Ngày 20 tháng 9, bầu trời trong xanh, một làn
gió nhẹ thổi đi cái nóng mùa hè, trong không khí thoang thoảng chút
hương thơm thanh nhã. An Hòa bước xuống xe, nhắm mắt lại hít một hơi,
cảm nhận một lần cuối không khí của thành phố A trước khi ra đi.
“Hòa Hòa, đi thôi.” An Vũ xách va ly đầy hành
lí đi theo sau, chuyển đến trước mặt em gái sờ sờ đầu cô dịu dàng
nói.
“Vâng!” An Hòa ngoan ngoãn cười cười với anh
trai, ôm lấy cánh tay của mẹ, cả nhà đi vào trong sân bay.
“Hòa Hòa, sau này đến Mĩ nhất định phải chăm
sóc mình cho tốt! Có chuyện gì nhất định phải tìm anh, nhớ đó hai
ngày phải gọi về cho mẹ một lần, không đủ tiền thì phải nói với
mẹ…” Diệp Hiểu Nhu vẫn còn kinh sợ chuyện năm kia con gái mất tích,
nếu như không phải con gái kiên quyết thì bà cũng không muốn để nó
rời khỏi mình.
“Biết rồi người đẹp! Yên tâm đi mà!” An Hòa ôm
ấy mẹ yêu dấu làm nũng.
Diệp Hiểu Nhu hơi kích động, từ lúc An Hòa trở
về cũng rất ít khi làm nũng với bà. An Cảnh Dương nhìn vợ cùng con
gái yêu ôm nhau, khuôn mặt hiền lành tràn ngập nụ cười. Ông vỗ vỗ vai
con trai, dặn dò một lần nữa: “Nhất định phải chăm sóc tốt cho em
gái con đấy!”
An Vũ gật đầu, “Yên tâm đi ba!”
Ôm lấy ba xong An Hòa mới chầm chậm bước vào
cửa kiểm tra. Cảm nhận của ba và mẹ cô đều biết, mỗi khi nhìn thấy
ánh mắt lo lắng của họ cô đều rất tự trách. Cô không phải đứa con
gái ngoan, đã làm cho ba và mẹ lo lắng hãi hùng nhiều năm như vậy.
“Bé, uống gì nào?” An Vũ vỗ vỗ em gái đang
nằm xem TV, dịu dàng hỏi.
“Chocolate nóng ạ!”
An Vũ gọi tiếp viên hàng không, chỉ chốc lát
sau một ly chocolate nóng hổi đã đưa đến tay An Hòa.
“Sao sau này lại thích uống thứ này thế? Anh
nhớ trước kia em không thích mấy thứ này mà.”
Tay cầm ly của An Hòa cứng đờ, trong đầu hiện
lên rất nhiều hình ảnh, người đàn ông kia đứng trong nhà bếp, những
đầu ngón tay thon dài đẹp mắt cầm lấy chiếc ly, phong thái ưu nhã pha
chocolate cho cô. Trước kia cô cũng không thích loại thức uống nóng
ngòn ngọt nhơn nhớt này, nhưng mà uống nhiều lại thành thói quen.
“Anh, trường học của chị Lâm Lâm cách trường
học của anh xa không?” An Hòa cầm ly uống một ngụm, chuyển đề tài.
An Vũ không kìm được tỏ ra vui vẻ, “Không xa,
cùng một thành phố.”
An Hòa cười chế nhạo anh, “Cho nên anh cố gắng
học tập như vậy thật ra là không thể đợi được muốn đi gặp chị Lâm
Lâm hả?”
An Vũ nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của em gái, xem
ra cô đã hoạt bát hơn trước kia rất nhiều, cũng rất vui mừng, “Nhóc
con hư hỏng!”
***
An Hòa tốt nghiệp trung học chưa kịp điền nguyện
vọng học khoa báo chí thì bị bắt cóc, lúc ấy cả nhà loạn hết lên,
cho nên căn bản người nhà cũng không muốn cô học khoa báo chí, vì vậy
cô đã bỏ lỡ cơ hội học đại học. Vậy nên An Cảnh Dương đã tìm một
trường đại học tư nổi tiếng ở Mĩ cho cô, học khoa hướng dẫn viên du
lịch.
Mà An Vũ lại thi đậu vào một trường đại học
nổi tiếng ở Mĩ thậm chí nổi tiếng toàn thế giới, huống chi anh còn
chọn học thạc sĩ khoa Quản trị khó khăn nhất, An Vũ trở thành sinh
viên Trung Quốc duy nhất học khoa này.
Đến New York, An Vũ cũng không về trường của
mình vội mà lái xe đưa em gái đến kí túc xá trước. Kí túc xá xây
theo hình thức nhà trọ, điều kiện cũng không tệ, phòng lớn mà
thoáng mát, người ngoại quốc khá chú trọng đến chỗ ở, mỗi người
dều có phòng riêng của mình.
Lúc An Hòa thu dọn hành lý thì An Vũ xuống
lầu mua rất nhiều thứ mang lên. Đến tối An Vũ xuống bếp nấu vài
món, ăn cơm với em gái xong mới ra về.
Trong đêm, An Hòa nằm một mình trên chiếc giường
lớn, không sao ngủ được, gần đây càng ngày cô càng nhớ anh nhiều hơn.
Nhớ tới lúc anh đã từng đối tốt cùng làm tổn thương đến cô, nhớ
tới nụ cười bất cần cùng giọt nước mắt rơi xuống trong nháy mắt
của anh, nhớ tới bóng dáng cô đơn khi chia tay của anh… Xa nhau đã lâu
nhưng chuyện cũ vẫn rõ ràng như vậy.
Thật ra anh chưa từng chính thức làm tổn thương
cô, cô cũng không hề trách anh, tất cả đều là do vận mệnh quái ác,
nó luôn thích trêu đùa người ta như vậy.
Lăn qua lộn lại vài vòng, cuối cùng An Hòa bực
mình, dù cho là ga giường mang từ ở nhà đến cô vẫn lạ giường không
ngủ được. Thế là cô xốc tấm chăn mỏng lên đi chân trần bước xuống
giường, quyết định vào bếp tìm sữa uống.
Vừa mới mở cửa phòng ra thì lỗ tai An Hòa
dựng lên, não bộ xiết chặt… Bên ngoài có người đang nói chuyện!
Nhìn trộm qua khe cửa, chỉ thấy một đôi giày
cao gót màu đỏ vung vãi mất trật tự trên sàn, bên cạnh đôi giày là
một đôi chân ngọc trắng nõn nà đang giẫm lên một đôi giày da màu đen.
Ánh mắt An Hòa thuận tiện dời đi theo cặp chân kia, cái miệng nhỏ
nhắn há thành chữ o, một thân hình khiêu gợi lúc này đang ôm chặt
lấy một thân hình cường tráng của người đàn ông tóc vàng, ôm hôn
nóng bỏng. Người đàn ông kia mò mẫm vào trong quần cô gái, mạnh mẽ
sờ mó.
An Hòa có hơi xấu hổ, duỗi tay rồi lại rụt
về, chuẩn bị về lại ổ chăn ngủ tiếp. Không ngờ tới tay không cẩn
thận nên tiếng đóng cửa có hơi lớn, kinh động đến hai người đang
nhiệt tình như lửa kia.
“Ai?” Giọng nói của cô gái kia cũng mị hoặc như
thân hình của cô ấy.
Biết mình đã bị phát hiện, An Hòa ngại ngùng
ló đầu ra, “Ơ…Rất vui được gặp bạn! Mình ở cùng phòng với bạn, An
Hòa.” Trước kia tiếng Anh của An Hòa không tốt lắm nhưng thời gian ở
trong căn cứ Hạ Viêm luôn nói tiếng Anh, sau đó còn xem thường tiếng
Anh của cô không tốt, mỗi ngày đều kiên nhẫn dạy bảo cô, cũng không
lâu sau trình độ tiếng Anh của cô cũng khá lên thấy rõ.
Alice nhìn cô gái rụt rè
sợ hãi trốn sau cửa, khẽ cười, “Ra đây đi! Mình là Alice,
lúc trước chúng ta đã từng nói chuyện qua điện thoại.”
An Hòa không hiểu nhiều về lễ tiết của người
Mĩ, sợ mình cứ trốn như vậy cũng không lịch sự nên chỉ có thể cứng
ngắc bước tới.
“Woa…bảo bối, bạn cùng phòng với em là búp bê
phương Đông…Thật đáng yêu…” Người nói chính là người đàn ông đứng
cạnh Alice, An Hòa nghe thấy anh ta chủ
yếu chỉ muôn trêu chọc, không có ác ý gì nên cũng cười thân thiện
với anh ta.
Alice tiện tay ném túi xách vẫn chưa buông ra
xuống chân, chẫm rãi đi đến trước mặt An Hòa, cánh tay dài nhỏ ghì
chặt bả vai An Hòa, đôi mắt to nháy nháy với An Hòa, “Mình rất thích
bạn, sau này bạn sẽ do mình che chở!”
An Hòa kinh ngạc mở to mắt, nhìn cô gái xinh
đẹp tóc vàng cao hơn mình, nửa ngày vẫn không ngậm miệng lại được.
Alice cười ha ha, nhéo nhéo má An Hòa, “Đi ngủ đi, hôm nay ngồi máy bay
lâu rồi nhỉ? Yên tâm, chúng mình sẽ nói nhỏ thôi…Đúng rồi, cậu sẽ
không phiền chứ?”
Biết rõ cô ấy hỏi gì, đầu nhỏ của An Hòa gật
gật như trống bỏi rồi quay đầu lại xông vào phòng ngủ. Ngoại trừ
ngại ngùng, thật ra cô cũng khá yêu mến cô bạn cùng phòng vừa mới
quen này.
***
An Hòa vẫn mất ngủ.
Alice đứng bên cạnh An Hòa,
thưởng thức móng tay xinh đẹp mình vừa làm xong, chẫm rãi nói: “Nếu
không thì bạn ở lại ngủ đi? Chuyện điểm danh cứ giao cho mình.”
An Hòa dùng đôi mắt gấu mèo ai oán liếc nhìn
tên đầu sỏ gây chuyện, tuy cô lạ giường nhưng chưa từng mất ngủ trầm
trọng như vậy, cả đêm cô nghe thấy âm thanh a a từ phòng cách vách,
đầu óc càng lúc càng tỉnh. Nhưng mà lúc thức dậy thấy tên đầu sỏ
gây tội lại chuẩn bị bữa sáng cho cô nên cô cũng không muốn lên án cô
ấy nữa.
“…”
“Thật sự không về sao? Nghe nói chiều nay huấn
luyện viên dẫn chúng ta đi sinh hoạt dã ngoại muốn chúng ta đến họp,
nói không chừng còn huấn luyện vài thứ nữa đấy, bạn có thể chịu
được không?”
“…”
“Đang hỏi
bạn đó?” Alice duỗi
hai ngón tay dí dí vào cái đầu nhỏ của An Hòa, gằn giọng nói.
“Hi hi…” An Hòa lấy lại tinh thần, nịnh nọt
nhìn Alicecười, vẻ mặt vô cùng ngốc,
thật ra vừa rồi cô mới thất thần nên không biết cô ấy muốn nói gì.
***
Hết tiết ra về thì cũng đã đến giữa trưa, Alice kéo
tay An Hòa đi về phía cổng trường, cùng với bạn trai Danny củaAlice đi đến
một nhà hàng tây gần đấy.
Alice và Danny đều là người
nhiệt tình, An Hòa nói chuyện phiếm cùng bọn họ cảm thấy rất vui,
bình thường không thích cơm tây cũng cảm thấy ngon hơn rất nhiều.
Đang ăn thì điện thoại của An Hòa vang lên.
“Mình đi nghe điện thoại.” An Hòa cười có lỗi
với hai người đối diện, cầm điện thoại đi ra ngoài cửa.
“Anh”
An Vũ ở đầu bên kia điện thoại hỏi: “Bé, đang
ở đâu? Sao không có ở kí túc xá?”
“À, em đang đi ăn cơm với bạn cùng phòng…Đúng
rồi, anh có muốn đến đây làm quen với bọn họ một chút không?”
“Được, em ở đâu? Anh qua đó.”
Trở về chỗ ngồi xuống, An Hòa nói với Alice:
“Anh của mình nói muốn tới đây, không sao chứ?”
Alice cười hào phóng, “Được
mà, không sao đâu…”
Không lâu sau cửa nhà hàng bị mở ra, trước cửa
treo một cái chuông gió, tiếng chuông trong vắt dễ nghe.
An Hòa đứng dậy vẫy tay, An Vũ đi thẳng tới.
“Woa, cực cool…” Alice nhìn
thấy người vừa tới đã không kìm được mà tán thưởng.
Hôm nay An Vũ mặc một bộ quần áo màu trắng,
mềm mại có cảm giác vô cùng thoải mái, dáng người ngọc thụ lâm
phong, vô cùng phóng khoáng, hơn nữa lại mang gương mặt phương đông anh
tuấn nên ngay lập tức đã hấp dẫn sự chú ý của hơn phân nửa người ở
đây.
An Hoàn bĩu môi, lúc cô bước vào sao không nhận
được ánh mắt chú ý của nhiều người như vậy chứ. Cô không vui trừng
mắt nhìn anh mình rồi mới giới thiệu bọn họ với nhau.
An Vũ rất phong độ nhẹ nhàng cụng ly với Alice và
Danny, mong bọn họ chăm sóc cho An Hòa, bữa cơm trôi qua rất vui vẻ.
Trước khi chia tay, An Vũ luôn dặn dò An Hòa phải tự chăm sóc bản thân
thật tốt, đến khi em gái không chịu nổi nữa sắp nổi bão mới rời đi.