Chế Tạo Hào Môn

Chương 271: Ngưỡng mộ



Hoắc Khải cũng không phản bác. Những chiếc Mercedes lu ôn có chỗ đứng vững chắc trong lòng người Hoa Hạ.

Nếu nói dưới một triệu đi chiếc xe nào hoành tráng nhất thì ngoài Mercedes ra thì cùng lắm cũng chỉ còn BMW có thể đem ra so sánh.

Tất nhiên, đối với Hoắc Khải, những điều này cũng không có ý nghĩa gì cả vì trước đây, cứ ra khỏi cửa là anh bước chân lên chiếc Rolls Royce rồi.

Chiếc xe không cần cắm chìa khoá để khởi động các chức năng mà gạt cần số luôn là được. Kỹ thuật này cũng không được coi là quá cao cấp, nhưng đối với người chưa từng ngồi lên chiếc xe sang bao giờ như Ninh Thần và Giản Tư Tư thì quá là mới mẻ.

Mà sau khi lên xe, hệ thống đèn trang trí nội thất có sáu mươi tư màu, cửa sổ trời toàn cảnh cực lớn cùng với thiết kế nội thất dẫn đầu thời đại, tất cả đều khiến hai cô gái sáng mắt lên.

Vì vẫn chưa kịp mua usb nên chỉ có thể tạm thời kết nối Bluetooth để phát nhạc. Dù như thế thì hệ thống hai mươi ba loa Burmester bố trí xung quanh xe khiến cho người ta cảm nhận được âm thanh chân thực như ngồi trong phòng hoà nhạc.

Chất lượng âm thanh như thế thì không ai có thể bắt bẻ được.

Âm nhạc nhẹ nhàng khiến không khí trong xe thay đổi. Thậm chí còn khiến Ninh Thần trở nên hồi hộp, sờ vào chiếc ghế da thật, bất giác nói: “Chiếc xe này chắc không rẻ nhỉ?”

“Lúc trước, anh định đặt bản cá nhân hoá, giá khoảng năm trăm ngàn, nhưng chiếc xe này lắp đặt gói phụ kiện cao cấp, dẫn động bốn bánh, lại thêm túi khí hàng ghế sau và bổ sung màn hình head-up nên giá là sáu trăm ngàn”.

Hoắc Khải không muốn che giấu giá thật của chiếc xe này. Vì một trăm ngàn mà khiến anh phải nói dối thì quá kém cỏi rồi.

May là Ninh Thần cũng không phàn nàn gì, tiền thì cũng đã tiêu rồi còn nói gì được. Hơn nữa, trong mắt cô, tiền này là do Hoắc Khải kiếm được, đàn ông có bản lĩnh cũng nên chi nhiều một chút. Không phải là đã có người từng nói, thứ đàn ông yêu thích nhất chính là xe tốt, người đẹp và rượu ngon hay sao?

Là một người vợ khôn ngoan, người đẹp thì không khuyến khích nhưng hai thứ còn lại, Ninh Thần cảm thấy cũng không nên quản lý thái quá. Chỉ cần không quá đà thì thỉnh thoảng xa xỉ một chút cũng không có vấn đề gì.

Nếu không, chỉ có cất tiền trong ngân hàng hoặc để mốc trong nhà. Vậy thì tội gì phải vất vả như thế.

Hơn nữa, chiếc xe tốt như thế thì bản thân cô cũng cảm thấy vô cùng vui sướng.

Có những lúc thích một thứ gì đó sẽ khiến cuộc sống bớt áp lực đi rất nhiều.

Giản Tư Tư ngồi ở hàng ghế sau, nhìn ngang ngó dọc, như một đứa trẻ tò mò hỏi đông hỏi tây.

Hoắc Khải vừa lái xe vừa nhẫn nại trả lời những câu hỏi của cô ấy. Khoảng hai mươi phút sau thì xe cũng dừng lại trước cửa nhà Giản Tư Tư.

Sau khi xuống xe, Giản Tư Tư vẫy tay về phía cửa sổ xe: “Cảm ơn chủ tịch, cảm ơn tổng giám đốc Ninh, tôi về nhé”.

“Tạm biệt!”, Ninh Thần vẫy tay chào tạm biệt cô ấy.

Sau đó, Hoắc Khải khởi động xe rời đi.

Ngày nay, trên ô tô đã áp dụng tiêu chuẩn khí thải Euro 6 nên mùi khí thải cũng không ngạt mũi như trước, nhìn vào đèn hậu hình ngôi sao bắt mắt của chiếc Mercedes, trên mặt Giản Tư Tư đầy vẻ ngưỡng mộ.

Từ khi còn ở độ tuổi thiếu niên hay là sau khi tốt nghiệp đại học thì cô vẫn luôn hi vọng người chồng tương lai của mình vừa là một người tài giỏi lại đẹp trai.

Ừm, tốt nhất là biết chăm sóc người khác một chút, biết nấu cơm thì càng tốt!

Hình ảnh này gần như tương đồng với Hoắc Khải, thậm chí, có lúc Giản Tư Tư còn không rõ hình tượng người chồng hoàn mĩ trong mắt của cô ấy rốt cuộc là được hình thành từ trước đây hay là sau khi tiếp xúc với Hoắc Khải, dần dần bị anh thu hút nên bị ảnh hưởng.

Ninh Thần trẻ trung xinh đẹp. Dù cô đã làm mẹ của một đứa trẻ tám tuổi thì nhìn cũng không khác gì một thiếu nữ tuổi đôi mươi.

Từ khuôn mặt cho đến thân hình của cô đều hoàn hảo.

Có lẽ chính vì sự hoàn hảo đó mà ông trời mới ghép cặp cho cô một người chồng hoàn hảo như vậy, nếu không thì còn ai xứng với cô ấy?

Nghĩ đến bạn trai của mình, Ninh Hạo Bân, Giản Tư Tư không khỏi thở dài.

Trước đây, khi còn ở trường học, Ninh Hạo Bân cũng coi như là một nhân vật khá có tiếng, rất nhiều người ngưỡng mộ cô ấy có thể trở thành bạn gái của Ninh Hạo Bân.

Nhưng bây giờ, so với chủ tịch, Giản Tư Tư bỗng cảm thấy bản thân chẳng có gì đáng tự hào.

Về tuổi tác thì chỉ hơn kém nhau vài tuổi nhưng khoảng cách giữa họ thì như trăng sáng trên trời cao và ngọn đèn leo lắt dưới mặt đất.

Tại sao người đàn ông tốt đều là của người khác chứ, Giản Tư Tư nghĩ như vậy.

Lại thêm hai mươi phút nữa thì Hoắc Khải lái xe đến cửa hàng hoa quả của Ninh Quốc Năng.

Bây giờ, cửa hàng hoa quả buôn bán rất đắt hàng, theo đề nghị của Ninh Ngọc Lâm, Ninh Quốc Năng đã mua cả quầy bên cạnh để mở rộng cửa hàng.

Diện tích của cửa hàng mở rộng gấp đôi nhưng vẫn chật kít người khiến ông không thể không tuyển thêm bốn nhân viên bán hàng đến phụ giúp. Nhưng dù ông đã làm như thế thì vẫn bận tối mắt tối mũi.

Nếu một cửa hàng đã hình thành một hình ảnh truyền miệng tốt và nhiều người biết đến thì chỉ cần không tự mình phá vỡ điều đó thì tuyệt đối sẽ không thể bị đóng cửa. Đặc biệt là kinh doanh hoa quả, từ cổ chí kim đều không có gì thay đổi ngoài việc xem chất lượng hoa quả và giá cả.

Hàng hoá của Ninh Quốc Năng đều là từ bên Hạ Hoằng Viễn đưa tới, chất lượng không phải bàn còn về giá cả thì ông cũng không muốn kiếm nhiều tiền nên vẫn giữ giá ban đầu, không hề thay đổi.

Cứ như vậy, hàng tốt giá rẻ thì đương nhiên sẽ rất hấp dẫn khách hàng.

Mỗi ngày, khách hàng xếp hàng đợi thanh toán, chen chúc trong cửa hàng đến nỗi hai điều hoà đều vận hành hết công suất mà mọi người vẫn mồ hôi nhễ nhại. Ninh Ngọc Lâm đã gọi người đến để làm lại, lắp điều hoà âm trần công suất lớn.

Cậu ta vẫn luôn cố gắng làm theo triết lý kinh doanh của Hoắc Khải. Ngành thương mại bây giờ đều phải dựa vào cách phục vụ, anh có sản phẩm, người khác cũng có, vậy thì dựa vào cái gì để mua của anh?

Chất lượng phục vụ không tốt, khách sẽ bỏ đi. Bây giờ, khách hàng đều rất có chính kiến, một khi đã đi rồi thì có thể cả đời không quay lại.

Cho nên, tiền mua điều hòa thì có đáng gì, giữ khách hàng mới là chuyện nên làm.

Nếu là nửa năm trước, Hoắc Khải lái một chiếc Mercedes E class đến có lẽ sẽ thu hút ánh mắt của nhiều người.

Nhưng căn hộ ở đây đều đã xây dựng mười mấy, hai mươi năm rồi, đã trở thành khu chung cư cũ, bởi vì những người sống ở đây đều là tầng lớp người làm công, tuổi tác cũng đã lớn, không có mấy người có thể nhìn thấy xe sang.

Nhưng bây giờ, có rất nhiều khách hàng có tiền, đi những chiếc xe đắt tiền đến mua hoa quả. Audi, Mercedes, BMW đỗ đầy ngoài cửa tiệm, nên chỉ một chiếc Mercedes E class cũng không có gì lạ mắt.

Xung quanh đã không còn chỗ đậu xe nên Hoắc Khải đành phải chọn chỗ đậu xe hơi xa một chút, sau đó đi bộ với Ninh Thần đi qua.

Đến cửa hàng thì thấy nhóc con Đường Đường đang đi qua đi lại trong đám đông, giúp đưa túi bóng để đựng đồ.

Tuần nào cô bé cũng đến đây để giúp ông bà ngoại. Cô bé đáng yêu, lanh lợi, lại không sợ người lạ, nói năng rất khéo miệng lại mang vẻ ngoài lém lỉnh nên khiến mọi người yêu thích.

Có một số khách hàng đến đây mua hoa quả là vì thích cô bé nên tới.

“Con gái được thừa hưởng gen của anh, rất có tố chất một doanh nhân đấy!”, Ninh Thần tỏ ra tự hào nói.

“Có lẽ thế…”, Hoắc Khải nhíu mày, không thừa nhận câu nói này lắm.

Vì trước khi sống lại, bố của Đường Đường là Lý Phong, chỉ là một con mọt sách chẳng biết gì, sao có thể biết làm ăn kinh doanh? Nếu nói Đường Đường di truyền tố chất của Lý Phong mới là truyện cười.

Nhưng chuyện này thì không có cách nào phản bác, chỉ có thể im lặng mà nghe.

Hai người đi đến cửa cũng không đi vào trong. Khách hàng tới quá đông, người trong cửa hàng đều rất bận, đi vào trong cũng không nói được câu nào.

Đang rảnh rỗi, Hoắc Khải nhớ ra chuyện mình bị mất trí nhớ nên hỏi: “Hỏi em một chuyện, tại sao chúng ta quen nhau vậy?”

Ninh Thần đang tập trung quan sát Đường Đường, sợ cô bé chạy qua chạy lại bị trong đám đông bị đụng ngã, nên khi nghe thấy Hoắc Khải hỏi thì cô thuận miệng trả lời: “Cái gì mà tại sao quen nhau?”

“Chiều nay lúc ở chỗ Phan Tư Mễ, cô ta hỏi anh học đại học ở đâu, đột nhiên anh phát hiện mình không nhớ nổi. Đa số chỉ nhớ khi ở trên giường bệnh, vừa mở mắt ra là nhìn thấy em, cho nên, anh rất tò mò không biết chúng ta quen nhau thế nào? Trước đây rất thân thuộc sao? Vì anh nhớ lúc mở mắt ra, em đang dùng khăn để giúp anh làm ẩm môi”, Hoắc Khải nói.

Theo anh thấy thì vấn đề này cũng không có gì nghiêm trọng. Cho dù Ninh Thần trả lời hay không thì cũng không ảnh hưởng gì, nhưng trong lòng có nghi ngờ, anh không muốn giấu giấu diếm diếm nên hỏi ra thì tốt hơn.

Nhưng câu hỏi của anh lại khiến tim Ninh Thần nảy lên một cái.

Cô quay đầu nhìn Hoắc Khải khiến anh có thể nhìn rõ sự hoảng loạn và bất an trong mắt cô.

Hơi thở của Ninh Thần cũng có chút gấp gáp, hỏi: “Anh mất trí nhớ? Mất trí nhớ lúc nào? Tại sao em chưa từng nghe qua?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.