“Cứu… cứu tôi…”
“Ai cứu… cứu tôi với…”
Mạnh Kiều và Nghiêm Mục cảm thấy trước mắt không phải quỷ, mà là một người sống.
Cô đến gần anh, vì thế khoảng cách với cô gái trong nhà vệ sinh lại gần một bước. Cô hỏi: “Em có thể quay lại không?”
“Cứu… cứu…”
Cô gái không nhúc nhích.
Diệp Tiệp cau mày: “Dông dài! Nếu là người sống thì chúng ta nhanh cứu ra! Chị xem cái quần bò mà cô ấy mặc này, chắc chắn không phải NPC, là người chơi!” Cô ấy nói xong muốn đi lên kéo, nhưng bị Mạnh Kiều túm chặt lại.
Mạnh Kiều nhắc nhở: “Chuẩn bị đã, em đừng chạm vào cô nhóc.”
“Chuẩn bị cái gì? Có phải cô ấy bị thứ gì trói không!” Tuy Diệp Tiệp cũng sợ hãi, nhưng thật ra cũng không có gì đáng sợ. Hiện tại cô ấy chỉ có một mình, có thể cứu ai thì hay người đó. Hơn nữa cô ấy chính là một người tay nhanh hơn não, vì thế vén tay áo đẩy tay Mạnh Kiều ra lập tức đi sang.
Nhưng mà, khi cánh tay của cô ấy đặt trên phần vai ướt đẫm của cô gái, trong cơ thể cô ấy như bị một dòng điện chạy qua, lập tức mất đi ý thức. Môi cô ấy run rẩy, hai mắt trắng dã.
Cô gái run rẩy quay đầu, nhìn về phía Diệp Tiệp đã mất tiêu cự ở hai mắt.
“Cảm ơn chị... Cảm ơn chị đến cứu em...”
Rồi! Một đứa ngốc biến thành hai.
Mạnh Kiều cầm kiếm gỗ đào móc vào áo khoác của Diệp Tiệp kéo người về, cô gái kia cũng ngã về phía sau.
Vừa rồi, ngay lúc Mạnh Kiều phát hiện cô gái có thể nói chuyện, cô đã xuất hiện suy nghĩ ma nước thế mạng. Quả nhiên Diệp Tiệp vừa đụng đến cô gái thì mất đi ý thức. Chàng trai xăm mình bế Diệp Tiệp lên, chạy ra ngoài cửa. Hạ Tinh Thần nhanh nhẹn bắt đầu cứu giúp, tuy rằng đạo cụ của cậu không trị hồn phách rời khỏi cơ thể, nhưng theo cách nói của dân gian, thân thể khỏe mạnh, hồn phách khỏe mạnh thì sẽ không bị ma quỷ xâm nhập.
Cô gái ngã ngồi trên mặt đất, trên má trắng bệch đều là bọt nước, cực kỳ giống thi thể bị ngâm trương lên, ánh mắt mơ màng dần dần có tiêu cự. Mạnh Kiều và Nghiêm Mục không tiếp tục đi vào nhà vệ sinh, cô nhìn cô gái vừa được cứu sống, đôi mắt hiện lên chút kinh ngạc.
Cô nhóc này như sinh viên khoảng mười mấy tuổi, dáng người nhỏ xinh, khuôn mặt non nớt.
Nghiêm Mục cũng nhận ra.
“Vạn Niếp Niếp!” Mạnh Kiều kinh ngạc gọi.
Sao lại là cô ta?
Vạn Niếp Niếp nhìn Mạnh Kiều, càng thêm kinh ngạc: “Chị từng gặp tôi rồi?”
Mạnh Kiều nhìn đồng hồ của mình, lại phỏng đoán gương mặt quen thuộc. Đây không phải Vạn Niếp Niếp, tuy rằng hai người giống nhau như đúc, nhưng cô luôn có một loại cảm giác xa lạ khó nói rõ. Đây không phải Vạn Niếp Niếp lúc trước giảng giải quy tắc phó bản cho cô ở trung học Hạnh Nhạc, đây có lẽ là Vạn Niếp Niếp ở thế giới song song.
Lúc ý thức được điểm này, Mạnh Kiều sáng tỏ thông suốt.
Theo đó là càng nhiều phỏng đoán về phó bản.
Ngay giây phút nhìn thấy gương mặt Vạn Niếp Niếp, rất nhiều chuyện đều có đáp án, nhưng hiện tại còn chưa phải lúc tìm tòi nghiên cứu.
Vạn Niếp Niếp suy yếu, được Mạnh Kiều đỡ đi ra ngoài. Mà ngoài phòng Diệp Tiệp vẫn không tỉnh, chàng trai xăm mình lạnh lùng nhìn về phía Vạn Niếp Niếp: “Nếu không phải vì cứu cô, cô ấy căn bản sẽ không như vậy!”
Sắc mặt Vạn Niếp Niếp trắng bệch, run rẩy giải thích: “Tôi… tôi cũng không biết tại sao lại như vậy... Sau khi đi vào… đi vào phó bản, tôi vào nhà vệ sinh... Sau đó… sau đó xuất hiện ở chỗ này... Sau khi tôi tỉnh lại thì phát hiện mình không thể động đậy... Trực giác nói cho tôi, chỉ cần có người chạm vào tôi, thay thế vị trí của tôi thì tôi có thể...”
“Đây không phải là điển hình ma nước bắt người thế mạng à? Vậy cô có nhìn thấy gì không?” Mạnh Kiều hỏi.
“Bồn tắm... Mơ hồ có một bóng dáng... Nhưng tôi không dám kéo ra...” Vạn Niếp Niếp nói đứt quãng.
Mạnh Kiều và Nghiêm Mục liếc nhau, xem ra manh mối còn ở phía sau rèm.
Diệp Tiệp vẫn không tỉnh lại.
Mạnh Kiều nghĩ đến một phương pháp tốt. Đầu tiên cứ giật mành phòng tắm xuống để thấy rõ ràng phía sau là gì đã. Vì thế hai người lại lần nữa tiến vào nhà vệ sinh, Nghiêm Mục biến mành tắm thành thép, thanh xà không đỡ nổi sức nặng của mành, ầm một tiếng nện xuống đất. Cùng lúc đó, bồn tắm cũng lộ ra. Trong bồn tắm là một thi thể đạo sĩ mặc đạo bào xanh biển đang nằm.
Mặt thi thể ngửa lên, nhưng xem biểu cảm giống như bị người ta ấn trong nước chết đuối.
Nước bẩn sền sệt nổi mốc lơ lửng không quá chóp mũi thi thể, giống một thi thể được hổ phách bảo tồn. Tuy rằng Mạnh Kiều không phải đệ tử chân truyền của Thiên Sư Đạo gia gì, nhưng ít nhất cô cũng từng viết sách kinh dị. Cô quay về phòng khách cầm bật lửa và phù chú với ngọn nến đang cháy dở, tiếp tục hoàn thành nghi thức mà đạo trưởng còn chưa làm xong.
Cùng với ánh lửa, nước ở bồn tắm sùng sục toát ra càng ngày càng nhiều bọt khí.
Đột nhiên thi thể đạo sĩ chìm xuống, nước trong bồn tắm tràn ra.
Chơi trốn tìm á?
Sở thích gì đấy!
“Lấy thi thể ra trước chứ?” Nghiêm Mục nói.
“Anh không sợ mình không nhúc nhích nổi à?” Mạnh Kiều hỏi.
Nghiêm Mục nói: “Diệp Tiệp không tỉnh, cho nên sẽ không bị đâu.”
May mà nước trong nhà vệ sinh không sâu, vừa đến đế giày, nếu không Mạnh Kiều nhất định sẽ không chịu đi thêm một bước. Ngày hôm qua cô mới nói trên người sẽ không bị ướt đã hoàn toàn biến thành lời gở mồm. Nghiêm Mục đi đến trước bồn tắm, dùng cột treo mành tắm nâng thi thể lên. Trên mặt thi thể mọc đầy đốm mốc và bèo lông xanh, trong quần áo giòi đã chết nổi lơ lửng.
“Anh kiềm chế tí.” Mạnh Kiều nói.
Nửa người trên thi thể bị Nghiêm Mục dùng thanh xà cố định, anh dựa vào trên vách tường bằng gạch men sứ, tóc kề lên chất lỏng sau lưng. Nghiêm Mục chọc thanh xà vào trong quần áo thi thể, xách người lên như xiên con dê. Thi thể khá nặng, thanh xà hơi cong xuống. Thi thể chậm rãi rời khỏi nước, nửa cơ thể gục xuống bên cạnh bồn tắm, nửa người dưới còn ngâm mình ở trong nước.
“Từ từ thôi, từ từ thôi, anh đừng vội.” Mạnh Kiều muốn giúp, nhưng lại không biết giúp từ đâu. Mắt thấy thi thể sắp được Nghiêm Mục xách ra, một bồn tắm xanh mượt bèo rong càng lúc càng nhiều bong bóng nổi dường như hấp dẫn người ta đến gần.
Nhưng Nghiêm Mục và Mạnh Kiều đều không có lòng hiếu kỳ này.
Thi thể hoàn toàn bị lôi ra, mềm như bông nằm liệt trên mặt đất. Mạnh Kiều ngửi mùi tanh hôi trong không khí, trong đầu cảm giác sắp thối thành hồ nhão luôn rồi.
“… Hu hu hu…”
“… Hu hu hu…”
Cùng với bong bóng nổi lên, trong bồn tắm truyền đến từng đợt tiếng khóc của cô gái.
“Cứu… cứu tôi…”
“Cứu… cứu tôi…”
Mạnh Kiều nắm chặt kiếm gỗ đào, chẳng phải rõ ràng bảo cô qua à? Đã bị phát hiện rồi, thế mà còn có thể làm bộ làm tịch tiếp tục hấp dẫn người qua đường.
Được rồi.
Nghiêm Mục đang lôi kéo thi thể, bỗng nhiên nhìn thấy Mạnh Kiều nhảy từ phía sau lưng mình ra, hai tay cầm kiếm, vọt đến trước bồn tắm đâm xuống!
Bọt nước vẩy ra, chất lỏng đặc sệt lập tức bị máu tươi nhuộm đỏ.
Anh nhanh chóng ném thi thể đạo sĩ xuống, túm cổ tay Mạnh Kiều dùng sức kéo. Chỉ nghe thấy một tiếng thét chói tai thê thảm, một cô gái có gương mặt dữ tợn hiện lên trong bồn tắm. Mà vị trí Mạnh Kiều c ắm vào đúng là trái tim cô ta.
Nếu Mạnh Kiều do dự, rất có khả năng cô gái sẽ túm lấy cô kéo vào trong nước, chắc sẽ chết chìm giống đạo sĩ. Mạnh Kiều buông kiếm gỗ đào trong tay ra, mà kiếm gỗ được Nghiêm Mục hóa thép, chọc mạnh vào, bồn tắm bắt đầu ào ào trào nước. Chất lỏng trong bồn tắm theo cống thoát nước chậm rãi chảy đi, xác chuột và muỗi hiện lên chi chít dưới đáy bồn tắm.
“Tỉnh chưa?” Mạnh Kiều hỏi.
“Còn hơi lơ mơ!” Hạ Tinh Thần trả lời.
Trong miệng Diệp Tiệp rầm rì vài tiếng, nhưng hiển nhiên thần trí còn chưa tỉnh táo hẳn.
Mạnh Kiều dùng tay sờ bồn tắm, dưới xúc cảm lạnh lẽo, trong đầu cô hiện lên bóng dáng cô gái vừa rồi. Cô quay đầu lại hỏi không khí: “Làm thế nào mới có thể để Diệp Tiệp khôi phục thần trí?”
Nghiêm Mục nhìn về phía phòng khách.
Trong thị giác của Mạnh Kiều, ở phòng khách có một bóng đạo sĩ được ánh sáng trắng bao phủ đứng đó. Vượt nhiều phó bản như vậy, cuối cùng có thể đối thoại với ma, đúng là khiến người ta vui mừng mà.
Đạo sĩ chỉ về phía bồn tắm, âm thanh già nua từ hư vô bay vào trong tai Mạnh Kiều: “Đốt thi thể.”
Thi thể ở phía dưới bồn tắm.
Mạnh Kiều nhìn Nghiêm Mục: “Giao cho anh, dùng bạo lực dỡ ra, cần tốc độ nhanh.”
Không đến nửa phút, bồn tắm chỉ còn lại có gạch men sứ rạn nứt ố vàng. Dưới bồn tắm là một cái bệ xây từ xi măng và gạch. Nghiêm Mục nhấc gạch ra, thấy thi thể bị nhét trong xi măng. Thi thể đã chỉ còn lại xương trắng và tóc, Mạnh Kiều lấy que diêm ra, nhưng que diêm vừa đến gần thi thể là tắt.
Châm lửa.
Tắt.
Châm lửa.
Tắt.
Mạnh Kiều:...
“San San!” Mạnh Kiều gọi to một tiếng.
“Chị, chị gọi em gì thế?” San San đi vào. Cô nhóc vừa bước vào đã nhíu mày, cực kỳ không chịu nổi mùi khó ngửi này, giống như đổ hết nước thuốc đạo cụ của anh Tinh Thần lên đầu mình vậy.
Mạnh Kiều vẫy tay: “Nào, nào, nào. Qua đây đốt nó.”
Chị cô bé ngồi xổm trên mặt đất lẫn lộn cát và xi măng, nhìn chẳng khác ma nữ là bao.
Ngọn lửa đốt xương trắng bị khảm vào trong xi măng, xương cốt dần dần biến thành bột phấn màu đen. Mạnh Kiều chắp tay trước ngực, nhắm mắt lại, trong miệng mặc niệm một đoạn văn. Cùng với âm thanh bình thản của Mạnh Kiều, ngọn lửa màu đỏ cam biến thành màu vàng, vậy mà sinh ra cảm giác ánh lửa chiếu rọi.
San San nhìn anh rể: “Chị của em biết niệm kinh từ khi nào thế?”
Nghiêm Mục nói: “Đạo trưởng đang dạy cô ấy.”
San San nhìn thi thể đã chết lâu ngày trên mặt đất, khẽ run rẩy.
“Tỉnh rồi! Tỉnh rồi! Diệp Tiệp tỉnh rồi!” Giọng Hạ Tinh Thần từ ngoài cửa truyền đến.
Đột nhiên.
“… Á á á!” Ngay sau đó là tiếng thét chói tai của chị Đơn.
Ngoài cửa là một đám người chơi chờ đợi Mạnh Kiều. Mọi người vốn đang nghỉ ngơi, đột nhiên người đàn ông có khuôn mặt bị bỏng nghiêm trọng, đầu trọc lóc kéo một chiếc cưa điện rẹt rẹt đi về phía mọi người. Cùng lúc đó, bên kia cũng xuất hiện sát nhân trùm bao tải cầm dao giết heo. Chị Đơn che chở Vương Hạo Nhiên dựa vào hành lang, mà người chơi không còn đường trốn co chặt thành một đoàn chuẩn bị chiến đấu.
“Đến đây.” Nghiêm Mục lao ra.
“… Ầm!”
“… Cạch!”
“… Loảng xoảng!”
Mấy tiếng trầm đục, dường như có thứ gì bị ném xuống từ giếng trời. Mạnh Kiều che chở San San nhìn về phía hành lang, chỉ thấy Bạch Trình Hi mỗi tay một “bạn nhỏ”, dứt khoát ném xuống giếng trời: “Kiều Kiều, tôi đã bảo làm như vậy từ sớm thì đã không sao rồi. Chị xử lý tầng này sạch sẽ rồi lại tìm manh mối.”
Mạnh Kiều yên lặng đóng cửa phòng lại.
Qua hai giây, cô lại mở cửa phòng ra: “Nghiêm Mục, Hạ Tinh Thần, hai người vào đi!”
Bạch Trình Hi:...
Bạch Trình Hi: Tôi bị cách ly...
Vì thế, ba người ngồi vây quanh bên thi thể đạo sĩ, nhìn Mạnh Kiều bắt đầu tiến hành giao lưu với không khí.
Mạnh Kiều hỏi: “Đạo trưởng Trương, hay ngài kể xem tòa nhà này đã xảy ra việc gì đi?”