Chế Tạo Hào Môn

Chương 149: Trước cơn bão táp



Khoảng ba mươi phút sau, Hoắc Khải và Cơ Hương

Ngưng mới đi ra từ nhà hàng.

Ở cửa lớn có một người đàn ông đeo ba lô đi tới, rút

một điếu thuốc đưa qua, hỏi: “Có lửa không?”

“Không có”, Hoắc Khải trả điếu thuốc cho anh ta, rồi

rời đi với Cơ Hương Ngưng.

Cơ Hương Ngưng quay lại nhìn người kia một cái rồi

hỏi: “Vừa rồi anh đưa cho anh ta cái gì thế?”

“Một đoạn ghi âm”, Hoắc Khải nói.

Cơ Hương Ngưng ừ một tiếng, không hỏi nhiều nữa, vì

không hỏi cô cũng biết, chắc chắc có liên quan đến

những việc xảy ra trong phòng bao. Còn ghi âm đoạn nào

thì cô không rõ.

Phía bên kia, sau khi Cơ Ôn Thư quay lại công ty, vốn

muốn tìm bố của anh ta để kể lể nhưng đến rồi mới biết,

Cơ Bộc Tồn đã bị gọi đến phòng làm việc của chủ tịch hội

đồng quản trị nửa ngày rồi.

Cơ Ôn Thư lại vội vàng đi đến phòng làm việc của chủ

tịch hội đồng quản trị. Sau khi gõ cửa bước vào, anh ta đã

rất ngạc nhiên vì thấy trong căn phòng này có rất nhiều

người.

Ngoài Cơ Bộc Tồn, còn có giám đốc quan hệ công

chúng Cơ Trí Minh, giám đốc pháp lý và luật sư trưởng

Triệu Phong Côn. Ngoài ra còn có vài giám đốc bộ phận

khác ngồi trên ghế sô pha với vẻ mặt trầm ngâm.

Quá nhiều thành viên cao cấp của dòng họ đều có mặt

khiến Cơ Ôn Thư vội vàng chủ động chào hỏi từng người.

Nhưng không ai quan tâm đến anh ta, Cơ Trấn Hùng

nhìn giám đốc pháp lý Cơ Thư Hàng, nghiêm nghị nói:

“Cậu nhất định phải theo sát sự việc lần này, không thể

để xảy ra sai lầm!”

Cơ Trấn Hùng gật đầu, nói: “Luật sư Triệu đã thảo một

bức gửi cho các trang web video và diễn đàn lớn, yêu cầu

họ lập tức xoá bỏ tất cả những tin nhảm liên quan đến nhà

họ Cơ. Bộ phận quan hệ công chúng cũng đang nỗ lực

giúp đỡ, chắc chắn sẽ có hiệu quả”.

“Điều tôi cần, không phải là có hiệu quả mà là phải

triệt để…”

Cơ Trấn Hùng vẫn chưa nói hết thì thư ký cầm điện

thoại chạy tới, thấp giọng nói: “Là giám đốc Hoàng của

Mỹ Dương quốc tế”.

Cơ Trấn Hùng nhận điện thoại, hít sâu thở dài một hơi,

cố gắng khiến giọng nói của ông ta có vẻ bình tĩnh và ôn

hoà: “Giám đốc Hoàng đấy à, ha ha ha, lâu rồi không thấy

gọi cho tôi. Ồ, cậu nói việc kia à, không có gì, chỉ là một

tên nhóc làm việc không cẩn thận nên bị phạt, cố ý tung

tin đồn nhảm để bôi nhọ thôi. Cậu yên tâm, thực lực của

nhà họ Cơ chúng tôi, sao có thể để xảy ra tình trạng đó

chứ. Đúng đúng đúng, chỉ là tin đồn thôi, yên tâm đi. Ừ,

tiền hàng à, tôi lập tức bảo bộ phận kế toán kiểm tra rõ

khoản này, có kết quả rồi sẽ lập tức trả lời cậu. Được,

được. Cậu yên tâm, mọi thứ đều ổn!”

Sau khi cúp điện thoại, Cơ Trấn Hùng bóp chặt điện

thoại, nhìn dáng vẻ như muốn ném nó xuống đất bất cứ

lúc nào.

Nhưng cuối cùng, ông ta cũng nhịn được, sau đó hít

sâu thở ra vài lần. Cơ Trấn Hùng nhìn Cơ Bộc Tồn, nói:

“Bây giờ đã có không ít công ty gọi điện thoại cho tôi, hỏi

tình trạng của công ty. Về phần tài chính, tôi sẽ để Cơ

Xuyên Hải xử lý. Ông là giám đốc marketing thì phải liên

hệ với những công ty này, nói cho họ hiểu. Nhất định phải

khiến họ bình tĩnh lại”

“Tôi biết rồi“ Cơ Bộc Tồn gật đầu rồi do dự một chút

lại nói: “Thật ra, sự việc này có rất nhiều điểm đáng nghị,

đặc biệt là Cơ Xuyên Hải. Bản thân ông ta là giám đốc tài

chính, không thể không hiểu chút nào về trạng thái tâm lý

của nhân viên. Tôi nghi ngờ, sự việc này là do ông ta làm!”

Trước đây, Cơ Trấn Hùng đã tìm người điều tra người

quay lén video kia. Cuối cùng điều tra ra, tên nhóc kia,

mấy ngày trước bị người khác gài bẫy, thua mấy triệu tệ,

phải đăng tin bán nhà.

Phòng tài chính cũng có người nghe thấy, cậu ta tìm

Cơ Xuyên Hải vay tiền nhưng bị Cơ Xuyên Hải hung hăng

trách mắng một trận. Hai người đó ồn ào mãi, cuối cùng

ra về trong tức tối.

Theo cách nói của Cơ Xuyên Hải, khả năng lớn là

người đó vì muốn trả thù, hoặc có thể muốn dùng video

này bán cho báo lá cải để lấy tiền, mới gây ra cái việc ăn

cháo đá bát này.

Cách giải thích của lão rất hợp lý khiến Cơ Trấn Hùng

tuy cũng có nghỉ ngờ nhưng lại không có cách nào khẳng

định.

Huống hồ, nếu nhà họ Cơ xảy ra chuyện thì Cơ Xuyên

Hải cũng không có kết cục tốt.

Từ trước đến này, con cháu trong dòng họ đều có

phúc cùng hưởng có hoạ cùng chịu. Bình thường đấu đá

lẫn nhau một chút cũng không có gì nhưng thật sự liên

quan đến vấn đề lợi ích thì không ai dám làm.

“Chuyện này không cần nói nữa, chắc ông ta không

có gan làm đâu”, Cơ Trấn Hùng nói.

“Nhưng…”

“Không nhưng nữa, coi như thật sự là ông ta làm thì

thế nào. Lẽ nào, bây giờ bảo tôi bãi chức của ông ta sao?

Trong lúc này mà bãi chức giám đốc tài chính, ông có biết

sẽ gây ảnh hưởng gì không!” sắc mặt của Cơ Trấn Hùng

càng trở nên u ám.

Vẻ mặt Cơ Bộc Tồn cứng đờ, cúi đầu không dám ho he

câu nào.

Tuy rằng, video kia mới chỉ tung ra chưa đến hai mươi

tư giờ nhưng đã mang đến cho nhà họ Cơ phiền toái cực

lớn.

Trước mắt, đã có ít nhất mười lăm công ty có quan hệ

hợp tác với nhà họ Cơ gọi điện đến hỏi thăm tình hình.

Tuy rằng, Cơ Trấn Hùng đã đối phó được nhưng tình

hình này khiến trong lòng họ cảm thấy rất bất an.

Cho nên, Cơ Trấn Hùng mới tập trung giám đốc các

bộ phận, bàn bạc xem có cách nào có thể xử lý khủng hoảng lần này.

Lúc này, Cơ Trấn Hùng nhìn Cơ Ôn Thư, hỏi: “Cậu đến

đây có chuyện gì không?”

Cơ Ôn Thư do dự một lát, sau đó vẫn nén được sự bực

bội trong lòng, nói: “Là chuyện liên quan đến Lưu Quân

Bồi, lúc ăn tối, người trợ lý của Cơ Hương Ngưng họ Lý đã

đánh Lưu Quân Bồi một trận”.

“Cái gì!“ Cơ Bộc Tồn trợn trừng mắt, nghiêm giọng

nói: “Sao cậu ta dám! Còn con thì làm gì. Tại sao lại để

Lưu Quân Bồi bị đánh!”

Cơ Ôn Thư tỏ vẻ oan uổng: “Con cũng không ngờ anh

ta lại ra tay, sau đó vội vàng đến ngăn, thật ra cũng không

đánh quá mạnh, chỉ một đấm thôi”.

“Vớ vẩn! Bảo con đi cùng chính là để bảo đảm cậu ấm

nhà họ Lưu không tổn hại một cọng lông. Thế mà ngay cả

một trợ lý con cũng không xử lý được! Còn Lưu Quân Bồi

đâu? Cậu ấy có nói gì không?”, Cơ Bộc Tổn lại hỏi.

“Cũng không nói gì…, Cơ Ôn Thư do dự hồi lâu, cũng

không dám thêm mắm dặm muối, chỉ nói lại một lượt lời

uy hiếp của Hoắc Khải.

Một đám người nghe xong thì ngây người, chỉ là một

trợ lý nho nhỏ thế mà sau khi đánh cậu ấm nhà họ Lưu,

còn làm cho người ta khiếp sợ?

Nhưng từ lời kể của Cơ Ôn Thư có thể thấy, những gì

mà trợ lý kia nói cũng đều là sự thật.

Một số chỉ nhánh mà tập đoàn Lưu Thị muốn có, đầu

thuộc loại có tiềm năng phát triển lớn, chỉ cần kinh doanh

tốt thì có thể bổ sung vào những lĩnh vực còn thiếu của

tập đoàn.

Vừa tiết kiệm thời gian, lại vừa tiết kiệm vốn mở rộng

thị trường trước đó.

Cho nên, đừng nói là Lưu Quân Bồi chỉ bị ăn một quả

đấm, mà cho dù là bị đạp vài cái thì chủ tịch hội đồng

quản trị Lưu cũng tuyệt đối không thể vì chuyện nhỏ đó

mà huỷ hôn ước.

Vốn dĩ, trong lòng Cơ Trấn Hùng rất bực bội, bây giờ

nghe xong chuyện này lại càng tức giận.

Cơ Trấn Hùng hung dữ nhìn chằm chằm Cơ Ôn Thư,

trách mắng: “Đồ ngu, chuyện nhỏ như thế cũng không

làm được! Không có việc gì thì cút đi cho khuất mắt tôi. Ở

đây còn có chuyên quan trong hơn cần xử lý, câu tư nghĩ

cách dọn mớ hỗn độn đó đi!”

So với việc lợi ích của nhà họ Cơ đang bị lung lay thì

việc Lưu Quân Bồi bị đấm một phát, thật sự chỉ là chuyện nhỏ.

Cơ Ôn Thư chỉ nghĩ đến đây kiện cáo để dạy cho Hoắc

Khải một bài học. Nhưng sau khi kể lể xong, thì lại không

nói xử lý Hoắc Khải như thế nào mà trái lại anh ta còn bị

mắng cho mát mặt.

Điều này, khiến Cơ Ôn Thư uất ức, anh ta tức nghẹn

trong ngực, tức đến muốn ói máu.

Nhà họ Cơ đêm nay, chắc chắn sẽ không thể yên ổn.

Cơ Trấn Hùng bận rộn đến mười giờ đêm, vừa nghỉ

ngơi một chút, nằm trên sô pha còn chưa kịp nhắm mắt

thì lại bị thư ký gọi.

Sắc mặt của thư ký rất khó coi, ôm máy tính bảng, nói:

“Chủ tịch, trên mạng lại phát một đoạn ghi âm, có rất

nhiều người nghe”.

“Ghi âm gì?”, Cơ Trấn Hùng không hiểu hỏi.

Thư ký cũng không nói nhiều. Mở một trang web tin

tức giải trí của tỉnh khác, nhấn chọn một liên kết tin mới.

Tiêu đề của bài báo là: “Bí mật động trời, sự sống chết

của nhà họ Cơ phải dựa vào việc bán con cháu!”

Bên trong có kèm theo một trình phát âm thanh, sau

khi ấn nghe, Cơ Trấn Hùng nghe thấy giọng nói của Lưu

Quân Bồi: “Hôm nay coi như là lần đầu tiên chúng ta ăn

cơm, nào, xin cạn trước!”

Sau đó lần lượt Cơ Hương Ngưng và Cơ Ôn Thư lên

tiếng.

“Sau khi chúng ta kết hôn, bố của anh thật sự sẽ cho

nhà họ Cơ đủ số tiền cần để chèo chống sao?”

“Việc này cô cứ yên tâm. Bố tôi nói, chỉ cần nhà họ Cơ

và và tập đoàn Lưu Thị liên hôn, ít nhất sẽ cho các cô năm

trăm triệu tiền mặt”

“Năm trăm triệu? Sao lại nhiều như vậy. Tôi còn cho

rằng chỉ là hợp tác kinh doanh bình thường”.

“Sao có thể như vậy. Năm trăm triệu này là do nhà họ

Cơ các cô dùng quyền tiếp quản mấy công ty con để đổi

lấy”.

Nghe mấy lời này, chân tay của Cơ Trấn Hùng dần trở

nên lạnh như băng nhưng trên trán lại lấm tấm mồ hôi.

Thậm chí, ông ta còn chưa nghe xong đã ngẩng đầu

nhìn thư ký, lớn giọng, nói: “Còn sững người ở đấy làm gì!

Lập tức thông báo cho người của bộ phận quan hệ công

chúng và bộ phận pháp lý xoá bỏ đoạn ghi âm này đi!”

Thư ký không dám ngẩng đầu lên, vội vàng mở cửa

phòng làm việc chạy ra ngoài.

Cơ Trấn Hùng lại nhìn máy tính bảng, càng nghe đoạn

hội thoại kia càng không chịu nổi.

“Cơ Hương Ngưng, cô đừng quá đáng! Cậu Lưu chính

là người có ơn với nhà họ Cơ chúng ta. Sau này, cô phải

trở thành vợ của cậu ấy, còn ở đấy mà giả vở cái gì!”

Càng nghe, Cơ Trấn Hùng lại càng cảm thấy toàn thân

lạnh toát.

Ông ta chộp lấy cái điện thoại, gọi cho Cơ Bộc Tổn.

Lúc này, Cơ Bộc Tồn đang bận rộn liên hệ với những

công ty khác, làm yên lòng mấy vị giám đốc.

Bỗng nhiên, lão ta nhận được điện thoại của Cơ Trấn

Hùng, sau khi ấn nút nghe điện thoại, ngay lập tức nghe

thấy trong điện thoại vang lên tiếng quát mắng tức giận

cực điểm: “Cơ Bộc Tồn, ông thật sự sinh được một thằng

con giỏi đấy! Ngay lập tức đưa thằng ngu đó đến phòng

làm việc của tôi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.