Chế Tạo Hào Môn
Cơ Ôn Thư ngồi bên nghe vậy thì rất vui vẻ. Năm trăm
triệu đó, bây giờ thứ nhà họ Cơ thiếu nhất chính là dòng
tiền. Có những món tiền vì nhiều nguyên nhân mà không
thể thu hồi về, mà dù có lấy lại được thì cũng sẽ phải
phân chia ra cho vô số con cháu. Số tiền vào được tài
khoản của công ty đã ít lại càng thêm ít.
Năm trăm triệu của tập đoàn Lưu Thị đủ để cho nhà
họ Cơ chống đỡ được thêm một thời gian dài mà không
cần lo về chuồi vồn.
Vì vậy, Cơ Ôn Thư vốn đang có ý nịnh nọt Lưu Quân
Bồi, bèn cười khà khà nói: “Theo tôi, hai người đã là vợ
chồng rồi thì sao có thể uống rượu kiểu bình thường
được, phải uống kiểu giao bôi cơ”.
Lưu Quân Bồi cũng híp mắt cười, nhưng vẫn nói: “Vậy
không hay lắm đâu…
“Sao mà không hay, đằng nào cũng là vợ chồng, uống
rượu giao bôi trước thì có gì mà xấu. Hương Ngưng, cô
nói phải không nào?“ Cơ Ôn Thư hỏi.
Cơ Hương Ngưng lại nâng ly lên, cười nói: “Ở nơi công
khai thế này ít nhiều cũng phải chú ý một chút chứ. Vầy
đi, tôi mời Quân Bồi một ly, anh họ cũng mời cùng tôi,
được chứ”.
Thái độ của cô tuy khách sáo nhưng lại không hề đi
theo kịch bản của Cơ Ôn Thư.
Cơ Ôn Thư cười như không cười, nói: “Đây là chuyện
của hai vợ chồng nhà cô, sao tôi có thể chen vào được”.
“Chúng tôi vẫn chưa phải vợ chồng mà” Cơ Hương
Ngưng nói.
Cô nói xong, Lưu Quân Bồi nghe vậy thì không mấy
Vui.
Hai ngày mời cơm đã không mời được rồi, hôm nay
khó khăn lắm mới đến đây mà còn không chịu nể mặt
uống một ly giao bôi.
“Xem ra cô Hương Ngưng vẫn chưa quen nhỉ”. Lưu
Quân Bồi nói: “Vậy đi, không uống rượu giao bôi nữa. Còn
nhiều cách để diễn tả thái độ thân thiết mà. Chỉ cần cô
Hương Ngưng ngồi trên đùi tôi và uống hết cốc này thì có
giao bôi hay không cũng chẳng quan trọng nữa”.
Cơ Hương Ngưng nhìn anh ta, nói: “Nên chờ sau khi
kết hôn thì hơn, nơi này là nơi công cộng, chúng ta…“
“Cơ Hương Ngưng, cô đừng có mà quá đáng!” Cơ Ôn
Thư đột ngột vỗ bàn đứng dậy: “Ăn cơm cô không tới,
rượu cũng không uống, không nể mặt chút nào hết, cô
định làm gì vậy hả! Đừng quên, anh Lưu là ân nhân của
nhà họ Cơ chúng ta. Sau này cô còn phải làm vợ của anh
ấy đấy, cô ở đây giả vờ làm cái gì hả!”
Lưu Quân Bồi cũng nhìn Cơ Hương Ngưng, híp mắt
nói: “Cô Hương Ngưng thật sự muốn từ chối sao? Chỉ bảo
cô ngồi lên đùi tôi uống một ly thôi mà cũng không chịu
nể mặt sao?”
“Tôi xin lỗi” Cơ Hương Ngưng từ từ đặt ly rượu xuống,
nói: “Người tới là khách, tôi tôn trọng anh Lưu thì cũng
mong anh Lưu tôn trọng lại tôi”.
Giọng của cô rất lạnh lùng, ngữ khí khi gần khi xa, khác hẳn ban nấy.
Lưu Quân Bồi nghe vậy liền trở nên giận dữ. Hai hôm
nay anh ta đã nhịn không nổi nữa rồi, lúc này Cơ Hương
Ngưng lại năm lần bảy lượt nói lời từ chối, không nể mặt
anh ta. Giọng anh ta đanh lại: “Tôi cho cô thêm một cơ hội
nữa. Cô qua đây ngồi lên đùi tôi!”
Tính cách của Cơ Hương Ngưng vốn không thích nghe
lệnh của người khác, huống hồ cô lại rất ghét cái loại
không làm mà chỉ thích tiêu hoang như Lưu Quân Bồi.
Nếu là thời gian khác thì cô đã đá bay cái tên này đi từ lâu
rồi.
Nhưng cái tên này lại có liên quan đến kế hoạch sau
này của cô ấy, nên cô ấy không thể làm căng lên được.
Cho nên, Cơ Hương Ngưng nhịn xuống sự ghét bỏ
trong lòng mà hòa hoãn nói: “Anh xem kìa, sao lại tức giận
thế rồi. Tôi đã nói tôi sẽ lấy anh mà, sao phải gấp vậy chứ.
Anh cũng biết gia tộc chúng tôi quản giáo con gái rất
nghiêm mà. Ở nơi đông người thế này tôi thật sự là không
làm được…”
Dáng vẻ đáng thương của Cơ Hương Ngưng không hề
làm cho Lưu Quân Bồi hài lòng. Anh ta đột ngột đứng dậy
nắm lấy cánh tay của cô, dùng sức kéo cô sang bên mình:
“Đừng có rượu mời không uống, lại muốn uống rượu phạt.
Nếu không vì cô xinh đẹp thì cô nghĩ tôi sẽ tốn thời gian
với cô chắc? Bảo cô uống rượu thôi mà như kiểu tôi bắt
cô lên giường với tôi vậy, làm gì cũng không được. Để tôi
xem hôm nay cô có chịu hay không!”
Cơ Hương Ngưng cũng chưa tính đến trường hợp này,
nhưng sự cố bất ngờ khiến cô trở nên hoảng hốt. Thêm
nữa, cô còn lo cho kế hoạch phía sau, sợ bản thân phản
kháng mãnh liệt quá sẽ khiến mọi chuyện hỏng bét.
Một chút do dự của cô đã khiến cô ngã vào trong lòng
Lưu Quân Bồi.
Cơ Hương Ngưng đơ ra làm Lưu Quân Bồi tưởng là cô
ấy đã sợ hãi quyền thế của mình. Đến cả Cơ Ôn Thư còn
cười ha hả ở bên cạnh xem kịch, không cả có ý định giúp
đỡ.
Một người phụ nữ nhánh phụ của nhà họ Cơ thôi mà
còn thích giả thanh cao như thế. Sớm muộn gì cũng làm
vợ nhà người ta rồi mà còn tốn thời gian thế làm gì.
Vào lúc này, một bóng người đột nhiên xông tới trước
mặt Lưu Quân Bồi và đấm cho anh ta một cú.
Quả đấm đột ngột vung tới khiến cho Lưu Quân Bồi
kêu la oai oái. Anh ta thả Cơ Hương Ngưng ra và không
ngừng lui về sau. Nếu không vì phía sau còn có ghế thì
chắc anh ta sẽ ngã quỳ ra ghế mất.
Sắc mặt Cơ Ôn Thư trắng bệnh, anh ta vội vàng hét
lên: “Họ Lý kia, anh điên rồi!”
Nói xong, Cơ Ôn Thư vội vàng chạy qua đỡ Lưu Quân
Bồi dậy: “Anh Lưu, anh có sao không? Anh có bị thương
không?”
“Mẹ kiếp, cậu dám đánh tôi? Nhà họ Cơ các người giỏi
lắm, còn dám đánh cả tôi!” Lưu Quân Bồi ôm mặt, phẫn
nô gào lên.
Cơ Ôn Thư nhìn sang Cơ Hương Ngưng: “Không mau
qua đây đỡ anh Lưu dậy đi! Còn cả anh nữa, mau quỳ
xuống xin lỗi đi! Nếu không anh sẽ không được chết thoải
mái đâu!”
Sắc mặt của Cơ Hương Ngưng cũng không đẹp chút
nào.
Cô ấy không ngờ Hoắc Khải lại đột ngột đánh người
như thế. Nhìn vết hẳn trên mặt Lưu Quân Bồi thì rõ ràng là
anh đã dùng toàn bộ sức lực để đánh.
Điều này khiến cho cô ấy hơi lo lắng, đồng thời cũng
không hiểu. Chẳng phải đã nói là nịnh nọt Lưu Quân Bồi
để ngụy tạo bằng chứng giả hay sao? Giờ lại đánh người
thì còn diễn thế nào được nữa?
Hoắc Khải khẽ gật đầu với cô, tỏ ý không cần lo, sau
đó nhìn sang Lưu Quân Bồi và Cơ Ôn Thư, lạnh nhạt nói:
“Đánh cũng đánh rồi, hai người làm gì được tôi?”
“Làm gì?“ Lưu Quân Bồi đẩy Cơ Ôn Thư ra, chỉ vào
mặt Hoắc Khải mà mắng: “Mẹ kiếp, cậu chờ đó cho ông!
Tôi sẽ nói với bố tôi là không kết hôn nữa, để xem nhà họ
Cơ sẽ xử cậu thế nào!”
Nói rồi, Lưu Quân Bồi định đi ra ngoài.
Dáng vẻ tức giận của anh ta làm Cơ Ôn Thư sợ chết
khiếp. Cơ Ôn Thư vội vàng kéo anh ta lại: “Anh Lưu, anh Lưu, có gì từ từ nói. Tên họ Lý kia, mau qua đây…”
“Anh dám chửi thêm một câu nữa thì tôi sẽ đánh cả
anh đấy!”, Hoắc Khải lạnh lùng nói.
Ánh mắt lạnh lẽo của anh khiến Cơ Ôn Thư sợ hãi.
Sau đó, Hoắc Khải nói tiếp: “Anh Lưu, anh có lẽ hiểu
lầm chuyện này rồi”.
“Hiểu lầm cái khỉ khô gì, đánh rồi còn nói là hiểu lầm?
Nằm mơ à! Tôi sẽ về hủy bỏ hôn lễ, nhà họ Cơ không xử
chết cậu thì ông đây sẽ không cho qua đâu!” Lưu Quân
Bồi mắng.
Hoắc Khải vẫn bình tĩnh như cũ, thậm chí còn lạnh
lùng đáp: “Tôi nói hiểu lầm, là chỉ hôn ước của hai người,
chứ không phải chỉ việc tôi đánh anh. Cái loại ăn chơi đàn
đúm như anh ấy, tôi đánh thì cũng đánh rồi, nhưng nếu
anh đòi hủy hôn thì e là người đầu tiên không tha cho anh
sẽ là bố anh đấy”.
Lưu Quân Bồi đang định ra khỏi phòng, nghe vậy thì
lại dừng lại.
Cơ Ôn Thư mặc dù bị ánh mắt của Hoắc Khải dọa cho
sợ chết khiếp, không dám mắng nữa, nhưng lại vẫn nói
với một giọng điệu rất đáng ghét: “Đầu anh bị úng nước
à? Chuyện này rõ ràng là anh sai trước, chủ tịch Lưu sao
có thể làm gì anh Lưu được…”
“Tuổi trẻ nhà họ Cơ đúng là đáng thất vọng thật. Đến
cả người trong hàng thừa kế thứ hai mà cũng ngu ngốc
như vậy, thật đáng buồn”, Hoắc Khải nói làm cho Cơ Ôn
Thư giận run người. Nếu không phải anh ta cho rằng thân
phận của anh ta không hợp để đánh nhau với một tên trợ
lý quèn thì có lẽ anh ta đã xông lên từ lâu rồi.
Hoắc Khải lười nói với anh ta, mà chỉ quay sang nói với
Lưu Quân Bồi: “Đúng là nhà họ Cơ muốn tiền của tập
đoàn Lưu Thị, nhưng tập đoàn Lưu Thị chẳng lẽ lại không
muốn dùng mấy văn phòng chỉ nhánh quan trọng của nhà
họ Cơ để phát triển kinh doanh chắc. Nếu vì việc anh bị
đấm một cái mà hủy bỏ hôn hước, dẫn đến vụ hợp tác trị
giá hơn một tỷ thất bại thì anh nghĩ chủ tịch Lưu sẽ đánh
ai đây? Anh kết hôn với cô ấy chứ không phải tôi. Mà
người đòi hủy hôn cũng là anh. Cho nên, anh sẽ là người
bị xử đầu tiên”.
“Cậu, cậu ngậm máu phun người. Rõ là cậu đánh tôi
trước!”
“Tôi không phủ nhận, nhưng tôi cũng chỉ tính là ngòi
nổ mà thôi, anh mới là thuốc nổ đấy. Trước khi anh trừng
phạt tôi thì anh sẽ bị nhận một bài học khó quên đó.
Không thì giờ anh gọi cho chủ tịch Lưu hỏi xem, nếu anh
không kết hôn thì sẽ có kết cục gì”, Hoắc Khải nói.
Giọng nói bình tĩnh của anh lại khiến cho Lưu Quân Bồi
run rẩy.
Đừng nhìn cái dáng vẻ khoa trương của anh ta mà lầm
tưởng. Thật ra chính anh ta rõ hơn ai hết, trong cuộc giao
dịch này, mấy văn phòng chỉ nhánh của nhà họ Cơ mới là
mục tiêu quan trọng nhất.
Năm trăm triệu đối với tập đoàn Lưu Thị thì không tính
là gì, nhưng nếu có được quyền khống chế mấy văn
phòng chỉ nhánh kia trong tay thì lợi nhuận trong tương lai
sẽ lên đến con số hàng tỷ.
Không nói đến thân phận thằng con trai mất nết như
anh ta, dù có đổi lại là chính lão Lưu bị đấm ở đây thì cũng
sẽ chẳng dám ý kiến gì.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.