Chạy Theo Hạnh Phúc

Chương 19



“Anh…anh nói cái gì? Giáo phụ mới của tổ chức Mafia là tình địch của anh sao?” David nhảy dựng lên từ trên ghế salon, kinh ngạc không nhỏ tẹo nào.

Hạ Sí trầm mặc gật gật đầu, nhìn phản ứng của anh trai thì đại khái là như vậy rồi. Khó trách bí mật được giữ nghiêm ngặt như vậy mà đối phương vẫn có thể dễ dàng tìm ra An Hòa; khó trách Hạ Viêm lại không gấp gáp như vậy, bởi vì biết rõ Trình Liệt sẽ không làm tổn thương An Hòa.

Hạ Sí dựa vào sofa, có chút lo lắng nhìn lên gian phòng trên lầu, sợ nhất không phải là thân thể An Hòa bị thương, mà là…

Lúc này sợ là lòng anh hai đã nóng như lửa đốt rồi.

Đúng vậy, 28 năm qua chưa bao giờ Hạ Viêm lại lo lắng sợ hãi như lúc này. Nhưng mà anh lại không thể làm gì, việc duy nhất có thể làm là chờ đợi.

Chờ cái gì đây? Chờ đến khi Trình Liệt gọi điện thoại. Nhưng chờ lâu thêm một giây thì lòng của anh lại càng chìm xuống. Anh biết Trình Liệt muốn trả thù anh, để cho anh phải chờ đợi trong giày vò, nếm thử tâm trạng của Trình Liệt khi An Hòa mất tích, nhưng mà khi đó An Hòa không có tin tức gì Trình Liệt vẫn có thể tự lừa mình dối người ôm một tia hy vọng, mà hiện giờ Hạ Viêm chỉ có thể càng lúc càng tuyệt vọng.

Trình Liệt, nếu như cậu dám can đảm động đến cô ấy…

***

Italy, Sicilia (Sicilia là một vùng tự trị có diện tích lớn nhất của Ý)

Chỉ có trong những cuốn truyện cổ tích mới có những tòa thành cổ kính như vậy, bên trong có một hoa viên xinh đẹp, trong hoa viên có một cô gái trẻ mặc đồ trắng tóc đen thoạt nhìn rất yên lặng đang ngồi ngẩn người dưới ánh mặt trời, bóng lưng gầy yếu mà cô độc. Cô hầu nữ cung kính đứng bên cạnh, mang chén trà đã nguội trước mặt cô gái đi, thay một ấm hồng trà vừa mới pha còn nóng bốc khói. Mà ánh mắt của cô gái kia vẫn không hề dao động.

“Hòa Hòa, sao lại không uống? Trước kia không phải em rất thích uống hồng trà sao?” Chàng trai trẻ anh tuấn, không, lúc này hẳn phải gọi là người đàn ông, đi đến ngồi xuống chiếc ghế dựa bên cạnh An Hòa, giọng nói dịu dàng hỏi.

Cô gái quay đầu lại, né tránh ánh mắt nóng bỏng kia, không nói một lời nào.

Ngón tay Trình Liệt dần dần dùng sức, nước trà nóng hổi bắn tung tóe lên mu bàn tay anh ta nhưng anh ta lại không hay biết, đột nhiên hất tay về phía bên cạnh, chén sứ tinh sảo trong nháy mắt vỡ thành năm bảy mảnh, nữ hầu đứng một bên sợ hãi cúi đầu. Đôi mắt đẹp hiện lên một vẻ thô bạo An Hòa chưa bao giờ nhìn thấy, nhưng cô gái nào đó đang nhìn chằm chằm vào bãi cỏ lại không chú ý tới.

Nắm tay siết chặt lại, thật lâu sau, rốt cuộc trên khuôn mặt của chàng trai trẻ cũng lộ ra vẻ thất bại rất hợp với độ tuổi của cậu, không biết phải làm sao trước mặt cô gái kia, “Hòa Hòa, rốt cuộc em muốn thế nào?”

Nghe vậy, rốt cuộc An Hòa cũng có phản ứng, bộng nhiên quay đầu lại nhìn thấy thái độ đau lòng trên khuôn mặt người mình đã từng yêu, vốn muốn định chất vấn một câu “Là anh muốn thế nào mới phải?” cũng nén trở lại. Nói cho cùng, cô đã phụ anh.

“A Liệt, anh tốt như vậy, đáng có được một cô gái tốt hơn.”

Trình Liệt cười khổ, “Trong mắt anh, chỉ có em là tốt nhất, nhưng em lại không quan tâm đến anh.”

“…”

Trình Liệt khẽ mím môi, bình tĩnh nhìn người con gái đã chiếm cứ cả một thời niên thiếu của mình, anh rất muốn nói cho cô biết, ở bên cạnh cô đến già đã từng là ước mơ cả đời của anh. Nhưng với anh mà nói, mục tiêu quan trọng như vậy lại bị người khác cướp đi một cách dễ dàng, lại còn là người đàn ông tổn thương cô sâu sắc nhất, không đáng được yêu nhất. Anh không cam lòng, sao có thể cam tâm được.

“Anh sẽ không từ bỏ em.” Giọng nói của Trình Liệt không còn dịu dàng như trước, mang một vẻ lạnh lẽo An Hòa chưa từng biết, “Anh cũng sẽ không bỏ qua cho Hạ Viêm! Giết hắn thì quá tiện nghi cho hắn!” Nói xong không hề liếc nhìn An Hòa bỏ đi.

“Ngài Hạ, mấy ngày nay có khá không?” Giọng nói của Trình Liệt rõ ràng mang theo vẻ đắc ý cùng mỉa mai.

Hạ Viêm nắm chặt tay, khớp xương dùng quá sức trở nên trắng bệch, giọng nói lại vẫn bình tĩnh lãnh đạm như trước, “Đúng là không khá lắm, nhưng mà ngài Trình đây chắc là dạo này cũng không khá hơn là mấy đâu nhỉ?”

Hòa Hòa của anh tuy yếu ớt nhưng lại rất kiêu ngạo và chấp nhất, đã xác định là anh thì sắc mặt làm sao có thể tươi tắn với người đàn ông khác được.

Trình Liệt cố nén giọng xuống, “Hạ Viêm, trước 12h trưa mai hãy đến Sicilia, một mình!”

Hạ Viêm nhìn biển đêm ngoài cửa sổ, chỉ đáp một chữ: “Được.”

Không ai đồng ý cho Hạ Viêm đi một mình, Hạ Sí cũng vậy, “Anh hai, em hiểu tâm trạng của anh, nhưng mà tối thiểu cũng phải mang theo J chứ? Anh ấy là cận vệ của anh mà.”

Hạ Viêm ngồi trên ghế salon làm công tác chuẩn bị cuối cùng, trên mặt bàn là các loại vũ khí và dao ngắn, đã lâu rồi anh không cầm súng, nhưng kĩ thuật điều chỉnh vũ khí vẫn gọn gàng như cũ, xúc cảm chính là một thói quen, súng và tay của anh luôn phù hợp như vậy. Càng ngày anh càng không thích cảm giác này.

“Không! Đi một mình!” Chuẩn bị xong mọi thứ, ánh mắt lướt qua đám cấp dưới chung quanh, giọng nói trầm thấp hàm chứa một lời cảnh cáo, “Không cho phép ai đi theo!” Đây là chuyện của ba người bọn họ, không cần người ngoài nhúng tay vào, nếu như Trình Liệt muốn dùng một ít thủ đoạn để chơi vậy thì xem cậu ta như đối thủ đã là đánh giá cao cậu ta.

Hạ Sí bất đắc dĩ lắc đầu, cao giọng hỏi: “Vậy anh có lời cuối nào muốn dặn dò không?”

Hạ Viêm đi tới cửa rồi dừng lại, bóng lưng cao ngất trầm ổn như núi, “Anh sẽ không chết!” Anh vừa mới vượt ngàn dặm mới chiếm được quyền hạnh phúc, làm sao có thể chết nhanh như vậy được, “Nhưng mà Hạ Sí, em thật sự đã nghĩ kĩ rồi?”

Hạ Sí lười biếng ngồi trên ghế salon, ngón tay vô thức vuốt ve bả vai, giọng điệu vẫn bất cần như trước, “Ờ…nghĩ kĩ rồi.”

Hạ Viêm gật gật đầu, “Tốt lắm, từ nay về ở đây sau giao cho em.”

***

“A Liệt, xảy ra chuyện gì vậy?” Vừa mới đi vào phòng khách định làm như không nhìn thấy ai nhưng không khí lại tràn ngập mùi máu tươi, cô nhịn không được chạy qua.

Trình Liệt ôm bụng chậm rãi ngồi xuống ghế sofa, ngửa mặt nhìn khuôn mặt thanh lệ của cô bé kia không thể che giấu được vẻ ân cần. Ngoại hình của cô cũng không phải quá xinh đẹp, chỉ phảng phất có một vẻ thật thà phúc hậu, lại có chút bướng bỉnh, cá tính lương thiện đáng yêu, là một cô gái tốt. Có thể trên đời này còn có rất nhiều cô gái như vậy, nhưng sao chỉ có cô mới có thể đi vào lòng mình.

Anh cũng không trả lời câu hỏi của cô mà lại hỏi: “Hòa Hòa…em ở bên cạnh anh ta có vui vẻ không?”

An Hòa nhận lấy chiếc kéo người hầu bên cạnh đưa, cắt bỏ áo của Trình Liệt mới phát hiện ra bụng của anh bị một thứ vũ khí sắc bén đâm, cô nhẹ nhàng đặt băng gạt ẩm lên miệng vết thương, khử trùng cho anh, “A Liệt, em cũng đã từng nghĩ rằng cả đời này mình chỉ ở bên cạnh anh, nhưng anh đã từng nghe câu này chưa? Trên đời này, thật sự có một loại gặp gỡ gọi lài định mệnh.”

“Anh làm cho em vui vẻ hơn Hạ Viêm, săn sóc em hơn Hạ Viêm, dịu dàng lương thiện hơn Hạ Viêm…Nhưng chỉ có anh ấy mới có thể khiến cho em đau khổ, có thể khiến cho lòng em rạn vỡ.” Trong đầu cô bỗng xuất hiện hình ảnh người đàn ông kia đứng trước bia mộ của ba mẹ mình, dáng vẻ ngây ngốc khi thổ lộ với mình, An Hòa cười khẽ, “A Liệt, em rất yêu anh ấy…”

Trình Liệt ngửa đầu tựa vào lưng ghế salon, để cho An Hòa cẩn thận tỉ mỉ sát trùng bôi thuốc cho mình, ánh mắt chua xót, không biết vì vết thương đau đớn hay là vì mấy câu nói kia của cô.

Có tiếng gõ cửa phá vỡ không khí im lặng trong phòng, Trình Liệt mở mắt ra, trầm giọng nói: “Vào đi!”

Một thuộc hạ cực kì có uy của lão Denaro, Andree – một trong những thầy giáo của Trình Liệt, cung kính hành lễ với người đàn ông ngồi trên ghế salon, nói: “Đã chuẩn bị xong trực thăng.”

Trình Liệt trầm mặc, như là đang hạ quyết tâm một lần cuối, ánh mắt nhìn An Hòa cực kì đa tình nóng bỏng. An Hòa không biết vì sao anh lại như vậy, cũng bình tĩnh nhìn anh.

“Thật sự em…sẽ không yêu anh nữa sao?” Anh hỏi rõ ràng từng chữ một.

Ánh mắt An Hòa tràn ngập vẻ áy náy, giọng điệu lại rất kiên định, “Ừm!”

Trình Liệt đứng lên, nói với năm người đàn ông đang đứng cung kính trước cửa: “Không cần chờ hắn nữa, trước tiên đưa…” Lời còn chưa nói hết thì đột nhiên sau lưng Andree vang lên tiếng bước chân dồn dập.

Nhìn thấy Trình Liệt, đối phương cũng hành lễ như Andree, dùng tiếng Ý nói: “Nhìn thấy Hạ Viêm rồi.”

Trong nháy mắt Trình Liệt thoáng hiện lên một vẻ hàm xúc khó hiểu, trầm mặc quay đầu về phía An Hòa đang nghi hoặc nói: “Hắn đến rồi.”

An Hòa biết “hắn” anh nói đến là ai, trong nháy mắt ánh mắt cũng trở nên vui sướng, cô cẩn thận dè dặt hỏi: “A Liệt, anh sẽ không đối phó với anh ấy, có phải không?”

Ánh mắt Trình Liệt có chút ảm đạm, quay đầu nói với thuộc hạ một câu gì đó, sau đó dắt tay An Hòa, nói: “Đi thôi”

Đoàn người ra khỏi phòng, cũng không ra khỏi biệt thự mà đi quanh quẩn trong tòa nhà to lớn, cuối cùng mới ra ngoài theo một cửa ngầm. An Hòa sợ hãi phát hiện ngoài cửa lại là một rừng cây hoa anh túc nhỏ.

An Hòa ở đây một tuần vậy mà không biết tòa thành cổ này lại có một con đường bí mật, hơn nữa thậm chí phía sau còn có một cánh rừng xinh đẹp. Đi lòng vòng theo Trình Liệt ra khỏi cánh rừng, cô không biết bị dẫn đi đâu, nhưng mơ hồ cảm thấy có chuyện gì đó đang xảy ra, bởi vì trên đường đi số lượng vệ sĩ bên cạnh Trình Liệt không ngừng tăng lên, cô cũng không biết bọn họ xuất hiện từ đâu.

Cánh rừng không lớn, đi không bao lâu thì đoàn người đã đến bìa rừng, bỗng nhiên Trình Liệt dừng bước, An Hòa vốn bị kéo đi, Trình Liệt dừng lại như vậy nên An Hòa đâm sầm vào đầu vai anh, bụm đầu nhe răng trợn mắt ngẩng đầu lên, vẫn chưa kịp đặt câu hỏi thì phía trước đã xuất hiện một ngạc nhiên vui mừng cực kì lớn, Hạ Viêm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.