Chạy Theo Thuyền Giặc

Chương 7: Đi hay là không đi



"Cho em 30 phút, tới ngay đại lộ Kinh Hoa số 15 toà nhà Cẩm Tú tầng 16. "Đầu dây bên kia, Nghiêu Diệp lạnh lùng khạc ra mấy lời rồi nhanh chóng cắt máy.

Tôi còn không kịp nói một câu, chờ đầu óc thanh tĩnh thì mới hiểu được sơ sơ ý tứ của người kia, phản ứng đầu tiên là ôm ngực vô cùng hoảng sợ.

Hồ Điệp Phi đánh răng xong đi ra nhìn thấy bộ dạng quái dị của tôi, không hiểu gì sờ đầu tôi hỏi: "Mày bị làm sao thế?Phát bệnh à, hay là vì hôm nay không được thầy Nghiêu cưng chiều mà thấy mất mát hả?"

Tôi im lặng hỏi ông trời, nghe xem nó nói kìa, nó xem bị Nghiêu Diệp sai khiến là chuyện may mắn cỡ nào kìa. Thật ra thì mấy ngày qua, người hầu nhỏ là tôi đây đã thấy không ít đứa ngu ngốc quỳ gối dưới đũng quần của Nghiêu Diệp y như con bé Điệp Phi này, mượn đủ loại bài tập mà hỏi đáp, còn thêm 3000 lớp phấn trang điểm trên mặt nữa, mặc dù vẻ bên ngoài con bé Điệp Phi cũng không phải là dạng mê mẩn háo sắc đến thế. Ngày đó tôi đang tắm thì có điện thoại của Nghiêu Diệp, Điệp Phi nhận máy, nó nghe xong suốt ngày ngồi nói giọng Nghiêu Diệp trong điện thoại sao mà hoàn mỹ đến thế, tôi thì lại thấy rằng, đây gọi là ma âm yêu nghiệt.

Tôi bi phẫn đặt móng vuốt lên vai Điệp Phi mà gào khóc: "Tao nên làm cái gì đây?Anh ta bắt ta phải tới nhà, hơn nữa còn nói không thèm câu nệ như vậy chứng tỏ rất là cấp bách, tao như là mỹ nhân vào miệng hổ rồi còn gì nữa a?"

"Không ngờ mày lại tự luyến đến thế. "Nó vô tình phớt lờ tôi, quan sát từ trên xuống dưới một hồi mới nói: "Nhưng mà hai người tiến triển thần tốc đến mức ghen tị đấy, sớm chiều không ngại gần nhau, bây giờ còn muốn lăn lê trên giường nữa, chúc mừng mày a, rất nhanh sẽ ghi bàn, trở thành một người phụ nữ hoàn chỉnh rồi đó. "

Cái gì mà cùng nhau lăn lê trên giường a.....

Còn nữa...., tôi khi nào thì thành người phụ nữ hoàn chỉnh?

Tôi bị khả năng ngôn luận của Hồ Điệp Phi mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, mặc dù toàn là văn hóa Hán ngữ uyên bác cả đấy nhưng mà làm sao có thể lạm dụng như thế a?

Tôi lập tức dừng lại mấy ý nghĩ kì quái, tố cáo nó: "Có người chị em như mày thế à?Lúc này mày phải nên lo lắng cho tao lỡ mà tên đó nổi cơn tèm khát trinh tiết của tao có phải sẽ khó giữ không?"

Hồ Điệp Phi bĩu môi xem thường: "Phải, giờ mày ra đường rống một câu "ai muốn được thầy Nghiêu thị tẩm" đảm bảo người xếp hàng tới được Bắc cực đó, lại còn gầy béo đủ cả cho xem. Mày thật ra là đang mừng trộm gì nữa, không qua mặt được tao đâu. Có thầy Nghiêu rùa vàng giúp mày ấm giường, không thúc ngựa chạy tới còn thấy có lỗi với mình nữa là, tao còn phải lo lắng cho mày nữa hả?"

Thị tẩm? Con bé này học ngôn ngữ cổ đại tới tẩu hỏa nhập ma rồi à?

Tôi kích động đến mực thề thốt: "Tao thề tao tuyệt đối không có chút xíu nào mơ tưởng tới anh ta đâu!Mặc dù tao từng ao ước nhưng mà đã sớm thay đổi triệt để hoàn lương rồi!"Tôi muốn nhúng chàm ai chứ không hề muốn đụng tới yêu nghiệt Nghiêu Diệp này đâu, có khác gì thiêu thân lao đầu vào lửa chứ?Tôi chỉ có mong muốn nhỏ nhoi là bình an vượt qua tám môn học sau đó cách anh ta xa xa một chút, nếu không bất hạnh bị anh ta áp bức tiếp, chắc cả đời tôi cũng không khá lên nổi mất!Trí tuệ của tôi không cho phép tôi làm chuyện điên khùng như vậy a!

Nó nhìn tôi im lặng triệt để: "Vậy mày định thế nào?"

Tôi đau khổ lắc đầu, trong lòng cũng hoàn toàn không có phương án nào hết.

Đi hay là không đây, thực sự là một vấn đề lớn.

Không đi?Vậy thì cái tên nhỏ mọn kia, chắc chắn tôi sẽ phải học năm thứ năm đại học, chỉ có một con đường chết đó mà thôi.

Đi? Nhớ mà tên kia như lang như hổ, tôi nhất định sẽ không chống nổi cường quyền, thật sự không cam lòng như thế a.

Đang lúc nội tâm tôi giàng xé to be or not to be, điện thoại di động lại vang lên, giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Nghiêu Diệp lại ra tiếp chỉ thị thứ hai: "Lúc tới nhớ mua thuốc hạ sốt. "

Tôi nghe tiếng ho mới kịp hiểu ra vấn đề, gãi đầu nhìn Điệp Phi cười khúc khích: "Thì ra yêu nghiệt bị bệnh, không phải là có mưu đồ bất chính với tao.... "

Tiếp theo là một ánh mắt kinh bỉ cực kì mãnh liệt, tôi một khắc cũng không dám trễ bắt đầu xuất phát.

Đầu tiên là tới tiệm mua thuốc hạ sốt, sau đó thuê xe chạy thẳng tới hang ổ của yêu nghiệt. Tôi rất thông minh, còn nhớ kĩ lấy thêm hóa đơn, tránh đến lúc đó tên kia lại xù, uổng phí bao nhiêu là công sức lao động a.

Tới được đúng nơi, tôi nhẫn nhịn không ngừng ngẩng đầu quan sát. Tòa nhà Cẩm Tú ngạo nghễ biệt lập với náo nhiệt bên ngoài, xa hoa tráng lệ, không biết tôi phải làm việc bao nhiêu năm mới mua được cái phòng vệ sinh ở đây đây, từ đó cũng thấy, Nghiêu Diệp ở được nơi này quả thực không đơn giản.

Tôi trước hết phải khai tên báo họ, chú ở phòng an ninh gọi thẳng điện thoại đến cho Nghiêu Diệp để xác định thân phận khách thăm. Chậc chậc, đúng là tư chất bổn thiếu gia, cái gì cũng phải xem người trước đã. Bước vào thang máy, tôi bắt đầu bộc lộ tư chất bát quái nhìn ngó lung tung, kinh ngạc phát hiện ra mỗi tầng ở đây chỉ có 1 nhà, chẳng lẽ mỗi căn nhà to bằng cả một tầng sao?Thật là xa xỉ phẩm mà.

Cửa mở, tôi nhìn chằm chằm vào mặt sàn phản chiếu ánh quang rạng rỡ mặt người kia một hồi lâu, nhìn tiếp vào đôi giày bám đầy bụi đất cửa mình vô cùng rẻ tiền mua từ hồi đại hạ giá ở chợ, tôi chấp nhận phải đổi dép, trong lòng an ủi mình không nên quá khổ sở, chỉ là tre già măng mọc mà thôi. Thế mà vừa bước ra khỏi cửa tôi đã há hốc mồm tới mức nhét được một quả trứng gà, giống y như tể tướng Lưu gù há mồm khi vào sân vườn của mấy đại quan trong triều vậy đó, căn hộ được thiết kế theo phong cách gì đó cực kì thỏa mãn thị giác người xem, tôi rất thích a....

Chợt có tiếng cười nhẹ, tôi giương mắt nhìn, Nghiêu Diệp chẳng biết lúc nào đã dựa trước cửa phòng, yên lặng nhìn tôi, đôi môi mím chặt tạo thành một đường cong mê hoặc. Tôi không được tự nhiên ho nhẹ hai tiếng, huơ huơ túi trong tay, hỏi: "Thầy Nghiêu à, thuốc hạ sốt mua rồi đây, thầy ăn gì chưa?"

"Ừ rót cho tôi ly nước. "Anh ta từ từ đi tới ghế sa lông rồi ngồi xuống, giọng nói đầy mệt mỏi.

Có lẽ bị nô dịch quen rồi, có lẽ chưa bao giờ thấy anh ta yếu ớt như thế, tôi không nói hai lời vội chạy đi rót nước hầu hạ anh uống thuốc, ai ngờ không cẩn thận đụng phải trán anh ta, ai, nóng tới mức có thể luộc trứng gà được rồi!Trong lòng tôi thiên sứ bắt đầu chạy loạn: "Thầy Nghiêu, thầy sao lại nóng như thế, hay là đi bệnh viện đi?"Đồng thời ác ma trong tôi lại âm thầm nghĩ xấu: ai bảo yêu nghiệt cho lắm vào, nóng thành kẻ ngu luôn đi?Nhất định so với hiện tại sẽ đáng yêu hơn đó.

Anh ta không hề biết dụng ý hiểm ác của tôi, hé mắt liếc tôi một cái rồi lắc đầu: "Không cần, em cứ lấy túi chườm đá cho tôi là được rồi. "

Tên oắt con này sao bướng bỉnh thế chứ?Nhìn bộ dạng nửa sống nửa chết đó chắc trời lật cũng không thay đổi được, tôi điên lên quát lớn: "Thầy không phải là bị sốt tới điên rồi chứ hả?Nghe lời em đi, lập tức tới bệnh viện!"Dũng khí của tôi lúc này tăng vọt, phá luôn kỉ lục Guinness đầu bảng thế giới.

Anh ta kinh ngạc nhìn tôi, khẽ cười: "Ngốc à, tôi là vì túi tiền của em mà suy nghĩ đó, em còn không hiểu hả?"

Vì túi tiền của tôi?Thật là suy nghĩ cho thiên hạ quá đi, anh ta bệnh là việc anh ta, chả lẽ tôi phải trả tiền?Trong túi tôi còn có tờ hóa đơn thuốc chờ anh ta trả đây.

Thấy mặt tôi có vẻ không cam lòng, anh ta khí định thần nhàn nhắm mắt nói tiếp: "Là ai nói bình nước nóng phòng trà hư để tôi phải uống nước đá?Là ai nói ăn lẩu nóng quá không nên bật điều hòa?Ai nói trời lạnh mà còn nhất quyết bắt tôi ăn kem?Tôi còn không phải vì em mới trả cho ít tiền thuốc men nên mới không đi bệnh viện đó à?"

Nhìn anh ta thuộc như lòng bàn tay, nghe mỗi một chữ tôi lại co rúm cổ lại, đúng là có việc như vậy, nhưng mà anh ta bệnh cũng không thể đổ hết lên đầu tôi được chứ?

Anh ta nói tiếp: "Em bây giờ biết tôi đối tốt với em là được rồi?"

Nhớ tới sự tăng giá vùn vụt tiền thuốc thang gần đây, tôi liên tục không ngừng gật đầu: "Thầy Nghiêu anh minh. "Chỉ cần dựa vào quan hệ giữa anh ta và hiệu trưởng thôi tôi đã phải cam lòng nịnh hót rồi, nắm chặt tờ hóa dơn trong tay, lòng âm thầm rơi lệ, sớm biết thế thì không nên mua thuốc đắt tiền như thế, lại còn xa xỉ gọi tacxi a....

"Vậy em còn không mau đỡ tôi về phòng nghỉ ngơi?"Anh ta luôn vui vẻ cho mật đường sau khi vung roi quất đánh, sinh bệnh cũng không làm giảm đi bản tính ác liệt chút nào.

Tôi mím môi dìu vào phòng, anh ta uống thuốc xong càng mệt mỏi, vừa nằm xuống đã không giữ nổi quy tắc mà ngủ.

Tôi cẩn thận quan sát khuôn mặt ai kia từng li từng tí, đang lúc chuẩn bị lặng lẽ rời đi, anh ta tự nhiên ho khan mấy tiếng, tôi sợ tới mức đứng im không nhúc nhích.

Nghiêu Diệp không buồn mở mắt ra, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi nỉ non: "Nếu tôi cón ngủ đến bất tỉnh nhân sự.... "

"Người bị tình nghi lớn nhất chính là em. "Tôi thuận miệng nói tiếp nửa câu sau, một lúc lâu mới hiểu được căn bản người này không có ngủ, hoàn toàn là chọc chơi tôi thôi a!

Làm người hầu của anh ta một tháng làm sao tôi có thể không hiểu mấy câu ngầm ý đó chứ, đây chính là uy hiếp trần trụi tôi không được rời đi a!Đáng chết hơn nữa chính là tôi cũng không thể có dị nghị, ai bảo tại tôi cơ, làm cho anh ta tức giận đến thế, hóa ra chỉ vì khuyến khích người ta mua mấy cây kem mà thành ra thế a?Bây giờ thì báo ứng rồi...

Trong đầu tôi chợt nhớ tới một bộ phim mỹ, ngục tù, không ngờ cũng có một ngày tôi vinh quang trở thành kẻ tù tội, hơn nữa bi kịch hơn chính là tôi tự nguyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.