêm đói khát, đỏ lên tuyên cáo anh muốn ăn cô! Lúc này An Hòa mới bất chợt nhận ra bọn họ đã xa nhau hơn nửa năm, người đàn ông này chắc đã nửa năm không ăn thịt, hiện giờ chắc là anh đang…Không, nhất định là đã đói đến điên rồi!

Tuy trong lòng đã rõ nhưng cô vẫn yếu ớt hỏi một câu, “Em đi rồi anh có tìm những người phụ nữ khác không hả?”

Hạ Viêm trừng mắt nhìn cô dường như sắp phun ra lửa, “Anh…không…có hứng!”

Ặc – này này ngài Hạ, cách nói của ngài càng ngày càng không giống Hạ Viêm rồi.

Lòng An Hòa mềm đi, “Vậy thì…anh tiết chế một chút nha…”

Hạ Viêm nằm xuống sofa, nghiêng người ôm lấy An Hòa, nụ cười có chút khủng bố, “Yên tâm, sẽ không làm em bị thương đâu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.