Thiệu Tử Bác muốn kéo tay cô nhưng lại không dám,
giọng nói tỏ vẻ bất lực: “Anh không dám tới tìm em, như vậy anh có thể giả vờ
em vẫn là của anh, nhưng mà dù sao cũng là lừa người dối mình…”
“Cho đến lúc em sắp lấy người khác, anh mới cố lấy
dũng khí….”
Thần hình cao lớn từ từ hạ xuống, chân trái của Thiệu
Tử Bác lùi về phía sau mấy bước rồi quỳ gối xuống. Vạt áo khoác màu đen rơi
trên bãi cỏ hoa lệ, anh chàng đẹp trai hơi ngẩng đầu, tiều tụy nhìn cô dâu
trước mặt, giọng nói rất kiên định: “Tiểu Ngôn, cho anh một cơ hội được không?”
Khung cảnh lúc đó rất yên tĩnh, cơ thể An Hòa như đã
ngừng thở, trong lòng như liều mạng dốc sức mà hét với đồng chí Đổng rằng “Đồng
ý với anh ấy đi..”
Thật lâu sau khi xung quanh không hề có tiếng động,
mọi người đều bị một màn này làm rung động, thậm chí ngay cả chú rể Declan cũng
không nói gì như đang đứng chờ câu trả lời của cô.
Trong đầu Đổng Hâm Ngôn hiện lên hình ảnh một năm
trước khi cô còn ở trụ sở của tổ chức, có một lần, cô không cẩn thận nói sau
chọc giận Hạ Viêm, trước mặt nhiều người như vậy anh bóp cổ của cô, cả người
che khuất trước người cô, ánh mắt rất kinh khủng, dáng vẻ như hận không thể
giết được cô.
Đêm đó, anh không để ý đến sợ hãi của cô, ở ngay trong
căn nhà dưới cửa sổ sát đất đầy ánh trăng mà giày vò cô. Ánh đèn từ trạm canh
gác chiếu vào, chiếu xuống cơ thể tái nhợt của cô đang dính vào cửa sổ, giờ
phút đó, giờ phút đó dường như cô có thể cảm nhận được ánh mắt buồn nôn của bọn
lang sói gác cửa.
Cô khóc đến mức cổ họng đều khàn, hỏi anh, rốt cuộc
anh muốn biến cô thành dạng gì? Kĩ nữ sao?
Người đàn ông đang giữ chặt eo của cô dùng lực thật
mạnh nghe thấy thế liền cười lạnh, hỏi lại, cô xứng sao?
Sau đó anh đối đãi với cô giống như đối đãi với kĩ
nữ, lúc sắp bộc phát, anh đem chính mình nhét vào trong miệng cô, ôm lấy đầu cô
, không để ý đến cảm nhận của cô thoải mái di chuyển, cuối cùng bắn toàn bộ
trong cổ họng của cô. Sau khi chấm dứt, anh nhặt bộ đồ ranh nát của cô lên, lau
sạch chất lỏng trên người anh, rồi tiện tay ném tới trên cơ thể xanh tím của
cô.
Cô nằm sấp trên mặt đất nghe lời nói châm chọc của
anh: “Biến đi tới cùng chỗ của An Hòa, đừng để tôi nhìn thấy cô nữa!”
Em đã cho anh cơ hội…
Nhưng anh không cần….
Tại sao bây giờ mới đến, tại sao bây giờ mới nói xin
lỗi…
“Anh đi đi…” ruốt cuộc cô cũng nói chuyện, giọng điệu
bình thản không hề có chút tình cảm ấm áp nào.
“…” Sắc mặt Thiệu Tử Bác dần tái nhợt, cúi đầu yên
lặng nắm mắt để che dấu đáy mắt thê lương tuyệt vọng của mình. (Hoahồngnhung:
Mình mà là Đổng Hâm Ngôn thì cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho anh này…..không
bằng cầm thú khi đỗi đãi với phụ nữ như thế…..)
Đúng thế, làm sao chỉ quỳ một cái, nói chút lời nói
biểu lộ là có thể tha thứ được, anh không phải Hạ Viêm mà cô cũng không phải An
Hòa, An Hòa chấp nhận Hạ Viêm là vì từ đầu tới cuối Hạ Viêm chưa bao giờ thực
sự làm cô tổn thương. Mà anh, sau khi anh làm chuyện không bằng cầm thú như
thế, mặt mũi nào mà anh đến muốn cùng hạnh phúc của cô chứ.
Ba Đổng lạnh lùng liếc mắt nhìn Thiệu Tử Bác vẫn đang
quỳ trên đất nói: “Mời anh rời đi cho!”
An Hòa có chút đồng tình nên đi tới bên cạnh Thiệu Tử
Bác, thấy Hạ Viêm túm áo anh chàng hồn thiêu phách lạc kia kéo tới một góc xa.
“Thiệu Tử Bác, đây là chút tiền đồ của cậu hả? Năm
trước cô ấy đến thì cậu bỏ chạy, như thế vẫn chưa đủ xấu mặt sao? Bây giờ còn
muốn từ bỏ một lần nữa?” Hạ Viêm buông anh ra chỉ tiếc là rèn sắt không
thành.
An Hòa đứng một bên ra sức gật đầu, một bên cổ vũ cho
Thiệu Tử Bác: “Không thể từ bỏ như thế, theo đuổi con gái cần phải không
giận, không nóng lòng, không khuất phục, không biết xấu hổ, không từ thủ đoạn…”
Cuốn tiểu thuyết về cô vợ nhỏ gần đây mà cô đọc nói
như thế, Hạ Viêm cảm thấy câu ‘không từ thủ đoạn’ của cô nói rất hay.
Đôi mắt đen nhánh của An Hòa liếc trong vài vòng, sau
đó dùng sức gật đầu, liếc phải liếc trái một chút, “Bất kể như thế nào, việc
trước tiên là chúng ta cần phá buổi đính hôn này rồi bàn tiếp, nếu không đêm
nay hai người họ động phòng thì cứu cũng không kịp nữa…”
Hạ Viêm sờ cằm gật đầu: “Có lý!” nhưng mà anh cũng
chưa từng nghe nói qua có tập tục đính hôn xong thì buổi tối sẽ động phòng.
Trong đầu Thiệu Tử Bác mơ màng nặng trĩu, nhưng cũng
nghe thoáng qua cuộc trò chuyện của hai người, “Có lý cái gì?”
Bàn tay bé nhỏ của An Hòa cầm lấy cánh tay của Hạ
Viêm, đôi mắt to đầy khao khát nhìn Hạ Viêm, cô vốn là người của phái trừu
tượng, chi tiết cụ thể thì vẫn cần nhờ đến ông xã không gì có thể làm khó được
nghĩ ra.
Hạ Viêm vuốt cằm nhìn thoáng qua đôi cô dâu chú rể mới
đang kính rượu cách đó không xa, từ tốn phun ra ba chữ: “Bệnh hiểm nghèo”
An Hòa: “Tôm tép!”
“Trên tivi cũng diễn như vật mà!’
Thiệu Tử Bác: “…”
Lúc này không biết Hạ Viêm lấy ra một con dao nhỏ từ
đâu ra, nói với Thiệu Tử Bác: “Đưa tay ra đây!”
Thiệu Tử Bác không hiểu ý cho lắm, chần chừ đưa tay
ra, Hạ Viêm vẫn không nói gì, xắn tay áo Thiệu Tử Bác lên cắt ba, bốn đường nhỏ
“Ngậm trong miệng chút máu, chùi ở khóe miệng một chút, sau đó giả chết! trừ
khi tôi gọi cậu còn không không được phép mở mắt ra!”
Lúc này An Hòa mới tỉnh ra.
Thiệu Tử Bác có chút lo lắng: “Như vậy….. được không?”
dù sao cũng có cảm giác bất an…
“Phim truyền hình Hòa Hòa xem đều diễn như thế, gọi là
Đạo gì Thi đó…., rồi nhưu thế lừa gạt Dã Thái,…nhưng mà trên phim là giả chết,
chúng ta không giả chết mà giả bệnh.”
An Hòa: “…”
Thiệu Tử Bác: “…”
Hạ Viêm thấy vẻ mặt nghi ngờ của An hòa thì khó chịu
nói: “Không phải em thường xem cái đó sao, em còn nói bốn thằng đó đẹp trai lắm
mà, cả đám đều xấu chết đi được…” ( là Phim vườn sao băng phiên bản Đài Loan)
À… Phim kia là….
“Heo, anh ấy là Đạo Minh Tự, không phải là Đạo…gì
…Thi, còn nữa, cô gái kia là Sam Thái…”An Hòa trừng Hạ Viêm, chuyển vào chủ đề
chính “Ừ, cứ làm như vậy đi, Tử Bác, tới lúc thử thách kỹ năng diễn xuất của
anh tới rồi!”
“Cứu người …a…..a……a…” Một tiếng gọi lanh lảnh hoảng
sợ của phụ nữ phá vỡ cả hiện trường “Mau tới cứu người đi…. Có người té xỉu
rồi….”
Quả nhiên nghe được tiếng kêu của An Hòa mọi người
đang vây xem lễ đính hôn cũng nhìn qua đây.
Chỉ thấy nh chàng tuấn tú vừa rồi mới xông vào hiện
trường lễ đính hôn, diễn màn quỳ xuống xin cô dâu cơ hội nhưng bị cô dâu cự
tuyệt với khuôn mặt tái nhợt đang nằm trong lòng một người đàn ông khác, đôi
môi tím ngắt, khóe miệng còn có chút vết máu, người đã lâm vào hôn mê.
Cô dâu vội kéo cánh tay chú rể đi tới, nhìn thấy rõ
ràng cảnh tượng trên mặt đất. Đôi môi Đổng Hâm Ngôn hơi tái đi, giọng nói run
rẩy: “Anh ấy… làm sao thế?”
Vẻ mặt Hạ Viêm lạnh nhạt nâng Thiệu Tử Bác dậy, vác
trên vai của mình “Cậu ấy không cho chúng tôi nói với cô, thực ra từ hai tháng
trước, cậu ấy phát hiện mình bị ung thư phổi giai đoạn cuối, nhưng lại không
chịu trị liệu, tình trạng bây giờ càng ngày càng tệ… Hòa Hòa, lên máy bay,
chúng ta lập tức tới bệnh viện!”
An Hòa á một tiếng, nói với bạn tốt “Tiểu Ngôn, xin
lỗi cậu, quấy rối buổi đính hôn của cậu rồi bọn mình cũng nên đưa anh ấy đi,
mọi người tiếp tục đi!” nói xong thì chạy tới bên người Hạ Viêm đi thẳng tới
hướng trực thăng.
“Hạ Viêm, Hạ Viêm, sao cô ấy còn không đuổi theo hả?”
An Hòa cầm cánh tay Hạ Viêm cố gắng không quay đầu lại để nhìn.
Hạ Viêm vững vàng vác Thiệu Tử Bác đi về phía trước,
chỉ tai nghe và kính bảo hộ bị Thiệu Tử Bác quăng bên cạnh: “Nhặt lên đưa cho
anh…”
An Hòa ngoắt mông đi.
Ngay lúc ba người vừa lên trực thăng, lúc này trong
lòng An Hòa đã rất nóng ruốt, nhưng cách đó không xa bỗng truyền đến giọng nói
của Đổng Hâm Ngôn: “Chờ một chút…”
Trái tim lơ lửng của An Hòa cuối cùng cũng rơi xuống
đất, nhìn người phía sau giả bộ hôn mê bất tỉnh cũng đã lộ nó nét cười.
Thực ra không sợ không tha thứ chỉ sợ không quan tâm….