Chế Tạo Hào Môn
Đối mặt với tình cảnh tồi tệ của con trai mình, Hoắc
Tích Nguyên càng tức giận vì có kẻ dám thách thức uy
nghiêm của nhà họ Hoắc.
“Bố, đều do Hoắc Giai Minh, cậu ta và cái tên kia là
cùng một phe. Chắc chắn Hoắc Giai Minh là kẻ đứng
đẳng sau, nếu không Đổng Thiên Thanh làm sao có thể đi
giúp cái tên nghèo hèn đó được! Bố, bố phải giúp con báo
thù!”, Hoắc Đình Viễn khổ sở nói, chỉ khẽ cử động mạnh
một chút thì vết thương trên người liền bị kéo ra, đau đến
mức phải kêu lên thành tiếng.
Răng của hắn ta đều bị lung lay bởi cú đánh của Hoắc
Khải, bây giờ ngay cả nói chuyện cũng bị lọt gió vào
trong. Theo lời của bác sĩ, những chiếc răng này sẽ phải
nhổ ra hết.
Nói cách khác, Hoắc Đình Viễn sẽ phải đeo răng giả
trong suốt phần đời còn lại của hắn ta.
Hoắc Tích Nguyên nhìn con trai mình toàn thân băng
bó thạch cao, trầm giọng nói: : “Có trách cũng phải trách
chính mày không có bản lĩnh, ngay cả một tên nghèo hèn
cũng không đối phó được!”
“Con…
Không đợi hắn ta nói hết câu, Hoắc Tích Nguyên đã
cắt lời: “Được rồi, chuyện này bố đã biết, nhưng nhà họ
Hoắc của chúng ta có quy tắc nghiêm ngặt, kể cả bố thì
cũng không được tùy ý vi phạm quy tắc. Bố sẽ phái người
đi xử lý chuyện này, con không cần phải lo lắng. Sau này
nhớ cho kỹ, có vô số người sẵn sàng đứng ra làm con tốt
thí cho nhà họ Hoắc, tại sao còn phải đích thân ra tay chứ
hả, đúng là ngu xuẩn!”
Hoắc Đình Viễn không dám nói lời nào khi bị bố mình
mắng, chuyện này cũng là do hắn ta sai trước, muốn báo
thù người khác mà còn bị “giết ngược”, nếu không phải
do bây giờ hắn ta đã quá thảm, có thể Hoắc Tích Nguyên
đã đích thân đánh gãy chân hắn ta rồi.
Nhưng vì ông ta đã nói sẽ cử người đi xử lý chuyện
này nên chắc chắn sẽ có thể giải quyết ổn thỏa mà thôi.
Hoắc Đình Viễn trong lòng tràn đầy oán hận, cái tên
chết tiệt kia, cứ đợi đó, dám đánh ông đây bị thương nặng
như vậy, dù có chết cũng chưa hết tội!
Lúc này, cả Hoắc Tích Nguyên và Hoắc Đình Viễn đều
không coi Hoắc Khải ra gì.
Mặc dù chính bản thân Hoắc Đình Viễn đã tận mắt
nhìn thấy được sự khủng khiếp của Hoắc Khải, nhưng hắn
ta vẫn cho rằng, Hoắc Khải chắc chắn đã có sự giúp đỡ
của Hoắc Giai Minh, từ đó mới có thể xúi giục Đổng Thiên
Thanh. Bằng không thì lúc này người đang nằm trên
giường bệnh nhất định không phải là hắn ta!
Hoắc Tích Nguyên ở trong phòng bệnh không được
bao lâu thì rời đi. Người thư ký đứng ở cửa vội vàng tiến
lên chờ được ra lệnh.
Hoắc Tích Nguyên cũng không nhìn sang người thư
ký, chỉ nói: “Điều tra lai lịch của người tên Lý Phong,
ngoài ra xem thử ở bên kia có ai có thể làm việc giúp
chúng ta không”.
“Tôi đã điều tra rồi ạ, người đàn ông đó chỉ là một đứa
trẻ mồ côi. Anh ta không có cha mẹ hay bất kỳ người thân
bạn bè nào từ khi còn rất nhỏ. Vợ của anh ta tên là Ninh
Thần, cha mẹ vợ của anh ta kinh doanh cửa hàng trái cây,
gia cảnh bình thường”, người thư ký vừa lướt qua thông
tin ở trên điện thoại vừa nói: “Chúng ta không có văn
phòng chỉ nhánh trực tiếp ở bên đó, nhưng có một doanh
nhân nhỏ tên là Đồng Hải Lượng có giao dịch kinh doanh
với văn phòng chi nhánh của chúng ta ở trong tỉnh. Tôi đã
gọi điện đến văn phòng chi nhánh đó. Qua điện thoại, bọn
họ nói, người họ Đồng này phẩm cách bình thường, giỏi
tâng bốc và xu nịnh, hơn nữa xuất thân còn là xã hội đen,
sau này chị gái hắn kết hôn với một thương nhân lớn ở địa
phương tên là Liêu Thiên Bằng, sau đó hắn mới lập gia
đình. Hắn đặc biệt hy vọng sẽ có mối quan hệ tốt với văn
phòng chi nhánh của chúng ta, luôn có yêu cầu cần được
đáp ứng”.
Con trai của ông chủ bị đánh thành ra thế này, thân là
một thư ký, đương nhiên đã sớm điều tra mọi thông tin.
Hoắc Tích Nguyên rất hài lòng trước sự khôn khéo
của người thư ký. Ông ta gật đầu tán dương rồi nói: “Vậy
thì hãy tìm Đồng Hải Lượng, để cho hắn làm việc này”.
“Làm đến mức nào thưa ông?”, người thư kí hỏi.
Hoắc Tích Nguyên không chút nghĩ ngợi liền nói: “Con
trai của tôi bị như thế nào, thì cái tên đó phải bị càng
nặng hơn”.
Giọng nói của ông ta rất âm trầm, hơn nữa nét mặt
của ông ta lại càng âm u, nên người thư ký cũng gật đầu
không chút ý kiến.
Một kẻ nhỏ bé không có lai lịch lại dám khiêu khích
nhà họ Hoắc, dù cho có bị lấy đi nửa cái mạng thì đã làm
sao.
Ngay sau đó, người thư ký đã trực tiếp gọi điện đến
văn phòng chi nhánh và yêu cầu họ giao việc này cho
Đồng Hải Lượng giải quyết.
Lý do tại sao họ không liên lạc trực tiếp với Đồng Hải
Lượng là bởi vì xét cho cùng thì chuyện này cũng không
thể hành động công khai được.
Đúng như những gì Hoắc Tích Nguyên đã nói, vì có rất
nhiều người sẵn sàng làm con tốt thí cho nhà họ Hoắc, tại
sao lại phải tự mình ra tay?
Cho dù là làm một người xem hay là làm trọng tài cũng
tốt hơn rất nhiều so với tự mình đi liều chết.
Hoắc Khải không biết Hoắc Tích Nguyên sẽ sắp xếp
người đối phó với mình, bởi vì trong lòng anh thì nhà họ
Hoắc cao quý không thể làm ra loại chuyện bẩn thỉu như
vậy.
Quy tắc của gia tộc vẫn còn đặt ở đó. Ai làm trái liền
phải chịu trừng phạt nghiêm trọng.
Chỉ có thể nói, địa vị của Hoắc Khải lúc đó quá cao,
làm sao những người xung quanh dám phạm sai lầm.
Vì vậy, anh không hề biết bên trong gia tộc vốn đã
mục ruỗng, mặc dù không dám làm việc trái với quy tắc ở
ngoài ánh sáng, nhưng làm chuyện vô liêm sỉ trong bóng
tối là điều rất bình thường.
Sáng hôm sau, Ninh Thần nhận được cuộc gọi từ nhà
sản xuất, thông báo với cô rằng tổng giám đốc đã đến.
Bởi vì đây là lần đầu tiên trong đời cô ký một hợp đồng
quan trọng thế này, nên Ninh Thần rất coi trọng, còn bảo
Ninh Ngọc Lâm thuê một chiếc Mercedes-Benz E-Class
để đưa vị tổng giám đốc kia đến văn phòng của mình.
Ban đầu, cô còn muốn thuê một chiếc S-Class cao
cấp hơn, nhưng Hoắc Khải đã ngăn cô lại.
Theo lời của Hoắc Khải, cô đã lên đến vị trí này từ vị trí
một chủ cửa hàng Taobao khá khiêm tốn, cô không phải
là một doanh nhân lớn, vậy thì tại sao lại phải làm ra vẻ
một cách vô nghĩa như vậy.
Nếu như thật sự có thực lực, cho dù có ngồi xe buýt
đến gặp mặt đối phương cũng không ai dám nói gì, ngược
lại còn khen mình biết tiết kiệm năng lượng, cắt giảm khí thải.
Ngược lại nếu như không có thực lực thì cho dù có đi
trực thăng đến, người khác cũng chỉ nói mình ồn ào khoa
trương.
Ninh Ngọc Lâm thì làm gì nghĩ nhiều đến như vậy, bảo
cậu ta làm cái gì thì cậu ta liền làm cái đó.
Tự động đi thuê xe, ngay cả tiền thuê cũng đều do
cậu ta trả trước, còn nói chút tiền lẻ này sao có thể để
cho chị và anh rể chỉ ra chứ.
Cả Ninh Thần và Hoắc Khải đều biết rằng cái tên nhóc
này đang nhân cơ hội để nhờ vả.
Nhưng dù sao cũng là người thân trong nhà nên Hoắc
Khải cũng đi cùng cậu ta.
Không lâu sau, Ninh Ngọc Lâm đã đón nhóm người từ
phía nhà sản xuất tới.
Tổng cộng có ba người đến, đó là tổng giám đốc, trợ
lý và một luật sư.
Vị tổng giám đốc tên Mục Thế Kiệt này có vẻ ngoài
khiến cho người đối diện cảm thấy rất có thiện cảm. Dù
đã ngoài bốn mươi nhưng ông ta trông không già chút
nào. Dáng đứng ngay thẳng và gương mặt tuấn tú chững
chạc, đúng là mẫu đàn ông trung niên mà các cô gái nhỏ
yêu thích.
Khi nhìn thấy Ninh Thần, hai mắt Mục Thế Kiệt cũng
sáng lên, không ngờ người chủ cửa hàng Taobao khiến
cho ông ta vừa đau đầu vừa kinh ngạc lại là một mỹ nhân
trẻ trung xinh đẹp như vậy.
Nhưng ông ta cũng không hề lộ ra thái độ bất thường
nào. Lần này đến đây chủ yếu là để bàn chuyện làm ăn,
huống chỉ Hoắc Khải còn đang đứng bên cạnh cô.
Ninh Thần nói qua với Mục Thế Kiệt về tất cả các hoạt
động và kế hoạch tiếp thị. Bao gồm cả việc chuyển
nhượng cổ phần lần này, tất cả đều do chồng cô lo liệu.
Trước khi đến đây, Mục Thế Kiệt đã suy nghĩ xem
mình sẽ gặp phải kiểu người như thế nào.
Nhìn Hoắc Khải đang đứng bên cạnh Ninh Thần với nụ
cười trên môi, Mục Thế Kiệt rất tự nhiên đưa tay ra cảm
thán: “Đúng là trường giang sóng sau xô sóng trước, hậu
sinh khả úy”.
“Ông Mục quá khách sáo rồi, chỉ là gặp đúng thời mà
thôi, nếu không phải do công ty bên ông bị các thương
hiệu ăn cắp gây áp lực thì chúng tôi cũng không thể
thương lượng được gì. Nói đến đây thì chúng tôi cũng tính
là có chút gian xảo”, Hoắc Khải nói.
Những lời này giống như đang thầm khen ngợi Mục
Thế Kiệt, khiến cho vị tổng giám đốc đã đi suốt chặng
đường dài đến đây cảm thấy dễ chịu hơn. Từ đầu đã nói
chuyện khôn khéo như vậy, tất nhiên sau đó nói chuyện
cũng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Ấn tượng về Hoắc Khải đã được cải thiện rất nhiều,
nên ngay cả sự bất mãn khi bị ép phải chuyển nhượng
vốn cổ phần cũng dần dần yếu đi.
Ninh Thần ở một bên liền nói: “Sao chúng ta không
vào trong nói chuyện, không thể để cho tổng giám đốc
Mục đứng ngoài cửa thế này mãi được”.
Ấn tượng đầu tiên của mấy người bọn họ trong mắt
nhau cũng không tệ, cười cười nói nói bước vào văn phòng.
Văn phòng đã được dọn dẹp lại một lần nữa, buổi
sáng Hoắc Khải còn cố ý mua thêm một số tranh treo và
đồ trang trí, tuy nhìn không quá sang trọng nhưng vẫn rất
trang nhã.
Mục Thế Kiệt liếc nhìn khắp nơi qua một lượt rồi nói:
“Phòng làm việc này trông giản dị mà không hề đơn giản,
gọn gàng ngăn nắp, thể hiện được tính cách của chủ
nhân, khó trách hai vị có thể đảm bảo cho đại lý kinh
doanh tốt như vậy”.
“Ông Mục quá khen rồi, khiến cho chúng tôi cũng cảm
thấy xấu hổ. Nào, mời ông uống trà”, Ninh Thần pha trà
mang tới, trên gương mặt nở một nụ cười trông vô cùng
thoải mái.
Biểu hiện của Hoắc Khải trong buổi họp lớp ngày hôm
qua đã khiến cho cô càng tự hào và tự tin hơn về chồng
của mình.
Anh gần như là một người cơ trí toàn năng, còn gì yên
tâm hơn khi có thể cưới được một người đàn ông như
vậy.
Đừng nói đến Mục Thế Kiệt chỉ là tổng giám đốc của
một công ty đang đứng bên bờ vực, cho dù có là một
doanh nhân lớn hơn nữa đến đây, Ninh Thần cũng sẽ
không chút sợ hãi như ngày trước nữa.
Chính là vì người bên cạnh rất mạnh mẽ nên đã mang
đến cho cô sự tự tin càng lúc càng tăng cao.
Trước khi tới đây, đúng ra Mục Thế Kiệt muốn nhìn
mặt mà trả giá, để xem có thể giảm bớt số cổ phần phải
chuyển nhượng hay không.
Nhưng sau khi nhìn thấy hai vợ chồng này, Mục Thế
Kiệt đã trực tiếp từ bỏ ý định đó.
Tuy rằng không nói chuyện nhiều, nhưng ông ta vẫn
cảm nhận được một khí chất phi thường khó tả đến từ
từng lời nói và hành vi của hai người, đặc biệt là từ người
tên Lý Phong kia.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.