An Hòa cầm lấy chìa khóa tìm đến gian phòng
của mình, trong phòng được bài trí giống như phòng khách sạn, không
có người trông coi cũng không có song sắt gì. Nhưng mà căn bản bọn họ
không sợ các cô chạy trốn, đây là một hòn đảo nhỏ không tìm thấy
trên bản đồ, các cô có thể chạy trốn đi đâu chứ?
Người phụ nữ tên Selina đi theo sau, ném cho An
Hòa một bộ đồ sạch sẽ, lạnh lùng ra lệnh: “Tắm rửa sạch sẽ đi!”
An Hoàn im lặng vuốt ve quần áo rồi đi vào
phòng tắm, ngơ ngác nhìn chính mình trong gương, đến khi bên ngoài
truyền đến tiếng đóng cửa, cuối cùng nước mắt của cô mới tuôn ra. Cô
rất nhớ ba mẹ và anh trai, còn có A Liệt nữa. Vốn bọn họ đang chờ
cô về nhà để cùng cắt bánh ngọt, ai ngờ đâu con gái của bọn họ có
thể sẽ không thể trở về nhà được. Bọn họ không tìm thấy cô nhất
định sẽ lo lắng, mẹ nhất định sẽ khóc, A Liệt nhất định sẽ rất đau
lòng.
Tắm rửa xong đi ra, An Hòa mở TV lên, tìm được
một tiết mục ồn ào, lau tóc để quên đi nỗi sợ hãi. Cô chỉ mới 19
tuổi, là một công chúa được muôn ngàn yêu chiều, hôm nay gặp phải
tình huống như vậy, làm sao cô có thể không sợ hãi chứ. Nhưng mà cô
luôn nói với chính mình chỉ có tỉnh táo mới có thể nghĩ cách mới
có cơ hội trở về nhà.
Nhưng mà khi tiếng đập vửa vang lên, An Hòa đang
cầm khăn mặt không nhịn được run lên, chiếc khăn mặt trắng noãn rơi
trên mặt đất, An Hòa có một cảm giác xấu, tiếp theo mình có thể sẽ
giống như chiếc khăn mặt này, sử dụng xong, bị ném đi.
Người đến là người đàn ông Trung Quốc lúc nãy
cô gặp trong đại sảnh, sau khi nhìn thấy An Hòa thì mặt không chút
cảm xúc nói một câu đi theo tôi. An Hòa áp chế nỗi kinh hoàng trong
lòng, nhắm mắt đi theo sau hắn ta.
“Nhìn thấy ngài ấy phải gọi là Hạ tiên sinh,
bất kể ngài ấy có làm gì cô, cô đều phải nghe lời, nếu như cô không
muốn chết…”
Thân hình nhỏ nhắn của An Hòa cứng đờ, dường
như muốn tháo chạy như điên.
Người đàn ông kia biết cô đang sợ hãi nên hơi
nghiêng đầu, lạnh lùng nói: “Đừng cố gắng chạy trốn, như vậy cô sẽ
chỉ có kết quả rất thê thảm.” Nếu là trước kia chắc hẳn Thiệu Tử
Bác sẽ không nói nhiều như vậy, nhưng mà cô bé đứng bên cạnh lại
giống như một con nai hồn nhiên kinh hoảng nhưng lại lộ ra ánh mắt kiên
cường khiến cho hắn có chút không đành lòng. Nhưng nơi này là thế
giới cá lớn nuốt cá bé, hắn không có khả năng giúp cô nhiều hơn, tự
mình không kiên cường thì không ai có thể khiến cho cô dũng cảm, con
đường phía trước chỉ có thể dựa vào chính cô bé.
Thiệu Tử Bác không biết là, tương lai không lâu
sau cô bé này thật sự không cần phải kiên cường nữa vì đã có người
tình nguyện bảo vệ để cả đời cô không phải lo nghĩ.
***
Hòn đảo nhỏ này rất đẹp, quả thật là một khu
nghỉ ngơi cao cấp, có nhiều nhà lầu san sát nhau, lại có những biệt
thự tao nhã lịch thiệp, còn có công viên theo kiểu Trung Quốc, phong
cảnh đúng là đẹp như vẽ. Thiệu Tử Bác đưa An Hòa vào căn phòng nằm
trên tầng cao nhất của một tòa nhà, gian phòng này chỉ có hai màu
đen trắng, tuy xa hoa nhưng khắp nơi lại mang một vẻ lạnh lẽo như băng.
Thiệu Tử Bác mở cửa cho cô đi vào, không nói
gì đã bỏ đi. An Hòa cẩn thận bước đi từng bước, bàn tay nhỏ bé run
rẩy tháo giày ra.
Toàn căn phòng được xây theo phong cách thoải
mái, An Hòa nhìn chung quanh một lần, trong phòng không có người. Cô đi
đến bên chiếc giường êm ái ngồi xuống, động tác vẫn nhẹ nhàng tỉ
mỉ.
Ngồi hơn một tiếng thì bụng An Hòa bắt đầu kêu
rột rột, lúc này cô mới nhớ tới từ sáng đến tối cô chưa có một
hạt cơm nào vào bụng. An Hòa cắn cắn môi, thầm suy nghĩ, chết thì
chết, cho dù chết thì tối thiểu cũng phải làm một con ma no. Hơn nữa
cô cũng không muốn cứ duy trì tư thế ngồi thế này, thật giống như
đang chờ chết.
Hít một hơi thật sâu, cô mạnh mẽ đứng lên, đi
vào nhà bếp. Mở tủ lạnh ra quan sát, không gian to như vậy lại tràn
ngập nguyên liệu nấu nướng. An Hòa lấy hành tây cùng khoai tây ra,
tính nấu cho mình món súp Tứ Xuyên cùng khoai tây chiên và thịt kho
tàu.
***
Hạ Viêm vừa bước vào cửa đã ngửi thấy mùi
thức ăn thơm lừng, anh ngẩng đầu lên, liếc nhìn về phía nhà bếp thì
thấy có một thân hình nhỏ nhắn xinh xắn đang xới cơm, chiếc bàn cách
đó không xa lại có vài món ăn quen mắt đang nóng bốc khói. Cảnh
tượng này hình như đã từng rất quen thuộc.
Mẹ của Hạ Viêm là người Giang Nam Trung Quốc,
lúc nhỏ anh cũng thường được bà xuống bếp nấu cho những món ăn Trung
Quốc, tuy ba nghiêm khắc huấn luyện khiến anh rất vất vả nhưng mỗi
lần nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc khi nấu cơm của mẹ anh lại cảm thấy
rất thỏa mãn. Nhưng mà mẹ đã mất nhiều năm rồi, cũng đã nhiều năm
anh chưa được ăn món ăn Trung Quốc.
Nghĩ tới đây, khuôn mặt luôn lạnh lùng của anh
lại hiện lên một vẻ dịu dàng hơn rất nhiều khó mà phát giác ra. Anh
khoanh tay trước ngực nhàn nhã đứng tựa vào cửa, đôi mắt hẹp dài
chăm chú nhìn vào bóng lưng của cô gái kia, anh muốn nhìn thử xem
ngoại hình của cô sẽ thế nào, có phải xinh đẹp đang yêu như mình nghĩ
không.
“Á…” An Hòa quay người lại thì đã nhìn thấy
một bóng dáng cao lớn đang đứng trước cửa, sự sợ hãi vốn đang cố
áp chế lại bị tuôn ra trong nháy mắt, chén trong tay rơi xuống, vỡ tan
trên mặt đất, cô ngồi xổm xuống, bưng lỗ tai hét ầm lên.
Sắc mặt Hạ Viêm trầm lại, cái vật nhỏ này,
dáng vẻ đáng yêu thanh tú lung linh mà sao giọng lại lớn như vậy. Mặt
của anh dọa người đến vậy sao? Hình như anh nhớ rõ những người phụ
nữ trước kia tất cả đều điên đảo si mê vì ngoại hình của anh mà.
“Không cho khóc!” Giọng của anh lạnh lùng, lạnh
đến thấu xương.
An Hòa ngồi chồm hổm trên mặt đất, chẳng những
không ngừng mà ngược lại còn khóc to hơn, “Hu hu hu... Đừng mà! Xin
ngài đừng tới đây!”
“Câm miệng lại cho tôi!!!” Gân xanh trên thái dương
của Hạ Viêm nổi hết cả lên vì tiếng khóc rống của cô.
“Hu hu hu….hu hu hu…” Thật ra An Hòa thuộc trường
phái lạc quan, lúc nãy tuy sợ nhưng dù sao cũng không biết tương lai
sẽ ra sao, lúc này lại nhìn thấy một người đàn ông đang đứng trước
mặt cô, còn có dáng vẻ lạnh lùng tàn nhẫn như vậy, cô cũng chỉ là
một cô gái, dù sao cũng không kiên cường như mình nghĩ.
Tuy đôi mắt kia vẫn còn nháy nháy và rơi lệ
nhưng không còn hét lên nữa, Hạ Viêm thỏa mãn, cầm đũa gắp một miếng
khoai tây bỏ vào miệng, sai bảo: “Đi múc hai chén cơm.”
An Hòa lau lau nước mắt, ngồi xổm trên mặt đất
tội nghiệt hỏi: “Tôi sẽ nghe lời, như vậy ngài có thể tha…tha cho tôi
không?”
Tâm trạng của Hạ Viêm càng lúc càng tốt, tuy
không làm gì cô là không thể nhưng anh đã có hứng thú với cô, trước
mắt cứ hò hét bắt cô nấu cơm cho anh ăn đã.
An Hòa là một cô bé đơn thuần ngay thẳng, nghe
thấy vậy thì đứng lên ngay chạy về phía nồi cơm điện, nhanh chóng
gọn gàng múc hai chén cơm.
Hạ Viêm thấy cô đứng một bên, thân hình nhỏ bé
đang run lên rất đáng thương nên thu lại hơi thở lạnh lẽo trên người,
giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Ngồi xuống cùng ăn đi!”
An Hòa vừa định từ chối thì nhớ tới lời
Thiệu Tử Bác nói thế nên ngoan ngoãn ngồi xuống vân vê chén cơm vừa
bới. Hạ Viêm dùng đũa gõ chén, ra lệnh: “Ăn cơm!”
An Hòa làm theo ngay, sắc mặt căng thẳng cẩn
thận tỉ mỉ nhưng Hạ Viêm càng nhìn càng thấy vừa mắt. Ăn cơm xong,
Hạ Viêm ngồi trên ghế safa xem TV, bên cạnh bồn nước trong nhà bếp, cô
gái nhỏ kia đã đứng đấy nửa tiếng đồng hồ, tổng cộng chỉ có hai
cái bát và hai cái đĩa mà cũng có thể rửa lâu như vậy.
Anh hơi nhíu mày, trước kia anh chưa từng như
vậy, phụ nữ muốn nịnh nọt anh rất nhiều, nhưng mà cho tới bây giờ
anh vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt bất cần, nhưng mà cách đó không xa cô
gái nhỏ kia lại không biết thế nào là nịnh nọt lại có thể khiến
cho anh sinh ra cảm giác thương yêu, anh thấy cô không dám bước ra đối mặt
với anh nhưng lại không thúc giục cô.
Đây không phải là anh nha! Anh bực bội kéo kéo
nút thắt trên cổ áo, dùng sức hơi lớn nên vài cái nút bị đứt rơi
trên mặt đất. Cuối cùng anh cởi bỏ luôn hai cái nút còn lại, lồng
ngực lộ ra, nhanh chóng đi vào nhà bếp.
An Hòa đặt sự chú ý lên ghế sofa trong phòng
khách, lúc này nghe thấy phía sau có tiếng bước chân nên tay run lên,
cái đĩa sạch đến mức có thể dùng làm gương soi rơi xuống bồn rửa,
bọt nước văng khắp nơi.
Hạ Viêm vuốt ve cô từ phía sau, bàn tay to lớn
nắm lấy cằm kéo cô tới gần, cúi đầu không nói một lời hôn lên môi
cô. An Hòa trở nên cứng ngắc rồi tiện đà giãy giụa. Hạ Viêm không
quan tâm, hai cánh tay thoải mái khống chế khiến cô không có cách nào
nhúc nhích, một khắc cũng không ngừng công thành đoạt đất.
Môi của cô mềm mại không thể tưởng tượng nổi,
anh càng hôn càng sâu, đầu lưỡi tiến vào khoang miệng nho nhỏ của cô quấy
rối đến long trời lở đất, anh dùng sức mút lấy đầu lưỡi ngọt ngào
của cô, dường như muốn nuốt cả cô vào bụng. Đến khi chất lỏng lạnh
như băng từ gương mặt của cô chảy xuống phần môi anh mới buông cô ra,
dịu dàng liếm bờ môi sưng đỏ của cô.
An Hòa khóc đến thở không ra hơi, dồn dập thở
hổn hển thút tha thút thít nói: “Ngài đã nói sẽ không làm gì tôi
mà…”
Mặt Hạ Viêm không chút biểu cảm nhìn cô, một
chút cảm xúc không nỡ trong lòng bị anh áp chế lại, giọng điệu của
anh trước sau vẫn lạnh như băng: “Nhưng mà em lại không biết cách hầu
hạ!”
An Hòa bị ánh mắt u ám của anh dọa cho sợ đến
mức nói không ra lời, ánh mắt của anh âm trầm lạnh lùng như vậy, cô
nhìn thấy mà trong lòng dần dâng lên một cảm giác tuyệt vọng.
Lúc Hạ Viêm đặt cô trên chiếc giường lớn màu
đen, hôn cô rồi nói một câu cuối cùng: “Tôi sẽ làm cho em thoải mái…”
***
An Hòa thấy rất khó chịu, cô chưa bao giờ trải
qua loại cảm giác này, trước kia khi ở bên Trình Liệt, hai người chỉ
đơn thuần nắm tay nhau, cùng lắm thì Trình Liệt thừa lúc cô không chú
ý hôn trộm lên má cô một cái, làm gì có nụ hôn ướt át triền miên, môi
lưỡi giao hòa như thế này.
Hạ Viêm trước sau như một luôn có tính nhẫn
nại, nhưng mà hôm nay không biết thế nào mà thân thể lại vô cùng vội
vàng, trong lòng như có một cái gì đó đang muốn phát tung lồng ngực
mà trào ra.
Hạ Viêm cũng không có ý kìm nén chính mình,
tay dò xét vào trong váy của cô, ngón tay linh động di chuyển.
Cơ thể An Hòa trong nháy mắt trở nên căng thẳng,
cảm giác lạ lẫm khiến cho cô cảm thấy một giây sau mình có thể chết
đi, cô dùng sức đẩy lồng ngực mạnh mẽ đang áp trên người mình ra
nhưng lại không thể lay chuyển được người đàn ông kia.
Ánh mắt bình tĩnh không một gợn sóng của Hạ
Viêm lúc này lại lóe lên một tia sáng khiến cho An Hòa sợ hãi, một
giây sau, cơn đau tê tâm liệt phế cuốn đi tất cả lý trí của cô. Cô
ngẩng đầu lên, cổ họng phát ra tiếng gào thét đau đớn giống như một
con thú đang bị thương, Hạ Viêm cũng không chịu nổi, hương thơm thuần
khiết của thiếu nữ, anh chưa bao giờ được thưởng thức hương vị này,
mỗi một phút đều là một kích thích lớn với anh, một lần rồi lại
một lần nữa anh âm thầm nói với chính mình đừng nên thô bạo, phải
nhẹ nhàng một chút, không thể làm tổn thương đến cô.
Nhưng mà sự tự chủ mạnh mẽ của Hạ Viêm lại
biến mất dưới sự liều mạng giãy giụa co rút của cô, hai bầu ngực
trắng như tuyết trước mắt lay động loạn xạ, bàn tay nhỏ bé đang đặt
trên lồng ngực anh lại vô cùng mềm mại, thậm chí cô còn muốn vươn tay
ra đánh anh.
“Ngoan một chút nào…” Hạ Viêm nắm lấy hai chân
đang giãy lên của cô, sau đó kéo một cái gối sang kê dưới lưng cô,
không hề cố kị gì mà luật động.