Tổng giám đốc đại nhân cuối cùng vẫn không có thực hiện lời hứa của anh, Thịnh Tư Kỳ đứng ở cửa ra vào của tập đoàn Thừa Thiên từ lúc họ đi làm cho đến khi tan tầm, hoa hồng trong tay cũng đã mau khô héo, nhưng anh không có ý định rời khỏi.
Tống Dao liền nổi giận, kéo dãy số của Thịnh Tư Kỳ từ trong backlist ra ngoài, cắn răng nhắn tin cho anh một phát: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
Trong chốc lát, đã có tin nhắn gửi đến: “Đợi chị ^_^.”
Đợi con em cậu! Tống Dao hận không thể chạy xuống dưới bóp chết anh: “Tha cho tôi đi, chúng ta không thể.”
“Lúc trước tôi cũng biết rằng chị sẽ không thể nào liên lạc với tôi, sự thật chứng minh, chỉ cần tôi kiên trì vẫn được đền đáp ^_^.”
“Nếu cậu không đi, tôi báo cảnh sát!”
“Nếu như yêu chị cũng phạm pháp, tôi không còn lời nào để nói.”
“Không phạm pháp, nhưng có bệnh!”
“Nếu như yêu chị là bệnh, vậy nhất định tôi đây đã rơi vào đường cùng hết phương cứu chữa.”
Ọe! Buồn nôn quá đi, Tống Dao không nói hai lời liền kéo Thịnh Tư Kỳ trở lại sổ đen. Người này phát điên rồi, quả thực không thể nói lý!
Nếu tiếp tục như vậy, cô sẽ suy nhược thần kinh mất, xem ra vẫn phải đi tìm người giúp đỡ, đặt điện thoại di dộng xuống, Tống Dao quyết định mặt dày mày dạn đi cầu cứu Quý Thừa Xuyên thêm lần nữa.
Tiếng gõ cửa vang lên, Quý Thừa Xuyên đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc về nhà, liền ngừng động tác trên tay: “Vào đi.”
Một cái đầu lén lén lút lút thò vào dò xét, khi quan sát mọi nơi trong phòng không có ai khác ở đây, lúc này mới mở toang, giẫm phải mảnh vụn liền chạy nhanh đến trước mặt anh, lộ vẻ mặt nịnh nọt, cười toe: “Quý tổng…”
“Làm gì đó?”
“Cái đó… Việc buổi sáng tôi nhờ ngài… Ngài còn nhớ không?”
“Việc gì?”
Quả nhiên anh đã quên! Tống Dao liền buồn rầu không thôi, chỉ có thể nhắc lại lần nữa: “Cái người dưới lầu đấy ạ… còn ở đây…”
“Ồ.” Quý Thừa Xuyên giờ như sực nhớ, “Còn chưa đi à?”
“Đúng vậy, đúng vậy!” Tống Dao ngước mặt nhìn tổng giám đốc đại nhân, ánh mắt chờ mong.
“Để tôi suy nghĩ một lát.” Anh nói xong, cất bước định đi.
“Chờ đã!” Tống Dao nóng nảy, kéo tay Quý Thừa Xuyên, “Quý tổng, dù sao ngài cũng đã hứa giúp tôi rồi, chi bằng bây giờ, đuổi cậu ta đi, tôi yên tâm, ngài cũng yên tâm!”
Quý Thừa Xuyên dừng bước, hỏi ngược lại: “Tôi yên tâm cái gì?”
“Ngài…” Tống Dao trừng to hai mắt, nghĩ nhanh một chốc, “Ngài không biết dáng dấp của cậu ta sao, to lớn như vậy, cùng với chiếc xe đậu dưới lầu, gây ảnh hưởng đến giao thông rất nhiều!”
“Tôi không đi đường đó.” Quý Thừa Xuyên tỏ vẻ không sao cả.
“Ngài không đi, nhưng ở công ty nhiều người như thế, tất cả bọn họ phải đi đó! Hơn nữa, bởi vì cậu ta, cả ngày các đồng nghiệp đều đang tranh luận chuyện này, rất ảnh hưởng đến hiệu suất công việc!”
Quý Thừa Xuyên nghiêm mặt nói: “Ai tranh luận, cô cứ viết danh sách cho tôi, tôi sẽ gọi người đến xử lý.”
Tổng giám đốc đại nhân, đó không phải là trọng điểm! Vào lúc này, Tống Dao chỉ thiếu nước quỳ xuống ôm đùi anh: “Quý tổng, hôm nay, nếu ngài không giúp tôi, tôi… Tôi sẽ!”
“Cô sẽ thế nào?” Anh xoay người, nhìn chằm chằm vào cô, hai đồng tử ẩn giấu hơi thở nguy hiểm.
Khí thế bỗng chốc không còn, vừa nãy, Tống Dao còn vội vã níu giữ Quý Thừa Xuyên, lập tức buông ra: “Tôi… Tôi…”
“Nói đi, cô sẽ như thế nào?” Anh tiến lên một bước, đến gần cô.
Khí thế mạnh mẽ vô hình đè xuống, Tống Dao không tự chủ lui về sau một bước: “Tôi… còn có chút việc, đi xuống trước…”
Cánh tay bị kéo lại lần nữa, đổi lại, lần này là anh giữ cô lại.
Quý Thừa Xuyên thay đổi rất nhanh, mới vừa rồi còn tràn đầy hơi thở nguy hiểm, giờ phút này bỗng cười nhạt một tiếng, kéo tay của Tống Dao nói: “Đi thôi.”
Tống Dao cho rằng mình nhìn lầm rồi, kinh ngạc hỏi: “Đi đâu?”
“Không phải vừa rồi còn cầu xin tôi giúp cô đó sao?”
“Đúng thế!” Tống Dao nổi dậy chờ mong.
“Vậy sao còn chưa đi?”
“Ngài sẽ giúp tôi đuổi anh ta đi?” Hai mắt của Tống Dao sáng rực, nhưng nhanh chóng do dự: “Cái đó… Lúc ngài đuổi cậu ta, tôi có thể ở đây hay không?”
Được, nhưng anh không có ý định này, thản nhiên nói: “Anh ta có chân, sớm muộn gì cũng sẽ đi.”
Tống Dao càng buồn rầu: “Vậy ý của ngài là gì?”
Quý Thừa Xuyên nhếch khóe môi: “Tôi đưa cô về.”
“Hả?” Không chờ Tống Dao hoàn hồn, Quý Thừa Xuyên không nói lời nào đã kéo cô ra khỏi văn phòng.
Tống Dao tuyệt không ngờ tới, tổng giám đốc nói là giúp cô, cũng chỉ là giúp cô tránh né ánh mắt của Thịnh Tư Kỳ, đây chỉ gọi là hỗ trợ, còn phải dựa vào sức cô mới có thể hoàn thành!
Cô hoàn toàn có thể đi cửa sau, từ tầng hầm bãi đỗ xe, đi nhờ xe của đồng nghiệp về nhà… Nhưng vì sao, cuối cùng cô lại ngồi vào trong xe của Quý Thừa Xuyên?
Là bất đắc dĩ, hay giả vờ từ chối, Tống Dao cũng không biết rõ. Kể từ khi bị quấy nhiễu bởi giấc mơ đó, cô không tài nào dùng tư duy thông thường để suy nghĩ vấn đề.
Rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào, cô lại trở nên khát vọng muốn gần gũi anh, ngay cả khi làm bất cứ việc gì cũng nghĩ đến anh, tất cả cảm giác an toàn đều hội tụ trên người anh, có thể cô đã xem anh là một người để dựa dẫm, thậm chí bắt đầu hưởng thụ giây phút ở chung trong một chiếc xe.
Sao cô có thể có kiểu suy nghĩ đó? Chưa kể vấn đề giới tính của Quý Thừa Xuyên, dù anh thích phụ nữ, cũng không đến lượt cô trèo cao. Bọn họ là người ở hai thế giới khác nhau, cho dù thích cũng chỉ có thể đơn phương ái mộ, đó là ảo tưởng không thực tế.
Mắt thấy chiếc xe chậm rãi lái khỏi tầng hầm, Tống Dao không khỏi mặt mày ủ rũ. Đúng lúc này, Quý Thừa Xuyên bỗng lên tiếng nhắc nhở: “Thịnh Tư Kỳ đang qua đây.”
Cái gì?!
Tống Dao sợ mất mật, hoàn toàn không có thời gian nhìn ra ngoài cửa sổ xe xem xét, phản xạ có điều kiện cúi đầu xuống trốn.
Xung quanh chiếc ghế ngồi của Quý Thừa Xuyên không có một cái rãnh nào, thật không biết tổng giám đốc đại nhân tại sao phải tốn đến nghìn vạn để mua một chiếc xe thể thao có không gian bên trong vừa nhỏ vừa chật hẹp, lại không có chỗ để trốn? Dưới tình thế cấp bách, Tống Dao nhìn thấy khoảng trống liền chui vào, lúc hoàn hồn lại, đầu đã ngã trên… đùi của Quý Thừa Xuyên rồi!!!
Đập vào mặt là chiếc quần tây được cắt may khéo léo của Quý Thừa Xuyên, bao bọc đôi chân thon dài, bó sát hai chân, về phần ở giữa hai chân… Các bạn tự hiểu.
Gương mặt Tống Dao lập tức đỏ bừng, trong nội tâm quýnh quáng muốn chết. Lúc này, cô hoàn toàn có thể tưởng tượng ra gương mặt vừa đen vừa thối của tổng giám đốc đại nhân, cùng với ý nghĩ muốn bóp chết cô.
Không được, phải mau ngồi dậy!
Ngay lúc Tống Dao không ngừng kêu khổ, tâm tình Quý Thừa Xuyên lại vô cùng tốt. Anh nhìn Tống Dao tựa như con mèo nhỏ nằm sấp trên đùi của mình, chỉ hận không thể thu hẹp khoang xe lại một chút.
Nhưng con mèo nhỏ dường như bị giật mình, có vẻ muốn đứng lên, điều này không thể được, anh không hề nghĩ ngợi, trực tiếp lấy tay ấn đầu Tống Dao vừa nâng lên trở về.
Động tác này, làm cho Tống Dao kinh hãi không thôi.
“Quý tổng…”
“Suỵt! Muốn bị phát hiện à?” Từ trên cao truyền xuống âm thanh nghiêm túc của Quý Thừa Xuyên.
Chẳng lẽ Thịnh Tư Kỳ đã tới? Tống Dao liền căng thẳng, nào còn thấy thẹn thùng, áp sát trên đùi của Quý Thừa Xuyên, nhỏ giọng dò hỏi: “Cậu… Cậu ta tới rồi?”
“Đừng ồn!” Tâm trạng bây giờ rất tốt, tổng giám đốc đại nhân từ từ nhắm hai mắt hưởng thụ khoảng thời gian này.
Xem ra thực sự đã tới, Tống Dao hoảng hốt, tiếp tục áp mặt trên đùi Quý Thừa Xuyên không dám nhúc nhích.
Cứ thế không biết đã trôi qua bao lâu, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì, Tống Dao không còn kiên nhẫn, thấp giọng hỏi: “Cậu ta… chưa đi sao?”
“Vẫn chưa.” Để chứng minh, Quý Thừa Xuyên mở mắt ra, hạ cửa kính xe xuống, khép chân lại gật đầu chào Thịnh Tư Kỳ.
Thực ra, Thịnh Tư Kỳ đã sớm nhìn thấy chiếc xe của Quý Thừa Xuyên, chỉ là không muốn lên tiếng mắng anh. Nào ngờ, anh đậu xe ở đằng đó không đi, trái lại còn cất tiếng chào hỏi với Thịnh Tư Kỳ.
Bốn mắt nhìn nhau, bằng tốc độ ánh sáng, theo lẽ tự nhiên, Thịnh Tư Kỳ chợt nhớ lại khung cảnh buổi đấu giá ngày hôm đó, đột ngột bị cô giáng một bạt tai.
Nhạy bén ngửi thấy mùi tình địch, anh liếc mắt là có thể nhìn ra, Quý Thừa Xuyên có tâm tư thế nào với Tống Dao, chỉ là cô gái ngốc nghếch kia không nhận ra mà thôi.
Tưởng tượng tới hình ảnh thỏ trắng bé nhỏ ngốc nghếch của mình bị lão sói xám nhìn chằm chằm mỗi ngày, Thịnh Tư Kỳ tức giận không nhịn được. Gấu con dù sao vẫn là gấu con, đang lui tới trước mặt nhiều người như vậy, chợt vươn tay, dựng ngón giữa hướng về phía Quý Thừa Xuyên.
Ha ha.
Trong lòng tổng giám đốc đại nhân hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi sự khiêu khích đó, mà đưa tay xoa xoa cái đầu đang nằm sấp trên đùi mình, vẻ mặt cực kỳ đắc ý.
Có chuyện gì vậy? Vì sao trong lúc cô đang hốt hoảng lại cảm thấy đầu như bị sờ sờ một lát? Là ảo giác sao? Tức khắc, thân thể Tống Dao cứng đờ, đau lưng, đầu óc hỗn độn.
Cùng lúc đó, ở đằng xa xa, sau khi Thịnh Tư Kỳ phóng ra một “kỹ năng trào phúng”, vừa thấy hoàn toàn không đặt được hiệu quả, liền cảm thấy rất vô nghĩa.
Anh thu tay lại, hừ một tiếng, rốt cuộc hạ quyết định, chấm dứt một ngày “ôm cây đợi thỏ”, ném hoa vào trong xe, nghênh ngang rời đi.
“Còn chưa đi sao?” Trong xe, con mèo nhỏ rốt cuộc không nhịn nổi, rụt rè dò hỏi lần nữa.
“Vẫn chưa.” Liếc nhìn Thịnh Tư Kỳ, kẻ chướng tai gai mắt rốt cuộc đã biến mất khỏi tầm mắt, tâm trạng của Quý Thừa Xuyên mới trở nên tốt hơn.
Tống Dao không cam lòng hỏi tiếp: “Hay là… chúng ta đi trước?”
“Đèn đỏ.”
“… Đèn đỏ sao lâu như vậy?” Tống Dao cảm thấy, nếu cứ tiếp tục như thế này, mặt của cô sẽ đỏ bừng lên tựa như cây đèn đỏ.
“Còn hai mươi giây.”
Hai mươi, mười chín, mười tám… Trong lòng Tống Dao lặng lẽ thầm đếm ngược, chỉ có như vậy mới có thể miễn cưỡng dời đi lực chú ý của cô, bằng lòng cô sẽ xấu hổ chết mất trên đùi của tổng giám đốc đại nhân.
… Ba, hai, một!
Rốt cuộc, đèn xanh sáng lên, Quý Thừa Xuyên đạp mạnh chân ga, xe chậm rãi chạy đi, Tống Dao thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại bắt đầu… sợ hãi hỏi: “Còn thấy không?”
“Không chắc.”
Gì chứ! Tống Dao gấp phát khóc, lại cắn răng kiên trì trong chốc lát, nhẩm tính thời gian đủ lâu để rời khỏi Thịnh Tư Kỳ, rốt cuộc cắn răng một cái, ngồi thẳng dậy.
Hơi ấm trên đùi biến mất, nụ cười trên mặt Quý Thừa Xuyên cũng theo đó biến mất. Vì thế, lúc Tống Dao quay đầu lại, vẫn chỉ thấy bộ mặt vô cảm vạn năm không đổi của tổng giám đốc đại nhân.
Trong lòng cô tràn ngập vẻ áy náy, hơi nóng trên mặt vẫn chưa tan biến, nói: “Thành thực xin lỗi ngài, Quý tổng, tôi không cố ý nằm sấp… nằm sấp trên chân ngài đâu…”
“Khỏi phải giải thích.” Quý Thừa Xuyên ngắt lời cô, “Thư ký Tống, vốn là cô thầm mến tôi, lại viết thư tình cho tôi, bây giờ còn viện cớ nhân cơ hội sờ soạng tôi, sự thật chẳng phải là vậy sao?”
Thầm mến?
Thư tình??
Sờ soạng???
Tổng giám đốc đại nhân, ngài ăn nói thật logic quá rồi, khiến người khác không thể phản bác được. Tống Dao bị ba đòn ấy đả kích nặng nề, cả người ngây ngốc, cứng đờ ngay tại chỗ, hoàn toàn không biết phải nói cái gì.
Trái lại, Quý Thừa Xuyên vừa chất vấn xong, tùy tiện phất phất tay: “Quên đi, lần sau nhớ chú ý.”
Tổng giám đốc đại nhân, ngài thật rộng lượng, bị người ta ăn đậu hủ còn dặn dò người ta lần sau chú ý! Chú ý ông cha nhà ngài!
Tống Dao lộ vẻ mặt cầu xin, quýnh quáng, lúng túng quay mặt hướng ra ngoài cửa xe, phân tán lực chú ý.s
Cửa sổ xe đóng kín, chiếc xe ngoài cửa sổ chạy qua chạy lại không ngớt. Giờ khắc này, Tống Dao sực nhớ đến một việc vô cùng quan trọng, quay đầu lại, hỏi: “Quý tổng, cửa kính có phải làm bằng thủy tinh không ạ?”
“Ồ.” Quý Thừa Xuyên không cho là đúng, “Cô không nói, tôi thực đã quên.”
“…” Ặc, trốn bằng thừa! Tống Dao thầm muốn đâm đầu chết ngay trên cửa sổ xe.