Tiếng nhạc nền đã lâu không thấy đột nhiên vang lên trong đầu hai người.
Tình hình là sao đây?!
Dưới cuồng phong, thân thể nhỏ bé của Mạnh Kiều thiếu chút nữa bị thổi ngã. Nghiêm Mục túm chặt lấy cô, hai người ôm nhau trong gió bão, không thể đi nổi nửa bước. Gió xoáy mãnh liệt thổi cây cối lắc lư, thân cây to bằng eo người gần như sắp bị nhổ bật.
Nghiêm Mục đứng vững rồi nói vào tai Mạnh Kiều: “Rời khỏi nơi này.”
Sương trắng mãi vẫn không tan, không có ai thấy rõ rốt cuộc xung quanh mình xảy ra chuyện gì!
Một tiếng kéo xoạc, cái cây bên cạnh mọi người răng rắc đứt gãy.
“Cây đổ rồi! Chạy mau! Chạy mau!”
“Đâu? Cây chỗ nào á á á!”
Trong giây lát, trong núi loạn như cào cào, đám người chạy trốn tán loạn. Hương Hương bị đám người chen lấn, chỉ có thể bất chấp người khác mà cùng thôn dân đi về phía trước!
Hạ Linh bỗng bị người chạy trốn va vào, cậu hơi buông lỏng tay một chút vậy mà đã rời khỏi vòng ôm của Cốc Thu. Cậu ấy lập tức lo sợ: “Cốc Thu! Cốc Thu!”
Xung quanh cậu chỉ có sương mù trắng xóa, sương mù càng lúc càng đậm. Thôn dân hoảng loạn chạy trốn tứ tán. Bọn họ như một đàn hươu chạy loạn, từ sương trắng chạy ra đâm vào người Hạ Linh. Hạ Linh thét chói tai, té ngã trên mặt đất. Đầu óc cậu trống rỗng, mắt cá chân bị thôn dân chạy trốn hung hăng giẫm đạp.
“Chết người rồi!!”
“Chạy mau! Có quỷ!”
“Cốc Thu! Cốc Thu!” Hạ Linh la hét gọi tên bạn trai của mình. Cậu bị giẫm rất đau, cũng bất chấp tượng đá màu đen đáng sợ ở bên cạnh, chỉ có thể tránh sau cục đá để phòng ngừa bị giẫm đạp thành bánh nhân thịt.
Âm thanh chạy vội rối ren hỗn độn, trong nháy mắt Cốc Thu hoảng sợ. Anh cố gắng phán đoán xem giọng Hạ Linh truyền đến từ đâu.
Đám người như trâu ngựa điên, cuốn lên hàng loạt bụi đất.
Trong giọng Cốc Thu lộ ra vẻ hoảng loạn hiếm có: “Hạ Linh!”
“Cốc Thu!”
“Em ở đây!”
Hạ Linh cuộn tròn ở cạnh tượng đá, vừa định vươn tay ra thì lại bị thôn dân hung hăng giẫm đạp, khớp xương chảy ra máu tươi. Cậu ấy muốn đứng lên, nhưng càng ngày càng nhiều người giẫm qua chân cậu ấy. Cậu ấy chỉ có thể bất lực phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Đột nhiên, một khuôn mặt đen thối rữa xuyên qua sương trắng thoáng hiện trước mắt Hạ Linh.
“Á á á á!” Trong mắt Hạ Linh tràn đầy hoảng sợ. Mặt đen này là cái gì? Là lệ quỷ à? Ngay giây phút đối diện với nó, tinh thần cậu dường như sụp đổ, linh hồn nhỏ bé của cậu như bay mất.
Tiếng kêu thảm thiết liên tục không ngừng.
“Hạ Linh!”
Mạnh Kiều cũng nghe được tiếng gọi này: “Hạ Linh đã xảy ra chuyện, tìm cậu ấy.”
Khuôn mặt đen thối rữa càng ngày càng gần, cơ thể nó máu thịt lẫn lộn còn có cả giòi trắng. Nó thong thả đến gần Hạ Linh đang ngã ngồi trên mặt đất.
Nhưng mà, Hạ Linh căn bản không đứng dậy nổi, cũng không chạy được. Mùi máu tanh tưởi đến gần cậu, sắc mặt thiếu niên trắng bệch, hô to: “Cốc Thu! Cốc Thu! Đừng đến đây! Có quỷ á á á!” Cậu muốn Cốc Thu đến cứu mình nhưng nơi này có lệ quỷ giết người, cậu không thể để người đàn ông rơi vào vòng nguy hiểm!
Lệ quỷ đột nhiên cầm cổ chân sưng đỏ của cậu. Làn da cậu bị móng tay đâm thủng, chảy ra máu tươi nóng hổi. Hạ Linh đầy hoảng sợ, da đầu tê dại. Cậu sẽ không chết chứ? Cậu không muốn chết! Cậu còn chưa ở bên người yêu bao lâu, cậu còn muốn sống cùng anh ấy thật lâu nữa!
Hạ Linh cầm hòn đá bên cạnh lên ném về phía lệ quỷ: “Đi chết đi! Đệch!”
Lệ quỷ bị cục đá đập rơi một mảng máu thịt, nhưng nó vẫn không dao động tiếp tục đi về phía trước.
Đột nhiên, một sức lực xa lạ kéo Hạ Linh lại. Là Trương Tuấn!
Lúc Trương Tuấn đang chạy trốn thì thấy Hạ Linh ngã xuống mặt đất, anh ta không kịp nghĩ nhiều túm Hạ Linh đang kêu gào sợ hãi lên. Giây tiếp theo, Cốc Thu theo âm thanh tìm được bé người yêu sắp sụp đổ. Mắt cậu đã đỏ bừng, gió thổi khiến vẻ mặt cậu chật vật.
Cốc Thu kéo Hạ Linh vào vòng tay mình, giam cầm cơ thể bầm dập của cậu thật chặt. Mạnh Kiều kéo Nghiêm Mục tìm được hai người trong cơn lốc: “Đi mau, cây sắp đổ cả rồi!”
Không ai thấy nổi đường đi, chỉ có thể chạy vội theo bước chân của các thôn dân. Cốc Thu cõng Hạ Linh trên lưng. Bé người yêu suy yếu lại đau đớn thở dốc nói đứt quãng ở bên tai anh: “Em còn tưởng tí nữa đã chết rồi... Làm em sợ muốn chết...”
Cốc Thu vẫn còn sợ hãi.
“Sau lưng có người!” Mọi người không nhìn thấy lẫn nhau, nhưng có thể nghe thấy rõ ràng âm thanh. Mạnh Kiều thấy vô số bóng đen lập lòe khi quay đầu lại nhìn xung quanh, ngay sau đó tiếng xiềng xích vang lên phía sau mọi người. Những tế phẩm từng bị tưới xi măng đã sống lại vào lúc này, bọn chúng cười dữ tợn đuổi theo những người còn sống.
Gió thổi tung hòn đá cắt qua gương mặt trắng nõn của cô gái, một dòng máu tươi chảy ra. Trên cánh tay và mắt cá chân Nghiêm Mục cũng phủ kín vết thương rất nhỏ.
Dưới cuồng phong, tám người cắn răng dùng hết sức lực toàn thân chạy vội dọc theo đường nhỏ. Sương trắng dần dần tan đi trong tiếng kêu sợ hãi của mọi người, con đường trước mắt càng ngày càng rõ ràng.
Mạnh Kiều quay đầu lại, những bóng người đen kịt đứng sừng sững giữa núi rừng, mỉm cười vươn đôi tay cất bước. Ác ý mãnh liệt ập vào trước mặt, hơi thở tử vong làm mọi người khó thở. Những xác chết biết đi đó có tốc độ hành động cực nhanh, thậm chí có “người” dùng cả chân cả tay leo lên như con khỉ.
Mạnh Kiều nhíu mày hô lên: “Bọn chúng sống lại! Bọn chúng muốn đuổi theo ra ngoài!”
Lá rụng ở đầu ngón tay Nghiêm Mục biến thành lưỡi dao, nhưng sức gió quá lớn, lưỡi dao bay xiên xẹo trong gió. Bởi vì cõng Hạ Linh bị thương nên Cốc Thu đi ở sau mọi người. Mạnh Kiều không yên lòng về hai người, cô đứng tại chỗ quay đầu lại, ngồi xổm trên mặt đất đặt tay lên bùn đất: “Nghiêm Mục! Giúp em!”
Trái tim Nghiêm Mục thắt lại.
Nhưng mà lúc này Cốc Thu nhỏ giọng nói: “Mấy người đi đi, để tôi!”
Trong khoảnh khắc, mây đen cuồn cuộn, sấm sét ầm ầm. Một tia chớp dữ tợn rạch đôi không trung, bổ thẳng vào đám xác chết biết đi thối rữa. Ngọn lửa lập tức hừng hực thiêu đốt, cây cối chung quanh cũng bị bén lửa. Thân cây to lớn ào ào đổ rạp, mạnh mẽ nện lên cơ thể xác chết biết đi, từng tầng thân cây ngã trên mặt đất giống như cơn sóng lửa, hất lên một đám bụi mù.
Cốc Thu không quay đầu lại.
Nghiêm Mục kéo Mạnh Kiều đi thẳng.
Mạnh Kiều kinh ngạc nhìn Cốc Thu. Người đàn ông đứng top 3 trên bảng xếp hạng, người đàn ông đi thẳng không quay đầu lại!
Thân cây cản trở đường của xác chết biết đi, tranh thủ thời gian cho mọi người chạy trốn. Hạ Linh bám trên vai Cốc Thu, cơ thể bị xóc nảy khiến mỗi vết thương đều khó chịu. Cậu cắn môi, cố nén nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, hít sâu mùi hương ở sau cổ của người đàn ông.
Cuối cùng, tám người đến được cửa thôn.
Không còn ai đuổi theo.
Lúc này Mạnh Kiều mới khẽ thở phào. Ngực cô kịch liệt phập phồng, trên trán đều là mồ hôi lạnh. Cốc Thu cõng Hạ Linh về thẳng phòng ngủ của nhà trưởng thôn. Anh nghiêm túc xem kỹ vết thương trên người bé người yêu, khàn khàn xin lỗi.
Mạnh Kiều lấy ra cồn I-ốt và băng gạc đưa cho Cốc Thu.
Tình trạng của Hạ Linh rất không tốt. Vừa rồi cậu bị đám người huých tới huých lui, bị va cho bầm dập mặt mũi. Trên người đều là bùn đất, vết thương và dấu giày. Cậu bình tĩnh một lúc lâu mới biết mình đã thoát khỏi nguy hiểm, mũi cậu đau xót cũng không màng xung quanh còn có những người khác, vui sướng của sống sót sau tai nạn khiến cậu ôm chặt Cốc Thu khóc lớn: “Em cho rằng em đã chết... Về sau anh không được buông em ra... Quá đau... Chồng ơi...”
“Xin lỗi.” Cốc Thu vỗ lưng cậu. Cuối cùng sự lo âu và nóng ruột của anh ấy cũng lắng xuống.
Lần đầu tiên Mạnh Kiều đọc ra được vẻ sợ bóng sợ gió sau tai nạn trong đôi mắt bình thản của người đàn ông này.
“Cảm ơn.” Hạ Linh khóc rất lâu rồi nói cảm ơn với Trương Tuấn đứng ở bên cạnh: “Cảm ơn anh đã kéo tôi một phen.”
Trương Tuấn không chạy một mình vào lúc nguy cấp mà còn dừng lại kéo Hạ Linh, Việc này làm cho cậu phát ra sự cảm kích từ tận đáy lòng. Hôm trước cậu còn đang mắng Trương Tuấn là đồ đàn ông đầu gỗ chết tiệt, hôm nay không ngờ lại được người ta cứu. Cốc Thu cũng quay đầu nói cảm ơn Trương Tuấn. Trương Tuấn đột nhiên được cảm ơn nên hơi hoảng hốt. Anh ta vội vàng xua tay cứng nhắc nói: “Không, không, không. Không cần cảm ơn, việc nên làm.”
Hết kinh hãi, Mạnh Kiều, Hương Hương xung phong nhận việc đi làm vài món đồ ngon cho mọi người.
Lúc này, gió đã ngừng.
Mùi thơm của đồ ăn từ phòng bếp bay ra có thể làm người ta bình tĩnh nhanh hơn bất cứ thứ gì. Lúc nhìn thấy Mạnh Kiều bưng trứng gà xào cà chua và thịt heo hầm miến ra, bấy giờ mọi người mới cảm thấy như đã về tới nhân gian. Trương Tuấn, Vương Tranh Tranh, Triệu Nhất Minh cũng gia nhập đội nấu cơm, chỉ để lại hai người Hạ Linh và Cốc Thu ở phòng ngủ.
Hạ Linh mím môi, dựa vào ngực Cốc Thu. Người đàn ông kéo tay cậu, khẽ thổi lên vết thương bị người ta giẫm. Trong mắt anh ấy hiện lên vẻ hung ác: “Thật sự nên giết hết bọn họ.”
Anh ấy nói đến thôn dân.
Hạ Linh biết anh ấy tức giận. Cốc Thu thật sự có thể làm ra chuyện này, cậu mềm giọng làm nũng: “Tha cho bọn họ đi. Lúc ấy họ đều sợ chết đi được, không phải cố ý.”
Nhưng chút nữa là cậu bị người ta giẫm chết rồi.
“Đáng chết.” Giọng Cốc Thu lạnh băng nhưng vô cùng quan tâm bé người yêu. Anh ấy tỉ mỉ kiểm tra vết thương trên người Hạ Linh một lượt, sắc mặt càng lúc càng khó coi.
Hạ Linh pha trò mập mờ cho qua. Cậu hôn lên gương mặt lạnh băng của người đàn ông: “Cho dù bị người ta tách ra, anh cũng phải tìm được em đầu tiên.”
Trương Tuấn không nỡ nhìn thẳng, nhưng hiếm thấy mà không châm chọc hai câu.
Hai cô gái làm đồ ăn vừa thơm vừa ngon. Thịt ba chỉ được Mạnh Kiều xào ra mùi hương mê người, khoai tây được chiên vàng ươm ngon miệng. Mọi người ngồi trước bàn rối rít động đũa. Ăn được quá nửa bữa, mọi người bắt đầu thảo luận tất cả mọi chuyện đã xảy ra vừa nãy.
Hạ Linh nói: “Đám “người” kia hình như sống.”
Trương Tuấn cúi đầu lùa cơm: “Lúc ấy rất nhiều người kêu chết người, hẳn là có thôn dân đã chết.”
Mạnh Kiều nói: “Không phải nói hiến tế có tác dụng à? Đây chẳng phải là đưa đồng đội cho lệ quỷ à? Bây giờ hay rồi, đều còn sống, xem về sau chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Triệu Nhất Minh ủ rũ cụp đuôi: “Vẫn nên quay về nhiệm vụ thôi, nhà ai chết người?”
Mạnh Kiều đếm trên đầu ngón tay: “Tam Cẩu Tử, bà cốt, con gái trưởng thôn, cụ ông cách vách... Nhiều người vậy đó mà chưa thấy nhiệm vụ báo dừng. Chẳng lẽ còn phải chống nạnh hô to: Tôi cảm thấy nhà Tam Cẩu Tử chết người à?”
Cốc Thu xoa cánh tay bị tụ máu bầm của Hạ Linh, cụp mi nói: “Suy nghĩ này không đúng.”
Nghiêm Mục cũng đồng quan điểm với Cốc Thu: “Chúng ta hẳn nên theo mạch suy nghĩ lần trước. Phó bản bệnh viện tâm thần là 531, sau đó chúng ta tìm được danh sách, giao cho phóng viên. Mà lần này, chúng ta hẳn phải tìm được người chết, sau đó tiến hành thay đổi tương ứng với hiện trạng thôn.”
“Người đã chết, đổi thế nào? Em cảm thấy sắp tuyệt hậu rồi.” Mạnh Kiều lẩm bẩm.
Còn nửa câu mà cô chưa nói.
Có phải chờ các thôn dân chết hết thì chỉ còn lại bọn họ không?
Hơn nữa, còn có một chuyện kỳ lạ, cho tới bây giờ tất cả mọi người vẫn còn sống.
Chuyện này chưa từng xảy ra ở những nhiệm vụ trước đó.
Mây đen vẫn bao phủ thôn nhỏ, bầu trời ảm đạm báo hiệu tiếp sau đây mọi người không cách nào chạy thoát kiếp nạn. Mạnh Kiều dựa vào Nghiêm Mục: “Thầy Nghiêm, anh nghĩ cách đi. Học sinh tự hỏi đến sắp trọc đầu rồi.”
Hạ Linh đột nhiên hỏi: “Ô? Chị cũng thích giáo viên của mình à?”