Chế Tạo Hào Môn

Chương 156: Thành quả



Cơ Xuyên Hải quay về công ty, kể lại một lần cuộc nói

chuyện với Cơ Hương Ngưng.

Đúng như Hoắc Khải đã phân tích, Cơ Xuyên Hải dù

sao cũng là người của dòng chính, cho dù liên minh thế

nào thì ông ta cũng phải cân nhắc đến lợi ích của dòng

chính trước tiên.

Nhưng trước mắt phía dòng chính lại có ý muốn gây

áp lực cho ông ta, cho nên, khi kể lại cuộc nói chuyện, Cơ

Xuyên Hải đã chắt lọc, nói không ít những lời tốt đẹp về

Cơ Hương Ngưng.

Cơ Trấn Hùng nghĩ đi nghĩ lại, sau đó còn liên hệ với

những thành viên cao cấp trong dòng họ mở ba cuộc

họp, cuối cùng thì trong lặng lẽ tuyên bố, đáp ứng những

điều kiện của Cơ Hương Ngưng.

Một trăm triệu tiền mặt. Đương nhiên, là chuyển vào

tài khoản của công ty con, không cho phép chuyển sang

dùng với mục đích cá nhân.

Tất cả quyền kiểm soát công ty con đều giao lại cho

Cơ Hương Ngưng. Nhưng, cân nhắc đến trước đây, Cơ

Hương Ngưng đã từng suýt nữa bán công ty đi nên Cơ

Trấn Hùng còn đặc biệt đưa ra một điều kiện. Quyền mua

cổ phiếu công ty chỉ giới hạn ở việc phân chia lợi nhuận,

cho dù cô là tổng giám đốc thì cũng không có quyền mua

bán công ty.

Nhưng điều quan trọng nhất là tuy Cơ Trấn Hùng đã

đồng ý danh sách thành viên hội đồng quản trị, nhưng lại

không lấy ra từ danh sách của dòng chính mà lại bổ sung

từ bên ngoài.

Nói cách khác, số lượng uỷ viên quản trị nhà họ Cơ từ

mười lăm người, bây giờ tăng lên mười sáu người.

Trong đó có mười người là của dòng chính và sáu

người của nhánh phụ.

Quyết định này vừa được đưa ra, dòng chính cảm thấy

càng thêm áp lực và nhục nhã nhưng lại không thể làm gì

khác.

Bây giờ, tất cả mọi người đều trông chờ vào việc Cơ

Hương Ngưng có thể chủ động huỷ bỏ hôn ước, nhất định

không thể gả cho Lưu Quân Bồi, nếu không thì nhà họ Cơ

xong đời rồi.

Một khi nhà họ Cơ ngã ngựa thì số uỷ viên quản trị

còn ý nghĩa gì nữa.

Mà đối với nhánh phụ mà nói, đây lại là một tin tốt

long trời lở đất. Cơ Trấn Hùng vừa quyết định thì mấy

người nắm quyền của nhánh phụ đã tìm Cơ Hương

Ngưng.

Người có uy tín lớn nhất trong nhánh phụ là Cơ An

Đấu, cũng là bác ruột của Cơ Hương Ngưng.

Năm đó trong nhánh phụ, bố của Cơ Hương Ngưng

nắm trong tay quyền lực lớn, Cơ An Đấu cũng là trợ thủ

đắc lực của ông. Sau một lượt đấu đá, Cơ An Đấu thế

chỗ, tiếp quản nhánh phụ đến giờ.

Trước đây, ông ta rất ngưỡng mộ bố của Cơ Hương

Ngưng, nhưng theo thời gian trôi qua, sự ngưỡng mộ này

trở thành sự kiêng dè.

Tuy nhánh phụ không bằng dòng chính, nhưng quyền

lực trong tay cũng rất lớn, Cơ An Đấu không muốn cái

ghế của ông ta bị lung lay.

Cho nên, ông ta cũng không quan tâm nhiều đến Cơ

Hương Ngưng, sợ rằng trong tương lai, đứa cháu gái này

muốn cướp vị trí này.

Bây giờ, Cơ Hương Ngưng đã chiếm được một ghế

thành viên hội đồng quản trị. Vốn dĩ, Cơ An Đấu muốn

trực tiếp đến tìm Cơ Trấn Hùng, thương lượng xem giành

vị trí đó cho ai. Kết quả là Cơ Trấn Hùng lại nói, vị trí này

là của Cơ Hương Ngưng, cô ấy nói cho ai thì là của người

đó.

Không còn cách nào, Cơ An Đấu đành phải tìm đến

đứa cháu gái mà bình thường ông ta chẳng đoái hoài gì

đến.

Nhưng điều khiến ông ta không ngờ đến là, Cơ Hương

Ngưng cũng không thèm khát gì với vị trí thành viên hội

đồng quản trị, còn nói nghe rất ngọt.

“Cháu bất tài kém cỏi, cũng không có kinh nghiệm,

nếu làm uỷ viên quản trị thì chắc chắn sẽ có rất nhiều

người không phục, dễ dẫn đến những phiền phức không

đáng có. Cho nên, vị trí này giao cho bác cả quyết định”.

Cơ An Đấu cười híp mắt, một vị trí uỷ viên quản trị,

tương đương với ít nhất hai mươi triệu cổ tức mỗi năm,

đây chỉ là con số trên sổ sách.

Theo lẽ thường mà nói, mỗi một uỷ viên quản trị đều

có thể độc lập nắm quyền điều hành một chi nhánh.

Khác với tổng giám đốc, uỷ viên quản trị nắm trong

tay gần như toàn bộ quyền kiểm soát cổ tức của chi

nhánh.

Ngoài hai mươi phần trăm lợi nhuận phải giao cho

dòng họ, còn lại tám mươi phần trăm, nếu ông ta đút túi

hết thì cũng không ai quan tâm.

Nếu một chi nhánh làm ăn tốt thì mỗi năm lợi nhuận

cũng được hơn chục triệu tệ.

Nhưng tiền cũng chỉ là thứ yếu, quan trong là có thêm

một chỗ ngồi thì ông ta có thể sắp xếp thêm một người

thân tín. Đến lúc đó, lời nói của ông ta sẽ ngày càng có

trọng lượng không chỉ trong nhánh phụ mà trong cả dòng

họ.

Cơ Hương Ngưng đưa quyền phân vị trí đó cho ông ta,

cũng có nghĩa là cho Cơ An Đấu một cơ hội tốt lôi kéo

lòng người. Chắc chắn sẽ có rất nhiều người vì chuyện

này mà đến nịnh nọt ông ta, hi vọng có thể đạt được

chiếc ghế đó.

Do đó, ấn tượng của Cơ An Đấu về Cơ Hương Ngưng

cũng tốt lên nhiều, trước khi rời đi còn cười lớn, nói:

“Cháu gái ngoan, cháu yên tâm, sau này trong dòng họ

có ai dám gây phiền phức cho cháu thì bác là người đầu

tiên không tha cho hắn! Người của nhánh phụ chúng ta,

không thể để kẻ khác xem thường được!”

Sau khi ông ta đi, Cơ Hương Ngưng đóng cửa, bĩu môi

nhìn Hoắc Khải: “Anh chắc chắn đưa vị trí đó cho ông ta

có ích hơn là tự mình nắm lấy sao? Ông ta nói chuyện thối

chẳng khác gì đánh rắm. Hôm nay còn biết ơn tôi, nói

không chừng ngày mai còn bán tôi đi”.

“Nhánh phụ ít nhiều cũng đoàn kết hơn dòng chính.

Huống hồ, bản thân cô cũng hiểu rõ, năng lực và kinh

nghiệm không đủ thì dù cô có ngồi lên chiếc ghế đó cũng

ngồi không vững. Nếu đã như vậy, không bằng đứng lên

vai người khổng lồ”, Hoắc Khải mỉm cười nói: “Trong

dòng chính có Cơ Xuyên Hải, nhánh phụ có Cơ An Đấu,

sau này, trong dòng họ, tay phải tay trái của cô đều có

chỗ vịn, muốn đi ngang cũng không có vấn đề gì”.

“Anh mới đi ngang, tôi cũng không phải là con cua!”,

Cơ Hương Ngưng hừ một tiếng, sau đó trên khuôn mặt lại

lộ ra ý cười, nói: “Nhưng dù nói thế nào thì thật sự thu

hoạch lần này cũng đạt được ngoài mong đợi. Lúc trước

anh nói cần một trăm triệu để phát triển chi nhánh. Tôi

còn nói anh hoang tưởng, bây giờ xem ra, tôi mới là ếch

ngồi đáy giếng”.

“Chỉ có thể nói là trời chiều lòng người. Nếu không

phải là dòng chính muốn tìm vài con thiêu thân thì chúng

ta phải tốn rất nhiều công sức mới lấy được một trăm

triệu này”, Hoắc Khải nói.

Cơ Hương Ngưng gật đầu. Trước đây, trong lúc cô và

Hoắc Khải lên kế hoạch chiến lược, xác thực là cần một

trăm triệu để chiếm lĩnh thị trường. Theo kế hoạch của

Hoắc Khải lúc đó, cần từng bước thâm nhập vào nội bộ

của dòng họ, nhanh nhất là nửa năm, ngắn nhất là ba

tháng phải lấy được khoản tiền này.

Vậy mà đến bây giờ, chỉ trong một tuần, tiền đã được

chuyển vào tài khoản.

Lại có thêm quyền kiểm soát chỉ nhánh và việc chắc

chắn có thể tăng lên hạng ba, những thu hoạch của Cơ

Hương Ngưng khi quay về nhà họ Cơ vượt xa so với

tưởng tượng ban đầu.

Điều này khiến cô ngày càng khâm phục và kính nể

Hoắc Khải.

Chỉ trong một tuần, người đàn ông này đã hoàn toàn

dùng sự thật để chứng minh, anh ấy có thể chơi đùa số

tài sản mấy tỷ tệ của nhà họ Cơ trong lòng bàn tay.

Đến cả lão cáo già như Cơ Trấn Hùng cũng không đấu

được anh thì cô sao có thể được tính là đối thủ của anh

chứ.

May mắn là trước mắt, Hoắc Khải không có ý muốn

gây bất lợi cho nhà họ Cơ, cho dù cô có sợ hãi thế nào thì

cô cũng không cam lòng đuổi anh đi.

Có lẽ ngay cả bản thân cô cũng không phát hiện ra,

sự ỷ lại vào Hoắc Khải đã khắc sâu vào xương tuỷ của cô

rồi.

Kiểu phụ thuộc này rất dễ nghiện, khi thật sự đã

SEGJCCSEDDINSCG4DEIDERELOES/HDEESEGIS2EiMZ5970.3822Z22D/24G2G/73/E9702I-ZGiS2i0Z001ix6i09NE.Zc pm re

nghiện rồi thì có lẽ là sẽ không thể thoát thân khỏi vũng

lây.

Vậy thì chỉ có một kết cục duy nhất, chỉ cần là người

có trái tim đều sẽ bị người đàn ông này bắt làm tù binh.

Sau khi một trăm triệu tiền mặt chuyển vào tài khoản

công ty, Cơ Hương Ngưng theo thoả thuận tham gia buổi

họp báo cho nhà họ Cơ đặc biệt tổ chức, công khai tuyên

bố, tuyệt đối không thể kết hôn với Lưu Quân Bồi.

Đồng thời, nhà họ Cơ tuyên bố, bỏ ra ba trăm triệu trợ

cấp cho các bên đối tác và một trăm triệu để mở rộng

kinh doanh cho công ty con.

Ngoài ra, theo kiến nghị của Hoắc Khải, bộ phận Quan

hệ công chúng cũng thông qua các kênh khác nhau lan

truyền thông tin rằng toàn bộ cuộc khủng hoảng lần này

chỉ là một hành động tạo scandal của nhà họ Cơ tự biên

tự diễn để tạo danh tiếng cho công ty con.

Cơ Hương Ngưng đã tự mình lên tiếng, cùng với sự

kích thích do bốn trăm triệu tệ đem lại, rất nhiều người

đều tin đó chỉ là “tin vịt”.

Mặc dù, kiểu tự tạo scandal này không được vẻ vang

cho lắm nhưng không thể không thừa nhận, cách làm này

thật sự đã khiến nhà họ Cơ nổi tiếng hơn nhiều.

Nói đúng hơn là Cơ Hương Ngưng đã trở nên nổi tiếng

hơn nhiều.

Hoắc Khải đề xuất khi bộ phận Quan hệ công chúng

lan truyền tin tức, cũng gián tiếp thông qua những kênh

này cho biết toàn bộ những thủ đoạn tạo scandal đều là

công sức của Cơ Hương Ngưng, đẩy cô lên đầu đài.

Như vậy, rất nhiều người sẽ cảm thấy hiếu kỳ với cô

gái trẻ tuổi nhà họ Cơ. Ai cũng tìm hiểu một chút thì sẽ

khiến công lao của Cơ Hương Ngưng trong khoảng thời

gian này càng nổi bật.

Cái này gọi là thời thế tạo anh hùng, một cuộc khủng

hoảng khiến cho Cơ Hương Ngưng đạt được cả danh và

lợi, tạo thành một kết cục hoàn hảo.

Nếu nói người không có gì vui mừng thì đó là dáng vẻ

của hai bố con Cơ Bộc Tồn và Cơ Ôn Thư.

Thu hoạch của Cơ Hương Ngưng càng lớn thì hai bố

con nhà kia càng khó chịu.

Lúc đầu chỉ là con cháu của nhánh phụ không đủ tư

cách để lau giày cho họ. Thế mà chớp mắt đã biến hình,

trở thành nhân vật quan trọng nơi đầu sóng ngọn gió.

Còn Cơ Ôn Thư lại bị hạ xuống hạng bốn, không có

quyền điều hành công ty con.

Sự chênh lệch như vậy khiến cho hai bố con hận tới

mức nghiến răng kèn kẹt.

Nhưng khi gặp Cơ Hương Ngưng, họ vẫn phải giả vờ

vui mừng. Dù sao, bây giờ đến Cơ Trấn Hùng cũng không

dám coi nhẹ người phụ nữ này, sợ cô nhất thời kích động

trở mặt.

Đến lúc đó, Cơ Hương Ngưng tuỳ tiện nói là bị dòng

họ ép huỷ hôn hay thật ra nhà họ Cơ đã sắp tiêu rồi thì

nhà họ Cơ chỉ có một con đường chết.

Tóm lại, lúc Cơ Hương Ngưng rời khỏi nhà họ Cơ,

người vui vẻ tiễn cô cũng có, mà ánh mặt thù hận nhìn cô

cũng có.

Chỉ có Cơ Xuyên Hải thật lòng đứng trước xe nhìn cô,

cười híp mắt bảo cô quay về ăn nhiều một chút.

Chiếc xe đi ra khỏi cửa tổng bộ, thu lại ánh mắt nhìn ra

cửa sổ, Cơ Hương Ngưng nhìn Hoắc Khải ngồi bên cạnh,

xúc động nói: “Lần sau quay lại, chắc chắn có thể tăng

lên hạng hai nhỉ”.

“Mục tiêu của chúng ta, không thể chỉ là hạng hai”,

Hoắc Khải cười nói: “Cố lên, chủ tịch hội đồng quản trị

tương lai”.

Lần đầu tiên nghe Hoắc Khải nói đến lý tưởng trong

tương lai, Cơ Hương Ngưng có chút hốt hoảng bất an.

Nhưng bây giờ nghe câu nói này, cô lại thấy nhiệt huyết

bừng bừng.

Nhìn người đàn ông đang mỉm cười ở trước mặt, Cơ

Hương Ngưng cũng không suy nghĩ gì nữa, chỉ cảm thấy

nhẹ nhõm vô cùng.

Tương lai, có lẽ thật sự có thể kỳ vọng, con đường

không ai đi qua lại là nơi có ánh sáng chói chang nhất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.