Chế Tạo Hào Môn

Chương 238: Cái bạt tai quen thuộc



“Chúng ta cũng qua đó xem thế nào đi. Bên kia có vẻ bị va chạm rất nghiêm trọng!”, Đường Trọng Vi nói. “Chân của cô không sao chứ?”, Hoắc Khải quan tâm hỏi.

“Không sao, chỉ va trúng cửa xe thôi, tôi vẫn đi được”, Đường Trọng Vi trả lời nói.

Cô ấy là một người lương thiện, không để ý kiểm tra vết thương của mình thế nào mà kéo Hoắc Khải đi giúp đỡ người khác.

Hoắc Khải cũng không muốn làm mất lòng thảo của cô ấy, chỉ đành đi theo qua đó, nhưng từ đầu đến cuối trên khuôn mặt đều mang vẻ u ám.

Chiếc Lamborghini bị va chạm thật sự rất nghiêm trọng, cửa xe không biết đã bay đi đâu.

Cô gái trẻ ngồi ở ghế phụ thì đỡ hơn một chút, có lẽ là xương sườn và ống chân bị gẫy, đã được người khác kéo ra ngoài. Nhưng người đàn ông ngồi ở ghế lái thì lại bị thương rất nghiêm trọng.

Tuy rằng đua xe tốc độ cao như thế này có yêu cầu tính an toàn rất cao, nhưng khi đã xảy ra tai nạn thì không ai có thể biết được sẽ có hậu quả gì.

Như chiếc Lamborghini này vốn dĩ không có vấn đề gì. Nhưng khi lộn nhào thì chẳng may lại bị một cột cờ chỉ dẫn phương hướng ở hai bên đường đâm vào kính chắn gió, xuyên thẳng vào ngực của hắn.

Tuy cột cờ đã bị gãy trong khi chiếc xe lộn nhào, nhưng một đầu vẫn còn cắm trên ngực hắn ta đã tạo thành một vết thương lớn.

Người này đã hôn mê, bất tỉnh, miệng và mũi đều chảy máu.

Trong không gian tràn ngập mùi xăng bị rò rỉ, mùi ma sát của kim loại khét lẹt và mùi hôi thối của chứng đại tiểu tiện mất kiểm soát.

Đám người vây xung quanh, có người vội vàng gọi cứu thương, cũng có người kéo hắn ta ra trước.

Vương Minh Hải và Lâm Xảo Mộng cũng quay đây, nhìn thấy người đàn ông bị thương nghiêm trọng như thế thì vẻ mặt hai người càng tái mét.

Bây giờ, Lâm Xảo Mộng cảm thấy thống hận Vương Minh Hải. Thằng nhãi này có phải là điên rồi không, thế mà lại đâm xe khác! Giờ thì hay rồi, người bị thương thì không nói, ngộ nhỡ có người chết thì chẳng phải họ sẽ phải ngồi tù sao?

“Nhanh khiêng hắn ra rồi đưa đến bệnh viện!”, có người hét lên.

Có mấy người lập tức bước lên, kéo khoang xe đã biến dạng, thử đưa hắn ta ra ngoài.

Lúc Hoắc Khải và Đường Trọng Vi tới nơi thì vừa đúng lúc thấy mấy người kia kéo được người bị thương ra từ trong ghế lái ra.

Một người trong số đó nhìn thấy cột cờ vẫn còn cắm trên ngực hắn thì định giơ tay rút ra theo phản xạ.

Hoắc Khải thấy thế thì mặt biến sắc, vội vàng hét lên: “Đừng rút!”

Người kia sững lại, dừng ngay động tác tay.

Hoắc Khải rảo bước đi đến, nói: “Nếu cậu rút cột cờ ra thì cậu ta chết càng nhanh hơn. Hơn nữa, cậu ta hiện giờ đại tiểu tiện mất kiểm soát, miệng và mũi đều chảy máu, rất có thể bị thương phần đầu dẫn đến xuất huyết bên trong. Để cậu ta nằm xuống, đầu nghiêng sang một bên để khí quản không bị sặc bởi máu hoặc dị vật , rất dễ gây khó thở. Các anh lập tức liên hệ với người nhà, nói rõ địa chỉ, đồng thời nhanh chóng đưa cậu ta lên xe cứu thương”.

Vừa nói, Hoắc Khải vừa cởi áo ra, bọc lấy hòn gạch ở bên cạnh, kê dưới đầu của người bị thương.

Những người ở hiện trường, gần như không ai quen biết Hoắc Khải, nhưng nhìn thấy động tác nhanh nhẹn, chuẩn xác của anh cùng với phong cách lãnh đạo trời sinh, khiến những người xung đều theo phản xạ nghe lời phân công của anh.

Hoắc Khải liên tục kiểm tra hơi thở và nhịp tim, nhịp tim đang yếu dần, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra nguy hiểm.

Nếu cứ tiếp tục đợi ở đây, rất có thể sẽ không còn kịp nữa.

Khi người chịu trách nhiệm của trường đua biết tin thì đã vội vàng chạy tới. Hoắc Khải lập tức yêu cầu anh ta mang cáng tới, chuẩn bị đưa người bị thương ra cửa trước, cố gắng giảm thiểu thời gian bị kéo dài.

Ngoài ra, anh cũng phát hiện ở phần bụng của cậu ta có vết thương thứ hai cũng đang không ngừng chảy máu.

May mà để bảo đảm an toàn, từ trước đến nay, ở trường đua đều chuẩn bị đủ cả những vật dụng để cấp cứu tạm thời.

Hoắc Khải bảo họ mang băng gạc đến, dùng lực giữ chặt phần bụng đã làm giảm tốc độ mất máu.

Nếu không, xe cứu thương còn chưa kịp đến, hắn ta đã chết vì mất máu rồi.

Đường Trọng Vi cũng không rảnh rỗi, chạy theo sau, không quản vết thương của mình.

Khoảng mười hai, mười ba phút sau, thì xe cứu thương tới, các bác sĩ đưa người bị thương rời đi. Sau khi thấy phương pháp cấp cứu mà Hoắc Khải làm cho người bị thương, bác sĩ còn đặc biệt khen ngợi rằng anh đã sơ cứu rất tốt.

Nếu không có những biện pháp cấp cứu này, thì người kia có lẽ cũng không giữ được tính mạng nữa.

Người phụ trách trường đua cũng đi theo, còn Hoắc Khải và những người khác thì ở lại.

Không phải không muốn đi, mà là không đi được.

Rất nhiều người tận mắt chứng kiến là Vương Minh Hải đâm vào xe của Hoắc Khải mới dẫn đến một loạt những sự cố.

Không ai biết, người kia có cứu được không. Chẳng may không cứu được thì thật sự sẽ xảy ra án mạng.

Là thủ phạm, Vương Minh Hải chắc chắn sẽ bị triệu tập, mà Hoắc Khải và Đường Trọng Vi lại là nhân chứng và đương sự trực tiếp nhất.

Trước khi sự cố này có thể quy kết trách nhiệm thuộc về ai, mấy người bọn họ đều không thể đi.

Xe cứu thương vừa đi thì Hoắc Khải cũng đi về phía Vương Minh Hải.

Đứng trước mặt gã trai trẻ tuổi, Hoắc Khải hỏi: “Anh cố ý đúng không?”

Trong lòng Vương Minh Hải đang hoảng loạn vì bạn bị thương nặng, nhưng nghe giọng điệu chất vất của Hoắc Khải khiến gã ta cảm thấy rất khó chịu, ưỡn ngực nói: “Tôi cố ý thì làm sao, anh có thể…”

Gã ta còn chưa nói hết thì Hoắc Khải đã giáng thẳng một cái tát lên mặt gã.

Không chỉ Vương Minh Hải mà cả những người khác đều ngây người. Không ai ngờ rằng, Hoắc Khải đột nhiên ra tay đánh người, mà đánh tự nhiên như thế, thuận tay như thế.

Sắc mặt của Vương Minh Hải đổi trắng đổi xanh, sau khi nhận thức được thì tức thì nổi giận.

“Con mẹ mày!”

Lại một cái tát nữa giáng xuống, sau đó vang lên lời nói của Hoắc Khải: “Cũng may là cô Đường không bị thương nặng, nếu không, anh cho rằng chỉ bị tát thế thôi sao? Hoặc là, anh cảm thấy để bố mẹ anh biết, họ sẽ vì anh mà đắc tội với nhà họ Đường sao?”

Vốn dĩ, Vương Minh Hải định xông lên đánh nhau với Hoắc Khải nhưng nghe thấy câu nói đó thì động tác của gã ta cũng lập tức khựng lại.

Hoắc Khải nói không sai. Nếu để bố mẹ gã ta biết con trai cố ý đâm xe xảy ra tai nạn, hơn nữa người ngồi trên xe lại là cô cả nhà họ Đường thì sợ là sẽ tức giận từ mặt gã ta luôn.

Quốc tế Đường Thị có địa vị như thế nào trong giới, không phải là người mà một cậu ấm cấp thành phố có thể so bì.

Hơn nữa, với hành động ngày hôm nay của Vương Minh Hải, nói giảm nói tránh thì là sự cố giao thông, nói nghiêm trọng thì là tội cố ý giết người.

Con trai ông cố ý giết cô cả nhà họ Đường. Chuyện này đủ để bất kỳ ai cũng sợ mất mật.

Đường Trọng Vi cũng đi tới. Cô gái vốn tình tình hoà nhã, không bao giờ muốn tranh luận với ai, thế mà đến lúc này cũng tỏ ra đầy vẻ tức giận.

“Tôi nhất định sẽ truy cứu chuyện này đến cùng. Hành động của anh quá ác độc!” Đường Trọng Vi tức giận nói.

Từ nhỏ đến lớn, những người cô từng gặp đều khá tốt. Có lẽ, cũng có những người ở sau lưng không tốt đẹp gì, nhưng ít nhất biểu hiện ở trước mặt cô ấy cũng coi là ngay thẳng.

Loại hành vi như của Vương Minh Hải, Đường Trọng Vi còn chưa từng nghe qua.

Không bằng người ta thì đi giết người? Rốt cuộc gã ta là người hay là cầm thú?

Nói thật lòng, khi chiếc xe xoay tròn một hồi, Đường Trọng Vi cũng rất sợ hãi. Cô ấy còn cho rằng mình chết chắc rồi.

Lần đầu trải nghiệm đua xe, cũng là lần đầu gặp phải nguy hiểm nên tâm trạng của cô ấy rất hỗn loạn.

Vốn dĩ, cô ấy đã đầy phẫn nộ với hành vi của Vương Minh Hải, nên bây giờ, đương nhiên muốn đứng ra để nói giúp cho Hoắc Khải.

Lâm Xảo Mộng trước đây luôn chĩa mũi nhọn vào Hoắc Khải, giờ đây cũng không hé môi nói nửa lời.

Cô ta biết hôm nay họ đã phạm phải tội lớn. Dù người lái xe không phải cô ta thì lỗi này cũng liên quan đến cô ta.

Bây giờ, Lâm Xảo Mộng vô cùng hối hận, không nên đưa Hoắc Khải đến đây. Nếu anh không đến thì cũng không xảy ra chuyện rồi.

Nói cho cùng, cô ta vừa hận não của Vương Minh Hải bị úng nước vừa đổ trách nhiệm lên đầu Hoắc Khải.

Hoắc Khải không biết giờ phút này Lâm Xảo Mộng đang nghĩ gì, nhưng anh vẫn nhìn về phía cô gái trẻ, sẵng giọng nói: “Tôi không đánh phụ nữ, cho nên sẽ không tát cô. Nhưng, người như cô, không xứng trở thành bạn thân của cô ấy. Hành động theo cảm tính, suýt nữa giết chết cô ấy. Nếu cô ấy chết rồi, thì cho dù nhà họ Đường không gây trở ngại gì cho cô thì tôi cũng không tha cho cô!”

Những lời này Hoắc Khải nói như đinh đóng cột khiến Đường Trọng Vi không nén nổi quay sang nhìn anh.

Giọng điệu ngang ngược như thế, cô ấy đã từng nghe một người khác nói.

“Có tôi ở đây, không ai được bắt nạt cô ấy!”

Cho đến tận bay giờ, chuyện xảy ra lúc còn nhỏ vẫn như hiện rõ trước mắt Đường Trọng Vi, khiến cô ấy không thể quên được.

Nguyên nhân cô ấy hi vọng được gả cho Hoắc Khải, ngoài sự ngưỡng mộ và ỷ lại đối với anh thì chính là do bị sự ngang ngược của anh hấp dẫn.

Nào có người phụ nữ nào không hi vọng có thể được gả cho một người chồng ngang ngược? Ai mà muốn người thân thiết nhất của mình chỉ toàn gọi dạ bảo vâng chứ?

Nhưng, đã rất lâu rồi cô ấy chưa gặp mặt chồng chưa cưới của mình, trong lòng luôn cảm thấy, người này dường như muốn tránh mặt cô ấy.

Cảm giác không an toàn này khiến trong lòng Đường Trọng Vi lo lắng không yên, cho nên hôm nay cô ấy mới đồng ý lời mời của Lâm Xảo Mộng, đến đây thay đổi không khí cho nhẹ lòng.

Bây giờ, cô lại cảm nhận được cảm giác an toàn đã lâu không có, nhưng loại cảm giác này lại không phải do chồng chưa cưới của cô đem đến mà là một người đàn ông xa lạ cô mới gặp gỡ hai lần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.