Trước mặt Quý Thừa Xuyên, Tống Dao không bận tâm ngồi dưới đất khóc nấc, chỉ khi cực kỳ tủi thân, người ta mới làm ra chuyện trái với bình thường như thế.
Bây giờ, Tống Dao thật lòng cảm thấy bản thân làm người đến lúc này thật là thất bại, rõ ràng bị Quý Thừa Xuyên trêu đùa đến mức đầu óc váng vất, nhưng vẫn không còn tôn nghiêm mà thích anh. Chỉ vì đoạn tình cảm này mà cô tự trách mình không nguôi, đau khổ khó chịu, tìm mọi cách điều chỉnh tâm tình, nào ngờ, hóa ra bản thân từ trước đến nay chỉ là con khỉ bị người ta đùa giỡn.
Thích, anh làm theo quy trình thường tình sẽ chết à?
Không thích, anh đổi người đùa giỡn có được hay không?
Cái nào cũng không được, lúc cô cuối cùng đã trốn thoát, hết lần này đến lần khác tên khốn này tìm đến cửa nhà trong lúc cô thảm hại nhất, chưa kể còn hại cô té lộn mèo một cái, quần lót cũng bị anh thấy hết!
Nếu như lúc này không cho cô khóc lóc điên cuồng một trận, để phát tiết nỗi lòng một chút. E rằng, Tống Dao sẽ không thể kiềm chế chính mình mà chạy đến phòng bếp rút dao ra ngoài ra sức liều mạng với Quý Thừa Xuyên.
Vừa nãy Tống Dao còn cậy mạnh đẩy anh ra khỏi cửa không muốn cho vào, bây giờ bỗng ngồi dưới đất không hề kiêng dè mà khóc rống lên, khóe miệng Quý Thừa Xuyên co quắp, không biết phải làm sao.
Trước khi gặp Tống Dao, anh đã từng có một người bạn gái. Mười năm trước, anh gặp Tuyên Tử Hân trong trường học.
Đó là một nữ sinh ưu tú không một khiếm khuyết, cô xinh đẹp, thông minh, cởi mở, kiên cường, độc lập, bất luận đến chỗ nào cũng đều tỏa sáng lấp lánh, thu hút sự chú ý của người khác.
Kiêu ngạo như anh, thời niên thiếu tràn đầy xúc động và nhiệt huyết, cũng bị hấp dẫn bởi khí chất đặc biệt của cô. Họ bắt đầu từ tình bạn, tại sân trường đại học, trò chuyện cùng cô đã trở thành một đoạn tình yêu khắc cốt ghi tâm đầu tiên.
Cho đến lúc tốt nghiệp năm ấy, Tuyên Tử Hân bỗng tuyên bố, cô muốn đi thực hiện mơ ước từ nhỏ đến lớn, đó là đi du lịch vòng quanh thế giới.
Cô nói, trên thế giới chỉ có một mình Tuyên Tử Hân, do đó không giống với người khác. Cô nói, dù thế giới có lớn cỡ nào cũng không thể trói buộc bước chân cô. Cô nói, để theo đuổi sự tự do và mơ ước, cô sẵn lòng buông bỏ hết thảy, kể cả đoạn tình yêu với Quý Thừa Xuyên.
Sau đó, cô thật sự đã làm như vậy!
Đoạn tình yêu sâu đậm gây tổn thương tới Quý Thừa Xuyên, làm thay đổi hoàn toàn quan niệm tình yêu của anh. Cho đến khi nhiệt huyết, xúc động thời niên thiếu qua đi, anh trở thành người lãnh đạo của một tập đoàn, vẫn cực kỳ chán ghét bất kể là tia sáng rọi ra bốn phía của phái nữ.
Sở dĩ anh buộc phải thừa nhận, vì Tống Dao thật bình thường nên ngay từ đầu anh mới chú ý đến cô, không làm lóa mắt mà thôi.
Nhưng khi dần dần tiếp xúc với cô, anh cảm thấy con người cô không giống với một mặt trong tưởng tượng của mình.
Tuy cô không thông minh nhưng rất nỗ lực, tuy không xinh đẹp nhưng rất lạc quan, tuy nhát gan nhưng cũng có lúc rất kiên cường, không làm bộ làm tịch, kệch cỡm. Cô đơn thuần, đáng yêu, lương thiện, ngay thẳng, đến nay anh vẫn nhớ rõ bảng chi tiêu của cô trong cuốn sổ nhật ký, cho dù nghèo túng mỗi tháng cũng không quên quyên góp tài trợ bữa cơm trưa tình thương hằng tháng.
Tống Dao, chính là một người không hoàn hảo như thế, nhưng lại phơi bày toàn bộ thế giới tốt đẹp của người con gái.
Có lẽ, trên thế gian có rất nhiều người con gái như cô vậy, nhưng định mệnh đã để Quý Thừa Xuyên gặp Tống Dao, làm cho trái tim lạnh giá bị tan chảy bởi sự ấm áp bình thường đó, kiên quyết mà mạnh mẽ bắt đầu đập loạn một lần nữa…
Nghĩ vậy, trái tim Quý Thừa Xuyên mềm nhũn, ngồi xổm xuống, vẻ mặt cứng ngắc dỗ dành: “Đừng khóc.”
“Òa!” Tống Dao lại càng khóc dữ dội hơn, anh nói không khóc sẽ không khóc à, anh thử ngã một cái xem, anh bị người khác nhìn thấy quần lót xem? Nói dễ hơn làm!
Quý Thừa Xuyên bất đắc dĩ, chỉ dành kiên nhẫn tiếp tục dỗ cô: “Được rồi, vừa phải thôi.”
Cái này không phải đang an ủi người khác, rõ ràng là đang uy hiếp. Con mẹ nó chứ, tôi đã thảm thành ra thế này, anh còn chạy đến nhà của tôi uy hiếp tôi, anh có phải là người không?
Tiếng khóc càng thêm vang dội, thậm chí hàng xóm ở phía đối diện cũng mở cửa, hiếu kỳ đi đến xem xét, cẩn thận quan sát Quý Thừa Xuyên, lớn tiếng hỏi han Tống Dao: “Con gái ơi, làm sao thế, cãi nhau với bạn trai sao? Đây là bạn trai con à, sao ta chưa thấy bao giờ nhỉ?”
Tống Dao khóc hăng say, không để ý tới hàng xóm không mời mà đến.
Hàng xóm càng cảnh giác, đang muốn hỏi lại, Quý Thừa Xuyên mặt đen đứng dậy, đi đóng cửa lại.
Vừa đóng cửa, trong căn phòng đều là tiếng khóc của Tống Dao.
Quý Thừa Xuyên quay đầu lại, ngắm nhìn Tống Dao khóc bù lu bù loa trên mặt đất, cuối cùng không khuyên nhủ cô nữa. Trái lại, anh bước qua, ngồi xổm xuống, dễ dàng ôm ngang cô từ dưới đất lên.
Tiếng khóc chợt im bặt, Tống Dao ngây người.
Cô mặc áo ngủ, vài ngày không chải tóc dùng một sợi dây thun buộc đống bù xù ở phía sau ót, mái tóc hỗn loạn bết dính trên trán, gò má vì khóc mà đỏ bừng, đôi mắt sưng lên, đong đầy nước mắt không thể tưởng nổi. Cô mở to mắt nhìn chằm chằm Quý Thừa Xuyên, khiếp sợ đến quên mất hô hấp.
Ấy… cô đang nằm mơ sao?
Tổng giám đốc đại nhân ôm cô như vậy, tuy vẻ mặt vẫn lạnh băng như cũ, nhưng bàn tay của anh rất ấm, cách lớp áo ngủ mỏng manh không biết vô tình hay cố ý chạm vào bên ngực cô, nóng rực.
Mọi chuyện hết thảy đều không chân thật, tựa như họ đang đóng phim, bên tai phảng phất còn vang lên tiếng nhạc trong khung cảnh lãng mạn của bộ phim thần tượng.
Sự thật sẽ không mơ màng như vậy, nhưng nếu nằm mơ sao lại chân thật như thế…
Tống Dao vô cùng bối rối, đầu óc hỗn độn, muốn giãy giụa lại sợ bỗng tỉnh dậy từ trong mơ, đành rủ mắt xuống, ngượng ngùng không dám nhìn thẳng vào mặt Quý Thừa Xuyên.
Thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh, nhìn thấy bộ dáng bây giờ của Tống Dao, Quý Thừa Xuyên nhếch khóe miệng một cái, tâm tình không hẳn là rất tốt, thậm chí không có thời gian để ghét bỏ căn phòng trọ vừa tối lại chật hẹp còn bừa bộn này nữa.
Giờ phút này, trong mắt của anh chỉ có cô gái đang ôm trong ngực, cô gái này tuy bình thường nhìn phía trên có vẻ nhỏ bé gầy teo, dường như không có mấy cân, nhưng ôm vào rất có thịt, mềm mại, còn hơi nặng.
Trên người cô là bộ đồ ngủ cũ kĩ, cổ áo hơi rộng, nhìn từ góc độ này, trông có vẻ đầy đặn. Về phần gương mặt, tuy hơi bình thường, nhưng bộ dạng ngoan ngoãn xấu hổ đỏ mặt rủ mắt xuống thật sự càng xem càng làm cho người ta yêu thích…
Nói tóm lại, bước đầu “kiểm tra” sơ bộ, tổng giám đốc đại nhân rất hài lòng đối với Tống Dao, hơn nữa vô cùng khát vọng tiến thêm một bước cùng cô đi sâu vào “bàn bạc thảo luận” và “kết hợp”.
Nếu như Tống Dao có năng lực nhìn thấu lòng người, biết rõ ý nghĩ lúc này của Quý Thừa Xuyên, cô nhất định sẽ xấu hổ đến mức tìm một cái lỗ chui xuống.
Tiếc là, giờ phút này, cô không rỗi rãi để phỏng đoán tâm tư của tổng giám đốc đại nhân, vì bản thân cô đang trong mộng cảnh được anh yêu thương mà lo sợ không thể thoát khỏi. Cho đến khi cơ thể bỗng rơi xuống, Quý Thừa Xuyên đã đặt cô xuống giường, cuối cùng mới rụt rè ngẩng đầu, lấy hết can đảm nhìn thẳng vào anh.
Tuy đây không phải lần đầu tiên bọn họ nhìn nhau, nhưng Tống Dao chưa bao giờ cảm thấy căng thẳng như bây giờ. Trong căn phòng yên tĩnh, không khí dường như ngưng kết, hai người ai cũng không nhúc nhích, toàn bộ không gian chỉ có tiếng hô hấp cùng với ánh mắt nhìn ngắm lẫn nhau.
Quý Thừa Xuyên vịn tay ở mép giường, một tay khác chống đỡ cơ thể, thân hình cao lớn bao bọc Tống Dao dưới thân thể, ánh mắt anh sáng lấp lánh.
Tống Dao vẫn duy trì tư thế kia lúc bị thả lên giường, cong chân lên, hai tay nắm hờ để trước ngực, bị đè lên nên thân thể cứng ngắc, trái tim đập thình thịch, như đang mô tả sinh động nội tâm của cô.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cũng không biết đã trải qua bao lâu, cuối cùng Quý Thừa Xuyên đã cử động, giơ tay lên chậm rãi đưa về phía Tống Dao.
“Đừng!” Tống Dao quay mặt sang một bên, theo bản năng nhắm mắt lại, khép miệng mím môi. Trải qua trận đấu mắt vừa nãy, cô đã chắc chắn mọi chuyện xảy ra trong lúc này không phải là mơ, trong nội tâm căng thẳng kinh khủng.
“Đừng cái gì?” Anh mở miệng hỏi vậy, nhưng tay giơ lên không có dừng lại, ngón tay chạm vào gò má của Tống Dao, dùng phần bụng mềm mại của ngón tay chăm chú lau đi vệt nước mắt trên mặt cô.
Cử chỉ dịu dàng đến quá đường đột, Tống Dao không tránh khỏi mất hồn một hồi, bờ môi mím chặt hơi thả lỏng, dè dặt mở mắt ra, nhìn về phía Quý Thừa Xuyên.
Bấy giờ, vẻ mặt anh vô cùng nghiêm túc, lực tay nhẹ nhàng cũng rất cẩn thận, từ phía dưới bắt đầu chà lau lên từng chút một, khóe miệng, đôi môi, cái mũi, gò má, hốc mắt… Phần bụng ngón tay lướt đến đâu, ánh mắt liền dừng ở đó, tựa như lúc anh chăm chú làm việc, quét mắt qua mỗi một tờ tài liệu.
Điểm khác biệt là, lúc này trong ánh mắt ấy ngoài sự nghiêm túc còn tràn ngập vẻ yêu thương, nội tâm vững vàng của cô từng chút một bị sụp đổ, sau đó mới chống lại ánh mắt của anh một lần nữa.
Tay đang lau vệt nước mắt bỗng dừng lại, bàn tay to lớn nắm lại, thân thể nghiêng về phía trước, gương mặt anh tuấn ngày càng gần kề gương mặt cô.
Cứu với! Có một âm thanh yếu ớt trong sâu trong nội tâm của Tống Dao chợt reo lên, lý trí mách cho cô biết, hãy mau tỉnh lại, nếu còn rơi xuống thì cô sẽ tiêu đời!
Thế nhưng, một âm thanh xúc động khác đồng thời vang lên khuyên can: Ngoan, cam chịu số phận của cô đi, cô thích anh ta, anh ta cũng thích cô, trên đời này không có gì tốt đẹp hơn chuyện này, còn cái gì mà phải do dự hả?
Cuối cùng, xúc động chiến thắng lý trí, mắt thấy gương mặt kia từng chút từng chút lại gần mặt mình, Tống Dao cam chịu, nhắm tịt hai mắt…
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên, đồng thời kèm theo đó là tiếng gõ cửa dữ dội.