Chạy Tình - Thải Hồng Đường

Chương 11



Editor: Sapoche

Beta: Anh Đào

Mấy ngày ở chung ngắn ngủi trong kỳ nghỉ tết âm lịch khiến cho Văn Hoa cảm thấy rất biết ơn Lâm Chính Tắc.

Đã qua nhiều năm rồi rồi cô mới có thể cảm nhận lại được sự ấm áp lần nữa, vì chuyện này, Văn Hoa nghĩ mình mãi mãi mắc nợ Lâm Chính Tắc. Cô biết Lâm Chính Tắc chắc là đã thích cô, muốn nói chuyện yêu đương với cô, Văn Hoa quyết định làm khó mình một chút.

Tình yêu ngắn ngủi, làm khó bản thân một thời gian ngắn cũng chẳng có vấn đề gì, so với những gì anh làm còn ít hơn nhiều, Văn Hoa có thể chấp nhận chuyện trao đổi này.

Cô bắt đầu chủ động hơn, Lâm Chính Tắc vô cùng vui vẻ.

Bởi vì vòng bạn bè được kết nối rất tốt, Văn Hoa đã đạt được chứng nhận về việc quản lý tài khoản Weibo của công ty với số phiếu bầu cực kỳ cao.

Nói thế nào nhỉ? Làm việc của hai người nhưng chỉ lấy tiền lương của một người, toàn bộ công ty đều rất vui vẻ, Văn Hoa thì rầu rĩ ngồi xổm trước hàng hiên của công ty hút thuốc.

Từ này về sau cô còn được hưởng đặc quyền hối thúc của các tác giả nổi tiếng, lúc trước là các lãnh đạo hối bản thảo, bây giờ là toàn bộ nhân viên công ty hối đăng bài Weibo, mỗi tối mọi người trong công ty đều bàn luận có phải tiết mục ngày hôm nay quá nhạt nhẽo, không đúng với kế hoạch không.

Bực bội, chán nản, đây chính là cái giá phải trả thường tình trong tình yêu thôi.

Chớp mắt đã đến ngày lễ tình nhân, Văn Hoa đăng Weibo tập hợp những chuyện ngọt ngào của fan trong ngày lễ tình nhân này, đáng tiếc thời gian đăng Weibo có hơi trễ, mười một rưỡi tối, fan đã xếp hàng dài để ân cần hỏi thăm chủ Weibo.

[Biên tập nhỏ có bạn trai không?]

[Đã khuya như thế còn đang Weibo chắc là không có đâu!]

[Không có bạn trai, vậy chủ Weibo có quan hệ chưa?]

[Bấm đốt ngón tay chắc là chưa!]



Văn Hoa tức chết rồi, chủ động trả lời lại, sống đến 26, à không, 27 năm, lần đầu cô có thể thẳng thắng trả lời vấn đề này, [Tôi có nha, nhạt nhẽo!]

Lâm Chính Tắc bưng bát mì đến trước mặt cô, nhìn thấy Văn Hoa đang thở phì phò, “Làm sao thế?”

“Em bị bắt nạt trên mạng…”

Nhưng mà ăn no sẽ không tức giận, Văn Hoa vui vẻ lấy đũa ăn mì.

Lâm Chính Tắc lại cầm lấy ipad của cô, giao diện trên Weibo dừng lại ở tin nhắn trả lời lại kia của cô đã được nhấn like cả ngàn lần, cho dù cô có trả lời là mình không có bạn trai, hay là không có quan hệ tình dục thì anh cũng nhất trí đồng lòng với cô.

Weibo của bác sĩ Lâm rất nổi tiếng có đến hàng triệu người theo dõi, là do trợ lý của anh quản lý nó. Bản thân anh có một tài khoản nhỏ theo dõi tài khoản này, âm thầm suy nghĩ xem Weibo cá nhân của Văn Hoa tên gì? Có thể đăng những nội dung gì?

Anh lớn già đầu rồi mới đi tìm kiếm tên của mình, lật vài trang đều là những thông tin liên quan đến chuyên ngành, hoặc là người hâm mộ theo giỏi các khóa học của anh.

Ăn uống no say xong, Văn Hoa lại cầm ipad tiếp tục công việc, lầm bầm cười ha ha. Lâm Chính Tắc dùng tư thế thoải mái nhất ôm lấy cô, nhìn cô lướt Weibo.

“Đã đến giờ giao lưu với nhau rồi.”

Anh đã thấy rồi, Văn Hoa xấu hổ, Văn Hoa giận, là thẹn quá hóa giận.

Trên giường Lâm Chính Tắc phá lệ vô cùng dịu dàng, từng chút từng chút chọc vào người cô, lúc hôn môi cùng dùng lực rất nhẹ. Văn Hoa thoải mái đồng thời càng nhìn càng cảm thấy độ cong nơi khóe miệng anh khiến người khác phiền lòng, khi đối mặt với cảnh xấu hổ thế này, người trưởng thành thường nên giả vờ không biết, sao có thể kéo dài xấu hổ chứ?

“Ui da! Anh có làm hay không đây! Không làm thì ngủ!” Cô hung hăng đánh anh.

Lâm Chính Tắc cười càng vui vẻ hơn, vô cùng đơn giản, dáng vẻ thẹn thùng của cô mẹ nó thật đáng yêu.

“Làm, đương nhiên phải làm rồi, trên mạng đã nói đi nói lại rồi, anh phải chúc mừng một chút mới được.” Lâm Chính Tắc đùa giỡn cô.

“Anh phiền chết mất!” Tay đánh chân đá, cô cũng chẳng mạnh bằng anh, vừa đánh hai ba cái đã bị Lâm Chính Tắc đè xuống, dạy dỗ một chút.

Sau khi kết thúc, Lâm Chính Tắc từ phía sau ôm lấy cô, dịu dàng xoa nắn hai bé thỏ trắng của cô, Văn Hoa nhắm mắt lại nghĩ, “Hay là… Em đổi cái giường lớn một chút.”

“Không cần, như thế rất tốt rồi.” Lâm Chính Tắc dùng chân kẹp lấy người cô, anh ôm cô hệt như ôm một cái gối ngủ.

Tình yêu ngọt ngào đã bắt đầu rồi sao? Văn Hoa cẩn thận đón nhận việc này.

[Các cậu ngày xưa có đối tượng thì đều quan tâm đến ba bữa một ngày hả?] Trong lúc rảnh rỗi, Văn Hoa gửi tin WeChat cho Quyên Tử.

[Hỏi mấy chuyện chi tiết thế này, thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt thì thích nói những lời vô nghĩa, chờ đến khi càng thêm dính lấy nhau, cậu thích ăn thì ăn thôi.] Quyên Tử trả lời lại.

Văn Hoa hoàn toàn không có tính tự giác của một người bạn gái, sau gần ba mươi năm tự cung tự cấp, cô cho là không cần phải quan tâm đến một ngày ba bữa của đối phương. Vốn dĩ đều đã là người lớn rồi, ai có đói bụng thì tự đi ăn cơm, không cần phải hỏi cái câu chán ngán đó sẽ trở nên ăn ngon hơn.

Nhưng Lâm Chính Tắc lại rất xứng với chức danh này, một tuần bảy ngày, đến cuối tuần đều bắt cóc cô trở về nhà của anh, tối chủ nhật cuối cùng Văn Hoa cũng có thể quang minh chính đại nói ngày mai có lớp nên cần phải về nhà, vì thế Lâm Chính Tắc đưa cô về, vô cùng hợp lý mà ở nhà cô qua đêm.

Đời sống tình dục cố định làm bạn thân của cô, nhưng từng chút từng chút một hòa nhập vào cuộc sống của nhau đã chứng thực mối quan hệ tình cảm này, đây chính là tình yêu sao? Văn Hoa đã bắt đầu kháng cự rồi.

Chẳng lẽ trên toàn thế giới này chỉ có một người là cô biết được đạo lý khoảng cách sinh ra vẻ đẹp này sao?

Dù vẻ đẹp của anh có thể để cô ngắm nhìn suốt ba năm bất kể ngày đêm, nhưng cô cũng muốn trải dài quãng thời gian ba năm này trên con sông thời gian của mình, không muốn dòng nước chảy xiết mạnh mẽ tiến vào.

Chỉ là Lâm Chính Tắc đối với cô rất tốt, nghĩ đến một tuần nghỉ lễ tết âm lịch đấy, sao cô có thể xem như không có gì đối mặt với anh mà nói, chúng ta có thể tách nhau ra để một ngày cuối tuần không gặp nhau được không?

*

Mâu thuẫn bùng nổ ở khoảng thời gian sau nửa tháng khi xác nhận mối quan hệ, Lâm Chính Tắc đền nhà cô thuận theo diễn xuất của cô, lúc cô thay quần áo thì Lâm Chính Tắc nói, “Em muốn thay quần áo chung với anh không, cho tiện một chút.”

“Không không không… Ngăn tủ đầy quá rồi, không có bộ quần áo nào muốn rời khỏi em cả, em dám cam đoan hôm nay cho dù lấy đi mấy năm không mặc quần áo, thì ngày mai em nhất định sẽ vò đầu bứt tai để chọn đồ để mặc đấy!”

Sau khi xem phim xong đi ra nhìn thấy bạn của anh, Lâm Chính Tắc muốn đi chào hỏi, Văn Hoa nói, “Em vào nhà vệ sinh đã.”

Trên đường trở về cô vẫn luôn nghĩ cách, làm thế nào để nói với anh hôm nay cô muốn trở về nhà mình, sẽ không đi về chung nhà với anh?

Nhưng Lâm Chính Tắc đang gọi điện thoại, chờ sau khi cúp điện thoại thì xe đã lái vào ga ra rồi.

Hình như anh có chuyện gì, điện thoại cứ reo liên tục, Văn Hoa hỏi anh có phải đang bận chuyện gì gấp hay không, anh nói không có việc gì cả. Về nhà tắm rửa, sấy tóc xong, Văn Hoa cẩn thận rửa sạch phòng tắm và bỏ mấy sợi tóc rớt trên bồn rửa tay đi.

“Anh phải đi ra ngoài một chút, bên Trâu Khải có chút việc.” Lâm Chính Tắc đi đến nói với cô.

Văn Hoa nghe anh nói thế thì cả người đều cảm thấy vô cùng thoải mái, từng lỗ chân lông cũng đều đang reo vang, hô tự do! Tự do muôn năm! Khó khăn lắm mới được tự do!

“Vậy em trở về đây, thời gian cũng còn sớm.” Giọng của cô còn đang ẩn giấu chút vui mừng, Lâm Chính Tắc lạnh mặt lại, đánh giá cô một chút, biểu cảm rất là khéo léo.

“Tùy em vậy.”

Đã đoán được ý tứ và sắc mặt, cô biết rằng anh khó chịu, không thể cứ giẫm lên vết xe đổ như thế, Văn Hoa buộc bản thân mình phải chống đối theo bản năng. Cô nắm chặt cổ tay anh, nhỏ giọng nói, “Em không về nữa, em ở nhà chờ anh, anh đi sớm về sớm.”

Trước khi ngủ, anh cũng không trở về.

Văn Hoa nằm mơ, giấc mơ vô cùng ướt át, cô mơ thấy Lâm Chính Tắc nổi nóng, ở dưới lầu nhà cô thô lỗ xé nát quần áo rồi làm cô, vẻ mặt anh vô cùng hung ác, mạch máu nổi đầy trên cổ, gậy th*t hệt như cánh tay thô ráp. Cô sợ đến mức tái mặt nhưng vẫn bị anh thô bạo cắm vào, như trời đất sụp đổ, hoang mang lo sợ hệt như trên lò lửa nóng, cô nhìn thấy đôi môi bị ứ máu bị đầu lưỡi của anh cuốn đi, đau! Căng! Nhưng lại rất thích, cô như một tên tội phạm trốn tội mười năm nên lương tâm vô cùng muốn được mang ra trước công lý để có thể bị trừng phạt.

“Ừm!” Mở to mắt, cả người cô đều là mồ hôi, người đàn ông trong mơ và hiện thực đang chồng chéo lên nhau. Lâm Chính Tắc chống lại hơi thở phì phò mà làm cô, hệt như đang phát tiết cơn giận, không hề có chút thương xót nào.

Trừng phạt cô đi, cô có tội.

Văn Hoa vươn tay ra ôm anh, cắn môi đón ý hùa theo anh, dùng sức lui người ra sau khiến anh có thể thoải mái hơn chút.

Lâm Chính Tắc liếc nhìn cô, ánh mắt phức tạp khiến cô hoảng hốt, cô hôn môi anh, nhiệt tình lấy lòng anh.

Anh bắn, bắn xong thì lật người nằm sang một bên, chất dịch trắng đặc sệt từ từ chảy dọc theo cơ thể cô. Văn Hoa nghiêng người tới gần, dùng đầu nhẹ nhàng cọ vào vai anh.

“Haiz.” Anh thở dài, đứng dậy ôm cô đến nhà vệ sinh, ngồi xổm bên cạnh bồn tắm lớn, lôi hết tinh dịch ra ngoài, lại tắm rửa cho cô.

Chỗ cô ngủ đã ướt hết một mảnh, mồ hôi và tinh dịch trộn lẫn vào nhau. Ba giờ sáng, giữa chiếc giường lớn rộng hai mét, Văn Hoa làm tổ trong ngực anh, chia nửa cái giường với anh.

Ngày hôm sau tỉnh lại thì Lâm Chính Tắc đã ngồi trong phòng sách làm việc, cô ăn bữa sáng xong cũng chẳng có gì làm, vào phòng ngủ đổi sang tấm trải giường khác rồi mang đi giặt.

Cô không nói gì về việc về nhà, thậm chí đã ngủ với anh vào ngày chủ nhật, trong lòng hai người đều biết rõ chuyện này không bình thường, một người không dám nói, một người giả vờ không biết gì.

Lâm Chính Tắc vẫn ôm cô ngủ như cũ, cùng cô đi chơi, đi đâu cũng thân thiết đưa cô theo. Anh vẫn là một người bạn trai danh xứng với thực như trước, nhưng Văn Hoa vẫn cảm thấy anh có gì đấy không đúng.

Không đúng chỗ nào nhỉ?

Hình như là đang cố ý kích cô, Lâm Chính Tắc bắt đầu từng bước ép sát cô hỏi ra vấn đề của cô, học vấn từ nhỏ đến lớn, từ chuyện Tiểu Ma đến Quyên Tử, trong nhà đều có người nào thân thích, thích người nào. Cùng bạn bè mời cơm cũng muốn hỏi thời gian địa điểm để đón cô, cô tăng ca anh cũng sẽ ân cần chờ dưới lầu, rõ ràng mới thứ ba thôi mà đã lên kế hoạch rất tốt cho cuối tuần rồi, mới ba tháng đã mua trước vé máy bay đi du lịch vào ngày một tháng năm.

Mỗi ngày dù sớm hay muộn cũng phải quấn lấy cô làm tình, cuối tuần lúc ở nhà tăng ca cũng phải ôm cô vào ngực, cô nói muốn xuống lầu mua đồ, anh cũng nói muốn đi cùng thuận tiện tản bộ.

“Lâm Chính Tắc, em có thể thương lượng với anh chút chuyện không?” Cô cứ mãi hạ thấp giọng nói, cố gắng bình tĩnh mở lời.

“Em nói đi.” Vẻ mặt anh có chút vui sướng, như đang chờ cô mở miệng.

Văn Hoa lập tức nổi cơn thịnh nộ, hít sâu một hơi, liên tục mở miệng hệt như đang bắn đạn, “Lâm Chính Tắc, em nói thật, em không muốn uống nước ngọt, em chính là muốn ra ngoài một chút, đi đâu cũng được, làm gì cũng được, em muốn hít thở chút không khí một mình, anh đừng đi theo em được không?”

“Vẫn còn nhỉ?” Anh lại có thể hỏi thêm.

Văn Hoa ngạc nhiên, dứt khoát nói tất cả.

“Còn có, em không phải thật sự muốn ra ngoài một chút, mà ngay bây giờ em đang muốn lấy cái túi rách rưới của mình về căn phòng nhỏ hút một điếu thuốc trong yên bình, sau đó lại uống chút đồ uống có gas, đúng, em chính là muốn uống chút đồ có cồn, uống xong rồi nằm trên chiếc giường đơn ngẩn người đến bình minh thì đi làm. Em không muốn mười giờ phải tắm rửa, mười một giờ phải làm tình, mười hai giờ nằm mơ, em ngủ đủ nhiều rồi.”

“Được, trở về đi, về nhà thì báo anh một tiếng.” Anh dịu dàng nói, nói xong còn sờ đầu cô, không có chút vẻ mặt hờn giận nào.

Cô đột nhiên lại thấy sụp đổ, ngồi sụp trên mặt đất kéo lấy ống quần của anh khóc lớn, “Lâm Chính Tắc, cuối cùng là anh muốn gì!”

Lâm Chính Tắc đỡ cô dậy, nhìn thẳng vào mắt cô nghiêm túc nói, “Anh muốn cho em ầm ĩ một trận, anh khiến em không thoải mái, anh hy vọng em sẽ tức giận với anh, thậm chí có thể chửi ầm lên.”

Văn Hoa nghe anh nói thế càng khóc thảm thương hơn, thở hổn hển nói, “Em muốn về nhà.”

Lâm Chính Tắc thay giày cho cô, nhìn cô đi ra cửa không chút do dự đóng cửa lại, anh cũng không đi ra, ở ban công đối diện nhìn xuống dưới vườn hoa. Lâm Chính Tắc nhìn Văn Hoa không quay về, rời đi, bước chân nhẹ nhàng, như được hưởng ân xá lớn.

Anh chính là cố ý, anh muốn thử xem điểm mấu chốt của Văn Hoa là ở đâu, quan trọng hơn là anh muốn xé rách lớp ngụy trang của Văn Hoa, không muốn nhìn thấy dáng vẻ kiên cường, giả vờ vui vẻ của cô. Anh muốn để cô khóc lóc, để cô ầm ĩ, để cô cãi nhau với anh, sau khi phát tiết xong rồi anh mới đến ôm cô một cái, hôn nhẹ cô, nói cho cô biết, dù cô thế nào có dáng vẻ ra sao anh đều nhận hết, anh cũng không cảm thấy cô thay đổi, cô không tốt, anh cũng không đi khắp nơi để canh chừng cô.

Đêm nay Văn Hoa không hề ngủ được, gạt tàn cạnh giường cắm đầy tàn thuốc, cô hút đến khi buồn nôn cũng không dừng lại được, trên màn hình di động vẫn còn dừng ở cuộc đối thoại của cô và Tiểu Ma.

Tiểu Ma nói: “Văn Tử này, cậu chỉ cần mắng anh ta! Ầm ĩ với anh ta thôi!”

*

Bạn gái của người khác là kiểu, nếu ba tiếng mà bạn trai vẫn chưa trả lời WeChat thì sẽ cảm thấy đối phương thay lòng đổi dạ, có phải bên ngoài có người mới nên không thương cô ấy nữa?

Nhưng Văn Hoa không thế, nếu bạn càng lạnh nhạt thì cô ấy sẽ càng yêu hơn, nếu bạn không nghe điện thoại hay không trả lời tin nhắn thì cũng chẳng cần phải giải thích với cô ấy, Văn Hoa sẽ cảm thấy rằng chính cô ấy đang quấy rầy bạn, những chuyện như nghi ngờ hay cố tình gây chuyện đều không có. Tốt nhất bạn có thể mãi mãi yêu đương trong dáng vẻ xa xa gần gần thế này, phải đánh thức cảm giác tồn tại trước mặt cô ấy, chỉ sợ là cô ấy có thể yêu bạn cả đời ấy chứ.

Nhưng mặc dù biết cô là người như thế, Lâm Chính Tắc cũng đứng ngồi không yên, trong năm ngày này, Văn Hoa giống như dần dần biến mất. Anh có chút nghi ngờ rằng nếu anh không tìm đến tận cửa, Văn Hoa có thể sẽ không đi tìm anh.

Mọi người đều đang bị kẹt trên đường, Văn Hoa và đồng nghiệp đi ra ngoài, sau khi nhìn thấy anh thì cô sửng sốt một chút, từ xa đi đến cúi đầu đứng trước mặt anh, nhìn vẻ mặt cô xem ra đã biết mình sai rồi.

Chỉ thế này là đủ rồi, đến giai đoạn này, Lâm Chính Tắc cũng chỉ yêu cầu cô có thể coi anh như là một người không thể tùy ý vứt bỏ được.

Cô không cần làm một người bạn gái “bình thường”, nhưng cô không để ý đến anh mấy ngày mà cũng biết là không nên, như thế đủ rồi.

Điều này có thể nói rằng trong lòng cô có anh.

Coi như là tình cảm của anh và Văn Hoa có tiến triển mới.

Mối quan hệ của bản thân và nghề nghiệp của Lâm Chính Tắc khiến anh từng có yêu cầu đối với bạn đời tương lai của mình chính là cảm xúc ổn định. Anh cũng là người, công việc và cuộc sống phải phân chia rõ ràng, anh cũng cần nạp điện, nếu trong cuộc sống người bầu bạn bên cạnh có vấn đề tâm lý thì anh cũng sẽ mệt mỏi.

Nhưng bây giờ anh hiểu được, anh phải có trách nhiệm với Văn Hoa.

Ông trời phái anh đến để yêu cô gái này, trốn không thoát được.

“Muốn ăn cái gì?” Anh kéo lấy tay cô vào lòng mình, hỏi cô.

Ở cùng nhau mới thấy an tâm, mùi dầu gội trên người cô gái nhỏ này khiến cho anh dễ chịu. Trong lòng Lâm Chính Tắc cười khổ, thân là bác sĩ tâm lý, anh lại dễ dàng vì người khác khiến mình lo được lo mất.

“Đều được.” Văn Hoa nói.

Giữa lúc cao điểm thế này, anh cũng không muốn đỗ xe trên đường nên chạy xe lại đây. Hai người đến một quán trà gần công ty cô để ăn tối, người có hơi đông, ăn xong đã là tám giờ hơn.

“Lâm Chính Tắc… em…” Mặc dù hiểu rõ cảnh giả vờ hòa bình thế này, nhưng Văn Hoa cũng không thể nào che đậy được mọi thứ, dù có thế nào cũng nên giải thích một chút lý do mấy ngày hôm nay không liên lạc không phải do giận dỗi, cũng không phải chờ anh chủ động để nâng cao giá trị con người cô.

“Anh nghĩ em chắc là cần chút thời gian để giảm sốc trước, cho nên mấy ngày nay không đến tìm em, nhưng anh vẫn luôn nhớ em, cho nên em không cần phải giận anh, được không?” Lâm Chính Tắc cắt ngang lời cô.

“Không không không, là em không đúng, anh rất tốt, là vấn đề của em, em không có cách nào để khống chế bản thân mình.” Cô nói.

“Anh biết, làm anh làm em cảm thấy gò bó.” Anh kéo tay cô, hôn hôn cô.

Văn Hoa cười, vô cùng thoải mái! Lâm Chính Tắc lại được tăng thêm một lớp nền hoàn hảo, vô cùng đẹp.

“Lâm Chính Tắc, hai người chúng ta có tính là cãi nhau không nhỉ?” Cô hỏi, vô cùng tò mò.

“À… chắc tính nhỉ… các cặp đôi bình thường yêu nhau đều trải qua cãi vã.” Càng cãi nhau càng gần gũi, đối với cô còn hơn thế nữa.

“À ~” Văn Hoa kiễng chân ghé sát vào tai anh, nhỏ giọng nói, “Lúc này có phải nên giải hòa rồi không?”

Không thể về nhà được, Lâm Chính Tắc tự nhận mình không phải người trọng sắc dục, nhưng lúc ở cùng cô vẫn chưa ăn no lắm, khoảng thời gian trước mỗi ngày sớm hay muộn đều làm tình cũng xem như vô cùng hợp ý anh, đáng tiếc không được bao lâu. Con đường kế tiếp phía trước rất gian khổ, chỉ sợ còn phải chịu đựng, trên con phố nhộn nhịp, bác sĩ Lâm bắt đầu nổi lên ham muốn, kéo cô vào một khách sạn gần đấy.

Anh vô cùng đói khát, Văn Hoa cũng rất nhiệt tình, vào phòng đã bắt đầu cởi quần áo, ánh mắt hệt như móc câu, giữa hai chân là gậy th*t đã cương cứng.

“Mấy ngày nay, bác sĩ Lâm có tự mình động tay không thế ~” móng tay như vỏ sò trượt trên ngực của anh, Văn Hoa không biết sống chết đi câu dẫn anh, từ ngón tay nhìn xuống dưới, nhìn thấy thứ mạnh mẽ ở giữa chân đang dựng thẳng đứng, cô cười.

Hô hấp của Lâm Chính Tắc dần rối loạn, đẩy tay trái của cô ấn vào tường, tát một cái vào phần mông cong lên của cô, “Muốn giỡn với anh sao?”

Anh cắn cô, “Mỗi sáng khi thức dậy đều muốn làm em. Em thì sao? Có nghĩ đến anh không?”

“Không có đâu nha~” Đây chỉ là nói dối thôi, tối hôm trước cô còn ôm chăn mà nghĩ đến anh.

Anh không tin, tay từ khẽ mông cô luồn vào trong, tự mình kiểm tra, “Ướt như thế à? Anh thấy em rất nhớ đấy.” Rõ ràng là vô cùng đắc ý.

Lại luồn thêm một ngón tay vào trong, từng tiếng òm ọp vang lên. Văn Hoa đưa lưng về phía anh, mông uốn éo trong không khí vô cùng lẳng lơ, Lâm Chính Tắc nhịn không được mà cắm vào giải cơn thèm ăn.

“Ừm ~~ Đeo bao vào ~~” Giọng cô mềm đến vắt ra nước.

Lâm Chính Tắc cũng không biết làm sao, chỉ là không muốn, anh nắm lấy đồ trang trí trên lưng áo, thoải mái ra ra vào vào hơn mười lần mới rút ra lấy áo mưa.

Hai chân của Văn Hoa ướt đẫm, lấy bao cao su từ trong tay anh, trong lòng cân nhắc một chút, rồi há miệng ra lấy môi ngậm lấy gậy th*t của anh lên lên xuống xuống.

Huyệt thái dương của Lâm Chính Tắc nhảy dựng lên, gậy th*t cũng rung lên theo, kéo cô đến cạnh giường, để cô ngồi trên giường, “Gan em cũng thật lớn!”

Ngắm thật chuẩn cắm thẳng vào trong, Văn Hoa luống cuống nhanh tay cầm lấy bao cao su đeo vào cho anh.

Thích! Mẹ nó thích thật, Lâm Chính Tắc không thể đợi đến khi cô đeo xong cho anh đã không chịu được mà bắt đầu làm miệng cô, có lúc không khống chế được lực còn đâm thẳng vào cổ họng!

Lần đầu tiên được làm trong miệng cô, Lâm Chính Tắc thoải mái, máu nóng toàn thân đang sôi trào. Lúc cởi bao ra ném xuống tính trở lại an ủi cô, chỉ thấy Văn Hoa đang vân vê ngực mình, còn sờ sờ hoa huy*t tự mình chơi.

Lại cứng rồi, anh cầm súng ra trận, đẩy hai chân cô ra bắt đầu làm cô, hai bầu ngực run rẩy anh cũng không ăn, nhìn chằm chằm vào bờ môi đỏ mọng của cô đang từng tiếng từng tiếng gọi vô cùng dễ chịu.

“Anh trai thật giỏi.” Sau khi cao trào Văn Hoa ghé sát vào trên người anh thỏa mãn mà khen ngợi.

“Học ai thế?” Anh hỏi.

“Bạn thân đấy.”

“Ừm, người bạn thân này thật tốt, sau này phải liên lạc nhiều vào, khơi thông tâm trí.” Lâm Chính Tắc nghiêm túc nói.

*

Lâm Chính Tắc mời Văn Hoa đi làm từ thiện cùng anh, đến thăm những đứa trẻ bị bỏ rơi, Văn Hoa cũng đã đồng ý.

Ở vùng núi xa xôi này tuy điều kiện có chút lạc hậu nhưng có sông, có núi vô cùng đẹp. Văn Hoa đứng ở mái nhà khu dạy học nhìn dòng sông đang uốn lượn phía xa kia, nghĩ đến trước đây cô từng theo bà nội đến nông thôn, vẫn là con sông như thế, từ trong trấn kéo dài đến thôn, không có điểm cuối. Trước đây cô hay cùng mấy đứa nhóc trong xóm đi tìm nguồn gốc dòng sông này, đi đến trưa cũng chẳng tìm thấy đâu, ngược lại làm lỡ mất buổi cơm chiều.

Cuộc sống thơ ấu với bà nội khi nhớ lại đều là những ký ức tươi đẹp, nghĩ đến lúc đó, cô cũng phát ra tiếng cười từ tận sâu trong lòng.

Trong trường từ thiện người tổ chức đang để cho bọn nhỏ chơi trò vẽ tranh, vẽ tranh giúp tâm hồn khỏe mạnh. Lâm Chính Tắc vừa nói chuyện vừa chơi bóng bàn với mấy đứa nhỏ, Văn Hoa tới cũng không giúp được gì, cố gắng để mình đừng ngây ngốc làm phiền thêm.

Đi xuống lầu vào nhà vệ sinh, lúc đi ra Văn Hoa nhìn thấy một đứa nhỏ ngồi ngay góc bậc thang, đưa lưng về phía cô không nhúc nhích.

“Xin chào, chị tên là Văn Hoa.” Cô đi qua vươn tay ra chào hỏi đứa bé, bạn nhỏ sửng sốt một chút, không nói gì.

“Em rất không thích mấy hoạt động thế này nhỉ, lúc chị còn nhỏ cũng rất không thích mấy hoạt động tập thể này, đương nhiên bây giờ cũng thấy rất chán bởi vì dù không học bài, sau khi đi làm thì mấy loại hoạt động tập thể này càng nhiều thêm.” Cô ngồi bên cạnh đứa bé nói.

“Chị là giáo viên sao?” Cô gái nhỏ mở miệng hỏi cô.

“Không phải, chị chỉ theo bọn họ đến giúp đỡ thôi.”

Cô bé không nói gì, trong tay cầm lấy một tờ giấy. Văn Hoa nhìn lướt qua, là lúc tình nguyện viên Tiểu Ngô đến kiểm tra câu trả lời của bọn nhỏ, kiểm tra màu sắc và hình thức vẽ.

“Lúc chị học tiểu học có một giáo viên ra bài tập, yêu cầu phải viết cho người khác một bức thư, phải đăng ký thư, đưa danh sách thư đã đăng ký cho giáo viên. Chị nhớ rõ năm đó chị năm tuổi đấy, em chắc là cũng sáu tuổi nhỉ?” Văn Hoa nói được một nửa lại quay sang hỏi cô bé.

Cô bé nhỏ gật gật đầu, rõ ràng rất hứng thú với lời của cô nói.

“Những người thân và bạn bè chị gặp đều ở trên thành phố, chị làm gì có bạn bè nào khác ở bên ngoài để viết thư chứ! Nhưng không sao, bố mẹ chị ở bên ngoài, từ nhỏ chị đã ở với ông bà nội mà lớn lên, em biết không, chị cũng chẳng tình nguyện viết thư này đâu, chị cảm thấy rất buồn nôn nhưng giả vờ rất tốt!”

“Sau đó thì sao ạ? Chị có viết không?”

“Một chữ chị cũng không viết, trong thư chỉ gấp một tờ giấy trắng, địa chỉ của người nhận thì xem trong một tạp chí ở nhà, nhưng tên người nhận chính là bố chị, cuối cùng chị cũng hoàn thành bài tập rồi.”

“Vì sao phải viết thư chứ? Viết thư nói cái gì? Phải biết rằng, trước đây chị rất sợ nói chuyện với bố mẹ, bởi vì bình thường tụi chị không có liên lạc với nhau, nhưng mà giáo viên nói phải viết thư biểu đạt sự nhớ mong, phải viết lời trong lòng ra, chuyện trong lòng chị cũng chẳng tình nguyện nói cho bất cứ ai biết.” Văn Hoa nói xong thì xoa đầu cô bé.

“Bố mẹ chị cũng ra ngoài làm sao ạ?” Cô gái nhỏ hỏi cô.

“Đúng thế, chị còn chưa sinh ra bọn họ đã ở bên ngoài công tác rồi.”

Nói xong cô gái nhỏ nhìn cô, lại không nói gì, trong tay vuốt nhẹ tờ giấy trắc nghiệm kia.

“Nói nhỏ cho em biết, nếu em không muốn viết, nhưng mọi người đều viết thì chỉ còn một cách thôi.”

“Cái gì ạ?”

Văn Hoa lấy tờ giấy kia qua, “Chọn đại đi.”

Đứa bé năm tuổi đương nhiên không biết cách làm này, nhưng cô tất nhiên có thể hiểu được không phải đơn giản đưa ra chọn lựa, sẽ trở thành kết quả để phân tích, Văn Hoa thấy thế mới đến nhắc nhở cô bé.

Người lừa bịp như cô từ nhỏ đã học được một kỹ năng, nói dối nói đùa khiến người khác không thể tìm được ý nghĩa trong lời cô nói, có thể đạt được vẻ hài hòa ở khắp nơi, làm gì có ai chịu giao tiếp sâu sắc với cô để hòa nhập tâm hồn vào với nhau đâu?

Thời gian không lâu lắm, cô đứng dậy rời đi, cũng không tính chào hỏi bé con, khi quay lại thì nhìn thấy Lâm Chính Tắc đứng sau nhà, nhìn cô cười nói, “Bây giờ em chính là nhân viên chính thức của anh, anh tính lương cho em.”

Câu nói không đầu không đuôi, Văn Hoa nghi ngờ hỏi, “Vì sao thế?”

“Như thế anh có thể đuổi việc em, quỷ gây sự!”

*

Loại chuyện lật xe thế này Văn Hoa chưa từng nghĩ đến.

Cả quá trình cô hoàn toàn không phản ứng được, chỉ nhớ rõ lời bài hát, lái xe Tiểu Ngô chửi thề một tiếng rồi xoay người.

Đội cứu viện hai tiếng sau mới đến, đưa các cô đến bệnh viện gần nhất, não Lâm Chính Tắc bị chấn động nhẹ, trong quá trình kiểm tra thì ói ba lần, Văn Hoa không dám làm phiền những nhân viên y tế, yên lặng cầm cây lau nhà lau sạch vết nôn trên sàn.

“Tôi đến đây, cô Văn.” Tiểu Ngô băng vết thương xong thì lấy cây lau nhà trong tay của Văn Hoa lại.

“Hít ~” Văn Hoa bị đụng đến chỗ bị thương, cô đau đến nhe răng trợn mắt.

“Chị sao thế?” Tiểu Ngô chỉ chỉ vào cánh tay cô hỏi có phải có vết thương gì không, Văn Hoa khoát tay, tự nhiên nói không có chuyện gì.

Có chuyện! Chuyện lớn!

Lúc y tá đến kiểm tra cánh tay trái thì lớp áo lông đều đã bị máu làm đỏ, mọi người trong phòng đều sợ ngây người, da thịt vết thương đã bị rách dài bằng nửa ngón tay, cô không cảm thấy gì sao?

"Có thể đây là sự bùng nổ huyền thoại của adrenalin (*)? Không phải tin tức nói rằng người mẹ có thể bay từ xa tám mét để bắt đứa con nhảy lầu sao?” Văn Hoa cho mọi người giải thích, giải thích xong đã đau đến nước mắt chảy dài.

(*) Adrenalin:  còn được gọi là epinephrine, là một loại hormone và thuốc có liên quan đến việc điều chỉnh các chức năng nội tạng. Adrenaline thường được cả tuyến thượng thận và một số lượng nhỏ tế bào thần kinh trong tủy sống tạo ra. Nó đóng một vai trò quan trọng trong phản ứng chiến hoặc chạy bằng cách tăng lưu lượng máu đến các cơ, lượng máu tim bơm ra bằng cách tác động lên nút xoang, phản ứng giãn nở đồng tử và lượng đường trong máu. Adrenaline thực hiện điều này bằng cách liên kết với các thụ thể alpha và beta.



Sau khi Lâm Chính Tắc tỉnh lại, biết chuyện xảy ra thì mặt đen lại hệt như bao công, lúc xuống giường nhìn cô đúng lúc đang đổi thuốc, mặt Lâm Chính Tắc càng đen hơn. Văn Hoa nhìn thấy anh miễn cưỡng trưng ra vẻ mặt tươi cười, nước mắt vẫn còn vương trên khóe mi, Lâm Chính Tắc đau lòng chết được.

Sau khi đổi thuốc xong quay về phòng bệnh, anh nhịn không được dạy dỗ cô vì sao không kiểm tra miệng vết thương mình trước.

Văn Hoa chuẩn bị lặp lại lý luận về adrenalin lần nữa, Tiểu Ngô đã nhướng cặp mi lên nháy mắt với cô, đừng nói nữa, đấy là bác sĩ Lâm không phải mẹ, trong tin tức là đứa nhỏ trượt chân không phải nhảy lầu, cô theo bác sĩ Lâm bảy năm chưa từng thấy mặt bác sĩ Lâm đen như thế, nếu cô nói tiếp chắc phòng bệnh này thành phòng băng mất.

Ngày hôm sau Tiểu Ngô muốn đi đưa sắp xếp xe, Lâm Chính Tắc không có vấn đề gì lớn, chỉ cần ở viện quan sát một ngày có thể xuất viện, miệng vết thương của Văn Hoa sau khi về đúng hạn thay thuốc là được.

“Văn Hoa đâu?” Anh hỏi.

“Phòng y tá.” Tiểu Ngô muốn cười nhưng không thích hợp, “Cô Văn lúc sáng đã xin công ty nói tay mình bị gãy, lúc này sống chết đòi y tá lấy cho mình đồ băng tay đeo lên, y tá phiền chết mất rồi.”

Nửa tiếng sau Văn Hoa về, trên cánh tay không có thạch cao cũng không có băng vải.

“Anh tỉnh rồi à? Có đói bụng không? Em kiếm được một nhà hàng bán đồ ăn rất ngon, giữa trưa uống canh xương hầm được không?” Văn Hoa nói xong đã vào ứng dụng đặt hàng, gọi điện dặn chủ quán làm thức ăn cho người bệnh, cho ít dầu, ít muối, không nêm thêm đồ gì khác.

Dì nằm giường kế bên khen cô, nói cô gái nhỏ thật tốt, rất biết quan tâm người khác.

Đúng thế, Văn Hoa của anh rất tốt, trời xa đất lạ, bản thân mình bị thương còn có thể chăm sóc anh cẩn thận, lúc bản thân đổi thuốc thì một người nhớ lời dặn của hai người, rõ ràng người bị thương nặng hơn là cô, nhưng thật ra cô rất lo cho anh. Chút chấn động não thì lo lắng không yên, vết thương lớn như thế lại xem như chẳng thấy.

“Anh biết gì chứ, đây là vết thương ngoài da, đầu mới là vấn đề lớn. Muốn làm gì mà đầu óc không tốt đều không thể làm, hoặc là mất trí nhớ? Anh xem phim truyền hình đều như thế.” Văn Hoa đặt cơm xong thì nói với anh.

Ngày xuất viện, Trâu Khải lái xe đến đón bọn họ, Lâm Chính Tắc nghĩ dù sao cũng phải đưa cô đến nhà anh ở, thả cô tự do một mình với cánh tay như thế thật vất vả.

“Người đẹp, lại gặp nhau rồi, tôi chỉ biết lão Lâm theo đuổi cô đến tay thôi, còn giấu chẳng cho tôi gặp mặt.” Trâu Khải nhiệt tình chào hỏi cô, Văn Hoa cũng cười, cười vô cùng ngượng ngùng.

Sau khi chào hỏi xong thì lên đường, Lâm Chính Tắc nói địa chỉ nhà Văn Hoa cho Trâu Khải biết.

“Chúng ta đến nhà em thu dọn chút đồ trước, rồi dọn qua nhà anh ở sau.” Anh nói.

“Ai da, không có việc gì mà, đúng hạn đổi thuốc là được, anh xem, căn bản không ảnh hưởng đến sinh hoạt hằng ngày mà.” Vì để chứng minh nên cô lắc lắc tay, Lâm Chính Tắc vội vàng nắm lấy cánh tay cô ôm vào ngực.

“Bác sĩ nói anh bị chấn động não, còn phải chú ý quan sát thêm, lỡ đâu té xỉu làm sao giờ, em tới chăm sóc anh được không? Xin em đấy.” Lâm Chính Tắc dùng giọng mũi nhỏ giọng nói.

“Được nha ~” Văn Hoa vui vẻ đồng ý.

“Ai ui ui, ông đây chua chết mất, Lâm Chính Tắc cậu không cần mặt mũi à.” Tiểu Trâu lái xe cũng chẳng chịu nổi phải nói.

Hai người ngồi sau ăn ý bỏ qua sự tồn tại của anh ta.

Văn Hoa nhìn cánh tay mình rồi lại nhìn sang chân anh, cười nói, “Anh xem hai đứa mình một người đau chân, một người gãy tay, nếu không bọn mình làm một nhóm phóng khoáng đẹp đẽ đi, tên gọi sáu chữ hoàn mỹ! Chúng ta ước mơ là thế giới không có tai nạn!”

Lái xe Tiểu Trâu cười không ngừng, “Sao cô lại hài hước thế nhỉ!”

“Này này này, lái xe thì lái cho tốt vào, hai chúng tôi đều có di chứng sau tai nạn xe đấy.”

“Thôi dẹp đi, còn di chứng nữa, hả? Hai người sau này không đi xe sao?”

“Không đi, toàn bộ hành trình của chúng ta đều đề cập qua, thư từ qua lại toàn bộ đều bỏ trống. Đúng rồi Lâm Chính Tắc, anh nói xem là con bê hay con ngựa lao ra đường vào tối đó thế, chắc là cũng có di chứng đó, sau này thấy xe bốn bánh lại không đi được.”

Lâm Chính Tắc cảm thấy mình lại hôn mê rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.