Chế Tạo Hào Môn
Hoắc Khải kiên quyết từ chối yêu cầu của công ty. Anh
trả lời tổng giám đốc là: “Nếu ông muốn 30% lợi nhuận
của hoạt động lần này thì ông phải chia thêm 21% cổ
phần, nếu không thì không còn gì để nói nữa”.
30% lúc trước cộng 21% lúc sau thì tổng là 51%.
Tương đương nắm giữ số cổ phần khống chế, sao tổng
giám đốc có thể đồng ý.
Ông ta có thể chấp nhận một đối tác mới nhưng
không thể chấp nhận chuyện công ty bị mua lại dễ dàng
như vậy. Đó là sự chênh lệch quá lớn.
Hoắc Khải cũng không nói nhiều với ông ta: “Chuyện
dùng tám triệu để mua 30% cổ phần, trước tiên cứ quyết
định vậy. Những chuyện khác, ông cứ tiếp tục cân nhắc.
Bất cứ lúc nào ông đồng ý thì đều có thể gọi cho tôi”.
Vị tổng giám đốc kia không có ý kiến gì với việc thu
mua cổ phần. Ông ta đồng ý, sáng sớm hai ngày sau sẽ
cử người qua ký hợp đồng chính thức.
Sau khi cúp điện thoại, Ninh Thần đang ngồi bên cạnh
mong chờ hỏi: “Thế nào rồi hả anh, có được không?”
“Hai ngày nữa họ sẽ đến để ký hợp đồng”, Hoắc Khải
cười gật đầu.
“Tốt quá!“ Ninh Thần vui mừng reo lên, vẻ mặt tràn
đầy sự hưng phấn và xúc động.
Khi mới bắt đầu mở tiệm trên Taobao, cô chỉ nghĩ kiếm
thêm chút ít bù vào chỉ phí sinh hoạt. Không ngờ lại có
thể kiếm được nhiều tiền như vậy. Hơn nữa, cứ cố gắng
làm lại có thể trở thành cổ đông của công ty một cách
khó tin!
Từ doanh thu hàng năm không được năm trăm tệ, đến
đại lý doanh thu mỗi ngày mười ngàn, đến cổ đông chiếm
30% cổ phần. Bước tiến quá lớn này khiến cho Ninh Thần
không dám tin.
Trong thời gian quá ngắn sao có thể đạt được thành
công to lớn như vậy!
Cô đang mơ sao?
Nhìn vẻ mặt không dám tin của cô, Hoắc Khải chỉ cười
không nói gì.
Đối với anh mà nói, nắm giữ 30% cổ phần của một
công ty bán thuốc giảm cân nhỏ bé cũng không có gì ghê
gớm. Đừng nói là công ty nhỏ này, ngay cả nhà họ Cơ thì
sao chứ, không phải là suýt nữa bị anh cho cho sập luôn
chỉ trong một tuần đấy thôi.
Ngôi sao hi vọng từng đứng trên đỉnh cao của thế giới,
muốn làm mấy chuyện nhỏ này thì dễ như trở bàn tay.
Đợi tâm trạng của Ninh Thần bình tĩnh lại một chút,
Hoắc Khải mới nhắc nhở: “Ngày kia, đại diện phía nhà
máy qua đây, chúng ta không thể đón tiếp họ ở nhà. Ngày
mai em sắp xếp thời gian đi thuê một văn phòng chính
thức nhé”.
Ninh Thần gật đầu. Khung cảnh ở trong nhà thật sự có
chút khó coi. Nếu đại diện nhà máy đến đây ký hợp đồng,
sợ là sẽ cười đến rụng răng. Nếu muốn kinh doanh thì
thuê văn phòng cũng hợp lý.
“Chúc mừng em, sau này phải gọi là giám đốc Ninh
rồi”, Hoắc Khải cười nói.
“Anh mới là giám đốc, em là vợ giám đốc”, Ninh Thần
cười vui vẻ nói.
“Còn con! Còn con! Con là gì?” Đường Đường ở bên
cạnh ồn ào hỏi.
Hoắc Khải ôm lấy cô bé, cười nói: “Con là cục cưng
nhỏ, công chúa nhỏ, bảo bối nhỏ của bố mẹ”.
“Buồn nôn quá…“ Ninh Thần đứng bên cạnh chun mũi
lại, nhưng trên mặt lại nở nụ cười rạng rỡ, chứng minh cô
không chán ghét hình ảnh này một chút nào. Sáng sớm
ngày thứ hai, sau khi Hoắc Khải và Ninh Thần đưa Đường
Đường đi học thì lập tức đến toà nhà văn phòng ở trung
tâm thành phố xem có văn phòng nào thích hợp để thuê không?
Vốn dĩ Ninh Ngọc Lâm muốn giúp đổ, tốt nhất là thuê
bên cạnh văn phòng của cậu ta, cho dù là cậu ta trả tiền
thuê cũng được.
Sự phát triển của bình nước nóng Kinh Vận hiện tại
khá tốt, doanh số mỗi tháng của cửa hàng flagship
Taobao đã hơn 1500 chiếc. Đây chỉ mới là thành tích của
hai, ba tháng. Đợi đến khi tròn một năm, ước tính doanh
số bán hàng trên 3000 chiếc mỗi tháng cũng không vấn
đề gì.
Số lượng bán ra hàng chục ngàn chiếc mỗi năm,
tương đương với lợi nhuận mấy chục triệu khiến tổng
giám đốc nhà máy Hoàng Hữu Sơn mỗi ngày đều vui đến
mức cười ngoác miệng đến tận mang tai.
Thành tích bán hàng tốt, một phần nguyên nhân là do
Hoàng Kiệt Hảo và Ninh Ngọc Lâm làm việc rất chăm chỉ,
suy nghĩ rất tiến bộ, theo kịp sự phát triển của ngành. Mặt
khác, cũng do Hoắc Khải đã tạo dựng được một khởi đầu thuận lợi.
Nếu không có sự giúp đỡ của Hoắc Khải lúc đầu, chỉ
dựa vào một mình Ninh Ngọc Lâm, ít nhất cũng phải mất
hai năm mới đạt được doanh số bán ra hơn một ngàn
chiếc mỗi tháng. Hơn nữa còn phải chỉ nhiều tiền, trong
một năm đầu có khả năng bị lỗ vì chỉ phí dành cho kinh doanh.
Bây giờ không những không lỗ mà còn kiếm được rất
nhiều tiền, Ninh Ngọc Lâm biết được bản lĩnh của Hoắc
Khải, đương nhiên cũng hi vọng có thể kéo anh rể về bên cạnh mình.
Nếu như vậy, chỉ cần có vấn đề gì, thì đi luôn sang bên
cạnh gọi anh tới, quá là tiện. Hơn nữa, tiền thuê văn
phòng tám mươi, một trăm ngàn một năm là cái rắm gì
chứ! Có nhân lên gấp năm lần thì Hoàng Hữu Sơn cũng
không phản đối!
Phải biết rằng, lúc đầu, khi cửa hàng flagship còn
chưa mở, Hoàng Hữu Sơn đã muốn trả Hoắc Khải hai
mươi, ba mươi ngàn tiền lương mỗi tháng rồi. Bây giờ,
thành công của cửa hàng flagship đã chứng minh bản lĩnh
của Hoắc Khải. Phần lương này nhân lên ba, lên năm lần
cũng có sao.
Đáng tiếc, tính toán nhỏ này của Ninh Ngọc Lâm đã bị
Hoắc Khải nhìn rõ nhưng việc anh phải làm quá nhiều.
Giúp Ninh Thần mở cửa hàng Taobao đã chiếm một phần
sức lực của anh. Đương nhiên, anh không muốn mất thêm
thời gian vì việc khác nữa.
Do đó, Hoắc Khải kiên quyết từ chối “ý tốt” của Ninh
Ngọc Lâm, chọn một văn phòng cách cậu em rể ít nhất 5
km để xem.
Lúc đi cùng môi giới nhà đất lên lầu, bỗng nhiên Ninh
Thần phì cười, nói: “Vẻ mặt đó của Ngọc Lâm ai oán cùng
cực giống hệt Lâm Muội Muội. Anh không cho cậu ấy chút
sĩ diện, ít nhất cũng phải suy nghĩ một chút chứ”.
“Nhóc đó bám dai như keo da chó vậy. Anh không
kiên quyết từ chối thì chắc chắn cậu ta hai ba ngày lại đến
nhà. Chưa nói đến phiền phức khác, lại còn ăn chực uống
chực, cướp thịt với Đường Đường thì làm sao mà được”;
Hoắc Khải nói.
Ninh Thần nghe thấy thế thì trộm cười, Ninh Ngọc
Lâm và Đường Đường đều là “động vật ăn thịt. Mỗi lần
đến nhà ăn cơm, một lớn một nhỏ tranh nhau ăn đỏ cả mặt.
Sau khi lên lầu, môi giới nhà đất đưa họ tới trước cửa
một văn phòng, gõ cửa mấy cái nhưng không ai trả lời.
Môi giới vội vàng lấy điện thoại, nói với Hoắc Khải:
“Xin lỗi anh, có lẽ chủ nhà vẫn chưa tới, tôi gọi điện thoại
cho cô ấy hỏi xem”
Hoắc Khải và Ninh Thần không để bụng. Còn cả ngày
hôm nay để tìm, cũng không thiếu vài phút.
Điện thoại của người môi giới vừa kết nối thì nghe thấy
ở cửa thang máy vang lên giọng nói của một người phụ
nữ: “Đến rồi! Đến rồi!
Ba người quay đầu lại nhìn. Lúc nhìn thấy người kia,
hai bên đều hơi sững người.
Chủ nhà là một người phụ nữ tính tình khá tốt. Quan
trọng nhất, cô ấy là một người quen, Tả Mỹ Hoa là cửa
hàng trưởng cửa hàng quần áo mà Ninh Thần từng làm.
Lần trước vì khách hàng bới lông tìm vết mà Hoắc
Khải bảo Ninh Thần từ chức luôn. Cửa hàng trưởng còn
cố giữ cô lại hồi lâu, sợ cuộc sống của cô vốn đã không
hạnh phúc lại vì chuyện từ chức mà lại càng khổ hơn.
Nhưng không ngờ đến hôm nay, môi giới nói có người
đến thuê nhà, cô chạy tới gặp khách thuê lại có thể gặp
lại Ninh Thần.
Nhìn môi giới đứng cạnh hai người, vẻ mặt Tả Mỹ Hoa
tràn đầy kinh ngạc, hỏi: “Hai người muốn thuê văn phòng
sao?”
“Chị Tả, đây là nhà của chị à? Trùng hợp quá!”, Ninh
Thần vui vẻ đi qua kéo tay của Tả Mỹ Hoa đầy kích động.
Khi mới tới cửa hàng, Tả Mỹ Hoa đã giúp đỡ cô rất
nhiều, cho dù có chuyện gì, chỉ cần Ninh Thần nói một
tiếng, muốn đi lúc nào cũng được.
Mọi người đều thương cô lấy phải người chồng hèn
nhát, kém cỏi như thế nên cùng là phụ nữ với nhau đều
không tính toán mấy cái này.
Lúc từ chức, Ninh Thần còn vì thế mà cảm thấy áy
náy.
Được người ta giúp đỡ lâu như vậy mà nói bỏ là bỏ nên
cô luôn cảm thấy có lỗi với họ.
Đến giờ được gặp lại Tả Mỹ Hoa nên đương nhiên là cô
cảm thấy rất vui.
Còn Tả Mỹ Hoa lại đầy vẻ kinh ngạc. Sau khi Ninh
Thần xin nghỉ một khoảng thời gian, họ vẫn còn thường
xuyên nói chuyện về người từng là đồng nghiệp này.
Gần như tất cả mọi người đều cảm thấy, Ninh Thần
nhất định sẽ hối hận.
Một người chồng thất bại, nói thì hay mà làm thì dở.
Cô lại vì sự sĩ diện nhất thời của anh ta mà bỏ việc,
chuyện này không phải là não bị úng nước sao? Tả Mỹ
Hoa cũng từng nói với họ. Nếu một ngày Ninh Thần quay
lại, tất cả đều không được hỏi những gì đã xảy ra sau khi
nghỉ việc, tránh việc làm đau lòng cô gái đáng thương
này.
Nhưng không giờ chỉ vài tháng, Ninh Thần vẫn không
quay lại, mà khi gặp mặt thì cô đã sắp thuê văn phòng rồi.
“Hai người thuê văn phòng làm gì?”, Tả Mỹ Hoa hỏi.
Theo cô ấy thấy, Ninh Thần chắc chắn không có khả
năng thuê văn phòng kinh doanh, vì khi còn làm trong cửa
hàng quần áo, thành tích bán hàng của cô cũng không tốt
lắm. Tuy rằng có một phần là do thường xuyên phân tâm
vì việc của con cái và gia đình, nhưng trình độ bán hàng
mà cô đã thể hiện cũng không cao.
“Tôi thuê làm kinh doanh, trước đây không phải tôi mở
một gian hàng Taobao sao? Bây giờ buôn bán cũng được.
Vì hoàn cảnh trong nhà không tốt lắm, nếu ký hợp đồng
với người ta thì cũng phải có một chỗ đàng hoàng mà.
Cho nên, tôi muốn thuê văn phòng để làm. Không ngờ lại
là nhà của chị Tả!” Ninh Thần mỉm cười nói, trên mặt
không che nổi vẻ tự hào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.