Mặt An Hòa đã trắng như tờ giấy, ánh mắt nhìn
người đàn ông trống rỗng, vệ sĩ có hơi không đành lòng, vươn tay ra
muốn đỡ lấy cô, nào biết còn chưa động được vào góc áo thì cô đã
run rẩy đứng lên, chậm rãi xuống xe.
Hạ Viêm đang nằm trên khoảng đất trống cách đó
không xa, cả người úp sấp xuống, áo sơ mi màu đen làm cho người ta
không nhìn ra vết máu đỏ tươi của anh, nhưng sau lưng anh đã thấm ướt,
một mảng áo lớn dán lên thân thể anh. An Hòa nhanh chóng nắm tay,
lòng bàn tay bị móng tay đâm sâm vào, cô không biết đau, bước
chân mơ hồ nhưng lại kiên định, từng bước từng bước một đi đến bên
cạnh anh.
An Hòa đi theo vào trong lại phát hiện ra ở
trong này cũng giống như những ngôi biệt thự bình thường khác, chỉ
là lớn hơn một chút.
“Trên lầu có bác sĩ riêng của ngài Denaro, y
thuật rất giỏi.” Nhìn biểu hiện lo lắng của An Hòa, người đàn ông
lạnh lùng giải thích.
An Hòa gật gật đầu, đi theo vào thang máy.
Đúng như lời người đàn ông nói, trên lầu nghiễm
nhiên có một phòng khám ngoại khoa, mặc dù hơi nhỏ nhưng thiết bị
rất đầy đủ hoàn mĩ. Một người đàn ông châu Âu tóc vàng mắt xanh đi
tới. Vệ sĩ lạnh lùng gật gật đầu với người đàn ông châu Âu, nói:
“Làm phiền ông rồi bác sĩ Holl.”
Người đàn ông tên Holl cũng không xa lạ gì với
An Hòa, từ lúc cô xuất hiện đã hứng thú nhìn cô chằm chằm nhưng An
Hòa cũng không phát giác ra, lúc này mọi sự chú ý của cô đều đặt
trên người Hạ Viêm, sau khi thấy vài bác sĩ đặt Hạ Viêm lên xe, cô vội
vàng hỏi: “Anh ấy không sao chứ?”
Y tá vẫn chưa trả lời thì phía sau cửa phòng
phẫu thuật truyền một giọng nói bằng tiếng Anh lưu loát: “Cháu đang
nghi ngờ y thuật của tôi đấy à?”
Người đàn ông cao lớn đeo khẩu trang, cười nói
với An Hòa: “Đang khâu, ra ngay thôi.”
Tâm trạng căng thẳng của An Hòa thả lỏng phân
nửa, lúc này mới phát hiện chân đã mềm nhũn, vội vàng vịn lấy
tường.
“Cháu không cảm tạ tôi sao?” Giọng nói trêu đùa
của người đàn ông truyền tới từ đỉnh đầu, An Hòa ngẩng đầu lên nhìn
lại, lúc này mới nhìn rõ ràng tướng mạo của người bác sĩ đã cứu
Hạ Viêm, khoảng trên 40 tuổi, thân hình cao lớn uy vũ, nụ cười hiền hòa
dễ gần.
“À…!” Người ta là đại ân nhân cứu người, chắc
hẳn là muốn mình cảm tạ.
Nghiêm chỉnh, hai chân khép lại, lưng eo thẳng
tắp, nghiêng người về phía trước song song với mặt đất 90 độ, An Hòa
cúi người, cung kính hành lễ, chân thành nói với ân nhân cứu mạng:
“Vô cùng cảm tạ ngài.”
Gió lạnh thổi qua, mọi người cứng đờ...
Đây là…lễ tiết của người Trung Quốc sao? Nhưng
mà nhìn thế nào cũng thấy hình như không ổn lắm, đây là khi học sinh
tiểu học nhận lỗi với người lớn khi vi phạm gia quy mà.
Holl làm nghề y gần 30 năm, lần đầu tiên được
nhận lễ như vậy, ngu ngơ trong chốc lát rồi sau đó mới ý thức được
“học sinh tiểu học” nào đó còn đang cúi, khụ một tiếng, “Ơ…không cần
cảm ơn!”