Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 16: Ta, Nghê Ngọc, muốn tu tiên!



Dịch: Mèo Rừng

Lục Phiên có chút dở khóc dở cười, tốc độ trở mặt của cha mình, cũng quá nhanh.

Tuy nhiên, hương vị của linh khí, chỉ có thể tự mình trải nghiệm.

Quân nhân có tu vi càng tinh thâm thì càng để ý, bởi vì linh khí chợt xuất hiện, giống như là cho những quân nhân đã đạt đến cực hạn như bọn hắn, thấy được một mảnh ánh sáng cùng hi vọng.

Đó là một loại đột phá trong việc tu luyện.

“Thưa cha, mặc dù linh khí khá là bổ ích, nhưng để triệt để nắm giữ, phải thấu hiểu được nó mới là cách tốt nhất, nếu đi ngược lại, thì chỉ có chỗ xấu, điều này cũng sẽ đốt cháy giai đoạn, trở ngại việc tăng tiến tu vi.”

“Chẳng hạn như Ngưng tỷ, trên thực tế, nếu như Ngưng tỷ hoàn toàn nắm giữ một sợi linh khí, thì ngày hôm qua, khi ở bên dưới thành đã có thể lấy một địch bốn, trấn áp bốn vị Tông sư rồi, tuy nhiên, Ngưng tỷ lại đối với việc nắm giữ linh khí thật là quá thô ráp, phải lấy hai sợi linh khí nhập đan điền, mới có thể miễn cưỡng lấy một địch bốn.”

Lục Phiên mở miệng nói.

“Sau một đoạn thời gian dài, ta sẽ không có bất kỳ sự trợ giúp nào đối với Ngưng tỷ, trừ phi nàng đã triệt để chưởng khống hai sợi linh khí kia.”

Ngưng Chiêu đứng ở sau lưng Lục Phiên, trên mặt toát ra một vệt xấu hổ.

“Ngưng Chiêu đa tạ sự dạy bảo của công tử.”

Nàng đối với biểu hiện ngày hôm qua, đích thực là không có hài lòng.

Lục Trường Không như thể đang suy nghĩ gì đó, cảm thụ sợi linh khí ở bên trong đan điền, hắn mới thật sự hiểu được sự mạnh mẽ của lực lượng này.

“Có đạo lý, nhân định thắng thiên, linh khí cùng với khí huyết, đều thuộc về loại lực lượng cần phải bị chưởng khống.”

Lục Trường Không khẽ vuốt cằm.

Hắn dù sao cũng là Tông sư uy tín lâu năm, đối với việc lý giải võ đạo, hơn xa Ngưng Chiêu.

“Cho nên, cha…Nhi tử có dự định bồi dưỡng lực, nên nói thế nào đây?”

Đôi mắt của Lục Phiên trở nên sáng tinh, nói.

Lục Trường Không sững sờ một cái, kế tiếp, hắn khẽ nở nụ cười.

Hắn thật sâu nhìn Lục Phiên.

Tiểu tử này định bồi dưỡng thế lực cho mình, đơn giản chỉ là muốn tự vệ cho mình?

“Cần những gì?”

Lục Trường Không hỏi.

Khóe môi của Lục Phiên có hơi nhếch lên, lưng tựa trên xe lăn, một tay nâng cằm, một tay gõ nhẹ lên chiếc khăn dê được khoác trên đùi.

“Hài nhi muốn không nhiều, chỉ cần một mảnh đất và một tòa lầu.”

Lục Trường Không nheo hai mắt lại, khoát tay áo, nói: “Cha của ngươi làm thành chủ, giữ mình trong sạch, thuần khiết như ngọc, làm gì có đất để cho ngươi.”

“Tuy nhiên, Trần gia ở thành đông có một mảnh đất, ngươi có thể đi hỏi, nếu có thể thì thu luôn một cái.”

Lục Trường Không nói, khiến cho Lục Phiên cười rộ lên, đôi mắt có hơi lóe sáng, ba đại thế giới cấu kết với Đạm Đài Huyền, không để ý mặt mũi của Lục gia và Đại Chu triều, hiện tại nên tính sổ nhỉ.

Trước kia, những người của ba đại thế gia đã giễu cợt hắn, còn cười một cách hoan hỉ như vậy.

Khiến cho tinh thần của Lục Phiên nhận lấy thương tổn cực lớn.

Hiện tại, Lục Phiên cũng nên đi đòi một cái phí tổn thương tinh thần.

“Phiên, cần cha của ngươi điều một chi thành vệ quân không?”

Lục Trường Không có hơi suy nghĩ, Lục Phiên nếu muốn bồi dưỡng thế lực cho mình, không có người thì sao mà được.

“Không cần, thế lực của ta, quý ở chất lượng chứ không phải số lượng.”

Lục Phiên cười khẽ, kêu Ngưng Chiêu đẩy hắn rời đi.

Y Nguyệt cùng Nghê Ngọc thì vội vàng đuổi kịp.

“Đúng rồi, lão cha này, lấy bí tịch Bàn Huyết thuật của ngươi, sao chép một phần rồi đưa cho ta, đối với hài nhi có tác dụng lớn.”

Thanh âm của Lục Phiên từ phía xa mà truyền tới.

Lục Trường Không chắp lấy tay, nhìn thân ảnh của Lục Phiên ngồi trên xe lăn, từ từ biến mất khỏi tầm mắt, ánh mắt của hắn có chút sáng tối chập chờn.

“Tiên duyên, linh khí…”

“Thiên hạ này…thật muốn loạn.”



Ngưng Chiêu đẩy Lục Phiên rời khỏi Lục phủ.

Nghê Ngọc bưng lấy cây dù, chạy chậm tới chỗ Lục Phiên, che nắng cho hắn.

Bỗng nhiên, nàng muốn nói lại thôi.

“Công tử…”

Lục Phiên ngồi trên chiếc xe lăn, vốn đang nghỉ ngơi thì nghe được tiếng kêu, hắn từ từ mở mắt ra, liếc xéo Nghê Ngọc một cái, trong lỗ mũi có hơi phát ra âm thanh.

“Hửm?”

Bộ ngực phẵng tựa như bình nguyên của Nghê Ngọc có hơi chập trùng, sau đó, tựa như đã hạ quyết tâm, lên tiếng:

“Ta, Nghê Ngọc, muốn tu tiên giống với công tử!”

Nàng cảm thấy, nếu mình không tiếp tục phát triển, vậy thì cái tư cách làm tỳ nữ cho công tử cũng không có.

“Ồ?”

Lục Phiên cũng không nghĩ tới, Nghê Ngọc còn có chí khí như vậy.

Ngưng Chiêu cùng Y Nguyệt cũng không khỏi kinh ngạc.

“Ngươi nói ngươi muốn cùng ta tu tiên, nhưng võ công của ngươi lại nát bấy, thiên phú thì…ngươi còn lười biếng nữa, ngươi nói…Ngươi am hiểu cái gì?”

Lục Phiên vừa cười vừa nói.

Nghê Ngọc bưng lấy cây dù, khuôn mặt chợt đỏ bừng.

Công tử thật là quá đâm tâm.

Mặc dù nàng đã ấp úng cả nửa ngày, nhưng cũng không nói ra được mình am hiểu cái gì.

Cuối cùng…

Móp méo miệng, nói: “Công tử…ta, ta…ăn rất giỏi!”

Lục Phiên có hơi ngưng lại, sau đó, lại phá lên cười.

Y Nguyệt cùng Ngưng Chiêu cũng mỉm cười, che miệng cười khẽ.

Nghê Ngọc thấy mình bị cười, trong lòng cảm thấy tràn ngập thất bại.

Lục Phiên cười một hồi, duỗi ra cánh tay thon dài của mình, xoa xoa cái đầu của Nghê Ngọc.

“Ăn được là phúc, đừng nóng vội, sau này công tử cho ngươi vừa ăn vừa tu tiên.”

Đôi mắt của Nghê Ngọc lập lòe tỏa sáng.

Đi ra Lục phủ, Ngưng Chiêu đẩy Lục Phiên chậm rãi tiến lên quan đạo.

“Công tử, bây giờ chúng ta đi đâu đây?”

Tiếng nói của Ngưng Chiêu tựa như giọt nước, ôn hòa hỏi thăm Lục Phiên.

“Đi phủ đệ của ba đại thế gia được không ạ?”

Y Nguyệt cũng xen miệng một cái.

Lục Phiên lại lắc đầu, có chút lười biếng, nói ra:

“Đi tìm một cửa hàng bán thịt heo.”

Lục Phiên cúi đầu, vuốt ngón tay mảnh khảnh của mình, thản nhiên nói.

Cửa hàng thịt heo?

Nghe được câu trả lời của Lục Phiên, Ngưng Chiêu ngây người, nàng hoài nghi mình nghe lầm, không phải công tử muốn đi ba đại thế gia để tính sổ hả?

Làm sao lại biến thành đi cửa hàng thịt heo rồi?

“Công tử…ngươi muốn ăn thịt heo!?”

Nghê Ngọc nghe được bốn từ cửa hàng thịt heo, bèn hai mắt tỏa sáng.

Nhắc tới ăn, không ai hiểu bằng nàng.

“Không, đi cửa hằng thịt heo để tìm một người.”

Khóe mắt của Lục Phiên nhảy lên.

“Công tử, cửa hàng thịt heo ở Bắc Lạc thành có rất nhiều, người mà ngươi muốn tìm là cửa hàng nào?”

“Thành đông, thành tây, hay là cửa hàng thịt heo ở thành nam? Trong phường thị cũng có một vài cái cửa hàng bán thịt heo, công tử nói là cái nào?”

Nghê Ngọc líu lưỡi, nói.

Lục Phiên mặt không thay đổi, liếc nhìn Nghê Ngọc, người mà bỗng nhiên trở nên hưng phấn.

“Ngươi nói nhiều thật.”

“Dẫn đường.”

“Nếu đi sai vài nhà, phạt ngươi không được ăn vài bữa cơm.”

Nghê Ngọc: “…”

Công tử…là ma quỷ a!?

Vừa nói ăn được là phúc đây?

Thấy vẻ mặt hoài nghi nhân sinh của Nghê Ngọc, Ngưng Chiêu cùng Y Nguyệt không thể nhịn được cười nữa, phốc phốc cười ra tiếng.



“Chủ tiệm, bán nửa cân thịt, băm ra, đêm nay về nhà phải thái thịt để cho bà nương làm sủi cảo.”

Một vị nhà nông với bộ y phục thô sơ mở miệng cười ha hả.

Từng cái thịt heo đã bị cắt nhỏ ra, phân biệt hai màu đỏ trắng mà treo ở bên trên cái móc ở cửa hàng bán thịt heo, chỉnh tề mà sâm nghiêm, giống như là thịt heo rừng.

Ở phía sau cửa hàng thịt heo, có hai người ngồi trên hai chiếc ghế gỗ thấp bé, đang chờ khách tới cửa.

Một vị là nam tử đang ở độ tuổi trung niên, trên thân mặc lấy chiếc tạp dề tỏa ra nồng đậm mùi máu tươi, ngửi thôi đã thấy tanh tưởi rồi.

Còn một vị, thì là một đứa bé đầu to, ước chừng bốn năm tuổi.

“Song nhi, đứng xa một chút.”

Có khách tới cửa, tên trung niên đứng thẳng lên, xoay đầu lại nói với đứa trẻ kia.

Đứa bé đầu to ngoan ngoãn gật đầu, đôi mắt chớp chớp, ở một nơi mà dính đầy máu tươi của thịt heo rừng như thế này, hoàn toàn không thích hợp chút nào cả.

Soạt.

Trên tấm thớt, một cây dao phay nặng nề được chặt thẳng lên đó, bỗng nhiên bị ngón tay của trung niên nam tử ngoắc lên một cái, dùng một tốc độ cực nhanh mà xoay tròn, nổi lên cơn gió tanh lãnh lẽo.

Một miếng thịt heo bị cắt đứt, rơi xuống, nam tử cũng không cần cân đo, phảng phắc như đã xác định được trọng lượng của thịt heo, hắn lột bỏ lớp da, cắt bỏ đi lông heo cùng với những giọt máu heo còn xót lại trên đấy.

Ảnh đao xoẹt qua một cái, trông cực kỳ chói mắt.

Cộc, cộc, cộc…

Xung quanh yên tĩnh, chỉ còn nghe được âm thanh chặt thịt, rất có tiết tấu.

Không lâu cho lắm, thịt heo bị bằm nát ra, thân đao bị đưa sang một bên, trung niên nam tử lấy một mảnh lá sen ra, để thịt heo bị băm lên trên đó, buộc thật là chặt lại, sau đó, trực tiếp ném nó cho khách hàng, coi như đã hoàn thành đợt giao dịch lần này.

Kế tiếp, bỗng nhiên nam tử chặt cây dao lại trên chiếc thớt, hai tay xoa xoa ở bên trên tạp dề, quay người lại, đi về phía đứa bé đầu to.

Khách hàng lấy thịt heo, cân nhắc xong rồi rời đi.

“Cha, lại có khách nhân tới.”

Đứa bé đầu to bỗng nhiên chỉ về nơi phương xa, nãi thanh nãi khí mà nói với trung niên nam tử.

Thân thể của nam tử run lên một cái.

Bỗng nhiên quay đầu lại.

Bánh xe lăn có chút ma sát với mặt đất, phát ra các loại âm thanh kỳ quái, giống như là lúc nhai nuốt cái bánh bột lọc vậy.

Theo bản năng của mình, nam tử bảo vệ đầu to nam hài lại, trong đôi mắt tang thương, tràn đầy cố sự ấy, mang theo từng tia cảnh giác.

“Sau khi tìm sáu cái cửa hàng bán thịt heo ở Bặc Lạc thành, cuối cùng cũng tìm được…”

Thanh âm nhàn nhạt vang lên.

Lại thấy được, thiếu niên đang ngồi trên chiếc xe lăn kia, dùng một cái khăn bằng lông dê để che cái chăn mình, dưới sự thôi thúc của một vị nữ tỳ phong hoa tuyệt đại, từ từ đi tới trước cửa hàng thịt heo.

Trên xe lăn, thiếu niên vươn cánh tay của mình ra, vuốt ve lấy tấm khăn mỏng, mỉm cười nhìn về phía trung niên nam tử.

“Kẻ bị Đạo tông ruồng bỏ, Nhiếp Trường Khanh…Là ngươi hả?”

Thiếu niên mở miệng, nói với trung niên nam tử đang che chở đứa bé đầu to kia.

Con ngươi của trung niên nam tử chợt co rút lại, trên thân phun trào sát khí.

“Ồ, hiểu rồi, nhìn ra…Cuối cùng cũng tìm đúng.”

Thiếu niên có hơi nghiêng đầu một bên, nhẹ nhàng cười.

Phía sau cửa hàng thịt heo.

Nhiệp Trường Khanh đang che trở đứa bé đầu to, trên thân của hắn tràn ngập sát khí.

“Các ngươi là người được Đạo tông phái tới?”

“Đã nhiều năm như vậy…Vẫn không chịu buông tha cho cha con chúng ta.”

Âm thanh của Nhiếp Trường Khanh trở nên hơi khàn, thuận theo đó là một loại đắng chát cùng tức giận.

Hắn từ từ đưa tay, mò tới chuôi đao chặt xương được đặt trên thớt, gân xanh trên tay nổi lên.

Lục Phiên ngồi trên chiếc xe lăn, nghe được lời nói của Nhiếp Trường Khanh, khóe miệng có hơi cong lên, một tay chống cằm, khẽ gảy nhẹ lông mày.

“Đạo tông phái ta tới?”

“A, bọn hắn…xứng hả?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.