Chạy Trốn (Đào Chi Yêu Yêu)

Quyển 1 - Chương 6



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bốn người giật mình hoảng sợ, Tô Di vô thức giơ tay lên đầu làm tư thế hàng, Dư Ngư và Xa Xà nhặt túi dụng cụ và bao tải bỏ chạy, Lý Yêu Yêu cốc vào đầu Tô Di một cái thật mạnh, gầm nhẹ nói: “Ngốc ạ, chạy đi!”

Tô Di còn chưa kịp phục hồi tinh thần đã bị Lý Yêu Yêu kéo chạy hơn mười thước.

“Đứng lại! Không được chạy!” Tên cầm đèn pin kia đuổi theo sau.

Bốn người vác theo bao lớn bao nhỏ đựng đầy đồ đạc, sợ va chạm mạnh sẽ làm hỏng bảo vật nên chạy không nhanh chút nào.

Chỉ có một người đuổi theo, Dư Ngư và Xa Xà liếc mắt với nhau, để bao lớn bao nhỏ xuống đất, xoay người chạy về phía người nọ.

— Đương nhiên không đến mức giết người diệt khẩu, dù sao mặt bọn họ cũng lấm lem bùn đất, ai mà nhận ra được, đánh ngất xỉu nhân chứng rồi chuồn thôi!

Sự thật chứng minh, tên đuổi theo đúng là gió chiều nào che chiều ấy, thấy bốn tên trộm chạy vù vù cũng vù vù đuổi theo.Giờ thấy hai anh giai cao lớn xắn tay áo xông về hướng mình, bước chân ngưng lại, lập tức quay đầu bỏ chạy, vừa chạy vừa la to: “Mấy mấy mấy người muốn làm gì! Ối cha mẹ ơi làng nước ơi, cứu mạng với! Cứu mạng với!”

Dư Ngư như sói đói vồ mồi mà đè tên kia ngã nhào xuống đất, đạp một phát đèn pin lăn lông lốc, cùi chỏ cứng rắn đập trúng vào nơi yếu mềm nhất bên mạn sườn.

“Aaaa!” Người kia co quắp lại, đau đớn cuộn tròn người, không kêu nổi một câu hoàn chỉnh.

Xa Xà vọt tới trước mặt, ôm đầu tên kia xoay mạnh một cái.

“Rắc rắc..” Tiếng xương lệch vị trí kêu răng rắc. Người kia toàn thân rệu rã, nằm bất động.

Lúc vị nhân huynh xui xẻo kia tỉnh lại, trời đã sáng rõ rồi. Anh ta vừa mở mắt ra đã trông thấy vẻ mặt áy náy của Tô Di.

Tô Di ho khụ một tiếng: “Anh Tiểu Kiều….”

Kiều Du rên rỉ muốn ngồi dậy, vừa động một cái, cổ đau như kim châm muối xát, lại nằm thẳng xuống ghế sô pha.

Tô Di vội vàng nói: “Anh đừng cử động.”

Giọng Kiều Du nhỏ như muỗi kêu: “Tiểu Di.. đây là đâu vậy?”

Tô Di đỏ mặt ngập ngừng nói: “Anh Tiểu Kiều, sao đêm hôm khuya khoắt anh lại… chạy đến đây?”

Kiều Du sửng sốt vài giây, cuối cùng cũng nhớ ra chuyện trước khi bất tỉnh, anh vội bật người ngồi dậy, lại kêu thảm rồi nằm xuống: “Ôi..ôi.. cái cổ, cái cổ của anh..”

Tô Di cười áy náy: “Anh Tiểu Kiều, cổ anh bị trật khớp..”

Kiều Du không tin mở to mắt nhìn, Tô Di lại bổ sung: “Nhưng mà… giờ ổn rồi..”

Lý Yêu Yêu ngồi xổm bên tường hút thuốc, vừa cười nhạt vừa thờ ơ nói: “Đồng chí Tiểu Kiều, xin lỗi nhé, ai bảo anh không chịu ra mặt cho tổ chức thấy thân phận cơ!”

Lúc này Kiều Du mới để ý, trong phòng ngoài Tô Di còn có ba người mặt mũi lấm lem, nhìn kỹ lại, mặt Tô Di cũng nhem nhuốc không khác họ là bao. Anh hít sâu một hơi, không thể tin hỏi: “Mấy người.. mấy người là…”

Lý Yêu Yêu nhếch môi cười nhạt: “Không sai, tôi với anh đều chung một nghề.”

Mắt Kiều Du trợn to như muốn rớt ra khỏi vành: “Mấy người cũng là.. à không…”

Lý Yêu Yêu nói: “Mấy anh là xí nghiệp quốc doanh, bọn tôi thì là đơn vị tư nhân ấy mà.”

Kiều Du cả kinh, thiếu chút nữa bất tỉnh nhân sự.

Tô Di áy náy cúi đầu: “Xin lỗi, anh Tiểu Kiều.”

Kiều Du mất nửa ngày mới tiêu hóa xong sự thật này, lẩm bẩm nói: “Chẳng trách mấy hôm nay em liên tục hỏi anh tiến độ của đội khảo cổ.. Em.. Em..” Anh ta cứ “Em” nửa ngày, cuối cùng cũng nói ra một câu: “Tiểu Di, em làm như vậy là trái kỷ luật!”

Tô Di cúi đầu ngập ngừng nói: “Anh Tiểu Kiều, anh sẽ không đi tố giác em chứ?”

Lý Yêu Yêu ngồi xổm vừa hút thuốc vừa cười nhạt: “Anh ta dám, anh cho là anh vẫn có thể sống sót rời căn phòng này sao?”

Chẳng biết Dư Ngư móc đâu ra cái nỏ máy, hướng Kiều Du làm động tác bắn. Mặt Kiều Du hơi biến sắc, không khỏi rụt cổ một cái.

Xa Xà nghiêm mặt nói: “Hồ đồ!” Anh như làm ảo thuật mà biến ra một mũi tên sắt bén nhọn, không nhanh không chậm nói: “Quên cái này rồi.”

Kiều Du: “….”

Tô Di cười cười: “Anh Kiều, họ vốn như vậy đấy, thích đùa giỡn, anh đừng để ý.”

Dư Ngư nhận mũi tên từ tay Xa Xà, điều chỉnh nỏ một chút.

Khớp hàm Kiều Du run lên, nhắm mắt nói: “Tôi tôi tôi, đương nhiên tôi sẽ không đi tố giác Tiểu Di! Bởi vì Tiểu Di, không.. không có quan hệ gì với mấy người!”

“Hừ!” Lý Yêu Yêu cười nhạo một tiếng.

Thật ra Kiều Du biết Tô Di từ khi Tô Di mới vào đại học. Khi đó Kiều Du đang học thạc sĩ, thầy hướng dẫn đi giảng tọa cho sinh viên mới, anh cũng đi theo. Vừa vào hội trường anh đã bị một nam sinh thanh tú ngồi hàng ghế đầu thu hút, sau khi dùng mọi cách tìm hiểu, biết được nam sinh kia tên Tô Di.

Từ khi lên trung học Kiều Du đã hiểu rõ tính hướng mình, tuy rằng ngoại hình anh nõn nõn nà nà như một tiểu 0 thuần khiết, nhưng anh đích xác là tiểu 1. Chỉ là so ra, nhìn anh còn thanh tú nõn nà hơn cậu nam sinh kia.

Khi Kiều Du dạy thay cho thầy hướng dẫn, trong lớp trùng hợp có Tô Di. Trải qua trăm phương ngàn kế an bài, cuối cùng hai người cũng trở thành bằng hữu của nhau.

Nhưng từ năm nhất đại học cho đến nghiên cứu năm hai, sáu năm tròn Tô Di đều tỏ ra thẳng như tre, trước giờ Kiều Du chưa từng kiên trì bỏ cả rừng cây vây một gốc nhỏ, nhưng cây nhỏ này cứ mãi thẳng tắp, như sắt thép bẻ mãi không cong — Đương nhiên Kiều Du cũng không tùy tiện thổ lộ, chỉ là anh luôn cố gắng quan tâm, để Tô Di dựa vào sự ấm áp bình yên nơi mình.

Đến khi Tô Di làm nghiên cứu sinh năm cuối, không biết từ đâu rơi xuống một Lý Yêu Yêu khiến Kiều Du hối không để đâu cho hết. Nhưng ngay cả như vậy, Kiều Du vẫn không hết hy vọng. Từ sau khi vào cục khảo cổ làm việc, anh càng không ngừng chiếu cố Tô Di, còn mở đường cho Tô Di vào cục, nhưng dẫu có vậy, trong mắt Tô Di vẫn chỉ có mình Lý Yêu Yêu.

Tô Di hỏi: “Anh Tiểu Kiều, sao đêm hôm anh lại chạy ra đấy?” Anh không lo Tiểu Kiều không bênh vực mình, chỉ là hiện tại anh có chút lo sẽ bị đội khảo cổ phát hiện.

Kiều Du tức giận nói: “Em gửi cho anh đoạn kim văn nói muốn anh điều tra, anh càng nghĩ càng thấy không ổn, tối không ngủ được đi ra ngoài một chút, không ngờ lại thấy mấy người..”

Tô Di cuống quít hỏi thăm: “Đoạn kim văn kia anh đã dịch được chưa?”

Kiều Du bất đắc dĩ nói: “Dịch được rồi, em phát hiện đoạn văn tự này ở đâu?”

Tô Di đang định nói, Lý Yêu Yêu lại cướp lời đáp: “Anh Kiều, đây là thần dụ, đêm qua Tiểu ~~~ Di~~~ mơ thấy, anh giải mộng giúp đi.”

Đương nhiên Kiều Du không tin, anh nhìn gương mặt đầy mong chờ của Tô Di, rầu rĩ không vui nói: “Đoạn văn kia ghi lại tổng cộng bốn sự kiện, là chuyện về Chu Mục Vương và Di Ngư bá. Lát nữa quay về anh sẽ gửi cho em.”

Tô Di gật như gà mổ thóc: “Vâng vâng, bao giờ anh Tiểu Kiều quay về ạ?”

Tiểu Kiều lệ rơi đầy mặt: “….” Sao trước đây anh không phát hiện ra cậu ấy thực chất là sói đột lốt cừu?!

Anh nghiêm mặt nói: “Cổ anh đau, không cử động được.”

Tô Di lục tung đồ đạc, lấy ra một chai dầu hoa hồng nói: “Em giúp anh xoa bóp!”

Lý Yêu Yêu nặng nề hừ một tiếng.

“…” Lúc này sắc mặt Kiều Du mới đỡ hơn, anh thả lỏng người, thích ý ngắm gương mặt thành thật của Tô Di.

Ngón tay Tô Di lành lạnh, mỗi lần ấn xuống lực đạo vừa đủ, Kiều Du thoải mái hừ hừ sung sướng, híp mắt nói: “Tay nghề của em rất nhuần nhuyễn!”

Tô Di ôn nhu cười cười: “Yêu Yêu thường xuyên bị thương, làm nhiều lần thành ra quen tay.”

Nụ cười của Kiều Du tắt lịm trong nháy mắt, Lý Yêu Yêu hút xong điếu thuốc, lấy chân dụi tàn, đứng lên cười đầy thô bỉ nói: “Anh~~ Tiểu ~~~ Kiều ~~~ à ~~~ tay nghề của tôi cũng thuần thục lắm đó, có muốn thử một chút không?”

Cổ Tiểu Kiều vừa thả lỏng lập tức cứng đờ.

Một lát sau, Tiểu Kiều ngượng ngùng đứng lên, cổ vẫn có chút đau nhức. Anh nhìn đồng hồ: “Được rồi, anh còn phải về đội khảo cổ.” Anh đưa mắt nhìn ba người đứng xung quanh, giật nhẹ tay áo Tô Di: “Em tiễn anh đi.”

Tô Di gật đầu liên tục: “Vâng, được ạ.”

Hai người ra khỏi nông trạch lại đi một đoạn đường, lúc này vẻ mặt Kiều Du trở nên nghiêm túc, anh dừng lại: “Tiểu Di, sao em lại lăn lộn cùng một chỗ với ba tên đạo mộ kia?”

Tô Di cúi đầu: “Họ là sư huynh của Yêu Yêu.”

Kiều Du cau mày: “Trước đây anh còn thắc mắc không biết sao em lại tiến tới với tên côn đồ thất nghiệp kia, không ngờ cậu ta lại là một tên đạo mộ. Tiểu Di à, em nói xem, em nói xem việc em đang làm là tốt hay xấu?!”

Tai Tô Di đỏ lên, ngập ngừng nói: “Xin lỗi…”

Vẻ mặt Kiều Du chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, anh đang định nói gì đó, lại rướn cổ lên nhìn, xác định Lý Yêu Yêu còn chưa đi tới chỗ bọn họ mới kéo tay Tô Di nói: “Lần này dừng ở đây, nhưng sau này em đừng qua lại với bọn họ nữa. Nghe anh khuyên một câu, cái tên Lý Yêu Yêu kia làm loại chuyện trái pháp luật này sớm muộn gì cũng bị bắt, em đừng để mình bị thiệt, nhanh rời khỏi họ đi! Còn cả hai tên sư huynh kia nữa, nếu đêm qua không có em, liệu có phải anh đã bị họ giết để diệt khẩu rồi không?”

Tô Di có chút không phục, nhưng vẫn cười làm lành nói: “Anh Tiểu Kiều, họ không xấu xa như vậy đâu. Anh về đội khảo cổ trước đi, sau này có cơ hội sẽ kể cho anh sau.”

Kiều Du còn muốn nói gì nữa, nhưng Tô Di đột nhiên cúi người xuống, có chút suy yếu nói: “Anh Tiểu Kiều, dạ dày em đau, em muốn quay về ngủ một lúc. Tối nay lên mạng nói chuyện với anh sau được không?”

Kiều Du sực nhớ tới bệnh tình của Tô Di, nhất thời luống cuống tay chân: “Em, Em không sao chứ! Phải rồi, không phải em nên ở Thượng Hải dưỡng bệnh sao, sao lại chạy tới đây?”

Vẻ mặt Tô Di bất đắc dĩ: “Tối về em sẽ kể chi tiết cho anh…”

Lúc này Tiểu Kiều mới ngượng ngập dừng câu chuyện, đỡ lấy cánh tay Tô Di: “Anh đưa em về.”

Tô Di lắc đầu, nhẹ nhàng đẩy tay anh ra: “Em không sao, anh đi đi.”

Lý Yêu Yêu từ xa đi tới, Kiều Du đành phải ngượng ngùng thở dài: “Được rồi, em nghỉ ngơi cho tốt, có chuyện gì thì gọi điện cho anh.”

Kiều Du ủ rũ cúi đầu đi được vài mét, chợt nghe thấy tiếng Tô Di ở phía sau hô: “Anh Tiểu Kiều, cảm ơn anh!”

Kiều Du khoát khoát tay, càng rầu rĩ.

Lý Yêu Yêu chạy tới bên cạnh Tô Di, trông thấy anh mặt mũi tái nhợt ôm bụng, không nói gì ôm ngang người anh lên: “Lại đau à?”

Tô Di yếu ớt mỉm cười: “Vẫn ổn.”

Lý Yêu Yêu hừ một tiếng, trán kề sát trán anh: “Anh~~ Tiểu ~~ Kiều ~~~ kia của anh vừa nói gì vậy?”

Tô Di mỉm cười, hai tay ôm cổ hắn: “Cậu ghen à?”

“Xì!” Lý Yêu Yêu hừ một tiếng, vẻ mặt âm trầm: “Nếu anh ta có thể lừa anh đi, tôi mừng còn chẳng kịp!”

Tô Di ôn nhu chăm chú nhìn sườn mặt hắn: “Tiểu Kiều coi tôi như em trai thôi, anh ấy là trai thẳng.” (Kiều Du đi được mấy trăm mét: Hắt xì!!)

Lý Yêu Yêu ngước mắt nhìn trời.

Tô Di nói: “Anh ấy bảo tôi nên chú ý một chút.”

Lý Yêu Yêu ôm anh quay về nông trạch, buông anh xuống: “Anh ta không bảo anh nên tránh xa tôi ra một chút?!”

Tô Di cười cười.

“Rầm!”

Lý Yêu Yêu đè mạnh Tô Di vào tường, lưng chạm vào tường phát ra tiếng động lớn, Dư Ngư và Xa Xà ngồi bên cạnh đang kiểm tra bảo vật bị giật mình.

Lý Yêu Yêu ác ý lấy đầu gối chèn vào hạ thân Tô Di, híp mắt gằn từng chữ nói: “Sao anh không nghe lời anh ta?!”

Tiếng rên rỉ nhỏ vụn của Tô Di tràn ra khỏi cổ họng, nghe không rõ là đang đau đớn hay sung sướng. Anh cắn môi dưới, ánh mắt kiên định, giọng hơi run rẩy: “Tôi sẽ không chia tay cậu đâu.”

“Mẹ ơi, nhìn mà muốn đui mắt!” Dư Ngư toét miệng không ngừng cười đầy dâm dãng, ngón tay vuốt tới vuốt lui trên cằm.

Xa Xà vẫn một bộ nghiêm túc: “Bất lịch sự.” Nói rồi đứng lên, như mèo mẹ cắp mèo con mà kéo Dư Ngư đang ‘lưu luyến’ hóng chuyện vào phòng.

Hai người ngồi xổm đằng sau cửa. Xà Xà nghiêm túc chỉ chỉ chỗ đang đứng: “Ngồi đây nhìn.”

Dư Ngư bật ngón cái ra dấu OK: Đã rõ!

Ông nói gà bà nói vịt, Lý Yêu Yêu cảm thấy bất lực cực kỳ, hung tợn trừng Tô Di một lúc, sau đó nhắm môi Tô Di mà hung hăng hôn xuống.

Răng hắn đụng vào môi Tô Di, Tô Di đau đớn nhíu mày, tiếng rên bị Lý Yêu Yêu nuốt gọn. Hắn ra sức khuấy đảo trong khoang miệng Tô Di, như muốn phát tiết toàn bộ giận dữ trong lòng vào nụ hôn ‘ác liệt’ này.

Dư Ngư ngồi xổm bên góc tường như có điều suy nghĩ mà vuốt cằm: “Trai ở với trai thì có gì hay ho?”

Xa Xà tì cằm lên đỉnh đầu sư đệ, nghe vậy cúi đầu nhìn một cái: “Thử thì biết?”

Dư Ngư tiếp tục sờ cằm: “Thử thì biết?” Đột nhiên anh khôi phục thần trí, mạnh mẽ đẩy Xa Xà đang tì lên người mình ra, vẻ mặt đầy ghét bỏ, xoa xoa cánh tay nói: “Lão Xà, đừng nói ông thầm mến tui đấy?”

Vẻ mặt lão Xà hờ hững: “Cái rắm, biến.”

Trong phòng, Lý Yêu Yêu hôn Tô Di đến mức mặt mũi đỏ bừng, gần như không thở nổi. Tay hắn vói vào trong quần Tô Di, ra sức vuốt ve mông anh: “Đồ, lẳng, lơ!”

Tô Di vùi mặt vào hốc cổ hắn: “Các ~~ các sư huynh đang nhìn…”

Lý Yêu Yêu lạnh lùng nói: “Cho bọn họ nhìn, cho đui mắt cẩu của họ đi.”

Mặt Tô Di đỏ đến độ có thể tích ra máu: “Ưm.. chúng ta vào phòng đi ~~”

Lý Yêu Yêu cười lạnh một tiếng, kéo chân anh gác lên hông mình, Tô Di ôm cổ hắn, cả người cuốn lấy Lý Yêu Yêu. Lý Yêu Yêu cứ như vậy mà ôm anh vào buồng trong, ném anh mạnh xuống giường, hung tợn nhào tới.

Một phen mây mưa~~~

Ước chừng một giờ sau, khi ba người Dư Xà Lý đang say sưa ngủ, Tô Di đau dạ dày mà tỉnh dậy, anh không muốn kinh động đến Lý Yêu Yêu, vì vậy rón rén xuống giường.

Anh uống hai viên thuốc, sau đó lấy đồ hôm qua thu được ra, bắt đầu kiểm tra.

Trên đỉnh đồng có khắc mấy chữ nói là “Mục Vương tặng Di Ngư bá”, từ đây có thể suy đoán, Chu Mục Vương và Di Ngư bá sống cùng thời kì.

Chu Mục Vương Cơ Mãn là vị quân chủ thứ năm của đời nhà Chu, trị vị từ thế kỷ thứ 10 trước công nguyên, cách đây ba ngàn năm. Trong “Mục Thiên tử truyện” có ghi Cơ Mãn thích du lịch, từng ngồi xe ngựa đi chín vạn dặm tới Côn Lôn rồi thiết yến Dao Trì, cùng Tây Vương Mẫu hòa ca. Ngoài lần đó ra còn có hai lần Cơ Mãn chinh phạt Khuyển Nhung, bắt sống ngũ vương Khuyển Nhung, dời bộ tộc Khuyển Nhung tới Thái Nguyên.

Có rất nhiều thần thoại về Cơ Mãn, trong “Liệt Tử” và “Bão Phác Tử” đều có đề cập đến.

Bảo Kê – Thiểm Tây ngày nay cũng thuộc phạm vi lãnh thổ của triều Chu khi ấy, nơi này cách không xa Cam Túc, nơi bộ tộc Khuyển Nhung dời tới là bao, rất có khả năng Chu Mục Vương đã dời một tộc khác tới đây.

Tô Di đưa mắt nhìn đống đồ gốm có hoa văn hình sóng hôm qua Lý Yêu Yêu lấy từ chỗ thôn dân. Đây rõ ràng không phải loại gốm thời Chu mà so ra giống loại gốm thường được tìm thấy trong di chỉ văn hóa ở Cổ Thục hơn. Anh lại lấy viên đá cuội đêm qua nhặt được ra vuốt trong lòng bàn tay —— cho đá cuội vào mộ táng, đây cũng là tục táng của người Cổ Thục.

Những chứng cớ này cho thấy, ngôi mộ kia không phải của người Chu.

Tô Di phân loại báu vật, lấy ra một cái bát thanh đồng chưa bị ăn mòn nhiều lắm, bắt đầu rửa sạch.

Nửa giờ sau, chữ được khắc trong bát dần hiện ra, Tô Di cố gắng kiềm chế phấn khích tiếp tục rửa. Lại qua nửa giờ, chữ kim văn trong bát dần hiện rõ —— Mục Vương tặng Di Ngư bá!

Lại là Chu Mục Vương! Lại là Di Ngư bá!

Tô Di dựa vào ghế, cảm giác hưng phấn ban nãy lại bay sạch.

Lý Yêu Yêu ngủ dậy ra khỏi phòng, thấy Tô Di ngoắc ngoải nằm trên ghế, mắt nửa khép nửa mở, vẻ mặt như dại ra.

Lý Yêu Yêu hoảng hốt: “Anh lại đau dạ dày à?”

Tô Di lắc đầu, chống ghế ngồi thẳng người dậy, ý bảo Lý Yêu Yêu đi tới chỗ anh.

Anh đưa bát đồng cho Lý Yêu Yêu: “Cậu xem đi.”

Lý Yêu Yêu tiến lên phía trước, cũng lấy làm kinh hãi: “Di Ngư bá! Chủ nhân của cái đỉnh đồng kia!”

Tô Di mỉm cười: “Đúng vậy! Mộ thất đêm qua chúng ta đào được, nếu không sai.. có lẽ là của Di Ngư bá!”

Lý Yêu Yêu kinh hãi không thôi: “… Vậy cũng.. trùng hợp quá đi…”

Tim Tô Di vẫn còn đập rất mạnh, anh nhường nửa băng ghế cho Lý Yêu Yêu, kéo hắn ngồi xuống, vùi đầu vào hốc cổ hắn: “Hai ngôi mộ hôm qua, cậu thấy sao?”

Lý Yêu Yêu ngạc nhiên nói: “Không phải là vợ chồng hợp táng sao?” (hợp táng: chôn chung)

Tô Di cười khẽ: “Tôi xem qua, hai mộ đó được đào cùng một lúc, hiển nhiên là tục tuẫn táng.” (tuẫn táng: phong tục thời xưa, chôn theo người chết thê thiếp, nô lệ, tài sản của người chết)

Lý Yêu Yêu ngẩn người: “Thì sao?”

Tô Di nói: “Thời Tây Chu không có tục tuẫn táng vợ cả.”

Lý Yêu Yêu nói: “Nhỡ đấy là thiếp thì sao?”

Tô Di lại cười: “Người đấy họ Cơ.” Cơ là họ của Chu Mục Vương, ý là, đám cưới của Di Ngư bá với cô gái này, có lẽ là đám cưới chính trị.

Lý Yêu Yêu sờ mũi một cái: “Họ Cơ thì làm sao?” Hắn dừng một chút, khinh thường nói: “Đâu chỉ vua mới có họ Cơ, họ Cơ của tiểu quốc khác thì sao? Tiểu quốc bị nước Tần diệt ngày đó chẳng phải cũng là họ Cơ sao?”

Tô Di nói: “Đây là thời của Chu Mục Vương, vương triều cường thịnh nên họ Cơ rất danh giá. Cô gái họ Cơ kia được gả làm thiếp cho Di Ngư bá, có lẽ địa vị của vị Ngư bá cũng không nhỏ đâu.”

Lý Yêu Yêu nói: “Biết đâu ông ta cưới hai người họ Cơ nên có một người làm thiếp.”

Tô Di cười mà không nói.

Đêm đến, Tiểu Kiều gửi nội dung phiên dịch tới.

Trên vách đỉnh đồng ghi lại bốn sự kiện: Sự kiện thứ nhất, Mục Vương Mãn lần thứ hai chinh phạt Khuyển Nhung, bắt được ngũ vương Khuyển Nhung, dời người Nhung tới Thái Nguyên; sự kiện thứ hai, Mục Vương Mãn phong Di vương Khuyển Nhung bị bắt được làm Ngư bá, thuộc địa của nước Ngư này ở dưới chân núi, bên bờ Khương Thủy; sự kiện thứ ba là Mục Vương Mãn gả em gái của mình cho Di Ngư bá; sự kiện thứ tư, Mục Vương Mãn cùng Di Ngư bá ngồi xe ngựa đi ngàn dặm, dẫn theo một đội dũng sĩ tới núi Côn Lôn. Tây Vương Mẫu ở Dao Trì chiêu đãi nồng hậu, cùng nhau ngợi ca tình hữu nghị.

.o.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Vị Di Ngư bá này rất có thân thế nha ~~~

Chú thích: 

Khuyển Nhung:  là một bộ lạc dân tộc thiểu số nằm ở phía tây bắc Trung Quốc cổ đại (nay thuộc khu vực Ninh Hạ, phía đông Cam Túc) hoạt động vào thời nhà Chu và các triều đại sau này.

Tây Vương Mẫu: còn gọi là Vương Mẫu nương nương, Diêu Trì Kim Mẫu, là vị nữ thần từ bi trong truyền thuyết Trung Quốc, có diện mạo là một bà già hiền lành. Tương truyền Vương Mẫu sống ở cung Dao Trì (Diêu Trì) núi Côn Lôn, trong vườn của bà có trồng bàn đào là giống đào tiên, ăn vào trẻ mãi không già.

Bonus: Tám con ngựa trong bức “Mã đáo thành công” mà nhiều người treo trong nhà là của Chu Mục Vương đó:”>

“Theo một số tài liệu ghi chép, chu Mục Vương sở hữu 8 con ngựa tuyệt vời và được dân gian gọi là Bát Tuấn. Tương truyền, Chu Mục Vương đặt tên cho 8 tuấn mã lần lượt là: Xích Ký, Ðạo Ly, Bạch Mã, Du Luân, Sơn Tử, Cừ Hoàng, Hoa Lưu, Duyên Nhĩ. Xa phu điều khiển Bát Tuấn có tên Tạo Phụ. Tạo Phụ thường xuyên chở Chu Mục Vương đi vi hành khắp nơi trên cỗ xe ngựa đặc biệt do 8 con ngựa kéo. “

Bát Tuấn của Chu Mục Vương

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.