"Mở ra【 Truyền Đạo đài 】, tự động khấu trừ 1 cường độ thân thể."
“Thuộc tính của 【 Truyền Đạo đài 】: Hiện tại ký chủ đang ở Luyện Khí tầng 1, lấy bản thân ký chủ làm trung tâm, trong phạm vi một vạn dặm xung quanh sẽ ngẫu nhiên kéo lấy ý thức của ba người vào, bắt đầu lôi kéo ý thức…”
Một số chữ nhắc nhở được bắn ra từ phía hệ thống.
Sau khi những dòng chữ biến mất, bỗng nhiên có một loại cảm giác suy yếu, u ám tấn công Lục Phiên, khiến tinh thần của hắn trở nên cực kỳ mệt mỏi, đây chính là di chứng của việc Cường độ linh hồn bị khấu trừ.
Sau đó, trong ánh mắt u ám của Lục Phiên, thấy được một tia sáng.
Tia sáng này bỗng nhiên trở nên chói lòa, rồi lại mang theo sức hút không thể nào chống cự được, nuốt sống ý thức của Lục Phiên.
…
Đại Chu triều, Đế kinh.
Tử Kim cung.
Trắc điện, thư phòng Hoàng gia.
Ở đó có một cái khung chữ to lớn mà thâm trầm, giá sách được xếp đặt chỉnh tề, trên đấy được xếp các loại thẻ tre dày trông cực kỳ nặng nề, cũng có những quyển thư tịch bị ố vàng do bị năm tháng bào mòn được xếp thành hàng trên kệ sách..
Bên dưới mỗi cái giá sách, đều có một vị thái giám an tĩnh đứng ở đó, đầu thì cúi thấp xuống. Bọn họ đều hết sức quen thuộc vị trí của từng quyền thư tịch bên trong căn phòng này, thể khi nào chủ nhân của căn phòng cần, họ sẽ ngay lập tức lấy quyển thư tịch đó rồi cung kính dâng lên.
Tại trung tâm của thư phòng.
Ánh sáng duy nhất bên trong căn phòng tăm tối này chính là từ chiếc đèn dầu lập lòe.
Ở đây, có một thiếu niên với dáng người non nớt, vận một bộ trường bào màu đen tương đối rộng, hắn ngồi xếp bằng ở bên trên chiếc bồ đoàn được khắc rồng phượng được đặt phía trước cái bàn đọc sách, trên bàn được bày ra một phần thư tịch bằng thẻ tre.
Dưới màn đêm, ánh sàng lập lòe của chiếc đèn dầu, những chữ viết ở phía trên thẻ có lúc ẩn có lúc hiện.
Thiếu niên chấp bút, ngòi bút dính phải nước mực làm cho mùi hương của mực lan tỏa ra, hắn chậm rãi suy nghĩ và viết.
Bỗng nhiên, ngòi bút của thiếu niên run lên, khống chế không nổi nên đã làm cho những vết mực văng tứ tung lên chiếc thẻ tre.
Ánh mắt của hắn tan rã ra, bên tai, giống như có một cái chuông cổ vang lên, khiến tâm thần của hắn trở nên mơ hồ.
Thiếu niên nhận ra không ổn, hắn há to miệng ra, muốn hô to hai chữ “Hộ giá”.
Nhưng mà, chưa mở miệng kịp thì mắt hắn đã tối sầm lại rồi.
…
Lục Phiên mở mắt ra.
Vươn mình một cái, rồi lại ngắm nhìn bốn phía.
Cơ thể của hắn hầu như toàn là mồ hôi lạnh, tưởng đâu lại một lần nữa xuyên không.
Đập vào ánh mắt của hắn là một nơi tràn đầy linh khí màu lam nhạt, tựa hồ là Tiên cảnh.
“Mớii vào 【 Truyền Đạo đài 】, yêu cầu đặt tên cho truyền đạo.”
Chữ viết nhắc nhở quen thuộc mà xuất hiện.
Việc này để cho Lục Phiên thở phào một hơi, hóa ra hắn đang ở bên trong Truyền Đạo đài.
Tuy nhiên, Lục Phiên lấy lại tinh thần, đôi mắt khẽ chớp, bên trong Truyền Đạo đài còn cần phải lấy tên nữa hả?
Mục đích của tên, là bảo trì thân phận thần bí à?
Sau khi Lục Phiên suy nghĩ xong, hắn thở dài một hơi, cường độ linh hồn đã khấu trừ rồi, hắn lựa chọn tuân theo quy tắc.
Tên truyền đạo…
Lục Phiên híp mắt lại, suy tư nửa ngày.
Kiếp trước hắn đã trà trộn vào internet tương đối lâu, với lập trình viên mà nói, cái khẩu hiệu “Bàn phím ở đây, ta có thiên hạ”, việc lấy một cái nickname, đơn giản giống như ăn cơm uống nước vậy.
“Không ấy đặt tên là “Giấc mộng có chín trăm chịu thiếu nữ” nhỉ?”
Lục Phiên sờ sờ lên cằm, sau khi cân nhắc nghiêm túc, nói.
“Tên không phù hợp.” Hệ thống nhắc nhở vô tình bắn ra.
Vẻ mặt của Lục Phiên có hơi cứng đờ.
Chẳng lẽ cái nickname này…không ổn sao?
Sắc mặt của Lục Phiên ngưng trọng lên,
“Đã vậy thì, thì đặt là “#~ Seno ~ demo sonna ja dame.”.
“Tên không phù hợp, ký chủ, yêu cầu ngươi tốt nhất là nên làm người.”
Lục Phiên: “…”
Khó được có một lần bản thân được tự do, có cơ hội để phóng thích cá tính của mình, vậy mà liên tục bị hệ thống bác bỏ.
Lục Phiên thật là bất đắc dĩ.
Xem ra, chỉ có thể đặt một cái tên tương đối phù hợp.
Mục đích của cái tên chính là vì muốn bảo trì thân phận thần bí của mình, mà hắn là một tên nam nhân muốn cải tạo thế giới, cải tạo giống như là thủ đoạn của tiên nhân vậy, vì thế, Lục Phiên muốn tự xưng bản thân mình thành Đại tiên, không ấy gọi là Lục Đại Tiên?
Kiểu này thì có hơi trực tiếp, lục cũng có thể gọi là sáu, không ấy gọi là Sáu Sáu Đại Tiên?
Quả nhiên, ngay sau khi lựa chọn một cái tên nghiêm chỉnh xong, hệ thống lại không bác bỏ nữa.
“Tên 【 Sáu Đại Tiên 】đã được đặt thành công, mời tiến vào Truyền Đạo đài.”
Tiếng nói của hệ thống vang lên.
Khóe miệng của Lục Phiên có hơi giật một cái, thiếu một con số sáu rồi…
Nhưng mà, Lục Phiên còn chưa kịp kháng nghị, bất thình lình cảm giác trước mắt của mình sáng sủa lên.
Ông—
Linh khí nồng nặc bốc lên, ở bên dưới linh khí màu lam nhạt, tồn tại lấy một cái trận đài to lớn đang lơ lửng trên không.
Lục Phiên phát hiện hắn đang đứng tại trung tâm của trận đài.
Mà ở bên ngoài trận đài, thì là bóng tối vô tận cùng hư không.
Linh khí như thủy triều, thuận theo rìa của trận đài mà chảy xuống, tựa như thác nước đổ xuống, cảnh tượng có chút hùng vĩ.
“Cái này là 【 Truyền Đạo đài 】!?”
Tâm thần của Lục Phiên trở nên rung động, linh khí nhiều như thế này, nếu hấp thu được, nói không phải khoa trường chứ, đứng ở đây cũng thành tiên được.
Linh khí ở bên trong Truyền Đạo đài, không thể dùng sợi để hình dung được nữa rồi.
Đáng tiếc là, sau khi hắn thử hấp thu những linh khí này, phát hiện nó chỉ có thể nhìn, không tài nào hấp thu để dung được.
Cái này là công năng của Truyền Đạo đài? Chẳng lẽ chỉ là linh khí có chút nhiều mà thôi?
Hao tổn tận một điểm Cường độ linh hồn để đi vào đây, cũng không thể đi vào để chứng kiến một cái thác linh khí, nhìn được nhưng không dùng được rồi đi ra a?
Vậy thì quá thua lỗ rồi.
“Truyền Đạo đài có thể giúp kí chủ xây dựng bí cảnh, dung hợp hoặc sáng tạo công pháp để tu hành, rèn đúc pháp bảo.”
Hệ thống giải thích rõ ràng.
Lục Phiên lại sửng sốt một chút, không khỏi hai mắt nheo lại.
“Xây dựng bí cảnh? Dung hợp cùng sáng tạo công pháp? Nghe khá là giống như một cái công cụ để soạn thảo.”
Lục Phiên suy tư.
Cải tạo một cái thế giới đê võ thành một cái thế giới huyền huyễn, việc mà hắn cần làm, không chỉ khiến cho linh khí lan tỏa mọi ngõ ngách trên thế giới.
Còn phải khiến cho đám người ở thế giới đê võ này, cảm nhận được sự biến hóa của thế giới, thuận thế mà mạnh lên.
Có một câu nói, ở đâu có người ở đó có giang hồ.
Trước phải có người cái đã, rồi mới có giang hồ.
Mà thế giới huyền huyễn cũng giống như thế, phải có người mới có huyền huyễn.
Cho nên, dưới tình huống không thể cải tạo được hoàn cảnh, Lục Phiên chỉ có thể thông qua cải biến người để cải biến hoàn cảnh.
Tự hỏi bản thân một chút, Lục Phiên tựa như là tìm được một cái tương lai tươi sáng.
Lục Phiên nhìn xung quanh Truyền Đạo đài, khi nãy không có quan sát kỹ, tuy nhiên, bây giờ hắn mới phát hiện, cái Truyền Đạo đài này khá giống như cái trận đồ bát quái.
Mà chỗ hắn đang đứng là trung tâm của trận đồ.
“Càn, Đoài, Ly, Chấn, Tốn, Khảm, Cấn, Khôn…Cái này tựa như là tám cái biểu tượng của bát quái trận nhỉ.”
Lục Phục nhìn những cái phù văn ở trên trận đài, con mắt có hơi híp híp lại.
Bát quái, có thể đọc được ở bên trong, truyền thuyết là thứ này được Phục Hy sáng tạo ra, tràn ngập khí tức của huyền học.
Hai cực Âm Dương, bốn phương Tứ Tượng, Bát quái phù trận đã trải qua cải biến và linh khí được tân trang…đã tạo nên cái Truyền Đạo đài này.
Lục Phiên hít một hơi thật sâu, áp chế rung động ở trong lòng.
Mặc dù ở kiếp trước, đối với bát quái huyền học hắn không có am hiểu cho lắm, nhưng mà, tại cái thế giới này, có thể nhìn thấy đồ vật quen thuộc, tâm tình của hắn có hơi xúc động.
Lục Phiên ngồi ở chính giữa đồ án âm dương lưỡng cực.
Thuận theo suy nghĩ của hắn.
Những cái phù văn ở trước mắt tựa như là những tinh linh, bắt đầu nhảy lên.
Dù vậy, tựa hồ có hơi khác biệt, những phù văn này không chỉ là những đồ vật dùng để ngắm nhìn.
Lục Phiên nhìn chằm chằm những cái phù văn đang nhảy lên này.
“Tổng cộng có hai mươi bảy cái phù văn.”
Lục Phiên thấp giọng mà thì thầm.
Càn, Đoài, Ly, Chấn, Tốn, Khảm, Cấn, Khôn đối ứng với Thiên, Trạch, Hỏa, Lôi, Thủy, Sơn, Địa.
Còn có Âm Dương đối ứng lẫn nhau, tổng cộng có mười tám cái phù văn.
Ngoại trừ những cái đó ra, còn có những con số từ một tới chín.
Tất cả là hai mươi bảy cái phù văn.
Thuận theo tâm niệm khẽ động của hắn, hắn phát hiện ra, những cái phù văn này tựa hồ có thể theo tâm ý của hắn mà lẫn nhau tổ hợp thành hàng.
Ở bên trong Truyền Đạo đài, nhìn cách mà những phù văn này tổ hợp thành hàng, Lục Phiên mơ hồ có thể thấy được nó có khả năng xây dựng đủ loại chương trình, chương trình sẽ vận chuyển, vậy là có thể tạo ra bí cảnh.
Cái kiểu sắp xếp chết tiệt này sao thấy quen thuộc thế nào ấy nhỉ!
Này không phải là lập trình viên đây sao?
Tâm thần của Lục Phiên chấn động.
Đây chính của nghề nghiệp cũ của hắn.
Đáng tiếc, Truyền Đạo đài cần phải tiêu hao thuộc tính Cường độ linh hồn, chuyện này khiến cho Lục Phiên khó chịu đựng nỗi.
Dù sao thì, đối với hắn mà nói, điểm thuộc tính là cực kỳ hiếm có, khó tìm.
Ngay thời điểm Lục Phiên trầm tư suy nghĩ.
Bỗng nhiên, toàn bộ không gian của Truyền Đạo đài phát sinh biến hóa.
Một loạt chữ viết nhắc nhở bắn ra trước mặt hắn:
“Vũ Văn Tú (thân phận: Đại Chu thiên tử) đã tiến vào Truyền Đạo đài.”
“Hàng Thiếu Vân (thân phận: Thái thú Tây quận) đã tiến vào Truyền Đạo đài.”
“Nhiệp Trường Khanh (thân phận: Ông chủ cửa hàng bán thịt heo tại Bắc Lạc thành) đã tiến vào Truyền Đạo đài.
Cái gì?
Lục Phiên khẽ giật mình.
Truyền Đạo đài sẽ ngẫu nhiên kéo ý thức của ba người vào đây, chuyện này hắn đã sớm biết, cho nên cũng không có ngạc nhiên.
Nhưng mà, chuyện khiến hắn ngạc nhiên lại là thân phận của ba người này.
Hai vì đầu tiên còn tương đối ổn, Đại Chu thiên tử cùng với Thái thú Tây quận, nghe còn hết sức bá khí.
Nhưng còn người thứ ba…
Ông chủ cửa hàng bán thịt heo tại Bắc Lạc thành là cái quái gì?