Chạy Theo Thuyền Giặc

Chương 9: Gió bấc thổi a



Nếu như Lý Bạch Thái có ở đây nhất định sẽ kìm lòng không đậu mà vì tôi ca khúc: bỏ tôi mà đi, ngày hôm qua không giữ được, danh dự, bối rối trong lòng, ngày hôm nay biết bao ưu phiền – Nghiêu Diệp.

Bởi vì dù tôi giải thích thế nào, trong mắt mấy đứa kia, tôi nghiễm nhiên đã "léng phéng" cùng Nghiêu Diệp rồi, thật là oan uổng.... Tôi sống 21 năm không tiếng tăm gì, bây giờ mới biết mình là bà tổ nội của nàng Đậu Nga. Hơn nữa Nghiêu Diệp bị bệnh mấy ngày còn liên lụy tới cả dạ dày tôi, buộc tôi liên tục 3 ngày, một ngày n bữa cùng hắn ta ăn cháo, anh ta còn nói oai: " Đã là vì thầy trò, nên đồng cam cộng khổ. "

Tôi đắc chí hỏi anh ta: "Thầy Nghiêu à, chẳng lẽ cháo em nấu ngon như vậy sao?"

Anh ta nhìn tôi thật lâu rồi mới chậm chạp nói: "Không phải là em nói, húp cháo khỏe mạnh hơn à, hơn nữa.... ngoài cháo em còn biết làm thứ khác sao?Thầy đây cũng là thông cảm cho em đỡ khó xử thôi. "Vẻ mặt của tôi lập tức cũng như đá thạch.

Miệng kinh tởm!Thông cảm chó má gì chứ?Rõ ràng là nhạo báng tôi trần trụi mà!Tôi xám mặt như tro, lời nói của anh ta là tuyệt kỷ độc môn, tôi muốn khiêu chiến với Nghiêu Diệp chính là tự rước lấy nhục, càng không thể nào chiếm ưu thế được. Lâu không ngửi thấy mùi thịt, di chứng chính là bây giờ nhìn thấy trâu mắt cũng có thể đỏ lên, kích động muốn nuốt luôn cả con, quả thật so với dân chạy nạn còn giống hơn.

Trời chứng dám, tôi bị ép thành hình dạng món ăn luôn rồi, Hồ Điệp Phi nữ nhân chết tiệt không có lương tâm còn không có cả lòng cảm thông kia, nói năng hùng hồn như quất roi vào tôi: "Mày coi như đây là chương trình giảm cân có mỹ nam làm bạn đi, bao nhiêu người cầu xin còn không có đó. Hơn nữa nam nữ phối hợp thì có gì mà mệt, leo lên cành cao thầy Nghiêu rồi, mày muốn làm gì cũng có thể, còn dám ca thán buồn bã cái gì, cẩn thận gặp báo ứng bây giờ. "

Tôi chỉ chỉ bụng thịt xẹp lép của mình, không dám gật bừa, than thở: "Mày quên à?Mục tiêu cuối cùng của tao là Dương quý phi!Chuyện kia nghĩ lại mà kinh, nhớ năm đó trong khu tao nổi tiếng là chị cả, tự nhiên bây giờ lại phải khuất phục nịnh hót, cuộc sống này quả thực là quá bi thảm rồi a..."

Điệp Phi nhếch mày lạnh lùng liếc tôi: "Chị cả phải không?Vậy mày dám tới trước mặt thầy Nghiêu mà nhăn mặt rống to một câu ‘bà đây không làm’ không?

"Tao, không dám.... "Tôi lập tức ỉu xìu, thật ra tôi không làm chị cả nhiều năm quá rồi, bây giờ đành suy sụp làm cây cỏ nhỏ, mặc cho quân thù chà đạp. Hơn nữa để có thể làm tinh anh thế kỉ của Nghiêu thị, tôi càng nguyện ý ném luôn cái nhiệt huyết rơi vãi trên đỉnh đầu, phát huy tiềm năng nằm gai nếm mật vĩ đại. Bây giờ hy vọng lớn nhất là cuối kỳ tới mau một chút, tôi sẽ sớm ngày thoát khỏi ma trảo.

Nhưng mà còn chưa trông thấy ngày giải thoát kia đây, đại hội thể dục thể thao mỗi năm một lần đã ngay trước mặt. Năm nay trường học có thêm tiết mục thầy trò hợp tác thi đấu, mỗi thầy cô sẽ cùng một học trò của mình tranh tài. Về phần phối hợp như thế nào, nghe nói, việc chọn người là do bốc thăm quyết định. Tin tức vừa công bố, tòa nhà C phòng 520 đã truyền ra một tiếng kêu như heo bị giết.

Tôi nhìn chằm chằm màn ảnh danh sách tranh tài vừa đăng tải: (Thầy)Nghiêu Diệp – (Học sinh) Lâm Đại Đại.

Một khi tên tuổi hai người ở cùng một chỗ, chính là là không có chuyện tốt xảy ra mà.

Từ nhỏ tới lớn, mặc dù tôi thường nằm mơ hy vọng mình có ngày trúng thưởng năm trăm vạn, nhưng mà tôi cũng chưa bao giờ nhận được hồi báo dù mua không biết bao nhiêu loại hình mặt hàng vé số. Thế mà trường học có mấy vạn học sinh, họp đội với Nghiêu Diệp xác suất nhỏ như thế, trách nhiệm nặng nề như thế lại tống lên đầu cô bé tôi đây?

Tôi nắm vai Điệp Phi mà lay mãnh liệt: "Bọn mày nghĩ là ngẫu nhiên sao?Tin tưởng sao?Tao làm sao lại có thể xui xẻo như vậy chứ!"

"Đừng có diễn nữa, tao xem ngán rồi. "Hồ Điệp Phi ưu nhã rút tay nhỏ bé của tôi ra, chậm rãi nói: "Tao không tin..."Đang lúc tôi cao hưng tìm được đối tượng cùng bày tỏ thì nó nói tiếp: "Không tin hai người không có quan hệ. Chuyện này thầy Nghiêu đúng là có sử dụng thủ đoạn, nhưng mà vì thế ai cũng nhìn ra dụng ý muốn chăm sóc mày, mày lại suốt ngày rên rỉ ngụy biện là hai người không có gì?"

Hồ đại tỷ à, mày tự biên tự diễn có thái quá không?Còn quan tâm chăm sóc nữa chứ?Rõ ràng là âm mưu trăm phương ngàn kế!

Tạ Phương Phi gõ vào trán tôi: "Đúng vậy, mày khoe khoang trong phòng mình là được rồi, nếu mà dám chạy ra ngoài oán trách như vậy, không chừng sẽ thành công kích của phái nữ toàn trường đấy, một người phun nước bọt cũng có thể cho mày chết đuối, thử nghĩ xem có bao nhiêu người đang nghĩ Ngiêu Diệp là con rùa biển Kim cương hả?"

ORZ.... Tôi khoe khoang?Tôi khoe khoang chỗ nào chứ?Đây cũng có điểm đáng để tôi khoe sao?Chẳng lẽ thế giới quan của phái nữ hiện nay đã cách tôi xa tới vậy ư?Tôi OUT rồi....

Lức này Tiếu Vũ xếp giấy thành máy bay ném tới: "Này, cho mày!"

Tôi mở ra xem, trong đó viết một chuỗi các số xa lạ, tôi giương mắt không hiểu hỏi nó: "Tiếu Vũ, đây là cái gì?"

Tiếu Vũ nói: "Đây là số điện thoại của Hiệu Trưởng đại nhân, tao vất vả lắm mới xin được nhờ vào giao tình với người trong hội học sinh đó, mày có gì dị nghị cứ gọi điện, nghe nói cái trò thầy trò hợp tác này cũng là ông ta nghĩ ra đấy. "

Watt?Số điện thoại của hiệu trưởng?Tôi tự nhiên cảm thấy tờ giấy nhẹ tựa lông hồng trên tay bỗng chốc như gánh nặng ngàn cân, hiệu trưởng gia gia à, thầy sáng tạo ra cái thể loại gì vậy?Tôi lấy điện thoại ra, ngón tay run rẩy: "Cái này, có thể gọi sao?"

"Sao lại không?"

"Vậy tao gọi..."

Không phải cố ý cũng nhất định là cố ý, ngay khi tôi đang bấm số Hồ Điệp âm thầm đứng sau tôi: "Tao nghe ThanhNham nói bản thiết kế thư viện đã đưa lên rồi, chỉ cần chờ thầy Nghiêu gật đầu nữa thôi..."

Tôi thiếu chút nữa không hít được hơi, e sợ đến nỗi ngay cả số 1 cũng không dám nhấn, sợ trở thành tội nhân thiên cổ. Một khắc kia tôi tự nhiên lại nhớ đến câu nói rất vinh quang, hy sinh cái tôi, hoàn thành tập thể. Hơn nữa, sự thật cho dù tôi không muốn hy sinh cũng phải hy sinh, ai bảo yêu nghiệt quá mạnh mà tôi lại quá nhỏ bé chứ?

............

Đồng hồ báo thức làm phận sự của mình đúng sáu giờ reo vang, lại bị bàn tay của tôi đập cho ngừng lại, sau đó lại ngủ thêm giấc nữa, đem vòng huấn luyện của Nghiêu Diệp Nghiêu đại nhân nói tuần trước đạp bay khỏi đầu. Cũng không lâu sau đó, khi " chết cũng không yêu" đau tim đau phổi rống lên, trên giường có nhiều gối tới mức nào tôi cũng phải tỉnh, khi đó tôi mới phát hiện ra mình bi kịch rồi, trễ nửa tiếng còn đâu.

Tôi thở không ra hơi chạy đến bãy đậu xe thì xa xa bắt gặp hạc trong bầy gà Nghiêu Diệp lẻ loi đứng bên đường, mặt một chút cũng không đổi.

Tôi lết nửa ngày mới tới nơi, nhăn nhó nắm vạt áo nói nhỏ: "Thầy Nghiêu, xin thầy từ bi bao dung tha thứ cho em, em rời giường lúc nào cũng khó khăn..."Sáu rưỡi sáng gió bấc rì rào trên sân thể dục đúng là cực hình đối với mạng già của tôi mà.

Gương mặt tuấn lãng của anh ta có chút vặn vẹo, ánh mắt so với gió bấc còn lạnh hơn vạn lần, hừ lạnh: "Là ai bảo đảm về sau không bao giờ ngủ nướng nữa hả?Tới bây giờ rồi mà một chút qua niệm thời gian cũng không có?"

"Là ngoài ý muốn thôi, tuyệt đối là ngoài ý muốn.... "Tôi lau trán, đánh chết cũng không thừa nhận là khi đó vì cầu được miếng ngon mà mạo hiểm lừa dối anh ta.

Anh ta suy tư hồi lâu, hết than lại thở: "Vậy cũng tốt, tôi cũng không muốn làm khó dễ em, ngày mai huấn luyện đổi thành năm rưỡi chiều, có thể không?"

Chuyện này nói dễ vậy sao?Tôi giơ hai tay hai chân nghiêm cẩn đồng ý chính sách, đồng thời cũng ngửa đầu nhìn trời, chẳng lẽ trời sắp rơi mưa đỏ?

Vừa mới bắt đầu tôi còn dương dương tự đắc, cho là rốt cuộc cũng chiến thắng yêu nghiệt rồi, sau mới biết hóa ra là không phải, ông trời cũng chỉ có thể mưa axit thôi chứ làm gì có thể vì tôi và rơi một trời mưa đỏ.

Ngày thứ hai, đến 5h rưỡi chiều dạ dày tôi lại ngọ nguậy kịch liệt, tôi cũng đã định ăn một ít đồ ăn lót bụng rồi đi, kết quả bị Hồ Điệp Phi thả một câu: "Ăn no mà vận động à?Mày muốn bị viêm ruột thừa luôn hả?"Được rồi, vì khỏe mạnh, tôi nhịn.

Nghiêu Diệp thấy tôi tới đúng giờ, chẳng buồn nói nhảm mà chỉ thẳng vào tôi như Diêm Vương hạ chỉ: "Em chạy 3 vòng trước cho nóng người cái đã. "Trán anh ta là một tầng mồ hôi mỏng, có vẻ như cũng vừa mới vận động xong.

1200 mét để nóng người?Không chừng chạy xong tôi cũng cúp luôn ấy chứ?Tôi rút tay từ trong túi áo ra, vẫy vẫy đầu ngón tay: "Thầy Nghiêu, giảm còn 1 vòng thôi được không?"

"Còn nói nữa thì bốn vòng..."Ánh mắt sắc bén của anh ta trấn áp luôn ý định cò kè mặc cả của tôi.

Nhìn đường chạy phẳng lì dài ngút ngàn kia, tôi ôm quyết tâm cửu tử nhất sinh lao như điên ra ngoài, liều mạng vô cùng tận, chạy đến khi còn một vòng cuối cùng thiếu chút nữa đã sùi bọt mép mà hiến thân. Ấy thế mà anh ta cũng không bỏ qua cho tôi, còn ném ra một loạt kế hoạch huấn luyện mà tôi cũng không có quyền lên tiếng, đại lộ Harry à, tôi hôm nay cũng vận động bằng luôn cả năm rồi!

Một loạt tiếng rột roạt trên sân vang lên, không cần nghi ngờ gì nữa, chính là tiếng kháng nghị của dạ dày tôi đấy, tôi vốn đã hơi đói, chạy nhiều lại càng đói tới mức dạ dày dán luôn vào ngực.

"Đói?"Nghiêu Diệp nghi ngờ nhìn tôi một cái, đưa cổ tay lên xem, "Hóa ra trễ thế rồi à?Vậy hôm nay luyện tập tới đây thôi, chúng ta đi ăn cơm thôi, em muốn ăn gì tôi sẽ đưa đi ăn?"

Anh ta thế mà lại hỏi ý kiến của tôi sao?Tôi không nghe lầm chứ?Nhưng mà nếu hắn đã hào phóng như vậy, tôi cũng không cần khách khí, ai bảo người nào đó có tiền chứ, tôi không ăn đủ thì phụ lòng người ta quá?Vì vậy tôi đề nghị tới một nơi mà bình thường đi ngang qua cũng chưa có dũng khí bước vào lần nào, Nghiêu Diệp nghe xong cũng không nói gì, đồng ý ngay.

Đến nơi, anh ta lại thể hiện tiếp phong độ thân sĩ khó thấy cho tôi chọn món, còn nói mình không đói lắm. Tôi không chút do dự gọi đông đông tây tây, cơ bản chỉ nhìn qua giá tiền phía sau mà thôi, trong lòng tôi lại càng thỏa mãn, bữa tiệc này tôi cuối cùng cũng hoàn vốn lại rồi.

Anh ta cực kì nghiêm túc nhìn tôi: "Em cười cái gì thế hả?"

Tôi lập tức bình tĩnh nói: "Không có gì ạ, em gọi xong đồ ăn rồi. Thầy Nghiêu, thầy cũng đừng khách khí, không đói cũng ăn một chút, đồ ăn ở đây rất ngon đấy. "

Anh ta khẽ gật đầu một cái.

Đến khi món ăn vừa đưa lên, Nghiêu Diệp nhướng mày hỏi, "Em gọi nhiều vậy, không sợ mập à?"

Tôi thẳng thắn lắc đầu, "Không nên sợ không nên sợ, có người nói, bụng mập mạp mới càng thêm hấp dẫn. "

Lời này cũng không phải tôi nói bừa đâu, đây chính là do anh Thập Bát nói. Tôi và anh ta cũng xem như chiến hữu, bởi vì tôi là đóa hoa duy nhất còn lại của phòng 520 C, anh ta là cây cỏ còn sót của phòng 520 D. Chúng tôi ở chung một chỗ chính là "đồ thừa lại", một đề tài được thảo luận vô cùng sâu sắc.

Từ sau phen tranh luận kịch liệt đó, tôi cũng xem xét chiều cao 168cm của hắn, nói: "Anh miễn cưỡng cũng đạt được chiều cao so với biển Thái Bình, cái khiếm khuyết này cũng mang tới một cảm giác rất mông lung, đây không phải lỗi của anh, là họ không có mắt. "

Anh ta nhìn tôi đánh giá trên dưới rồi nhận xét: "Em bụng mập rất đáng yêu, trên dưới mang một cảm giác xinh đẹp lạ kì, đây không phải lỗi của em, là bọn hắn không phân biệt tốt xấu. "

Nghe vậy, Nghiêu Diệp híp mắt, vẻ mặt có chút bí hiểm: "Người nói với em câu này... là nam?"

Tôi đang vùi đầu ăn hăng say, hàm hồ gật đầu một cái: "Em đương nhiên không muốn làm nụ hoa bách hợp, tất nhiên phải dựa theo ánh mắt của nam nhân rồi. "Không biết có phải cảm giác của tôi có vấn đề không, tự nhiên lại cảm thấy không khí xung quanh hạ xuống 0 độ.

Nghiêu Diệp không nói nữa, thong thả nhìn tôi nhét rau salad vào từng kẽ răng. Tôi nhịn đau đẩy món bò phết bơ tới trước mặt hắn, nhiệt tình đề nghị: "Thầy, nếu không thầy thử món này đi, ngon lắm. "

Anh ta lắc đầu một cái, ánh mắt y như thiên thần thánh khiết: "Để bảo vệ địa cầu, thứ hai tôi ăn chay. "

Cái đồ giả nhân giả nghĩa!Tôi không thèm để ý anh ta nữa, tiếp tục ngập mình trong bữa tiệc lớn, nhát mắt chén bát ngổn ngang như châu chấu tràn qua. Tôi thỏa mãn ợ lên no nê, trong lòng nghĩ ngợi, còn đồ ngọt chắc là ăn không nổi, không biết có thể xách về không nhỉ?

Nghiêu Diệp ngẩng đầu lên nhìn tôi, bình tĩnh hỏi: "Ăn ngon không?"

Tôi mặt mày chân chó cười hớn hở: "Ngon, tất nhiên là ngon!"Cái thể giới này vui nhất là chuyện dùng tiền của người khác làm miệng mình thỏa mãn.

Anh ta khẽ vuốt cằm, bày ra nụ cười vô hại: "Vậy thì tối, coi như tiền của em cũng tiêu đúng chỗ. "

"Sao lại là tiền của em"Tôi nhất thời không khống chế được mà hét lên, không, không phải là anh ta móc tiền sao?Trên lưng tôi run lên, tóc gáy dựng thẳng, anh ta sẽ không phải như vậy chứ?

Nghiêu Diệp ngơ ngác hỏi lại: "Sao? Tôi nói cái gì không đúng sao?"

Dĩ nhiên không đúng!Vô cùng không đúng!Tôi phải bỏ tiền là không đúng!Tôi dùng ánh mắt lấp lánh sắc bén mà kháng nghị với hắn!

Anh ta nói: "Nơi này là em đề nghị tới?"

Tôi gật đầu, thì ở đây nghe nói không tệ mà.

Anh ta hỏi tiếp: "Đồ ăn này là em ăn?"

Tôi gật tiếp, thì đúng là thế thật.

"Tôi vốn không đói, vừa rồi cũng chỉ ăn một chút thôi đúng không?"

Tôi im lặng, hình như là sự thật...

Nghiêu Diệp vươn tay sờ đầu tôi: "Vậy em nên trả tiền có phải không?Có nhận phải có trả, tuy bây giờ là thời đại nam nữ ngang hàng, vừa rồi cũng là toàn em tiêu thụ, nhưng mà tôi cũng không muốn em mời, thôi thì AA cũng được. "

Tôi nhìn bảy cái đĩa lớn trên bàn, nhìn bên chỗ hắn chỉ có một dĩa salad nhỏ, hận nghiến răng, thì ra yêu nghiệt âm mưu đào hố để tôi tự nhảy vào!Có lẽ bây giờ mặt tôi còn cứng hơn cả đá, chờ nhân viên phục vụ mang hóa đơn tới, tôi nhìn con số tương đương với cả phí sinh hoạt một tháng tự nhiên thấy tối cả mặt mày, chẳng lẽ đây chính là bữa cuối cùng trong truyền thuyết –Jesu và 12 môn đồ sao?Không biết phun ra lại có thể giảm nữa giá không?

Tôi uống ừng ực hết ly nước chanh, sau đó mới mềm mỏng nói: "Thầy Nghiêu, em không mang tiền..."Tôi tự lo còn không xong, vô lực không thể nào để ý đến ánh mắt co giật của nhân viên phục vụ.

Nghiêu Diệp tà tà dựa lưng, không nhanh không chậm trả lời: "Em tính mai mấy giờ rời giường?"

"Em đảm bảo sáng sáu rưỡi đúng giờ tới sân thể dục. "Tôi chấp nhận nói hết câu này đã phải hít vào mà không dám thở ra, cực lại còn cách không xa đâu. Tôi chỉ cần anh ta trước mắt bỏ qua thôi, án tử hình sửa lại chậm đi, cuối cùng vẫn là chết thôi!

Anh ta ôn hòa lườm tôi một cái: "Tốt lắm, nhìn em chắc kinh tế còn khó khăn, tôi cho em mượn một ít, em trả dần cũng được, phần lãi thì thôi, miễn. "

Nhìn hắn đi! Rõ rang là một Vampire cắn cổ tôi hút máu, vậy mà lại trong bộ dạng con người lịch sự nho nhã là sao?ADN của anh ta sắp xếp có lỗi gì à?Tôi hận không thể chỉ tay lên trời mà hỏi, dưới gầm trời này tại sao lại tồn tại một tên lòng dạ hiểm độc như hắn chứ?Hay là một tên ngoài hành tinh gieo họa xuống địa cầu?Bà đây thế mà phải lượn về thời cổ đại làm nô lệ, nữa cái may còn không có thế mà còn mất luôn mấy trăm đồng.

Lâm Đại Đại, mày làm người không là được thượng đẳng thì ném đi chôn cho rồi! Thật là uất ức mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.