Chạy Trời Không Khỏi Nắng

Chương 1



1.

Một tiếng “rầm” vang lên, chiếc bát đựng súp rơi xuống đất.

Bát canh vốn định ném vào tôi, nhưng cậu chủ bị mù, độ chính xác kém.

"Trầm Châu đâu? Trầm Châu rõ ràng đã nói hôm nay sẽ tới gặp tôi."

Lương Cơ nhắm mắt lại, lông mi dài cùng với khuôn mặt tuấn tú sắc sảo không chút biểu cảm.

Tôi nhanh chóng ngồi xổm xuống nhặt các mảnh vỡ, thầm thở dài nghĩ lúc này Trầm Châu chắc đã ở Anh rồi.

Sau khi biết Lương Cơ và Lương Thư gặp tai nạn xe hơi khi đang chạy đua để tranh giành cô, Trầm Châu đã trốn ra nước ngoài.

Tôi trấn an: “Trầm Châu nói hiện tại cô ấy đang gặp phiền toái lớn, giải quyết xong chắc chắn sẽ đến tìm anh.”

“Không, Trầm Châu đã nói rõ ràng, dù có khó khăn thế nào thì cô ấy cũng sẽ vượt qua và đến với tôi. Là cô à? Có phải cô chọc tức cô ấy rồi không?”

Lương Cơ nhắm mắt lại, anh ấy không nhìn thấy gì cả, chỉ có thể dựa vào giọng nói của mình để tìm thấy tôi.

"Đừng cử động, trên mặt đất có mảnh vụn." Tôi vội vàng hét lên để ngăn anh ta lại.

Đôi chân trần của anh giẫm lên những mảnh gốm trên mặt đất nhưng anh không thấy đau, lông mày nhíu chặt lại, anh đi theo tiếng nói để tìm tôi.

Sau khi Lương Cơ tìm thấy tôi, anh ta mò mẫm nắm lấy tóc, buộc tôi phải ngước nhìn anh ta với giọng nói nham hiểm.

"Là tại cô, vì cô thích tôi nên mới khiến cô ấy ghen tị và đó là lý do cô ấy bỏ đi."

Nếu cơn đau xé nát da đầu khiến tôi vô thức chống cự thì lời nói của Lương Cơ khiến tôi im lặng.

Đúng, tôi thích những cái do anh ta đem lại.

Nhưng Trầm Châu không phải vì ghen tị mà rời đi. Cô ấy rời đi thứ nhất là vì sợ Lương gia trả thù, thứ hai là bởi anh em họ Lương đều đã thành người tàn tật, đây là gánh nặng đối với cô bây giờ.

Hiển nhiên, những lời này tôi không thể nói với Lương Cơ.

Khi Trầm Châu rời đi, cô ấy nói với tôi rằng nếu tôi có thể chăm sóc tốt cho bọn họ và không quên nói với họ nhiều điều tốt đẹp hơn về cô, cô ấy sẽ cho tôi 10.000 tệ mỗi tháng.

Ngoài ra, đừng liên lạc với cô ấy nếu không có chuyện gì xảy ra.

Tôi chỉ là sinh viên đại học, cần mười nghìn nhân dân tệ này để giảm bớt gánh nặng cho gia đình nghèo khó của tôi.

Lương Cơ liên tục hỏi tôi liệu Trầm Châu có giận tôi không. Anh ta yêu cầu tôi gọi điện cho Trầm Châu, xin lỗi cô ấy và yêu cầu cô ấy quay lại.

Tôi vẫn im lặng. Sự im lặng của tôi khiến Lương Cơ khó chịu, anh ấy giận dữ chửi bới tôi.

"Cô bị câm à? Mau gọi cho Châu Châu."

"Cô nghĩ rằng Châu Châu không ở đây và chỉ có cô ở bên cạnh tôi thì tôi sẽ thích cô sao?"

Lương Cơ giọng điệu không tốt, liên tục trách cứ tôi, hắn cho rằng tôi là người chọc tức Trầm Châu.

Đến tận khi Lương Cơ cảm thấy một giọt nước lạnh chạm vào da mình, anh ta mới ngậm miệng lại.

2.

Bố tôi là tài xế của nhà Trầm Châu, từ nhỏ tôi đã biết mình không thể so sánh được với Trầm Châu, hơn nữa tôi còn là ‘’người hầu’’ của cô ấy.

Bố nói rằng tôi cần làm hài lòng Trầm Châu và phải chăm sóc cô chủ nhỏ thật tốt. Bằng cách này, tôi đã đến trường trung học quốc tế nơi Trầm Châu theo học để cố gắng làm hài lòng cô ấy.

Đó cũng là nơi chúng tôi gặp Lương Cơ.

Trong trường trung học quốc tế có rất nhiều người giàu và họ coi thường những học sinh nghèo mới vào học, nhưng đáng khinh hơn là những người đi theo nịnh nọt họ lại muốn trút những nỗi bất bình lên chúng tôi.

Trầm Châu vừa giàu có vừa xinh đẹp khiến người ta ghen tị, nhưng bọn họ không muốn đắc tội với cô nên lấy tôi ra làm con tốt để trút giận.

Khi tôi làm nhiệm vụ Trầm Châu giao, bọn họ chặn tôi ở sân sau trường học, cười nhạo tôi là con chó li3m của Trầm Châu, nói rằng tôi không có chút tôn nghiêm nào chỉ vì tiền bạc.

Tôi cầm chổi cúi đầu không nói gì, tôi vẫn luôn như vậy, ít nói, ngay cả bố tôi cũng bảo rằng nếu tôi có thể hoạt bát như Trầm Châu thì tốt, hoặc nghịch ngợm chút cũng không sao.

Nhưng bố tôi chưa bao giờ nghĩ rằng tôi không có đủ khả năng để trở nên sôi nổi và nghịch ngợm.

Họ nói họ chán và sấn đến đẩy tôi.

Lúc này, một thanh niên đột nhiên từ sau gốc cây nhảy ra, bộ đồng phục học sinh trên người lỏng lẻo một nửa, lộ ra bờ vai.

"Các cô đang làm phiền tôi đấy à? Tiếng ríu rít làm phiền giấc ngủ của tôi. Phụ nữ thật phiền phức!" Anh nhướng mày, xua tay xua đuổi các cô gái.

Chàng trai trẻ đó chính là Lương Cơ.

Anh ấy giống như vị hoàng tử trong tưởng tượng của tôi, người đã từ trên trời giáng xuống và cứu rỗi tôi, một người nghèo khổ và khiêm nhường.

Tôi thích anh ấy.

Sau này anh yêu Trầm Châu và nhờ tôi mang quà cho cô ấy, anh cũng nhiều lần mang đồ ăn nhẹ cho tôi.

Đó chỉ là lòng tốt nhỏ bé nhưng nó như ngọn đèn sáng, đốt cháy tình yêu nồng nàn của tôi.

Tôi luôn che giấu tình yêu của mình rất tốt, không ai biết rằng tôi thích Lương Cơ.

Bằng cách này, tôi đã yêu thầm anh ấy suốt ba năm trung học cho đến đại học. Tôi luôn sống thầm lặng, lặng lẽ viết hết tâm tư của mình vào tài khoản nhỏ trên weibo, thậm chí còn không dám nhắc đích danh anh ấy mà chỉ gọi anh là Ngụy Quang.

Nhưng Trầm Châu đã nhìn thấy.

Cô chạy đến trước mặt Lương Cơ, cười nói: “Này, tôi làm mai mối cho anh, bạn thân của tôi thích anh, hai người có thể ở bên nhau.”

Tôi vẫn nhớ mình đã đi theo Trầm Châu, tôi sợ đến mức vội vàng ngăn cản cô ấy.

Phản ứng của Lương Cơ thậm chí còn lớn hơn tôi, anh ấy lớn tiếng phản bác: "Em đùa à? Người như em, tôi còn không có hứng thú, huống chi là cô ấy, một cái bóng mờ nhạt đến mức trong đám người không thể tìm thấy cô ấy."

Trầm Châu tức giận đuổi theo đánh, nhưng Lương Cơ nhanh chóng né tránh, hai người bắt đầu cười đùa.

Chỉ có tôi, chỉ có tôi đứng đó, ngơ ngác. Tôi thậm chí không dám ngẩng đầu lên vì sợ họ sẽ chú ý đến tôi.

Tôi nắm chặt góc áo, không dám rời đi. Khi nào bố tôi còn là tài xế của nhà Trầm Châu, tôi sẽ cố gắng hết sức để lấy lòng cô.

Sau đó, họ đã ngầm đồng ý không nhắc đến chuyện này nữa.

Và tôi lại càng trầm mặc hơn, đi theo sau Trầm Châu.

Tôi từng thấy Lương Cơ cố tình kéo tóc Trầm Châu, khi đó Trầm Châu sẽ quay lại vỗ nhẹ anh ta, nhưng anh không hề khó chịu mà còn cười một cách công khai và hả hê.

Tôi chạm vào mái tóc ngắn của mình và nghĩ, thật tuyệt nếu tóc mình dài hơn.

Nhưng bây giờ khi tóc của tôi rốt cuộc đã dài ra, nó lại trở thành thứ để Lương Cơ thuận tiện sỉ nhục, đối với Trầm Châu ôn nhu bao nhiêu, đối với tôi lại không kiên nhẫn bấy nhiêu.

3.

Sau khi dọn sạch rác trên sàn, tôi thấy anh ấy đang ngồi trên thảm, máu vẫn chảy ra từ đôi chân trần, anh không cảm thấy đau đớn mà chỉ nhắm mắt lại, không biết đang nghĩ gì.

Tôi xuống nhà lấy hộp thuốc.

Lúc đi xuống lầu, Lương Thư đang ngồi trên xe lăn đọc tạp chí tài chính. Sau khi nhìn thấy bóng dáng của tôi, anh ấy ngước mắt lên và hỏi tôi với giọng điệu lo lắng:

"Quân Quân, em ổn chứ? A Cơ bị mù và tính tình luôn nóng nảy. Nếu nó làm gì có lỗi với em, tôi sẽ nhắc nhở thằng bé."

Ha, nực cười... Vừa rồi Lương Cơ mắng tôi gần mười phút, Lương Thư ở dưới lầu nghe được nhưng cũng không ngăn cản.

Anh ấy chỉ muốn tôi trở thành bao đấm để trút giận cho em trai anh thôi.

Sau khi chăm sóc anh em họ gần một tháng, Lương Cơ trở nên khó đoán và khó chăm sóc. Nhưng Lương Thư biết lễ tiết, ôn nhu như ngọc. Anh ấy đeo một chiếc kính gọng mỏng, trong mắt có nụ cười nhẹ, một nốt ruồi nhỏ ở cuối mắt càng tăng thêm vẻ dịu dàng.

Tôi biết rằng, nụ cười của anh ấy chưa bao giờ chạm tới đáy mắt, mọi sự dịu dàng chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi.

Anh ấy coi thường tôi giống như những người cùng tầng lớp anh ấy luôn tỏ ra khinh bỉ tôi-một kẻ hám tiền lợi dụng nhà giàu và mất đi nhân phẩm.

Anh ấy là sinh viên năm cuối tại trường đại học danh tiếng tôi đang theo học, là sinh viên tốt nghiệp với tấm bằng xuất sắc.

Có lần anh ấy quay lại trường phát biểu và thấy tôi mang chuyển phát nhanh đến cho Trầm Châu. Trời mưa, đường trơn trượt, tôi xách bảy tám kiện hàng nặng, không cầm nổi ô, còn dùng áo mưa che các kiện hàng.

Khi tôi đang bước lên bậc thang, tôi bị trượt chân ngã xuống đất và đụng phải Lương Thư - người vừa phát biểu xong.

Lương Thư khá gầy và cao, theo sau là một số người hâm mộ đến gặp anh để đặt câu hỏi.

Sau khi thấy tôi ngã, anh ấy đến bên tôi, nhẹ nhàng đỡ tôi dậy rồi đặt lại vào tay tôi tất cả những gói đồ rơi vãi trên mặt đất.

Lúc đó tôi đã nghĩ tiền bối trước mặt thật sự rất giỏi và tử tế.

Mãi cho đến lúc bắt đầu chăm sóc anh ấy, khi tôi đẩy anh ấy đi dạo trong công viên.

Anh cảm thấy hơi khó chịu vì ánh nắng chiếu vào chân nên tôi thản nhiên cởi áo khoác khoác lên chân anh, rồi bảo anh đợi trong khi tôi đi mua chăn mới ở gần đó.

Lúc quay lại, chiếc áo khoác của tôi đã biến mất.

Lương Thư nhận thấy ánh mắt nghi ngờ của tôi, anh ấy nhẹ nhàng giải thích: "Vừa rồi, một đứa trẻ nhìn thấy tôi tàn tật đã cố tình kéo áo khoác của tôi ra."

Tôi tức giận an ủi anh: “Thằng bé nghịch ngợm đó thật là hư.”

Khi đẩy anh ra, tôi thoáng thấy màu xanh nước biển trong thùng rác cách đó không xa, cùng màu với chiếc áo khoác của tôi.

Lúc quay lại tìm áo khoác, tôi nắm lấy một đứa trẻ đang chơi bên cạnh và hỏi:

"Em có thấy ai đã ném chiếc áo màu xanh này vào thùng rác không?"

"Em nhìn thấy, đó là một anh trai ngồi trên xe lăn."

Sau đó tôi mới nhận ra rằng Lương Thư vừa ghét, vừa khinh thường tôi, ngay cả đồ đạc của tôi cũng khiến anh thấy bẩn thỉu và ghê tởm.

Tôi nhặt chiếc áo khoác mới mua với giá 120 nhân dân tệ của mình từ trong thùng rác.

Tôi mang về nhà giặt, dự định sẽ mặc lại khi không còn gặp Lương Thư nữa.

4.

Tôi không thể mất công việc này, bởi vì ngoài Trầm Châu mỗi tháng cho tôi 10.000 tệ, anh em họ Lương thấy tôi là người lương thiện chăm chỉ nên cho tôi mức lương cao 50.000 tệ một tháng.

Số tiền này rất lớn, bố sẽ không bao giờ phải lo chạy thận cho mẹ nữa.

Lấy tiền của người khác thì phải làm việc tốt, tôi ghi nhớ nguyên tắc này. Vì vậy, khi Lương Cơ ầm ĩ đòi tìm Trầm Châu, tôi sẽ hỏi Trầm Châu phải làm sao.

Trầm Châu sốt ruột trả lời: “Làm ơn đi, tôi vừa mới hẹn hò với một đội trưởng bóng đá tóc vàng, tôi không có thời gian an ủi anh ấy, chỉ cần nói với anh ấy rằng tôi đang bận học.”

Tôi không còn cách nào khác ngoài việc nói với Lương Cơ rằng Trầm Châu đang bận học tập chăm chỉ ở nước ngoài mỗi ngày.

Lương Cơ nhắm mắt lại, vẻ mặt khó đoán, nhếch khóe môi: “Lúc Trầm Châu học cấp ba, ngày nào em ấy cũng ngủ trong lớp, thậm chí còn trả tiền để vào học đại học. Làm sao Châu Châu có thể chăm chỉ học tập ở nước ngoài mà không có thời gian.

Em ấy đã quan tâm đ ến tôi chưa?"

Tôi thực sự không còn cách nào khác đành phải nhờ Trầm Châu trả lời tin nhắn thoại.

"Lương Cơ, cái đồ ngốc nhà anh, em đương nhiên là chăm chỉ học tập, chờ em về nước sẽ tới gặp anh! Chờ em."

Giọng nói đầy tinh nghịch của Trầm Châu phát ra từ điện thoại di động, Lương Cơ vừa cầm điện thoại vừa nghe, vẻ mặt đăm chiêu.

"Tôi biết Trầm Châu sẽ tới gặp tôi, tôi đang đợi em ấy."

Anh ta ở trên giường nói, không biết là đang nói với tôi hay là tự thuyết phục chính mình, thanh âm quả quyết, không chút do dự.

Anh ta cầm điện thoại và nghe đi nghe lại giọng nói đó.

Tôi đóng cửa lại. Lúc đấy anh còn cho rằng giọng tôi quá to, khiến anh ấy không nghe được giọng nói của Trầm Châu.

Liệu anh có thích Trầm Châu nhiều đến thế không?

Tôi nhớ nó rất rõ ràng.

Đó là vào sinh nhật của Trầm Châu. Lương Cơ nhờ tôi tặng cô một chiếc vòng cổ kim cương. Anh ấy thản nhiên ném cho tôi hai trăm nhân dân tệ để chạy việc vặt.

Tôi biết trong lòng Lương Cơ, tôi xứng đáng với hai trăm tệ. Còn tôi, chưa ai từng nhớ đến ngày sinh nhật của tôi.

Năm tôi mười tám tuổi, tôi là học sinh cuối cấp trung học.

Lương Cơ đưa Trầm Châu đi ăn đồ Nhật, tôi viết bài tập ngày hôm sau cho hai người, bài tập năm ba cấp ba nhiều quá nên tôi ngồi một mình trong phòng viết đến khuya.

Vào ban đêm ánh trăng trong trẻo chiếu qua cửa sổ, soi sáng lên những ổ gà trên bậu cửa sổ.

Tôi chắp hai tay lại và nhìn những chú gà để tự chúc mình sinh nhật vui vẻ.

Lương Cơ là người tốt, vì anh ấy mà tôi chưa bao giờ bị người khác bắt nạt.

Trầm Châu cũng là người tốt, nếu không có cô ấy thì tôi không thể vào được trường trung học quốc tế và được học hành tử tế.

Tôi biết ơn từng người trong số họ. Bởi ghen tị, đố kỵ có thể khiến con người trở nên xấu xí, tôi không thể chấp nhận bản thân xấu xí của mình nên sẽ không bao giờ cảm thấy đau khổ nữa khi bị phớt lờ, dù cho có bị phớt lờ vô số lần.

Mặt trăng ở trên bầu trời và tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc mang nó đi. Ngay cả khi mặt trăng chiếu sáng tôi vào một thời điểm nào đó, tôi biết rằng đó không phải là mặt trăng của tôi.

5.

Hi vọng Trầm Châu có thể để ý tới Lương Cơ nhiều hơn bởi vẻ mặt anh càng ngày càng âm trầm.

Cậu bé có bộ đồng phục rộng thùng thình và hở nửa vai dường như đã biến mất.

Tuy nhiên, Trầm Châu không bao giờ gửi tin nhắn cho anh nữa.

Tôi gần gũi với Trầm Châu và Lương Cơ trở nên nghi ngờ nếu tôi không gửi tin tức gì.

Khi tôi nhắn tin, Trầm Châu trả lời tôi một cách hời hợt: “Chuyện của Lương Cơ không cần nói cho tôi biết, hắn đã mù rồi, sau này có thể làm gì được? Hiện tại tôi đang theo đuổi quý tộc Anh quốc.”

Tôi có một chút buồn, lặng lẽ xóa toàn bộ nội dung trò chuyện với Trầm Châu.

Tháng thứ hai sau khi Lương Cơ bị mù, Trầm Châu đã từ bỏ Lương Cơ.

Lương Cơ dường như hiểu ra điều gì đó, và anh ấy không hỏi tôi về Trầm Châu nữa. Anh đập nát chiếc điện thoại thành từng mảnh.

Anh ấy hỏi tôi: “ Châu Châu có quay lại không? Em ấy ngay từ đầu đã không thích tôi rồi, nếu tôi bị mù thì em ấy sẽ không đến.”

Tôi kiên quyết nói: “Lương Cơ, đừng suy nghĩ nhiều, Trầm Châu quá bận rộn, lần trước cô ấy nói sẽ về Trung Quốc thăm anh trong kỳ nghỉ lễ, cô ấy yêu cầu anh phải chú ý nhiều hơn đến sức khỏe của mình.”."

Lương Cơ cười lạnh, trên mặt không có biểu cảm gì, một lúc sau, đôi môi mỏng hơi hé mở.

"Lừa gạt."

“Anh trai tôi đã xem Instagram của Châu Châu rồi, em ấy còn đăng ảnh chụp cùng những người đàn ông khác.” Giọng Lương Cơ lạnh lùng.

"Anh trai tôi và tôi đều bị em ấy từ bỏ."

Khi anh nói điều này, khuôn mặt anh tràn ngập những cảm xúc phức tạp, bao gồm giận dữ, hận thù, bối rối và buồn bã. Anh ta trông giống như một con thú bị thương, cuộn tròn trên chiếc giường lớn, ôm một chiếc gối và vùi mặt vào đó.

Tôi vẫn cố nói dối tiếp, tôi nói thiếu niên đó chỉ là bạn của Trầm Châu và cô ấy nói đừng suy nghĩ nhiều, tôi đã nói dối rất nhiều, dùng giọng điệu thành thật và nhã nhặn của mình để lừa dối Lương Cơ một cách chắc chắn.

Nhưng Lương Cơ chưa bao giờ đáp lại lời tôi nói, khi tôi nói tới mệt, anh ta chỉ đáp lại tôi hai chữ.

" Ra ngoài."

Tôi bước ra và đóng cửa lại cẩn thận. Vừa bước xuống cầu thang gỗ, tôi thấy Lương Thư đang đọc sách, nhìn thấy tôi ngẩng đầu lên hỏi:

“Tâm trạng của nó không tốt à?”

Tôi gật đầu, nhưng Lương Thư không hề cảm thấy có lỗi với em trai mình mà chỉ mỉm cười.

“Tôi biết ngày này sẽ đến, nhưng may mắn là thằng bé không chìm quá sâu vào đó. Nó lại đi thích Trầm Châu, loại người ăn chơi.”

Khi nhắc đến Trầm Châu, giọng điệu của Lương Thư có chút không tốt.

Tôi nhanh chóng bênh vực Trầm Châu: “Cô ấy không phải là người tùy tiện, cô ấy thực sự có việc phải làm, cô ấy đang bận.”

Tôi nhấn mạnh nhiều lần, nhưng Lương Thư chỉ nhún vai.

Hắn chỉ vào chân mình: “Tôi vốn là dự định theo đuổi Trầm Châu, để cô ta tỏ tình với tôi, như vậy Lương Cơ mới có thể tỉnh lại.”

“Nhưng không ngờ Trầm Châu lại có lòng tham lớn như vậy, để cho anh em chúng ta tranh tài, cô chỉ muốn người thắng cuộc cuối cùng, cuối cùng còn mất đi một đôi chân của tôi và một đôi mắt của Lương Cơ, thật sự là thua thiệt.”

Lương Thư nhếch lên khóe môi, rõ ràng là đang cười, nhưng giọng điệu lại lộ ra vẻ lạnh lùng và tức giận khó nhận thấy. Có vẻ như hắn định bắt Trầm Châu phải trả giá sau khi trở về Trung Quốc.

Tôi suy nghĩ một chút, quyết định âm thầm nhắc nhở Trầm Châu cẩn thận với Lương Thư.

Sau khi Lương Thư kể xong về Trầm Châu, anh ấy dựa vào xe lăn, nghiêng đầu nhìn tôi, đôi mắt giấu sau cặp kính gọng mỏng hơi nheo lại để chặn ánh sáng kỳ lạ.

"Quân Quân sẽ không phải là người phụ nữ xấu phải không? Em trai ngốc nghếch của tôi không chịu nổi bất kỳ tổn thương nào."

Anh nói với giọng nhẹ nhàng và trầm thấp, lười biếng đặt cuốn sách lên đùi, nhưng đôi mắt đen vẫn bất động nhìn thẳng vào tôi khiến tôi rùng mình cảm thấy như thể đang bị một con rắn nhìn chằm chằm, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Là một người chậm hiểu, tôi thậm chí không biết phải trả lời anh ấy như thế nào.

Tôi lắc đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.