Chế Tạo Hào Môn
Lã Đông Hiền nhìn thấy hết mọi biểu cảm của Ninh
Thần, bèn cảm thấy khá nghi hoặc.
Một người được Phương Xương Thịnh khen giỏi,
tại sao vợ của cậu ấy lại kích động đến thế chỉ vì chút
lợi lộc đáng giá triệu tệ?
Nhưng ông ấy không thể hiện vẻ nghỉ hoặc của
mình ra ngoài, cũng không hỏi, chỉ dặn dò thư ký đích
thân đi làm thủ tục mua nhà.
Hoắc Khải lấy thẻ ngân hàng từ trong túi ra giao
cho Ninh Thần, đồng thời nói: “Bên trong có một triệu
tệ, trả hết toàn bộ đi, không cần đặt cọc!”
“Một triệu tệ?” Ninh Thần nhìn anh mà sững sờ:
“Anh lấy đâu ra nhiều tiền thế?”
“Cố gắng làm việc nên được Cơ Hương Ngưng
thưởng” Hoắc Khải mỉm cười.
Ninh Thần kinh ngạc trong lòng, nhưng không hề
nghỉ ngờ. Biểu hiện của chồng cô thời gian này thực
sự xuất sắc, tuy rằng khoản tiền thưởng một triệu tệ
quá nhiều, nhưng cũng không phải không thể. Chí ít là
nó chân thực hơn việc suy đoán anh đi cướp ngân hàng.
“Chẳng trách ban nãy anh dám quẹt thẻ, hóa ra vì
có đủ tự tin”, Ninh Thần trách anh, ban nãy cô hoảng
hốt vô cùng, suýt nữa bụm mặt không dám nhìn ai
nữa.
Nhưng nếu đã có một triệu tệ, nghĩ tới việc Lã
Đông Hiền nói có thể giảm 50%, vậy thì một căn nhà
cũng chỉ đáng giá sáu bảy trăm ngàn tệ thôi. Với số
tiền mà họ đang có trong tay, hoàn toàn có thể mua
hai căn.
Một căn giảm 50%, hai căn tương đương với mua
một tặng một, đã không thể dùng hai chữ “tiết kiệm”
để hình dung.
Nghĩ tới đây, hai mắt Ninh Thần nóng lên, cô
không kiềm chế được mà nói với Hoắc Khải: “Hay là
chúng ta…”
“Đi quẹt thẻ đi, mua một căn là đủ rồi, anh thấy
căn hộ ba phòng ngủ kia rất ổn đấy” Hoắc Khải ngắt
lời cô.
Nhìn nụ cười trên mặt chồng mình, Ninh Thần biết
ngay anh biết rõ mình đang nghĩ gì. Lời nói của anh
cũng đồng nghĩa với từ chối.
Tuy không biết tại sao phải chủ động từ chối
chuyện tốt như vậy, nhưng nếu anh không đồng ý,
Ninh Thần cũng không cố ép uổng.
Từ đầu đến cuối cô vẫn là một hình mẫu phụ nữ
truyền thống điển hình, tất cả để chồng mình quyết
định, có lẽ không cực đoan đến độ “tam tòng tứ đức”,
nhưng cũng khá nghe lời rồi.
Thấy Ninh Thần cầm thẻ ngân hàng đi theo thư ký,
Hoắc Khải mới quay đầu nói với Lã Đông Hiền: “Cảm
ơn chủ tịch Lã, phen này tiết kiệm cho tôi cả triệu tệ.
Trưa nay hãy để tôi mời khách, cũng coi như cảm ơn
sự khảng khái của chủ tịch Lã và anh Phương!”
Mua một tặng một quả thực không thể nào tiết
kiệm hơn, nhưng Hoắc Khải biết, đối với một người
làm ăn, kiếm tiền mới là mục đích hàng đầu.
Lã Đông Hiền có thể nể mặt Phương Xương Thịnh
mà chiết khấu nhiều như thế đã là nể mặt lắm rồi. Nếu
mình còn không biết tốt xấu gì mà đòi thêm một căn
chẳng khác nào cướp miếng ăn trên tay người khác,
không biết phép tắc gì.
Một số loại tiền có thể tham được, một số loại thì
không.
Mà quá trình trao đổi của Hoắc Khải và Ninh Thần
cũng lọt vào mắt Lã Đông Hiền.
Ánh mắt của Ninh Thần cùng lời nói nửa chừng
của cô, ông ấy đâu đến mức không hiểu, chỉ đơn giản
là thấy giá nhà rẻ quá, muốn thêm một căn.
Vốn dĩ trong lòng ông ấy còn thấy không vui lắm,
mình với hai người này không quen không biết, vừa
gặp đã giúp nhau bớt được cả triệu tệ là khá lắm rồi,
người phụ nữ này thật tham lam.
Nhưng điều khiến ông ấy không ngờ là Hoắc Khải
không đợi vợ mình nói hết đã gạt bỏ ý định của cô,
không hề muốn chiếm lợi nhiều hơn.
Cho dù xác định được gia đình này không nhiều
tiền như tưởng tượng của ông, nhưng hành vi của
Hoắc Khải vẫn khiến hảo cảm mà Lã Đông Hiền dành
cho anh tăng thêm rất nhiều.
Càng là người không có tiền càng dễ nảy lòng
tham. Hoắc Khải thì ngược lại, cho thấy khả năng tự
khống chế bản thân của anh rất mạnh.
Phàm là người có khả năng tự khống chế bản thân
mạnh mẽ thì không một ai có năng lực thấp kém cả.
Có lẽ Phương Xương Thịnh khen anh giỏi giang cũng
không phải chém gió.
Nghĩ tới đây, nụ cười trên mặt Lã Đông Hiền cũng
tươi tắn hơn: “Cậu Lý đúng là khách sáo quá. Nếu đã
như thế, tôi cũng không ống ẹo. Trưa nay chúng ta ăn
một bữa rồi làm quen đàng hoàng, sau này chưa biết
chừng thời gian qua lại còn dài”.
Phương Xương Thịnh ở bên cạnh cười ha hả: “Ông
già này có mắt nhìn người phết đấy, kết giao với cậu
em này tuyệt đối không thiệt thòi gì đâu. Đừng tưởng
phải móc túi một triệu tệ là lỗ vốn, lợi ích sau này đủ
khiến ông cười cả ngày đấy”.
Hoắc Khải tỏ ra khiêm tốn: “Anh Phương biết tâng
bốc quá, trước mặt hai vị, tôi có gì đáng kể đâu!”
Anh cố tình hạ thấp mình để Lã Đông Hiền và
Phương Xương Thịnh thấy thoải mái trong lòng.
Con người ai cũng vậy cả mà. Càng thấy người giỏi
giang cúi đầu trước mặt mình thì cảm giác thành tựu
càng tăng cao.
Có lẽ Lã Đông Hiền thấy đỡ hơn, chứ cảm giác của
Phương Xương Thịnh là rõ ràng nhất.
Trong mắt gã ta, Hoắc Khải là một người giỏi giang
có tầm nhìn chiến lược, có thể từ số liệu chung chung
mà dự đoán được xu thế chính trong tương lai,
chuyện này phải giỏi cỡ nào chứ.
Mà người như thế này cúi đầu trước mặt gã ta,
Phương Xương Thịnh hoan hỉ vô cùng.
Cũng vì Hoắc Khải không nói mua thêm căn nữa,
nếu không, gã ta cũng muốn tặng không cho cậu em
này một căn rồi.
Có thư ký của ông tổng tới đích thân làm thủ tục
nên tốc độ nhanh đến khiếp sợ, chỉ chưa đầy mười
phút đã xong hết rồi.
Ninh Thần tới đó cũng không làm gì, chỉ báo số
chứng minh nhân dân, số điện thoại, họ tên, rồi quẹt
thẻ là xong.
Bởi vì khu nhà Phong Hoa là tòa nhà đã xây xong,
cho nên khi viết tên chủ hộ trong sổ đỏ, Ninh Thần
thoáng chần chừ, sau cùng vẫn phải tới hỏi ý kiến của
Hoắc Khải.
Chỉ một căn nhà hơn một triệu tệ, Hoắc Khải đâu
để tâm, anh mỉm cười: “Nếu đã là cả gia đình tới mua
thì tất nhiên phải viết tên của cả nhà lên rồi”.
Cũng vì cảm thấy tài sản trong hôn nhân dù không
viết tên cũng được tính một nửa, nếu không, Hoắc
Khải lười đến mức không muốn thêm tên mình.
Ninh Thần vui vẻ quay đầu nói với thư ký: “Vậy thì
viết hết tên của ba người nhà tôi lên đó!”
“Được ngay!” thư ký xác nhận tên tuổi ba người
rồi thêm vào tư liệu, đợi đến thứ hai là có thể đi làm
thủ tục nhà đất rồi.
Vì thế, chuyện mua nhà coi như kết thúc. Theo lời
Hoắc Khải đã nói trước đó, anh mời Lã Đông Hiền và
Phương Xương Thịnh tới một nhà hàng khá cao cấp
trong thành phố ăn cơm.
Lã Đông Hiền vốn định để Hoắc Khải ngồi xe của
ông ấy, thế mà bị Phương Xương Thịnh lôi đi: “Mới thế
nào mà đã bắt đầu cướp người của tôi rồi, ông có
Maybach, tôi không có chắc? Đi, ngồi xe của tôi! Em
dâu, cháu gái, đi cùng nhau thôi, đừng tạo cơ hội cho
ông già kia!”
Lã Đông Hiền bật cười: “Ông đúng thật là…”
Nói thì nói vậy chứ ông ấy cũng biết Phương
Xương Thịnh rất coi trọng chàng thanh niên tên Lý
Phong này, mình mới tỏ ra muốn lôi kéo anh một tí đã
khiến gã ta muốn lật bàn rồi.
Quá trình dùng bữa cũng rất vui vẻ, hành động cử
chỉ của Hoắc Khải khiến hảo cảm của Lã Đông Hiền
tăng vọt. Bất kể ông ấy nói đến chủ đề nào, chàng
thanh niên này cũng có thể tham gia vào một cách tự
nhiên. Mức độ lão luyện của anh thậm chí còn hơn
ông ấy một bậc.
Vả lại, anh có một số quan điểm mới mẻ khiến Lã
Đông Hiền nghe xong mà hai mắt sáng lên.
Tuy rằng ông ấy là một phú ông với tài sản bạc tỷ,
nhưng dù sao cũng chỉ phát triển ở một thành phố
hạng hai hạng ba này, có cách biệt rất lớn với “ngôi
sao hi vọng của nhà họ Hoắc” về mặt tầm nhìn.
Hoắc Khải càng nói nhiều thì Lã Đông Hiền càng
thấy chấn động, đồng thời vẻ tán thưởng dành cho
chàng thanh niên này càng thêm rõ rệt.
Ăn xong một bữa cơm, ông ấy đã hiểu đại khái tại
sao Phương Xương Thịnh coi trọng Hoắc Khải như thế
rồi.
Còn trẻ như vậy mà đã có vốn kiến thức phong
phú, thực sự rất đáng gờm. Nếu bồi dưỡng thêm vài
năm nữa, chỉ e là tài tình đến mức vô lý.
Ăn cơm xong, Lã Đông Hiền nhiệt tình kéo tay
Hoắc Khải, hăng hái mời anh lần sau tụ tập tiếp. Nếu
muốn mua nhà thì cứ tới tìm ông ấy, khu vực Tây Bắc
này muốn chọn thế nào thì chọn thế ấy. Nếu không lấy
được chiết khấu như ngày hôm nay thì cứ viết lộn
ngược tên ông ấy đi!
Phương Xương Thịnh ở bên cạnh tỏ ra không vui,
khu Tây Bắc này là của nhà ông à? Muốn tìm người
giúp đỡ cũng phải tìm tôi chứ, ông muốn người ta nợ
ông ân tình cũng phải xếp sau tôi, biết chưa?
Vả lại, mẹ kiếp, ông họ Lã, viết ngược lại vẫn là
chữ Lã đấy thôi? (Trong tiếng Hán thì chữ Lã được
ghép từ hai bộ khẩu, đảo ngược thứ tự trên dưới
không ảnh hưởng gì.)
Hai ông tổng nhiệt tình quá nên Hoắc Khải chỉ mỉm
cười đồng ý, nói vài câu khách sáo rồi bị Phương
Xương Thịnh kéo lên xe.
Tiễn gia đình này tới tận nhà, Phương Xương
Thịnh nấc một cái, cười ha hả vẫy tay bảo: “Được rồi,
anh về nhà ngủ đây, sau này muốn mua nhà cứ gọi
điện thoại cho anh”.
“Cảm ơn anh Phương, sau này nhà mới xong xuôi,
mời anh tới nhà ăn bữa cơm!”
“Đương nhiên rồi, đến lúc đó anh phải đi đòi lại
vốn!”
Đưa mắt tiễn ông tổng này rời đi, Ninh Thần ở bên
cạnh cảm khái nói: “Anh Phương đúng là người tốt!”
“Anh ấy đã đòi tới đòi lại vốn rồi mà em còn khen
người ta tốt!”
“Người ta chỉ đùa thôi mà, với cả, chẳng phải điều
này chứng minh quan hệ của hai người rất tốt à?”,
gương mặt Ninh Thần hiện vẻ tự hào. Chồng cô nói
chuyện trên bàn cơm với hai ông tổng mà không hề tỏ
ra yếu thế, từng hành động từng lời nói đều nho nhã
cao quý khiến cô cực kỳ tự hào.
Chỉ là nhớ tới chuyện mua nhà, cô vẫn không hiểu
lắm, bèn hỏi: “Tại sao trước đó anh không mua thêm
một căn?”
“Há miệng mắc quai mà, huống hồ lần đầu gặp
mặt, hưởng lợi một lần là được rồi, hưởng hai lần thì
quá đáng quá. Qua lại với mấy người này đâu chỉ một
hai lần, ngày sau thời gian còn dài, lần đầu tiên đã làm
người ta sợ quá chạy mất, sau này làm sao còn chiếm
được món hời nữa?” Hoắc Khải mỉm cười giải thích.
Ninh Thần bụm miệng cười: “Em thấy hả, là do anh
kiêu ngạo, coi thường chút tiền này, cũng sợ người ta
nói anh quá tham, còn cố tình nói dễ nghe như vậy
nữa chứ”.
Hoắc Khải cười cười, câu này cũng không sai.
Sau khi vào nhà, Hoắc Khải nhớ tới mấy món đồ
trong phòng vệ sinh nên nói với Ninh Thần: “Quần áo
của cô Cố để lại nhà mình rồi, sau này có thời gian thì
em đưa qua cho cô ấy!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.