Chế Tạo Hào Môn

Chương 167: Buổi họp lớp



Cố Phi Dương không ngăn cản bọn họ, lúc nghỉ ngơi

cô còn chỉ dạy vài câu, để lại ấn tượng tốt với những

người phụ nữ trung niên ấy.

Trong lúc trò chuyện, biết cô là mẹ đơn thân, đưa con

tới nơi này kiếm sống, mọi người bắt đầu sinh lòng thông

cảm.

Có người chủ động đề nghị cô tổ chức lớp dạy nhảy

chính thức để thu học phí, nếu không thì khó mà sống

được trong cái thành phố cao cấp này.

Cố Phi Dương nhân đó lấy mã QR trang Wechat cá

nhân ra, thông báo rằng đã có lớp dạy nhảy rồi, ban ngày

dạy, buổi tối tới quảng trường luyện tập, học phí cũng

không đắt.

So với những lớp dạy nhảy bảy, tám chục thậm chí là

hàng trăm tệ một tiết, cô chỉ thu hai mươi tệ một tiết, có

thể gọi là giá bán rau rồi.

Một tháng ba mươi ngày cũng chỉ sáu trăm tệ mà thôi.

Trong thời đại hiện nay, trẻ con đi học thêm một tháng

cũng tốn không chỉ sáu trăm tệ.

Khá nhiều gia đình có điều kiện không tệ, vì thông

cảm cho Cố Phi Dương, cảm thấy tính cách và nhân phẩm

của cô khá tốt nên đã đóng học phí ngay lập tức.

Còn với những người đứng xem hoặc chỉ muốn tới

nhảy giải tỏa vào buổi tối, Cố Phi Dương cũng không

khuyên gì cả.

Chỉ cần là người muốn học thì cô sẽ dạy, không từ

chối một ai.

Đây cũng là lời đề nghị của Hoắc Khải, đầu tiên sẽ

miễn phí để khơi dậy lòng tham, làm nhiều người biết đến

hơn, sau đó sàng lọc ra những khách hàng trả tiền, đây là

một cách rất bình thường nhưng cực kỳ thực dụng.

Tuy rằng trước mắt không có nhiều người chịu trả tiền

học nhảy, nhưng Cố Phi Dương đã lên kế hoạch chỉ tiết

cho tương lai, cô cũng có đủ tự tin để mình và con gái

sống tốt trong thành phố này.

Chỉ có điều vào những lúc rảnh rỗi, thỉnh thoảng cô

vẫn nhìn về phía quê hương.

Nơi đó có rất nhiều kỷ niệm, còn có một người đàn

ông mà cô nhớ thương.

Tới nơi đất khách quê người này, Cố Phi Dương không

kìm nén cảm xúc của mình nữa, cô thừa nhận mình thích

người đàn ông tên là Lý Phong ấy.

Nhưng cô sẽ không quay về tìm anh chỉ vì mình đã

nhận ra tình cảm của mình.

Thích không có nghĩa là phải chiếm hữu, cô sẽ giấu

kín tình cảm đến muộn ấy trong lòng, hóa thành động lực

để cô trưởng thành và tiến bộ không ngừng.

Cô chỉ chờ đến một ngày có thể ngẩng đầu đứng

thẳng trước mặt anh, mỉm cười và tự tin nói: “Lâu rồi

không gặp, anh Lý”.

Đến lúc đó, có lẽ Cố Phi Dương sẽ nói với anh rằng:

“Em thích anh”.

Cô không nghĩ rằng lúc đó sẽ xảy ra chuyện gì, bởi vì

nó quá xa xôi.

Hiện tại cô chỉ muốn chú tâm phát triển sự nghiệp,

chứng minh rằng mình không phải một cô gái chỉ biết làm

bình hoa di động.

Lúc Hoắc Khải và Ninh Thần tới khách sạn, Phan Tư

Mễ đang đứng chờ ở cửa.

Nhìn thấy bọn họ, cô ấy lập tức tươi cười bước tới và

nói: “Vợ chồng hai người thật kiên nhẫn, sao không đợi ăn

uống xong rồi hãy tới?”

Ninh Thần á một tiếng, cô hỏi: “Bọn tớ tới muộn à?“

Nhìn vẻ mặt ngại ngùng của cô, Phan Tư Mễ che

miệng cười thành tiếng, lúc này Ninh Thần mới biết là cô

ấy cố tình chọc ghẹo mình.

Ninh Thần đánh người bạn thân này một cái rồi hỏi

trong sự mong chờ: “Cậu gọi Hương Ngưng chưa? Cậu ấy

có tới không?”

“Gọi trên Wechat rồi, có tới hay không thì tớ không

biết, chẳng lẽ tớ phải tới tận nơi mời à?“ Phan Tư Mễ hừ

một tiếng.

Cô ấy cũng là một người kiêu ngạo, cho dù là chuyện

đã qua và có phải hiểu lầm hay không thì bao năm qua Cơ

Hương Ngưng cũng không hề có ý định làm hòa, vậy thì

cô ấy cũng chẳng sấn tới làm gì.

Cô ấy gọi Cơ Hương Ngưng qua Wechat cũng coi như

xuống nước trước rồi.

Ninh Thần hơi thấp thỏm, cô nói: “Vậy để tớ gọi điện

thoại hỏi cậu ấy xem”.

Phan Tư Mễ không phản đối, đối với cô ấy, Cơ Hương

Ngưng từng là bạn tốt, thân phận Giám đốc công ty chỉ

nhánh của nhà họ Cơ cũng coi như một khách hàng

không tệ, về công về tư đều không có mặt hại gì cả.

Ninh Thần lấy điện thoại ra gọi cho Cơ Hương Ngưng.

Cùng lúc đó, một chiếc BMW thuộc series 5 đỗ trên khu

vực đỗ xe gần đó. Một nam một nữ bước xuống, nhìn thấy

Phan Tư Mễ, cả hai nhiệt tình vẫy tay gọi: “Tư Mễ!”

Phan Tư Mễ quay đầu lại, nhìn thấy bọn họ, cô ấy cũng

vẫy tay cười: “Kiến Bân, Giai Huệ!”

Hai người vừa tới cũng là bạn đại học của cô ấy, Ngưu

Kiến Bân và Mạnh Giai Huệ. Từ hồi đại học bọn họ đã yêu

nhau, tốt nghiệp đại học là đăng ký kết hôn, hơn nữa

công việc của bọn họ đều khá ổn, cũng coi như kiểu

người được hâm mộ trong số các bạn học.

“Ổ, đây là Ninh Thần đúng không? Lâu rồi không gặp”,

Ngưu Kiến Bân bước tới, lập tức nhìn thấy Ninh Thần.

Ninh Thần vừa gọi điện thoại cho Cơ Hương Ngưng,

cô quay đầu nhìn hắn rồi nở nụ cười xin lỗi, đồng thời chỉ

vào điện thoại.

Ngưu Kiến Bân hiền hòa xua tay, ý bảo cô cứ nghe

điện thoại trước, sau đó lại nhìn về phía Hoắc Khải và hỏi

tò mò: “Anh đây là?”

“Anh ấy là Lý Phong, chồng của Ninh Thần”, Phan Tư

Mễ giới thiệu: “Lý Phong, bọn họ là Ngưu Kiến Bân và

Mạnh Giai Huệ, đều là bạn đại học của Ninh Thần”.

Hoắc Khải lịch sự vươn tay ra nói: “Chào mọi người, tôi

là Lý Phong”.

Ngưu Kiến Bân quan sát anh với vẻ mặt rất kì lạ, mặc

dù bắt tay nhau nhưng thái độ lại như đang lấy lệ, nhất là

ánh mắt của hắn có nét cao ngạo vô cùng rõ ràng.

Thời đại học, Ninh Thần là một trong những nữ thần

được phái nam theo đuổi. Cô, Phan Tư Mễ và Cơ Hương

Ngưng được xưng là bộ ba hoa hậu của khoa.

Nhưng sau khi tốt nghiệp, cô lại lấy một con mọt sách,

theo sự tìm hiểu của các bạn học thì chồng cô không có

tài cán gì lớn, tính cách lại khá nóng nảy.

Không biết học hành gì mà làm chuyện gì cũng nửa

vời, cứ như không có đầu óc.

Cơ Hương Ngưng gọi anh tới làm tài xế, kết quả là

uống rượu say đâm vào cột điện, mấy tháng rồi không đi.

Bình thường bọn họ coi những chuyện đó như trò

cười, cảm thấy Ninh Thần lấy một người đàn ông như thế

chẳng đáng chút nào.

Với nhan sắc của cô, tìm một tỷ phú cũng không thành

vấn đề, không biết cô nghĩ gì nữa.

Bây giờ nhìn thấy Hoắc Khải, Ngưu Kiến Bân và Mạnh

Giai Huệ nhìn nhau, cả hai đầu biết người đối diện đang

nghĩ gì.

Bây giờ biết anh chính là Lý Phong “tiếng tăm lẫy

lừng” ấy, Ngưu Kiến Bân và Mạnh Giai Huệ lập tức cảm

thấy không còn hứng thú nữa, bọn họ nói với Phan Tư Mễ:

“Vậy chúng ta vào trước rồi trò chuyện tiếp. Ninh Thần,

bọn tôi vào trước nhé”.

Đọc thêm con dâu của nhà giàu Thấy Ninh Thần gật đầu,

bọn họ mới bước vào trong khách sạn.

Đúng là bọn họ không thể hiện rõ sự khinh thường ra

mặt, nhưng lúc đi lại không hề có ý định chào Hoắc Khải,

cũng coi như đã biểu đạt suy nghĩ thực sự rồi.

Phan Tư Mễ nhìn bọn họ, cô ấy cũng chẳng nói gì để

hòa giải, bởi vì trong lòng cô ấy, Hoắc Khải là một tên cặn bã.

Cô ấy còn nghĩ phải nhanh chóng tìm cơ hội để Ninh

Thần thấy rõ bộ mặt thật của người đàn ông này, vậy nên

cô ấy càng vui khi Hoắc Khải bị xấu mặt.

Trong lúc Ninh Thần gọi điện, lại có mấy người bạn

nữa tới, thái độ của bọn họ đầu không khác nhau là mấy.

Sau khi biết thân phận của Hoắc Khải, ít nhiều gì cũng có

người nhìn anh bằng ánh mắt khác thường.

Hoắc Khải chẳng bận tâm tới thái độ của những người

này, bình tĩnh phớt lờ tất cả.

Nhìn dáng vẻ thản nhiên này của anh, Phan Tư Mễ

cười lạnh trong lòng. Đúng là một tên cặn bã, khả năng ra

vẻ ta đây đạt đến level max rồi!

Hoắc Khải và Ninh Thần cũng coi như đến muộn, lúc

này đại đa số bạn bè đều đã có mặt. Thấy Ninh Thần vẫn

đang gọi điện thoại, Phan Tư Mễ bèn nói: “Chúng ta cũng

vào phòng đi, vừa đi vừa nói”.

Ninh Thần chỉ chăm chú gọi điện nên không phản đối.

Ba người cùng vào phòng, Hoắc Khải thính tai, hoặc

nói đúng hơn thì tiếng bàn tán trong phòng quá lớn, khiến

anh nghe rõ tiếng trò chuyện của bọn họ.

“Các cậu nhìn thấy chồng Ninh Thần rồi chứ? Tôi còn

tưởng là soái ca gì ghê gớm lắm cơ, cũng đến thế mà

thôi”.

“Haizz, thật sự không biết vì sao Ninh Thần lại lấy anh

ta, quá bình thường luôn”.

“Nói bình thường là khen anh ta mất rồi. Các cậu chưa

nghe nói à? Tiền lương hằng tháng của anh ta chủ yếu

dùng để uống rượu chơi bài, chưa bao giờ mang một

đồng nào về nhà. Ninh Thần thật đáng thương, còn trẻ mà

vừa phải làm việc vừa phải chăm con, sắp thành bà già

rồi”.

Phan Tư Mễ mở cửa ra, cô ấy ho hai tiếng, những

tiếng bàn tán đột nghiên im bặt.

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía này, nói chính xác hơn thì

là đổ dồn về phía Hoắc Khải.

Trong những ánh mắt ấy có sự tò mò, có sự khinh

thường, còn có cả sự phớt lờ trắng trợn.

Rất rõ ràng, những người này không hề coi Hoắc Khải

ra gì. Trong suy nghĩ của bọn họ, Hoắc Khải tới tham dự

buổi họp lớp này chẳng khác nào tự rước lấy nhục.

Tuy rằng mọi người có thể đưa người nhà tới buổi họp

lớp, nhưng cũng phải xem là ai.

Nếu là người khá giả, dù đưa vợ hay chồng đến thì đều

được, nhưng Ninh Thần cũng đâu khá giả gì cho cam?

Huống chỉ ông chồng này còn là một tên sa đọa, đưa tới

đây làm gì?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.