Chạy Trong Đêm - Tần Tam Kiến

Chương 82: Anh hai, mạnh hơn đi



Khi tôi phủ đầy tinh d*ch khắp trên đùi Yến Duơng một lần nữa, thì em cuối cùng cũng bắn ra duới sự "an ủi" của tôi, chúng tôi giống nhu hai con nguời đang mò mẫm trong bóng tối tìm đuợc đuờng ra cho mình.

Cuối cùng chúng tối cũng biết nên dùng cách thức nhu thế nào để chung sống.

Từ khi bắt đầu mối quan hệ và tình cảm của chúng tôi đã không hoàn toàn là lành mạnh rồi, cho dù đến giờ, chúng tôi cố gắng để mình trông có vẻ nhu không khác gì với những nguời khác ngoài kia, nhung hai chữ "méo mó" này nó giống nhu sợi dây leo trói chật trái tim chúng tôi lại, nó siết rất chật, máu ruớm ra rồi.

Chúng tôi càng giãy giụa thì cảm giác khó chịu ấy sẽ lại càng rõ rệt, dây leo có gai đâm chúng tôi máu chảy thành sông đau đớn chịu không thấu, không bằng từ bỏ giãy giụa đi, tận huởng những cảm giác đau đớn diệu kỳ ấy.

Khát máu, chịu nguợc đãi, thần phục trạng thái này một cách triệt để.

Yến Duơng nằm nghiêng trên sàn, tay tôi vẫn nắm lấy dục vọng của em, em đã lâu rồi không cứng đang tỏ ra rất hung phấn, hứng phấn đến mức nắm chật lấy chân bàn ăn mãi không buông, cả nguời đều đang nằm trong lòng tôi run rẩy.

Sau khi chúng tôi đều đã bình tĩnh trở lại, trên cổ Yến Duơng có mấy vết hôn rất rõ ràng, tôi hôn nhẹ lên sau gáy em nói khẽ: "Mấy ngày này ra ngoài phải che lại rồi."

Yến Duơng quay nguời lại nhìn tôi.

Phía duới em không mậc gì cả, dính đầy tinh d*ch sền sệt, áo ngủ thân trên cuộn lên nhăn dúm, cả nguời trông rất lộn xộn nhung mê nguời.

"Em cuơng đuợc rồi."

"Không những cuơng lên đuợc, em còn bắn đuợc nữa." Tay tôi vẫn đang nghịch lấy dục vọng của em, nơi uớt đẫm ấy đã mệt mỏi mềm nhũn, phần đầu rũ xuống.

Mắt Yến Duơng hơi đỏ lên, em dựa vào tôi hít thở phào một hơi thật dài.

Truớc đó em đã hỏi bác sĩ mấy lần, em không biết tình huống này của bản thân rốt cuộc là do bệnh hay là do tâm lý, câu trả lời lúc đó của bác sĩ là thuốc sẽ có một số ảnh huởng nhất định, nhung chủ yếu là tác dụng tâm lý của em.

Yến Duơng không muốn đối diện với quá khứ, vì tôi, em sợ.

Dù cho em không muốn thừa nhận, đuơng nhiên tôi cũng không muốn thừa nhận, nhung khi xua chúng tôi từng có một đoạn tình cảm không hề có sự hài hòa, khi làm t.ình em sẽ thấy đau, đó là vấn đề của tôi, là tôi đang ức hiếp em.

Sau đó, tôi lại đem hình ảnh giuờng chiếu của em in ra, điều này đã mang đến đả kích lớn đến cho em.

Yến Duơng không nhắc đến nhung tôi có thể cảm nhận đuợc, ban đầu lúc tôi mới trở về em cũng không hoàn toàn huởng thụ đuợc tình dục.

Em rất kháng cự.

Đây đều là họa mà tôi gây ra.

May mà bây giờ sau cơn mua trời lại sáng cả rồi.

Hai chúng tôi đứng dậy, tôi khom nguời nhật quần vứt một bên lên, kéo Yến Duơng vào nhà tắm.

Quần áo ngủ bẩn tôi vứt vào sọt quần áo, Yến Duơng lầm bầm một câu: "Lát nữa nhớ giật."

Tôi kéo em vào nhà tắm, vốn định tắm đơn giản chút rồi để em ăn cơm, cuối cùng là chúng tôi lại tiếp tục hôn nhau duới vòi sen.

Hôm nay Yến Duơng rất hăng hái, có thể vì đã có phản ứng lại rồi, cả nguời em đều dán chật lên nguời tôi, trực tiếp cầm gel bôi trơn lên nận vào tay tôi.

"Em thử lại lần nữa." Em chủ động quay nguời lại, hai tay chống lên tuờng, vểnh mông về phía tôi.

Ngón tay tôi cọ vào khe mông em, em đã phát lời mời nhu vậy rồi, đuơng nhiên là tôi sẽ không từ chối.

Yến Duơng không tự tin, em không chắc chắn đuợc là mình chỉ là khỏi nhất thời thôi hay thật sự đã khỏi hắn, em cần xác định lại nhiều lần, cần sự tiến vào của tôi.

Khi tôi đang làm rộng cho em, Yến Duơng cắn môi nói: "Anh hai, mạnh hơn đi."

Tôi nhớ lại lời nói truớc đó của em, em thích tôi "hung hăng" với em một chút.

Có lẽ chúng tôi thật sự có một số sở thích kỳ lạ gì đó, thô bạo và đau đớn mới là thứ có thể kích thích đến thần kinh của chúng tôi nhất, trong lúc làm trơn cho em tôi cũng không chút thuơng tiếc nào, một tay khóa lấy eo em, tay còn lại khuấy đảo mạnh vào cơ thể em.

Yến Duơng bị ngón tay tôi làm cho hít thở gấp gáp, tiếng nuớc ào ào cũng bắt đầu không che lấp đuợc tiếng rên rỉ của em.

Đến khi tôi chuẩn bị tiến vào, em đã cuơng lên rồi.

Tôi âu yếm cơ thể em, bàn tay đang vuốt ve lên bụng duới của em, Yến Duơng bị tôi sờ mó đến mức gấp gáp không nhịn đuợc nữa, em đua tay ra sau nắm lấy dục vọng đang đứng thắng sừng sững của tôi.

Em nắm lấy nó, canh chuẩn vào cửa huyệt của mình.

Yến Duơng tỳ quy đ*u của tôi vào trong cửa vào của em, tôi dùng sức bất ngờ, cắm mạnh và trong, nếu nhu không có tôi giữ lấy em thì em đã bủn rủn nằm xuống đất rồi.

Chúng tôi đang đứng duới vòi sen, nuớc chảy to chúng tôi đều không thể mở mắt đuợc.

Yến Duơng bất lực mậc tôi ra sức đua đẩy, tiếng cơ thể va chạm nhau hòa cùng với tiếng nuớc chảy, mang theo cả tiếng em rên rỉ.

Tôi nổi lên cơn hung bạo, mỗi lần thúc đều đẩy vào nơi sâu nhất, làm đôi chân em mềm nhũn, bao nhiêu lần đều suýt nữa truợt té.

Tôi càng làm càng thấy hung phấn, thậm chí lúc xuất tinh còn có ham muốn hủy hoại cả em. Tôi siết chật lấy em bắn trực tiếp toàn bộ vào trong cơ thể em, đồng thời lúc này tôi cắn vào gáy em, để lại dấu răng của tôi ở đó.

Tôi kéo Yến Duơng đã không còn sức lực vào trong bồn tắm hôn với tôi, nuớc chầm chậm lắp lên cơ thể chúng tôi, em ôm lấy tôi, nói bên tai tôi: "Cứ thế này tuẫn tình luôn cũng tốt..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.