Chế Độ Cưng Chiều

Chương 31: 31: Chăm Sóc




Tăng Thư ngồi trên đùi anh lát sau lại lên tiếng:
"Sao anh có thể mua đồ nhanh vậy?"
Dương Hàn cười cười xoa đầu cô: "Sợ em đợi lâu"
Tăng Thư thấy anh không nghiêm túc liền rướn người, mặt đối mặt với Dương Hàn:
"Không phải.

Ý em là anh mua đồ lót ở đâu lại nhanh vậy?"
Dương Hàn phì cười, nụ cười xấu xa khiến Tăng Thư có chút bối rối:
"Lần trước em đến đây anh đã mua thêm để sẵn cho em.

Sẽ có lúc dùng đến"
Tăng Thư bị mấy lời nói của anh làm cho gương mặt đỏ au, hai mày nhíu lại tỏ vẻ xem thường câu nói của anh:
"Bi3n thái!"
Dương Hàn không những không giận dữ mà còn lộ rõ ý cười.

Anh lại xoa xoa bụng cô:
"Hôm nay ở nhà anh, như thế mới tiện chăm sóc em"
Tăng Thư cau mày biểu thị ý không đồng thuận.

Cô không nghĩ sẽ ở lại nhà Dương Hàn qua đêm, tuy cô và anh là đang trong thời hạn 2 tháng nhưng cô không muốn vì chuyện tình cảm mà ảnh hưởng đến công việc.

"Em không muốn sao?" Dương Hàn nhìn thấy biểu cảm của cô liền cướp lời trước khi Tăng Thư kịp lên tiếng.


Tăng Thư gật nhẹ đầu, giọng nói vừa nhẹ nhàng nhưng nghiêm túc:
"Em không sao, có thể tự chăm sóc bản thân.

Hơn nữa em phải về nhà làm việc"
Dương Hàn biết anh không thể ép buộc cô, anh khẽ thở dài:
"Được rồi, buổi chiều anh đưa em về nhà"
Sau khi hai bên đã thỏa thuận thì Tăng Thư lại tiếp tục dựa vào người Dương Hàn nghỉ ngơi.
______________________________________________
Tăng Thư được Dương Hàn chăm sóc kĩ lượng ăn uống no nê rồi anh mới đưa cô về nhà.

Khi anh đưa cô lên nhà còn thuận tiện cầm theo một túi đồ, Tăng Thư không hiểu là thứ gì nhưng cô cũng không tò mò.

Tăng Thư vừa mở cửa vào trong thì Dương Hàn cũng nhanh chóng đi vào theo.

Tăng Thư khó hiểu nhìn anh:
"Anh làm gì?"
Dương Hàn cười nhẹ xoa đầu cô: "Tối nay anh ở cùng em"
Tăng Thư rất nhanh đã tiêu hoá câu nói vừa rồi của anh.

Cô còn nghĩ Dương Hàn sao lại dễ dàng để cô về nhà.

Tăng Thư suy nghĩ một lát cảm thấy cũng không có gì.

Cùng lắm chỉ tốn thêm một chỗ nằm trong nhà.

Cô gật đầu:
"Vậy anh ngủ phòng này" Tăng Thư kéo anh vào một căn phòng ngủ cho khách rồi tuỳ tiện giao phó.
Dương Hàn không mời mà đến thì anh phải tự lo cho mình, cô rất mệt, không có tâm tư giúp anh dọn đồ.

Dương Hàn nhìn căn phòng sạch sẽ không khác gì mỗi ngày đều dọn dẹp lại cau mày.

Anh không hài lòng giữ tay Tăng Thư khi cô định rời đi:
"Em để anh ngủ một mình à?"
Tăng Thư tỏ vẻ không hiểu: "Vậy anh muốn ngủ thế nào?"
Dương Hàn một tay đã kéo cô đến gần.

Anh không nói lời nào mà cúi đầu hôn lấy môi mềm của cô, lần này tiết tấu lại nhanh hơn khiến cô đuổi không kịp, môi mỏng cũng bị anh m*t đến hơi đỏ lên.

Tăng Thư giật mình không phản ứng kịp chỉ biết đứng đó hai tay nắm chặt hai bên áo sơ mi của Dương Hàn.

Dương Hàn cảm giác cô gái trước mặt đã hết hơi liền thả ra, Tăng Thư lập tức hít lấy hít để không khí xung quanh.


Dương Hàn mỉm cười nhìn cô, anh vừa đi vừa kéo tay cô vào phòng ngủ của cô.

Tăng Thư khi bình tĩnh lại thì nhìn chằm chằm Dương Hàn, cô nhỏ tiếng mắng: "Lưu manh!"
Dương Hàn tất nhiên nghe rõ, anh không giận mà còn quay người, một tay đặt bên má cô, anh trầm giọng nói: "Phải, anh là lưu manh, đặc biệt vào buổi tối, muốn lưu manh thế nào thì là thế đó.

Em cẩn thận tên lưu manh này sẽ giở trò với em"
Tăng Thư không phải không tin nhưng cô hiểu rõ Dương Hàn sẽ không tuỳ tiện động vào cô.

Tăng Thư mỉm cười, nụ cười vừa thách thức vừa vui vẻ:
"Anh dám?"
"Em cứ thử xem" Dương Hàn không nhiều lời mà đột nhiên bế thốc cô lên.

Trước khi để cô mở miệng anh sải chân bước về phía giường đặt cô xuống.

Anh nhanh chóng nằm đè lên cô, một tay giữ chặt hai tay cô khoá chặt trên đỉnh đầu.

Lúc này Tăng Thư liền thu hồi vẻ mặt khiêu khích vừa nãy.

Nhưng Dương Hàn vẫn là không muốn tha cho cô, anh cúi đầu hôn dọc cổ rồi từ từ di chuyển xuống xương quai xanh.

Thỉnh thoảng lại cắn xuống làm Tăng Thư đau đớn a một tiếng.

Tăng Thư lúc này mới lên tiếng, cô giữ đầu Dương Hàn kéo anh nhìn mình: "Anh bình tĩnh, em..."
"Anh có dám không?" Dương Hàn trầm giọng hỏi, ngữ khí lại bá đạo hoàn toàn áp đảo Tăng Thư.

Cô không nghĩ hành động khiêu khích lúc nãy lại làm lửa cháy trong người Dương Hàn phất lên.

Cô nhanh chóng hiểu ý anh, hai tay vòng qua cổ Dương Hàn mỉm cười lấy lòng:
"Anh dám, anh dám"

"Vậy chúng ta tiếp tục" Dương Hàn nhận được câu trả mình muốn liền cúi xuống tiếp tục sờ s0ạng cơ thể cô.

"Khoan đã! Hàn, dừng tay" Tăng Thư giữ đôi tay đang di chuyển trên người mình.

Tất nhiên là Dương Hàn chịu nương theo cô nên Tăng Thư mới thuận lợi giữ tay anh.

Cô hít thở rồi nói tiếp:
"Em...đang đến ngày"
Dương Hàn không quên, anh chỉ là muốn bắt nạt Tăng Thư một chút.

Dương Hàn phì cười:
"Anh biết" Dương Hàn trả lời xong lại cúi xuống hôn khắp nơi trên cổ và mặt cô.

Lát sau Dương Hàn mới thả cô ra.

Anh xoa mái tóc cô, giọng điệu vui vẻ: "Hôm nay tha cho em"
Tăng Thư biết mình không thể tuỳ tiện trêu chọc Dương Hàn, cô bất ngờ đứng lên: "Em đi tắm"
Dương Hàn mỉm cười gật đầu.

Vẻ mặt không giấu ý nghĩ xấu trong đầu.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.