Chạy Theo Hạnh Phúc

Chương 45



Mặc dù tập đoàn Hạ An vừa được thành lập mấy năm nhưng Hạ Viên rất bội phục mánh khóe trên thương trường của Quý Hồng Huyên, chỉ trong khoảng thời gian hai ba năm ngắn ngủi cậu ta đã đem tổng số vốn của Hạ An biến đổi thần kỳ, cổ phiếu ngày càng tăng vọt, tại phố Wall cạnh tranh mạnh như thế nhưng thành tựu cũng không tệ.

Hạ Viêm thực sự không có hứng thú với chuyện mua bán, những việc lớn nhỏ ngày thường anh đều vứt cho Quý Hồng Huyên, cho nên Quý Hồng Huyên khá bận rộn, con trai không có ai chăm sóc, do đó gửi nuôi ở trong nhà của Hạ Viêm.

Quả thực hai năm nay Quý Cầu Cầu đã mang đến cho anh không ít vui vẻ, Hạ Viêm dù khó chịu vì tên nhóc này suốt ngày cứ kề kề bên cạnh An Hòa, nhưng mà cũng rất thương nó, lúc nhàn rỗi không có việc gì làm thì kể cho cậu nhóc này nghe rất nhiều chuyện xưa về thiên văn địa lý, khoa học kỹ thuật, vũ khí.

Bé trai đối với mấy chuyện này như trời sinh đã có hứng thú, mỗi lần Hạ Viêm đem chuyện này chuyện nọ ngồi đầu giường kể cho nó nghe thì rất hưng phấn đến nỗi càng không ngủ được, lúc này An Hòa sẽ đuổi anh đi rồi kể chuyện thiếu nhi ngày xưa cho nó nghe.

Mấy năm nay, Hạ Viêm cũng dẫn dần buông khúc mắc ở trong lòng, tình cờ lúc Cầu Cầu sẽ kéo anh rồi hỏi; “Ba nuôi, lúc nào thì để mẹ nuôi sinh cho con một em gái đây?”, anh cũng sẽ cười, chờ đến lúc kết hôn rồi sẽ sinh.

Vì vậy, bạn nhỏ Cầu Cầu ngoắt cái mông chạy vào trong phòng kể lại cho An Hòa nghe, đồng thời nhân đó mà đòi được phần thưởng là kiểu ô tô trò chơi biến hình.

Thực ra từ lúc An Hòa chưa tốt nghiệp, Hạ Viêm đã lo đến chuyện kết hôn rồi. An Hòa không muốn rời xa gia đình, anh biết, cho nên anh vẫn nghĩ chuyển trụ sở của công ty về trong nước, như vậy sẽ không phải chạy đi chạy lại giữa hai bên.

Nhưng ở Mỹ công ty chỉ mới đứng vững, thời cô tốt để phát triển vừa mới có, bây giờ mà thả ra Quý Hồng Huyên có thể sẽ không đồng ý.

Khiến cho anh không nghĩ tới chính là khi anh nói chuyện này cho Quý Hồng Huyên, vậy mà cậu ta gật đầu rất thoải mái, “Cũng tới lúc tôi nên trở về rồi…”

Tới mùa thu, mọi chuyện đều chuẩn bị xong, Hạ Viêm chỉ huy một đội tinh anh trở về thành phố A.

Vừa bước vào cửa, Diệp Hiểu Nhu cầm một quyển hoàng lịch đi ra (sách nói về thời tiết, ngày tháng), chỉ tay vào con gái: “Con nhìn xem, mẹ cảm thấy ngày này không tệ đó, 18 tháng 10, nghi giá nghi thú (thích hợp để cưới xin), hôm qua mẹ đi tìm thấy bói, ông ấy cũng bảo ngày tốt….”

“Mẹ!” An Hòa lên tiếng cắt đứt lời nói của mẹ An, “Trước tiên mời mẹ bỏ mấy thứ này xuống, được không?”

Dì Trương giúp việc che miệng cười rồi vội nói: “Bà chủ, tiểu thư vừa mới về, để cho cô ấy nghỉ một chút đã.” Sau đó điềm đạm nói với An Hòa “Nào, tiểu thư, nhanh đưa đồ đây cho tôi…”

An Hòa cười ngọt ngào: “Vẫn là Thím Trương tốt nhất…”

Lúc ăn cơm tối, nhà họ An luôn theo đuổi chủ trương ăn không nói, ngủ không nói vậy mà lại không có chút yên tĩnh, chiếc đũa của Diệp Hiểu Nhu hầu như không nhúc nhích, trong tay vẫn cầm cuốn Hoàng lịch bị lật cho đến rách nát, ngồi cùng với Hạ Viêm xì xào to nhỏ chuyện gì đó.

An Cảnh Dương vẫn ngồi an vị ở vị trí chủ nhà điềm tĩnh ăn cơm, không ừ hử một tiếng, An Hòa đang cho Cầu Cầu ăn canh, hai người không hề phát biểu ý kiến gì đối với sự náo nhiệt của bên kia.

Cầu Cầu nuốt một miếng, ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn tò mà nhìn người mà bé muốn kết hôn, nhưng không thể không gọi là mẹ nuôi: “Mẹ nuôi, cái gì là cuộc sống tốt ạ?”

An Hòa đút thêm một miếng thịt vào miệng bé, tức giận nói: “Trẻ con tò mò chuyện này làm gì? Ăn cơm của con đi!”

Cầu cầu nhai vài miếng, sau khi nuốt xuống lại nói: “Cha nuôi, mẹ nuôi không vui rồi!”

Không đợi Hạ Viêm trả lời, Diệp Hiểu Nhu cũng không nhịn được mà khoát tay: “Đừng ầm ĩ, không thấy bọn tôi đang bận lắm sao?”

“Viêm Viêm, vậy ngày này có được không?” Lúc những người khác ăn thì hai người bên này rốt cuộc cũng đã thảo luận xong, hơn nữa đã đạt được ý kiến thống nhất.

Buổi tối, lúc An Hòa xếp đồ trong phòng ngủ, Hạ Viêm xách hành lý đi vào.

“Anh làm gì đó?” An Hòa hỏi.

“mẹ nói, đã sắp kết hôn rồi, sớm muộn gì cũng ở cùng với nhau, sớm một tháng chậm một tháng cũng không khác nhau là mấy nên bảo anh qua đây đó!”

An Hòa không nói gì mà nhìn trời, mẹ à, mẹ có bao nhiêu mong muốn gả con đi thế ạ?!!!

“Không được! anh ngủ ở phòng của anh đi!” cô thúc anh đi ra hướng cửa.

Hạ Viêm đáng thương kêu lên: “Vợ à, còn chưa kết hôn mà em đã ghét bỏ anh rồi….”

An Hòa nghe vậy, không nhịn được nói: “Gì mà ghét bỏ? cái này gọi là nhập gia tùy tục có hiểu không?”

Thực ra là bản thân cô cảm thấy bây giờ ở trong nhà mình, hai người lại chưa kết hôn, ở cùng nhau cô thấy trước sau đều không được tự nhiên cho lắm, trước kia ở Mỹ, hoàn cảnh không giống bây giờ, cô có thể thoải mái một chút, nhưng mà về trong nhà, không biết làm sao mà lại không muốn ngủ cùng giường với anh.

Bị đuổi ra khỏi cửa, đồng chí Hạ Hạ ôm hành lý quay về đường cũ, đi ngang qua phòng ngủ ba An và mẹ An, vali rất không cẩn thận mà đập vào góc tường.

Diệp Hiểu Nhu nghe thấy tiếng va đập thì mở cửa ra, vừa nhìn thấy bóng dáng liêu xiêu của con rể thì liền biết chuyện gì đã xảy ra, đồng thời cũng hiểu được con rể của mình bị tủi thân, vỗ vỗ vai anh nói : “Đi, mẹ nói với nó!”

Mặt này Hạ Viêm liền hớn hở trở lại.

Nửa tiếng sau

An Hòa đẩy cửa đi vào khi đã nghe giảng lý xong, ánh mắt sắc bén bắn đến người nào đó đang nằm xem ti vi, bắn dao nhỏ ở trên giường.

Hạ Viêm đắc ý chạy tới ôm cô nịnh bợ, khẽ ngâm nga bài hát, rồi đi vào phòng tắm, chỉ lát sau, tiếng nước vang lên, nhưng giọng hát vẫn không ngừng lại.

“Vợ ơi, đưa cho anh khăn tắm.” sau khi An Hòa ra nướ ngoài thì Diệp Hiểu Nhu cũng dọn dẹp lại phòng của cô. Khăn tắm và mọi thứ đồ tắm đều đặt ở trong ngắn kéo tủ đồ của cô.

An Hòa tức giận mở tủ quần áo ra, tìm một cái khăn lông, mở cửa ra rồi đưa một tay vào, không ngờ cổ tay đột nhiên bị nắm lại, sau đó cả người mất thăng bằng rồi ngã vào trong phòng tắm.

Hạ Viêm đã sớm đưa tay đón ở sau cửa, sau đó quay người lại, rồi cùng đi tới dưới vòi hoa sen, Áo ngủ hơi mỏng của An Hòa liền ướt đẫm.

“Này! anh…”

“Đồ của bảo bối ướt rồi, mặt trên người rất khó chịu phải không? Nào, chúng ta cùng cởi nó ra!”

Áo ngủ chỉ có hai dây mỏng đeo trên vai, vải lụa áp vào dáng người lả lướt, đường cong đặc biết đẹp, Hạ Viêm vừa cởi ra vừa khen ngợi: “Chà chà… thực ra mặc vào cũng không tồi, vẫn có thể nhìn ra quả dâu tây hồng phấn…”

“A…a….a…” An Hòa đưa tay ra che mắt anh lại, nhưng tay buông áo ngủ nên thuận tiện bị rơi xuống, cô cứu đầu này nhưng không cứu được đầu kia, vội đến mức mắng to: “Hạ Viêm, anh… đồ khốn nạn, không biết lưu manh xấu hổ gì cả…”

Người nào đó chẳng biết xấu hổ, cởi xong áo ngủ lại đi cởi quần nhỏ “À…anh thích nhất là lưu manh với bảo bối nhà chúng ta đó…”

“Nào, ông xã giúp em chà lưng…”

“Biến!”

“Nào, ông xã giúp em tắm xà phòng!”

“Đi chết đi!”

“Bảo bối, bên trong cũng muốn tắm…”

“Hả…. đừng mà…a…”

“Này…. che…”

“Không sao…”

Một tiếng sau, Hạ Viêm đã ăn no đủ hài lòng dứt ra, mò cơ thể mềm mại trong nước ra, bọc ở trong khăn tắm rồi ôm đi ra ngoài.

Cẩn thẩn lau khô nước trên người cô, An Hòa ngồi trên bàn trang điểm, buồn ngủ tựa đầu vào trên vai anh. Hạ Viêm vừa sấy tóc cho cô, vừa nói nhỏ bên tai: “Bảo bối, có muốn gả cho anh không?” Mặc dù hai người đã bằng lòng thề non hẹn biển, ngày kết hôn cũng định rồi, nhưng anh vẫn như cảm thấy ở trong giấc mộng.

An Hòa bị khiến ép cạn sức mấy lần, lúc này hơi nói chuyện cũng không có, chỉ nghe được giọng nói dịu dàng cua anh cũng chỉ hừ hừ vài tiếng.

Hạ Viêm không hài lòng, ngón tay thon dài đang thăm dò giữa hai chân cô, mò thấy có chút ẩm ướt, tiếp tục hỏi: “Hử? có muốn không?”

Lúc này An Hòa rất mẫn cảm, nơi mền mại kia bị chạm nhẹ tới, cả người cô bỗng tỉnh hắn, vội vàng gật đầu “Muốn, muốn!”

Hạ Viêm cười lên, cong cong khóe môi để lộ ra một nụ cười không đàng hoàng: “Muốn gì? Hử? muốn anh?”

An cô nương bị đùa giỡn cuối cùng cũng bộc phát, ngón trỏ mảnh khảnh khép lại, bóng lên cổ anh, gào lớn: “Đi chết đi, đi chết đi, đi chết đi!”

Hạ Viêm cười đến cong lưng, vội xin cô tha thứ.

Ngay lúc hai người đang đừa giỡn, bỗng nhiên vang lên tiếng đập cửa từ bên ngoài, động tác của hai người trở nên cứng đờ.

Giọng nói xấu hổ của An Cảnh Dương truyền vào: “khụ… Hòa Hòa… hai đứa nói nhỏ chút đi…”

“…”

Lúc lâu sau An Hòa cũng chưa phản ứng, Hạ Viêm nhìn biểu tình trên mặt cô cười ‘hì hì’ gọi thần trí cô quay về.

Thuận tay vớ lấy lọ mỹ phẩm trang điểm trên bàn, tất cả đều ném tới trên người của Hạ Viêm, sau đó nhảy xuống bổ nhào đến trên người anh “a.a…a…a…a…em muốn giết anh!!!!”

Tác giả nói ra suy nghĩ: mọi người, chương tiếp sẽ có bước ngoặt

Về Quý Hồng Huyên thực ra tôi cũng đã viết được sơ lược rồi, chờ sau này rảnh rỗi sẽ viết tiếp, là một chuyện xưa không tệ….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.