Chu Trí Dương đến tìm cô, ngược lại là chuyện Văn Hoa không ngờ đến, trước đó không lâu anh ta đã ly hôn. Văn Hoa nghe được chuyện này từ một bạn học cũ, người ngoài không tiện hỏi tới chuyện giữa hai vợ chồng, hiện tại bọn họ cũng không phải không có chuyện tán gẫu với nhau, nhưng cũng không muốn hỏi tới.
Anh ta nói đến đây tìm một người bạn thuở bé, chuẩn bị hợp tác gầy dựng sự nghiệp, ở lại chừng hai ba ngày, hẹn cô ra gặp mặt.
Lần gặp mặt cuối cùng hình như là vào kì nghỉ đông hồi đại học năm tư nhỉ?
Trong ấn tượng của cô, Chu Trí Dương vẫn mang dáng vẻ thiếu niên cool ngầu đó, hôm nay gặp mặt thế mà dáng vẻ vẫn chả khác biệt là mấy, chỉ là giữa hai hàng chân mày có thêm chút ít ưu sầu. Cũng phải thôi, dù gì ly hôn cũng không phải là chuyện nhỏ.
Mối quan hệ giữa Văn Hoa với bạn cũ đều như nhau, cho dù đã lâu không gặp nhưng gặp mặt vẫn cứ nói mãi không hết chuyện. Hồi cấp ba có bạn học lén nói sau lưng rằng cô và Tiểu Ma là chị em plastic, khi ở trường thì bám dính không rời nhau một khắc, nhưng tan học một cái lại giống như hai người xa lạ vậy. Cô lại không hiểu được tình bạn hữu nghị khi rõ ràng sống ở cách xa nhau nhưng vẫn muốn cùng nhau đi học chung một đường, may mắn là Tiểu Ma cũng có suy nghĩ giống như cô.
Hai người gặp mặt nhau ở nhà hàng món Trung.
"Cậu đã có bạn trai chưa?" Anh ta hỏi.
"Chưa có." Văn Hoa cười cười trả lời.
"Công việc của cậu như nào, ra ngoài làm nhiều năm như vậy đã tìm thấy con đường muốn đi chưa?"
Năm đó tốt nghiệp anh ta cũng hỏi thế này, hỏi cô vì sao không chọn quay về nhà, vì mục tiêu gì mà một mình đi đến thành phố lớn? Khi đó cô không trả lời, hiện tại càng không muốn.
Thời gian đúng là tàn nhẫn, trước kia Văn Hoa cảm thấy người con trai trước mặt mình là người duy nhất hiểu mình, là người có tam quan phù hợp mình nhất, nhưng hôm nay lại trở thành người khiến cô không còn hứng thú sâu sắc.
Mấy năm không gặp, đều đã không còn là những cô cậu bé sầu não vì chuyện thi thố, những thứ đã cùng nhau trải qua cũng không còn đáng để phơi bày, đành phải nhặt nhạnh những kí ức của thuở cấp ba.
Chu Trí Dương của hồi cấp ba là học sinh ngoan, thành tích chả ra gì nhưng tính cách ngoan ngoãn, ngược lại Văn Hoa luôn là cô bé có vấn đề, lúc nào cũng mang rắc rối tới cho bạn cùng lớp. Cả hai đều cười đau bụng khi nhắc đến những chuyện ngu ngốc ngày xưa.
Ăn cơm xong anh ta còn cuộc hẹn khác, hai người đến đây thì tạm biệt nhau. Cách một ngày sau đó Chu Trí Dương lại hẹn cô, Văn Hoa xin nghỉ dẫn anh ta đi dạo nơi này nơi kia. Trong lúc đó, cô nhận được cuộc gọi của Lâm Chính Tắc bảo là đưa cô đi ăn lẩu Trùng Khánh, cô nói mình đang ăn cùng bạn nên không rảnh.
Buổi tối Chu Trí Dương muốn đưa cô về nhà, khách sạn anh ta đang ở khá xa nhà cô, vì thế Văn Hoa từ chối, nhưng anh ta rất kiên trì, "Lúc tốt nghiệp cấp ba ngày nào tớ cũng đưa cậu về nhà, cậu có còn nhớ không? Có một lần về nhà trễ quá, cánh cửa sắt ở tiểu khu của cậu đã đóng, chúng ta ngồi xổm ở đó trò chuyện thật lâu, cuối cùng cậu leo tường vào trong."
Chiếc xe đậu ngay tiểu khu, cô xuống xe, Chu Trí Dương cũng bước xuống theo.
Cô biết anh ta còn có lời muốn nói, cô đã quá quen thuộc với ánh mắt đó. Đã từng rất nhiều lần cô nhìn thấy bản thân mình cũng mang bộ dạng như vậy ở trong gương, lẳng lặng nói với chính mình rằng nếu như chủ động một chút, có khi nào kết cục sẽ khác không.
Anh ta châm một điếu thuốc, Văn Hoa nhớ tới thời điểm trước kia khi cô một mình yên lặng trộm hút thuốc ở bên bờ hồ, anh chàng đẹp trai này đã khuyên cô bớt hút thuốc đi. Nhưng bây giờ đã thay đổi góc độ, động tác anh ta châm thuốc còn thành thạo hơn cô, cô không khuyên anh ta nổi.
"Văn Hoa, cậu có từng nghĩ tới nếu khi ấy chúng ta đến với nhau thì bây giờ có phải sẽ sống rất hạnh phúc không?"
"Cậu từng nghĩ tới sao?"
"Đã từng." Anh ta nhìn vào đôi mắt cô, nói với vẻ nghiêm túc, "Còn cậu?"
Cô cười, "Có nghĩ tới, lúc học đại học từng nghĩ đến, sau khi tốt nghiệp cũng có, năm ngoái tớ đã đã có một khoảng thời gian vô cùng chật vật. Có một đêm nọ tớ không ngủ được nên đã nằm suy nghĩ, nếu như lúc đó tớ không đối xử như vậy với cậu thì có lẽ chúng ta đã ở bên nhau, rồi sau khi tốt nghiệp xong thì cùng quay về quê, tớ sẽ thi làm nhân viên nhà nước công việc an ổn sống qua ngày, còn cậu sẽ không phải làm người tài đi thi thố mà làm việc ở bệnh viện theo sắp xếp của bố mẹ cậu. Sau khi chúng ta tốt nghiệp một năm sẽ kết hôn, trong hai năm tới thì sinh một đứa con, bố mẹ rồi sẽ mua nhà cho chúng ta, tiếp nữa chúng ta sẽ tiết kiệm tiền mua một chiếc xe. Lúc bình thường sẽ ở nhà nhậu nhẹt cùng bạn bè, cuối tuần lái xe dạo chơi chỗ này chỗ nọ, bố mẹ hai bên đều có thể giúp chúng ta trông con, sẽ không quá vất vả, những ngày tháng đó có lẽ sẽ rất tuyệt."
Nghe cô nói xong, đôi mắt Chu Trí Dương loé sáng, ngập tràn sự chờ mong. Văn Hoa cảm thấy khổ sở, buồn bã vì anh ta. Trong cơn tuyệt vọng con người ta ai cũng thế, dễ dàng tóm lấy một vài thứ bản thân tự xem như cơ hội cho cuộc sống mới. Có điều xúc động kiểu này cũng là chuyện tốt, có thể chứng minh được rằng vẫn đang tràn đầy hy vọng với cuộc sống, không giống như bản thân cô hiện tại, ngay cả mộng tưởng đẹp đẽ cũng chẳng có.
"Nhưng bây giờ tớ lại không muốn nữa rồi, tớ đã từng nghĩ như vậy là do cuộc sống thật sự không được như mong muốn, nên mới tưởng tượng ra viễn cảnh tương lai giả tạo cho chính mình. Tớ từng cho rằng mình đã bỏ qua sự lựa chọn đúng đắn, nhưng thực tế không phải vậy."
"Chu Trí Dương, tớ nghĩ những hoài niệm của chúng ta đều là ở khoảng thời gian đó, phiền muộn trong cuộc sống chỉ có bài thi và thành tích, có thầy cô và những người lớn trong nhà nói cho chúng ta biết về tương lai ngập tràn hy vọng. Bởi vì niềm hy vọng còn chưa biết đến đó mà chúng ta nỗ lực phấn đấu, nhưng lúc thật sự đi đến tương lai mới nhận ra rằng tất cả đều không giống như vậy." Cô giơ tay ngoắc xe, tiếp tục nói, "Chu Trí Dương, sẽ ổn cả thôi, đừng hoang mang về vấn đề sẽ đi con đường nào, hãy tiếp tục sống cho cuộc sống mới, ngoại trừ tiến về phía trước thì chẳng còn con đường nào đâu."
Xe dừng lại, Văn Hoa mời anh ta lên xe, "Có lẽ đời người chính là liên tục muốn bản thân đừng hoài nghi mà cứ tiến về phía trước, điều quan trọng là vẫn luôn hướng về phía trước."
*
Trước khi đi ngủ, Văn Hoa nhận được lời nhắc nhở nhận hàng của Taobao.
Một tuần trước, đứa cháu trai gọi điện thoại muốn mua đồ chơi. Tây Tây ra đời vào năm Văn Hoa học cấp ba, suốt cả kỳ nghỉ hè và nghỉ đông của thời đại học đều đến làm cô phải giữ trẻ miễn phí. Nói đến cũng thấy lạ, Văn Hoa không thân thiết với người nhà, nhưng đứa trẻ này rất gần gũi với cô, mỗi lần được nghỉ về nhà thì chỉ bám lấy cô chứ không chịu ai khác.
Cô không hiểu đồ chơi mà trẻ con thích, mỗi lần Tây Tây muốn đồ chơi, cô đều để thằng bé tự mình lên Taobao tự chọn rồi liên kết thanh toán.
Cô gửi WeChat báo với Văn Hà là nếu không có vấn đề về chất lượng thì sẽ nhận hàng.
Văn Hà trả lời bằng tin nhắn thoại, "Em mua cái gì đó hả, nồng nặc mùi nhựa rẻ tiền làm tay con chị đau nhức hết cả, bố bảo cái đó là hàng vỉa hè giá cao nhất năm đồng."
Văn Hoa nghe xong tin nhắn thì ngồi trên giường, mở máy xông tinh dầu rồi hít thở sâu mười lần...
Sau khi hồi phục tâm trạng, cô trả lời, "Thế thì em nhận hàng đó."
Đặt điện thoại xuống, Văn Hoa hận không thể vả mặt mình một cái, đúng là cái tật mãi không sửa được.
Năm ngoái cũng vậy, lúc Văn Hà mang thai, đăng tin trong vòng bạn bè nói là muốn ăn chery thì cô mua hẳn ba cân giữ lạnh giao về nhà. Văn Hà lập tức thấy cảm động, nói là suy cho cùng thì chỉ có em gái ruột là thương yêu chị ấy, qua mấy ngày sau Văn Hoa lại hỏi chị ấy ăn thấy ngon hay không, thấy ngon thì cô sẽ lại mua tiếp xem Văn Hà nói như thế nào?
"Đừng mua nữa, có rất nhiều trái hư, để trên bàn trà căn bản không có ai ăn, cuối cùng vứt hết sạch."
Nhưng chuyện như thế này xảy ra vô số lần, Văn Hà tự nói bản thân chị ấy ăn nói chua ngoa nhưng mềm yếu, bình thường chính cô cũng biện bạch như vậy.
Ăn nói chua ngoa nhưng lòng dạ mềm yếu cái CMN ấy, châm chích người khác mà lòng dạ còn thánh thiện sao.
Trên đời này có một câu nói rằng không hề biết đùa, người không biết đùa là những người nhàm chán, keo kiệt, nhạy cảm và khó có thể trêu chọc.
Phải thật lâu sau Văn Hoa mới hiểu được đạo lý của câu nói này. Nếu như có người khiến bạn thấy không thoải mái, bạn không nhất thiết phải nhẫn nhịn, lần thứ nhất sẽ mang về nỗi oán giận, nếu không sẽ phải nhẫn nhịn cả đời, nhưng đã nổi giận một lần, nửa đời về sau sẽ trở thành trò cười trên miệng đối phương.
Đáng tiếc hiểu được đạo lý này cũng đã quá trễ, không thể nào áp dụng được với Văn Hà.
Không thể nghĩ thêm nữa, Văn Hoa lắc lắc đầu với ý định muốn đẩy văng suy nghĩ kia ra khỏi tâm trí.
Trong lòng cô có một chiếc hộp, bên trong chứa quá nhiều suy nghĩ đen tối, thỉnh thoảng mở ra sẽ bị tập kích bởi oán hận không vừa ý. Tại sao cô lại là người bết bát như này kia chứ? Có đôi khi sẽ phán xét hành vi và lời nói của người nhà, không không không, người tệ hại như cô nên bị đối xử như vậy mới đúng phải không?
Càng nghĩ càng thấy loạn xà ngầu, cô mở Weibo lướt xem bài viết, hàng đầu tiên của hot search là cặp vợ chồng người nổi tiếng kia ly hôn, dân cư mạng hô hào rằng không bao giờ tin vào tình yêu nữa.
Văn Hoa tải ảnh xuống gửi cho Tiểu Ma, [Xem đi xem đi, lại không tin tưởng vào tình yêu nữa rồi. Dân cư mạng cũng khổ sở ghê, lòng dạ bị chuyện ly hôn của cặp vợ chồng nổi tiếng này nắm bắt, hôm nay tin tưởng ngày mai lại không.]
[Tiểu Ma Tiểu Ma, Chu Trí Dương đến tìm tớ, cậu có còn nhớ hồi đại học năm tư uống rượu say ôm tớ khóc thành ngốc ở WC không? Tớ mãi chưa kể cậu nghe, hôm đó trước khi đến WC thì Chu Trí Dương chặn tớ lại, hỏi tớ có xoá tin nhắn hay không, tối hôm trước cậu ta gửi rất nhiều tin nhắn cho tớ nó là cậu ta yêu tớ. Tớ bảo đã xoá cả rồi, cậu ta đỏ mắt nói xoá cũng được, dù gì cũng không thể quay lại được nữa.]
[Tiếp đó tớ khóc thành đứa ngốc trong vòng tay của cậu, Tiểu Ma à, khi đó tớ thật sự thấy rất buồn, rồi cả quãng thời gian dài về sau tớ cứ mãi buồn bã, trong vòng bạn bè nhìn thấy cậu ta sống hạnh phúc còn tớ thì rầu rĩ, mà cậu ta sống không vui vẻ tớ lại càng chẳng sung sướng gì.]
[Hôm nay gặp cậu ta thế mà ngỡ như đã mấy đời mấy kiếp. Tiểu Ma à cậu nói xem, người tớ đã từng yêu sâu sắc là thế sao lại không yêu nữa? Chàng trai đã từng chói loá lấp lánh trong lòng tớ đã mờ nhạt rồi, thời gian thật sự rất tàn nhẫn, tình cảm có nồng nàn thêm nữa rồi cũng tiêu tan, vậy thì hà tất chi phải bắt đầu?]
[Tiểu Ma, bất kì tình cảm gì cũng sẽ nhạt nhoà sao? Ghi thù oán giận cũng vậy hả? Nhớ nhung cũng vậy ư? Chúng ta sẽ đi đến bước đó luôn sao? Rồi tớ cũng sẽ quên mất cậu?]
"Văn Tử à, đúng là vậy, thời gian sẽ hoà tan hết thảy, tình yêu và thù hận, tưởng niệm và buồn bã rồi cũng sẽ bình phục cả thôi." Tiểu Ma sẽ an ủi như vậy.
[Đồng chí Lão Ma, trong tình huống thông thường, cậu sẽ nói với tớ là bớt xem tiểu thuyết đau khổ, kiểu người lớn dỗ dành con nít ấy.]
Trời tờ mờ sáng Văn Hoa mới thấy hơi liu riu, ngủ một giấc phỏng chừng là không dậy nổi, Văn Hoa trực tiếp thu dọn ổn thoả chờ trời sáng.
Cô đến công ty khi còn chưa tới tám giờ, rồi ở tiệm ăn nhanh dưới lầu ăn bữa sáng. Lâm Chính Tắc hỏi cô đã thức dậy chưa, cô gửi qua một tấm hình chụp bữa ăn sáng.
Lâm Chính Tắc nói trong nhà có việc phải về đó một chuyến, nhờ vả cô chăm sóc cho con mèo.
Mèo không phải của anh mà là của bạn anh, ra nước ngoài mới gửi nhờ anh nuôi, lúc trước khi tán gẫu với anh Văn Hoa có nhắc một câu là muốn nuôi mèo, lúc này Lâm Chính Tắc mới hỏi đến hỏi cô.
*
Háo hức được hốt shit mèo còn chưa đầy 24 giờ, nghe nói về nuôi mèo và thực tế là hoàn toàn khác nhau, bé mèo đen đến môi trường mới vô cùng táo bạo, kêu réo suốt từ sáng tới tối.
Ai cũng nói mèo ngủ ngày ban đêm thì tỉnh, bé mèo này thế mà ngược lại, chỉ cần không để ý là náo loạn cả nhà cô long trời lở đất, Văn Hoa phải đi theo sau nó để thu dọn.
Đến ngày thứ ba, Văn Hoa hoàn toàn đánh bay suy nghĩ nuôi mèo trong đầu, tên nhóc cực kỳ hoang dã, cào xước tay cô thành từng đường từng hàng.
Cuối tuần công ty tăng ca, Văn Hoa thật sự không dám để đại ca này ở trong nhà. Cô xin phép mang mèo theo đi làm, đeo một cái túi vải đặt bé mèo đen vào trong, trong số các đồng nghiệp có người yêu mèo, vui đùa cùng với nó vô cùng hào hứng.
Buổi tối về nhà, đi đến dưới lầu, đầu óc Văn Hoa căng cứng nên đưa đại ca mèo ra ngoài hít thở không khí, kết quả nhoáng một cái đại ca mèo đã nhảy phốc xuống dưới cực nhanh rồi chạy mất, Văn Hoa vội vàng đuổi theo.
Người có thể chạy thắng mèo sao? Cô không thể.
Cô đuổi theo đại ca mèo, nó bèn chui tọt vào góc tường, Văn Hoa sợ hãi mở đèn pin điện thoại chiếu đường đi vào, hay lắm! Cả con mèo bị mắc kẹt bên trong, kêu lên meo meo ầm ĩ.
Văn Hoa sốt ruột chịu không nổi, vài hộ gia đình đang tản bộ dưới lầu đều chạy đến giúp cô cứu mèo, nhưng hốc tường thật sự rất hẹp, nó lại chui vào sâu, người ta với tay không tới.
Kế bên có người nhắc nhở gọi điện thoại xin hỗ trợ, lúc này Văn Hoa mới bừng tỉnh, bấm điện thoại gọi 110.
Hàng xóm nhiệt tình nhìn Văn Hoa gọi điện thoại.
[Xin chào, là tổng đài 110 ạ, mèo của tôi bị mắc kẹt, xin hãy cứu con mèo với ạ!]
[Vâng ạ, xin lỗi vì đã làm phiền!]
Văn Hoa cúp máy, trách cứ ý kiến của hàng xóm, "Chú cảnh sát nói làm lãng phí lực lượng cảnh sát ở hotline 110 sẽ bị phê bình, phạt tiền và tạm giữ hành chính..."
"Không phải, tôi cũng đâu có bảo cô gọi 110 đâu!]
"Vậy thì gọi cho ai ạ?"
"Sao tôi biết được chứ, tôi chỉ nói thế thôi!"
Văn Hoa tức muốn chết, ngoảnh đầu lại bắt đầu phê bình con mèo đang kêu meo meo, "Chạy đi, mày chạy nữa đi, mày có bản lĩnh chui vào đó vậy thì phải có bản lĩnh đi ra!"
Đám đông bu xung quanh nhất thời cạn lời, hàng xóm đã gọi bảo vệ tòa nhà đến giúp đỡ, giằng co cả nửa ngày cũng không xong, Văn Hoa hết sức sốt ruột. Cuối cùng vẫn là có một ông chú đưa ra ý kiến, nói là lấy túi cá ra để trùm lên.
Nửa đêm nửa hôm cũng có biết lấy ở đâu ra túi cá đây, Văn Hoa trong cái khó ló cái khôn nghĩ đến cuộn len, có câu bà con xa không bằng láng giềng gần chính là trong hoàn cảnh này. Văn Hoa lấy cuộn len tới nhưng bước tiếp theo lại không biết làm sao, bác gái nhiệt tình chủ động đứng ra nói rằng để bà ấy đan một cái túi mắc lưới cho cô…
Văn Hoa ngồi thụp xuống, đám đông dân chúng vây quanh xem, tất cả mọi người im lặng nhìn bác gái đan túi…
Tuy không đúng lúc, nhưng cô quả thật đã nghĩ đến bài hát ngu ngốc kinh điển về chuyện đan áo len của Lý Chí (*)
(*)Ca sĩ Lý Chí có một bài hát tên tạm dịch: Ai mà chẳng cmn từng đan qua áo len.
Trong quá trình diễn ra, Văn Hoa chụp một tấm hình gửi cho Lâm Chính Tắc.
Vốn cảm thấy khá buồn cười, nhưng lúc anh gọi điện thoại lại, Văn Hoa tự dưng chột dạ, có cảm giác như làm con của người ta kẹt trong hốc tường, không, nói đúng ra là cảm giác tội lỗi khi nhét con của người ta vào trong hốc tường.
"Tôi xin lỗi, xin lỗi anh, tôi tính ôm bé về nhà, nhưng bé mèo chạy nhanh quá rồi sau đó chui vào trong hốc, căn bản là tôi không đuổi kịp nó." Văn Hoa đi ra xa một chút mới nghe điện thoại, giải thích một cách lung tung lộn xộn.
"Đừng gấp, Văn Hoa à, đừng khóc."
Lúc này cô mới nhận ra bản thân đã rơi nước mắt, "Vâng, tôi đã liên lạc tới bệnh viện thú cưng gần đây rồi."
"Ừm, chỉ có một mình em thôi sao?"
"Không phải, hàng xóm đều có mặt ở đây giúp đỡ."
Móng vuốt mèo bị trầy xước chảy máu nên Văn Hoa bế bé đi bệnh viện, bác sĩ khám xong bảo vết thương không nặng, để mèo trong lồng nghỉ ngơi máy ngày là ổn, dặn dò thêm chuyện thay thuốc, chạy tới chạy lui cũng gần một giờ sáng. Cô gửi tin nhắn báo bình an cho Lâm Chính Tắc, bên kia không trả lời, có lẽ đã ngủ rồi.
Ngày hôm sau Văn Hoa xin nghỉ phép vì phải chăm sóc mèo, mèo kêu suốt cả đêm tới trời sáng cô mới ngủ được. Vừa mới vào giấc chưa bao lâu thì có người gõ cửa, mở cửa đã thấy Lâm Chính Tắc đứng đó với vẻ phong trần mệt mỏi.
Văn Hoa bảo anh vào nhà, dẫn anh đến trước chỗ con mèo, ngồi xuống chỉ cho anh thấy nó bị thương chỗ nào, bác sĩ nói ra sao.
Lâm Chính Tắc không nói chuyện, anh ôm cô vào lòng rồi hôn lên vầng trán cô, "Văn Hoa của chúng ta thật thông minh, thế mà nghĩ đến cách đan len, sao mà tài giỏi thế nhỉ?"
Văn Hoa nào đã được ai khen ngợi quá mức như thế này chứ, trong lúc nhất thời gương mặt căng cứng đỏ lên, đẩy anh ra rồi xoay người đi về phòng tiếp tục ngủ.
Âm thanh cởi quần áo sột soạt vang lên, sau đó có một cơ thể ấm áp áp từ phía sau lưng bao bọc lấy cô, lòng bàn tay to rộng nắm tay cô đặt trên bụng, hơi thở của anh phả bên tai cô, ngứa ngứa nhột nhột.