Chạy Trốn Khắp Địa Cầu

Chương 96: Kết thúc nhiệm vụ



Bóng người sau góc tường rụt lại.

Ông ta biết có người phát hiện ra mình. Sao lại có người phát hiện ra ông ta?

Đạo cụ của ông ta thoạt nhìn bình thường như vậy, căn bản sẽ không bị người ta phát hiện!

Vương Tranh Tranh từ trong góc đi ra, trên cổ đeo thẻ công tác của mình.

“Cô phát hiện ra tôi từ khi nào?” Vương Tranh Tranh sầm mặt hỏi.

“Hương Hương nói sắc mặt chú trắng bệch từ bên ngoài chạy về phòng. Sáng nay chú cũng đi ra ngoài, tìm được đồ mà chú muốn rồi chứ?” Mạnh Kiều nói xong ném xuống vật thể màu trắng sền sệt ở trong tay mình. Ngay lúc dịch nhầy chảy xuống khỏi tay cô, xác chết biết đi vốn ở xung quanh vận sức chờ nhào tới đột nhiên dừng động tác công kích mà chuyển hướng về phía Vương Tranh Tranh.

Sắc mặt Vương Tranh Tranh xanh mét, cắn răng nói: “Tôi không biết cô đang nói gì.”

“Chú không cần biết, phó bản từng nói không thể giết người. Có lẽ chú đã làm mất thẻ công tác ở nhà tắm, sau đó ngày hôm qua không tìm được. Nhưng hôm nay lại tìm được rồi. Bởi vì trong lúc đó không có ai đi vào nhà tắm động đến thẻ của chú, chỉ vì thời gian luân phiên khiến chú chưa tìm được nó ngay.” Mạnh Kiều cười, giọng điệu lạnh băng: “Chú thiếu chút nữa đã chết, cho nên dùng đạo cụ chuyển cái chết của mình lên người khác.”

Mạnh Kiều nói đúng tám chín phần mười. Đúng là ông ta làm mất thẻ công tác ở nhà tắm, lúc ấy không xảy ra bất kỳ chuyện gì nguy hiểm. Nguyên nhân là vì ông ta làm mất ở “ngày hôm sau”, mà trong “ngày hôm sau” con gái trưởng thôn còn chưa sinh con, tất cả còn chưa tới nông nỗi tệ nhất, xác chết biết đi cũng chưa sống lại.

Nhưng mà ngày hôm qua, ông ta lại phát hiện đám xác chết biết đi kia đang đuổi theo mình nên lén đặt đạo cụ ở đế giày của Triệu Nhất Minh.

Ông ta không biết vì sao cuối cùng lại thành Trương Tuấn chết.

Ông ta biết trước khi tìm được thẻ công tác, mình sẽ luôn ở vào tình thế nguy hiểm, cho nên lại ném đạo cụ xuống dưới bàn, ai giẫm lên thì do người đó xui. Vậy mới có chuyện của Cốc Thu tối qua.

Mà hôm nay tuy rằng nguy cơ đã giải trừ, ông ta lại bắt đầu sinh ra suy nghĩ mới. Đạo cụ của ông ta chỉ có thể sử dụng thêm một lần nữa, mà ông ta không có bất kỳ kỹ năng nào có thể phòng thân. Thiên phú của Mạnh Kiều thoạt nhìn rất lợi hại, hơn nữa dễ đối phó hơn Cốc Thu và Nghiêm Mục nhiều, vì thế ông ta nhằm vào cô nhóc này.

Mạnh Kiều tiếc nuối nói: “Đáng tiếc hiện tại chú không giết được tôi. Thứ đồ chơi này chắc phải mang trên người mới có tác dụng nhỉ?” Cô nhếch môi cười khẽ: “Không bằng cho chú trải nghiệm xem Trương Tuấn chết như thế nào?”

Giọng điệu vui đùa, làm người ta sởn tóc gáy.

Vương Tranh Tranh mở to hai mắt, cất bước chạy thẳng. Ông ta nắm chặt thẻ công tác trước ngực, chỉ cần đeo thẻ công tác thì ông ta sẽ không phải thôn dân, sẽ không bị giết chết!

Tìm một chỗ trốn đi là được!

Vương Tranh Tranh nhanh chóng len lỏi, nhưng Mạnh Kiều căn bản không có ý đuổi theo ông ta, dường như đã cho ông ta một con đường.

Cuối cùng Vương Tranh Tranh thở hổn hển chạy đến một nhà hoang ở phía tây thôn, mới đắc ý thở dốc. Ông ta cúi đầu xác định thẻ công tác còn ở ngực, dựa vào chân tường thở phào một hơi.

Con mẹ nó đen thế! Đã đến chỗ mấu chốt rồi lại bị người ta phát hiện, nhưng cũng may còn sống!

Ngoài nhà, trong gió truyền đến tiếng sột soạt, trong lòng Vương Tranh Tranh run sợ nhìn sang, phát hiện ngoài cỏ hoang ra thì không có gì hết. Ông ta đang định tự mắng mình sợ bóng sợ gió thì một đôi tay thối rữa lại đột nhiên đặt trên vai ông ta.

Xác chết biết đi đứng ở sau lưng ông ta cười khặc khặc khặc, hàm răng gặm đầu ông ta, trong máu chảy ra kèm cả óc.

Mạnh Kiều bình tĩnh cầm một con dao nhỏ, từ ngoài phòng đi vào. Cô hơi ngoẹo cổ, xác chết biết đi kia buông lỏng hàm răng ra một cách thần kỳ.

Vương Tranh Tranh kinh ngạc không nói ra lời. Người trước mắt đang khống chế xác chết biết đi à?

Vì sao cô ấy có thể khống chế bọn chúng?

“Bởi vì, đều là người chết.” Mạnh Kiều đột nhiên lộ ra một nụ cười quái đản.

Vương Tranh Tranh bị xác chết biết đi túm chặt đầu, căn bản không có cách nào tránh thoát!

Mạnh Kiều dứt khoát lưu loát giơ tay thuận thế đâm dao vào ngực Vương Tranh Tranh, máu tươi theo mũi dao chảy ra. Cổ họng Vương Tranh Tranh phát ra tiếng kêu thảm thiết kinh hãi, giây tiếp theo, cô tàn nhẫn chọc một cái nữa, tiếng thét chói tai thê lương của người đàn ông đột nhiên im bặt.

Cô đứng đối diện thi thể, cúi đầu nhìn đồng hồ của mình.

Mới tăng thêm một giây.

Được rồi.

Mạnh Kiều quay đầu rời khỏi căn nhà yên tĩnh, cô vẫy vẫy tay để xác chết biết đi tiếp tục gặm thi thể Vương Tranh Tranh. Thật ra Nghiêm Mục vẫn luôn ở cách đó không xa, thấy Mạnh Kiều đi ra với biểu cảm khinh thường, anh cong môi mỉm cười đi đến: “Sao? Còn cảm thấy không đã ghiền?”

“Không phải.” Mạnh Kiều nhún vai: “Phiền toái đã giải quyết, chúng ta chờ xem thôi.”

Nghiêm Mục xoa bả vai đã hơi cứng đờ của cô: “Buổi tối muốn ăn gì?”

“Ngoài nấu cơm ra thì anh không biết làm gì khác à?” Mạnh Kiều hỏi lại.

Nghiêm Mục nói: “Dẫu sao cũng chỉ có hai phòng ngủ.”

Anh cúi đầu hôn lên khóe mắt Mạnh Kiều: “Để về được không?”

Mạnh Kiều nhớ đến buổi tối hôm đó ở khách sạn, cuối cùng cô khóc lóc muốn chạy trốn, nhưng người đàn ông lại bóp chặt mắt cá chân cô kéo về, căn bản không chấp nhận phản kháng.

Cô chưa bao giờ biết sức của nam và nữ có thể cách xa đến vậy, cô không hề có chút sức lực chống cự nào.

Nhưng mà, vừa rồi cô không nghĩ đến việc này.

Trong phòng khách nhà trưởng thôn, Hương Hương, Triệu Nhất Minh, Hạ Linh ngồi nghiêm chỉnh, sau đó là Cốc Thu với dáng vẻ thầy giáo nghiêm trang. Thậm chí Mạnh Kiều không biết Cốc Thu kiếm được một cái bảng đen ở đâu ra, anh ấy đang vẽ tuyến thời gian trong nhiệm vụ lần này.

Anh ấy uống một ngụm nước ấm hỏi: “Mấy chi tiết này, mọi người đã rõ chưa? Vì sao lại nghĩ đến thời gian ngẫu nhiên mà không phải khái niệm xuyên thời gian, mọi người đã rõ chưa?”

Mạnh Kiều xem Hạ Linh nhìn Cốc Thu với vẻ mặt say mê thì biết ngay cậu ấy không nghiêm túc nghe giảng.

Trong lớp học nhỏ ba người, chỉ có Triệu Nhất Minh nghiêm túc viết bút ký.

Suốt một ngày, các thôn dân nôn nóng tìm người chết trong từng nhà, mà căn nhà nhỏ của trưởng thôn lại hài hòa hiếm có. Đây là nhiệm vụ ít người chết nhất mà Mạnh Kiều từng tham gia. Cô lười biếng dựa vào người Nghiêm Mục, trong tay cầm ly rượu trắng còn lại trên tiệc mừng, mấy người bắt đầu bàn luận về cuộc sống ở thế giới hiện thực, trêu chọc lung tung, tràn ngập ấm áp.

Từ buổi chiều buôn chuyện cho tới đêm khuya.

Mạnh Kiều thỉnh thoảng lại liếc nhìn sao trời lấp lánh ngoài cửa sổ. Cô nghĩ đến gì đó bèn hỏi: “Cốc Thu, tôi biết chúng ta đều ở thành phố Giang Kinh. Tôi muốn hỏi thăm anh một chuyện, tòa thị chính sau này đã biến thành chỗ tránh nạn ấy, hai người biết bọn họ đi đâu không?”

“Mộ Nhiễm?” Cốc Thu hơi sửng sốt: “Khoảng thời gian trước bọn họ xảy ra xung đột với tổ chức khác, tất cả mọi người rút lui khỏi tòa nhà. Chắc đang ở bệnh viện số hai ở phía tây thành phố, tuần trước tôi còn đi ngang qua.”

Mạnh Kiều xoa xoa gương mặt nóng lên: “Đúng là quá tốt... Sau khi về là có thể tìm được San San.”

Chuyện vòng đi vòng lại, cuối cùng đã tìm được câu trả lời ở đây.

Đêm nay, mọi người ngủ cực kỳ yên ổn.

Trời chưa sáng, đêm mới qua 12 giờ, Mạnh Kiều đã bừng tỉnh.

Cô đến trước nhà con gái trưởng thôn, phát hiện lụa đỏ vẫn tung bay theo gió đêm. Nhà con gái trưởng thôn vẫn sáng đèn, trong nhà đám phụ nữ vẫn chuẩn bị cho buổi sinh ngày mai.

Hạ Linh và Cốc Thu lao thẳng đến miếu nhỏ, mà Mạnh Kiều và Nghiêm Mục thì đến mở cửa nhà Tam Cẩu Tử.

Tam Cẩu Tử không còn ở nhà, trên giường là người phụ nữ với hơi thở thoi thóp. Trong phòng lạnh lẽo khiến Mạnh Kiều hơi run run. Dưới ánh trăng, người phụ nữ yếu ớt nằm trên giường, trên người được đắp lên một cái chăn. Trên bàn đặt chai lọ vại bình màu trắng, Mạnh Kiều cầm lên nhìn, phát hiện là thuốc từ sốt đến đi tả, thuốc gì cũng có, thậm chí còn có bốn năm lọ thuốc ngủ đã hết hạn.

Cô thở dài, trái tim chua xót.

Đây là một NPC, chỉ là một nhiệm vụ.

Cô ấy cần phải chết.

Chỉ có cô ấy chết, mới có thể làm trong thôn trở lại quỹ đạo.

Bà vợ ngốc uể oải mở mắt ra nhìn hai người xa lạ trong phòng. Cô ấy nằm yên tĩnh, tóc khô và vàng. Vết bớt màu đỏ trên mặt người phụ nữ như một con nhện màu đỏ, bám trên gương mặt không hề có sự tức giận của cô ấy.

Hạ Linh và Cốc Thu trói Tam Cẩu Tử đi vào. Người đàn ông kia phẫn nộ nhìn bốn vị khách không mời mà đến, trong miệng lắp bắp hùng hổ.

Nhưng mà, chửi rủa rất nhanh biến thành khóc lóc kể lể, nước mắt vẩn đục của người đàn ông rơi xuống từng giọt, nước mũi theo khóe miệng chảy xuống cổ áo dơ bẩn: “Cứu, cứu cô ấy... Cứu cô ấy đi... Cô ấy không thể chết được... Là bọn họ cướp đi mạng sống của cô ấy... Tôi muốn nguyền rủa... Bọn họ... Nguyền rủa!”

Tam Cẩu Tử run rẩy, gọi mãi tên bà vợ ngốc.

Gọi một lúc, ông ấy lại bắt đầu phát bệnh cắn người giống chó điên.

Nhưng cho dù ông ấy lăn lộn ra sao, Nghiêm Mục chỉ dùng một bàn tay đã chế ngự được thân thể vặn vẹo của ông ấy.

Bên ngoài ánh đèn mờ nhạt là đêm tối vô cùng vô tận. Hạ Linh lén lau nước mắt, cậu ấy chưa bao giờ trải qua phó bản tra tấn và khó chịu như này. Mạnh Kiều cũng mím môi, một mình đi ra ngoài sân.

Bà vợ ngốc hôn mê rất lâu, cuối cùng dùng hết sức lực cuối cùng hồi quang phản chiếu tỉnh lại, cổ họng khô khốc mơ hồ phun ra hai chữ: “Cẩu Tử.”

Tam Cẩu Tử ngã ngồi ở trước mặt bà vợ ngốc khóc lóc thảm thiết, mà bà vợ ngốc lại cười, trong mắt là sự dịu dàng trong sáng. Cô ấy nâng tay lên vuốt ve khuôn mặt Tam Cẩu Tử, lau nước mắt trên khóe mắt ông ấy: “Đừng khóc... Đừng khóc...”

Tay, lại rũ xuống.

Đôi mắt cũng nhắm lại.

Mạnh Kiều đứng ở trong gió lạnh, đột nhiên nhà con gái trưởng thôn truyền đến một loạt tiếng ồn ào bận rộn, có bà thím hô to: “Sinh rồi! Là con gái!”

“Sinh ra rồi! Sinh rồi!”

Có người đang chào đón sinh mạng mới, cũng có người đau thương bởi vì sinh mạng mất đi.

Mạnh Kiều đi qua, cách cửa sổ lén nhìn đứa bé mới sinh, mi mắt cong cong, cười lên còn có hai má lúm đồng tiền xinh đẹp, mà trên má cô bé có một vết bớt màu đỏ khá nhạt, giống như một con bươm bướm nhỏ.

Việc hiếu - hỉ cùng diễn ra.

Đời đời kiếp kiếp có luân hồi.

Thôn này ẩn giấu quá nhiều chuyện mà cô không hiểu, nhưng người làm nhiệm vụ cũng không thể tiếp tục tìm tòi nghiên cứu.

[… Leng keng]

[Chúc mừng người chơi Mạnh Kiều, Nghiêm Mục, Hạ Linh, Cốc Thu, Hương Hương, Triệu Nhất Minh qua ải, điểm khen thưởng sẽ tiến hành phát căn cứ tiến độ thăm dò cốt truyện và tổng hợp biểu hiện. Cảm ơn ngài đã góp sức trong nhiệm vụ, chúng tôi chờ mong lần sau gặp mặt.]

Mạnh Kiều: Tôi không muốn gặp mặt! Cảm ơn!

Đây là nhiệm vụ yên ổn nhất, khi rời đi mọi người thậm chí còn có phần không nỡ. Lúc Mạnh Kiều hoàn hồn, cô và Nghiêm Mục đã đứng trên đường lớn của thành phố Giang Kinh, đường phố trống rỗng lá khô rụng tung bay.

Cuối cùng, đã trở lại rồi.

Nghiêm Mục nhìn dáng vẻ hơi mang phiền muộn của cô, nhớ tới một câu.

Nhà vật lý học Lawrence Krauss(*) nói: “Thật ra chia ly không quá đáng sợ. Sau 650 ngàn tiếng đồng hồ, khi chúng ta oxy hoá thành gió thì có thể biến thành hai hạt bọt liền nhau trên cốc bia, có thể biến thành hai hạt bụi dựa sát vào nhau trên ngọn đèn đường. Nguyên tử trong vũ trụ sẽ không mai một, mà chúng ta chung quy sẽ ở bên nhau.”

(*) Nhà vật lý học Lawrence Krauss: (sinh ngày 27 tháng 5 năm 1954) là một nhà vật lý lý thuyết và vũ trụ học người Mỹ gốc Canada, từng giảng dạy tại Đại học Bang Arizona,Đại học Yale và Đại học Case Western Reserve. Ông là tác giả của cuốn sách “Vũ trụ từ hư không”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.