Sáng sớm thứ sáu, ngoài cửa sổ bầu trời rét
mướt, từng cơn gió lạnh thấu xương tràn vào cửa sổ nhưng lại không
thể mang đi sự ấm áp yên lặng trong phòng. Buổi sáng An Hòa không
đóng cửa, nằm ổ trên giường, Hạ Viêm rảnh rỗi thấy cô không dậy nên
anh cũng lười dậy, từ phía sau ôm lấy eo cô, nhắm mắt lại hưởng thụ
một buổi sáng tốt đẹp.
“Này, cuối tuần này hẹn anh trai em cùng đi ăn
cơm không?” Vài ngày trước đến Italy cô đã nói dối với anh hai là
cùng bạn học đi ra ngoài tìm hiểu văn hòa dân tộc, trong lòng luôn băn
khoăn muốn khai báo chuyện với Hạ Viêm sớm một chút, như vậy cảm
giác tội lỗi trong lòng cũng nhẹ hơn một chút.
Hạ Viêm nhắm mắt lại dùng mũi hừ một tiếng,
bàn tay đặt trên lưng cô lại bắt đầu không thành thật, bắt đầu dao
động theo những đường cong trước ngực cô.
Không hài lòng với tiếng hừ kia của anh, An Hòa
đập bộp vào anh tay một cái, uốn éo trong lồng ngực anh quay người
về phía anh, “Anh có ý gì đây? Trước đây không phải đã nói sẽ ngả
bài với anh ấy sao?”
Tâm trí của Hạ Viêm vốn đặt trong ở chăn, thật
ra cũng không chú ý cô nói gì, thấy cô bĩu môi không vui, anh sáp lại
gần hôn chụt một cái, vội vàng tự cứu mình, “Anh sợ anh hai em không
hài lòng về anh, anh căng thẳng.”
An Hòa hung dữ nhéo anh một cái, người khác
nhìn thấy anh không căng thẳng là đã cảm ơn trời đất rồi, có thiên
tài mới tin anh sẽ căng thẳng vì người khác.
“Ừm…đừng…em vẫn chưa chuẩn bị tốt.” An Hòa
không thể chịu được anh làm như vậy, khiến cho cô không thể khổng chế
được cảm xúc, mỗi lần anh như vậy cô đều cảm thấy một giây sau mình
sẽ hư hỏng mà cầu khẩn anh.
Nhưng mà Hạ Viêm không để ý đến lời kháng nghị
của cô, đầu lưỡi trơn trượt lần theo đường cong xinh đẹp của cô đi
xuống, ven đường để lại những vệt nước sáng loáng.
“Không!” An Hòa cong eo lên, bàn tay nhỏ bé nắm
chặt lấy tóc người đàn ông kia, không cho phép anh tiếp tục. Hạ Viêm
dùng mũi thân mật cọ cọ vào nơi đỏ tươi mềm mại kia, sau đó giãy ra
khỏi tay cô, miệng ngậm chặt.
An Hòa sao có thể chịu được hành động này, tay
chân đạp loạn xạ trên không trung, Hạ Viêm vươn tay ra giữ chặt tay chân
đang lộn xộn của cô, đầu lưỡi xông thẳng vào, không ngừng ra vào không
gian nhỏ hẹp mềm mại của cô.
Cuối cùng, dưới sự yêu thương của anh cô đạt
được cao trào lần thứ nhất trong ngày hôm nay, cả thân thể nhỏ bé run
lên như lá rụng trong gió, thấy thể Hạ Viêm quả nhiên muốn bật cười.
An Hòa cắn lên cằm của anh một ngụm. Trong chớp
mắt, Hạ Viêm hạ người ngay ngắn tiến vào thân thể của cô, “Cục
cưng…cục cưng.”
An Hòa bị sự va chạm này khiến cho thiếu chút
nữa hụt hơi, nghe vậy tức giận kêu lên: “Lưu manh! Đồ lưu manh!”
Hạ Viêm ôm lấy cặp mông của cô nhấc lên trên,
thẳng lưng di chuyển, nghe thấy cô nói mình lưu manh vẻ mặt lại rất
hưởng thụ, “Ừ, ở nhà xưng hô thế này rất thân mật nhỉ.”
Da mặt người này dày, quả thật dày không giới
hạn!
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu rọi vào phòng,
vẻ lạnh lẽo âm u bị ngăn cách bên ngoài, chỉ còn lại ánh sáng ôn
hòa, trên giường hai người yêu nhau đang thân mật ôm ấp lại không hề
mang một vẻ *** nào, ngược lại khiến cho người ta cảm thấy rất uyển
chuyển xinh đẹp.
Chỉ có An Hòa biết rõ người này chỉ xinh đẹp
ở vẻ bề ngoài, còn bên trong lại cất giấu một bụng hèn mọn bỉ ổi.
Hạ Viêm mặc kệ cô chửi anh thế nào, động tác
ngày càng mạnh mẽ, cuối cùng anh ôm lấy cô, nâng cặp mông của cô lên
đi tới đi lui trong phòng.
An Hòa đã đạt đến cao trào một lần nhưng mà
người đàn ông này trong lúc cô đang co rút lại ôm lấy cô chống lên
tường, hai chân đặt trên vai mình, mạnh mẽ ra vào.
“A…” Tư thế này xâm nhập sâu hơn bất kì tư thế
nào, mỗi một lần đều xuyên thủng cô, cũng làm cho toàn thân cô tê
dại.
“Đừng mà…hic hic…” cô kêu khóc, độ khó cao như
vậy khiến cô phải dốc sức mới nói được, mà cũng chỉ có thể đứt
quãng cầu xin, “Viêm…hic…anh hãy…tha cho em đi…”
Người đàn ông đang hưng phấn kia làm sao chịu…
(ghê quá lượt bỏ!!!!!!!)
Đến khi An Hòa ngất đi Hạ Viêm mới thỏa mãn
ngừng tay, ôm lấy cô phun ra.
Nhưng buổi sáng là thời điểm đàn ông cực kì
có tinh lực, căn bản Hạ Viêm không có ý định một lần đã ngừng lại,
ngón tay thon dài chen vào nơi ướt át kia, An Hòa mẫm cảm run lên,
chậm rãi mở mắt ra. Cảm giác được anh đã chen vào trong, cô không còn
sức mắng anh: “Anh còn lộn xộn nữa?!”
Hạ Viêm cười xa xấu nói: “Bên ngoài tuyết rơi,
hôm nay chúng ta ở nhà cả ngày được không?”
Nắng sớm ngày đông lạnh như băng nhưng tất cả
đều bị cách trở ngoài cửa sổ, chỉ chừa lại một tia sáng bạc xinh
đẹp tinh tế.
Hai người đều quên động tác kia, Hạ Viêm có
chút si mê nhìn nụ cười của cô, cô không có khuôn mặt khuynh thành
nhưng trong lòng anh lại tao nhã tuyệt thế không gì sánh kịp.
Rốt cuộc không thể làm thêm lần nào nữa, An
Hòa thừa dịp anh mềm lòng thì xoay người quấn mình vào tấm chăn mềm
trốn vào góc giường, cười hì hì nhìn người nào đó còn chưa thỏa
mãn. Hạ Viêm vò vò tóc, bất đắc dĩ vén chăn lên xuống giường, dùng
ga giường quấn An Hòa lại, ôm cô vào nhà tắm.
Nhưng mà một tiếng sau khi hai người ra khỏi nhà
tắm, người cười hì hì lại biến thành Hạ Viêm, vẻ mặt buồn bực đổi
thành An Hòa. Cô gái nhỏ nào đó đang buồn bực nằm trên giường nghỉ
ngơi một lát mới động đậy được, chống giường ngồi xuống, có thể
nào cũng không thèm để ý đến người nào đó vừa chọc giận cô, chụp
lấy quần áo đi chân trần ra khỏi phòng tìm nước uống.
Nhưng vừa ra khỏi cửa thì bước chân đột nhiên
ngừng lại, miệng An Hòa há hốc kinh hãi nhìn mấy người đang ngồi
trên ghế safa trong phòng khách. Hiển nhiên bọn họ đều đã ngồi rất
lâu rồi, lúc này cả đám đang dùng nụ cười cùng ánh mắt mập mờ
nhìn cô.
Nương theo ánh mắt của bọn họ cúi đầu xuống,
trong nháy mắt cả người hóa đá!
Bùm~~~
Dáng người lung linh hấp dẫn được bao bọc bởi
chiếc áo sơ mi rộng thùng thình của Hạ Viêm, mặc dù tối màu nhưng
lại mang một vẻ gợi cảm mị hoặc khác, lại tăng thêm làn da trắng
nõn lộ ra ngoài của cô, lại còn có những dấu hôn của Hạ Viêm để
lại.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của An Hòa đỏ bừng, nước
cũng không uống, xoay người luống cuống chân tay mở cửa chạy vào, tốc
độ cực kì nhanh làm cho người ta líu lưỡi.
Mấy tên ăn theo kia cũng tiếp tục tỏ vẻ nhất
trí với đồng chí David, hiển nhiên, bọn họ đã đề cử đồng chí David
hoạt bát làm quan tiên phong cho bọn họ…à…tên dân gian gọi đó là bia
đỡ đạn!
Nhưng mà đại khái là đồng chí David vẫn chưa
hề nhận ra điều này.
Hạ Viêm bỗng vặn vặn cổ tay, thuận miệng nói:
“À? Cho nên cậu tính mỗi ngày đều qua đây ăn cơm?”
Thiệu Tử Bác và J có tính cảnh giác mạnh mẽ
rất ăn ý lùi xa ra cách Hạ Viêm một khoảng xa nhất có thể, mà trong
đầu người nào đó vẫn còn hình ảnh hương vị món thịt kho tàu lần
trước An Hòa đã nấu nên không cảm giác được bất kì nguy cơ nào, nghe
thấy Hạ Viêm hỏi vậy, anh ta không nghĩ ngợi gì trả lời ngay: “Đúng
thế!”
Thiệu Tử Bác cùng J đồng loạt làm dấu chữ
thập trên ngực, không tiếng động nói thầm hai chữ: “Amen!”
Hạ Viêm đứng sau rất hài lòng gật đầu, rất
tốt, xem như anh vẫn còn uy nghiêm!
Chiều chủ nhật, tuyết rơi hai ngày rốt cuộc
cũng ngừng, ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu lên những bông tuyết
trắng thuần, những bông tuyết tản ra ánh sáng nhạt như kim cương, trong
trẻo âm trầm mà lại dìu dịu. Ăn sáng xong, An Hòa mặc áo lông kéo
Hạ Viêm ra ngoài.
Tối nay bọn họ hẹn An Vũ ra ngoài ăn cơm, hôm
nay An Hòa lục tung phòng chứa quần áo mấy lần cũng không tìm thấy
một màu nào khác ngoài màu đen trong tủ quần áo của Hạ Viêm. Tuy cô
thừa nhận anh mặc màu đen thật sự rất đẹp cũng rất hợp nhưng màu
đen quá nặng nề nghiêm túc, khiến cho Hạ Viêm có cảm giác xa cách,
cho nên cô quyết định phải mua cho anh vài bộ quần áo trông phải trẻ
trung tươi tắn lại khí chất.
Hạ Viêm mở cửa chiếc lp 700-4 chở An Hòa chạy
đến đại lộ số 5 Manhattan. Ngày bình thường, Hạ Viêm không kén chọn
quần áo, cùng không bao giờ dạo phố mua quần áo, trước kia quần áo
của anh đều do chuyên gia may, anh chỉ tự đi mua quần áo có một lần
nhưng lần đó mấy cửa hàng quần áo kia cũng đưa tới cho anh. Thật ra
anh cũng không hứng thú với mấy chỗ bán quần áo ồn ào này, nhưng
anh lại rất hưng phấn đi cùng cô tới đây, anh thích cùng cô làm những
việc bình thường.
Tùy tiện tìm đại một chỗ ngừng xe, Hạ Viêm
quay sang kéo khóa áo lên cho An Hòa, quàng khăng quàng cổ lại cho cô,
cuối cùng An Hòa chịu không nổi lầm bầm: “Không lạnh mà, giống chim
cánh cụt quá đi.”
Những ngày này, trừ thời gian anh bị thương,
thật ra vẫn là Hạ Viêm chăm sóc cho An Hòa nhiều hơn, đặc biệt là khi
trời lạnh, mỗi lần ra ngoài anh đều trùm cho An Hòa ba lớp trong ba
lớp ngoài. Anh vẫn chưa quên khi đó bị mất đi đứa bé cùng với sau khi
cô sảy thai cô lại nhảy xuống biển tự sát nên vẫn thường hay bị đau
bụng dữ dội. Đó là nỗi đau không thể chạm tới trong lòng anh.
Hôm nay là cuối tuần, bãi đỗ xe rất động người
ra vào, bảo vệ An Hòa trong ngực, hai người cùng đi về phía thang
máy. Vừa đi được hơn 20m thì bãi đỗ xe vang lên một tiếng “phanh…” của
xe chạm vào nhau. Còi báo động xe lập tức vang lên.
An Hòa hiếu kì quay đầu lại, muốn nhìn xem chủ
xe nào xui xẻo như vậy, tập trung nhìn kĩ rồi sợ hãi kêu thảm thiết:
“Á….xe!”
Hạ Viêm xoay người lại nhìn, bãi đỗ xe to như
vậy, mấy trăm chiếc xe, cái cần chết không chết lại đụng phải ngay
chiếc xe thể thao màu bạc sang trọng bảnh bao của Hạ Viêm.