Xe ngựa từ từ di chuyển, gió mát nhẹ thổi làm lay động những ngọn cỏ bên ven hồ, cây nhỏ chập chờn.
Nhiếp Trường Khanh cuốn roi ngựa lại, rồi lại nhảy xuống xe ngựa, đi vào bên cạnh thùng xe, buông cánh cửa xuống, Lục Phiên thì ngồi trên chiếc xe lăn, chậm rãi trượt xuống.
Cánh tay mềm mại của Ngưng Chiêu khoác lên tay cầm của chiếc xe lăn, gió thổi lên từ mặt hồ, làm cho chiếc quần lụa mỏng của nàng nhẹ nhàng phiêu đãng.
Y Nguyệt thì che dù, ngắm nhìn ven hồ, ánh mắt có chút chờ mong.
Thế lực “Bạch Ngọc Kinh” của công tử, Ngưng Chiêu đã nói với Y Nguyệt rồi, nhưng mà, Y Nguyệt chưa từng nhìn thấy lần nào cả, hôm nay, liền có thể nhìn từ trên đảo rồi.
Nghê Ngọc thì cõng bàn cờ, trên mặt mang theo chút ít kinh sợ, nhìn xem cái mặt hồ đang gợn sóng kia, nàng đều muốn khóc òa lên.
Lại…lại phải ngồi thuyền!?
Nhiếp Song bị Nhiếp Trường Khanh dắt tay, ngoan ngoãn nhìn vào mặt hồ.
Lục Phiên mặc một bộ áo trắng, môi hồng răng trắng, vài cọng tóc rủ xuống trên trán thì có hơi tung bay theo gió, lộ ra mấy phần nho nhã.
Hắn nhìn những chiếc ngư thuyền đang bận rộn bắt cá kia, lông mi hơi nhíu lại.
“Những chiếc ngư thuyền ở Bắc Lạc hồ không cần cấm, tuy nhiên…những chiếc hoa thuyền gây rối loạn phải đuổi đi hết.”
Lục Phiên nói.
Bàn tay của hắn khoác lên trên tay cầm xe lăn, ngắm nhìn về phía sương mù mông lung trên mặt hồ.
“Lão Nhiếp, giao cho ngươi nhiệm vụ trấn giữ Hồ Tâm đảo, nếu không phải đệ tử Bạch Ngọc Kinh, ta không đồng ý thì không cho bất cứ ai lên đảo cả, tên nào lên, giết chết bất luận tội.”
Lục Phiên thản nhiên nói.
“Vâng.”
Khuôn mặt tang thương của Nhiếp Trường Khanh lộ ra vẻ nghiêm túc, nói.
Tay của hắn đã khoác lên cây đao mổ heo, khí thế chậm rãi cô đọng lại.
“Lão bá hôm trước đâu rồi?”
Với ngữ khí chậm rãi, Lục Phiên nói.
“Có thể là đang câu ở trên hồ.”
Nhiếp Trường Khanh có hơi suy nghĩ, trả lời.
“Nếu muốn lên trên đảo, còn cần phải có một chiếc ngư thuyền đây.”
Lục Phiên mỉm cười.
“Công tử, nô tỳ đã cố ý chuẩn bị cho ngài một chiếc thuyền, chuyên môn chở công tử lên đảo cùng ra đảo.”
“Không, ta không cần, người ta cần là ngư thuyền của lão bá kia.’’
Lục Phiên nói xong, có chút tùy hứng.
Trong lúc nhất thời, Ngưng Chiêu có chút choáng váng.
Chiếc thuyền mà nàng đã chuẩn bị, cực kỳ lớn và dễ chịu, cao cấp hơn nhiều so với chiếc ngư thuyền kia.
Khẩu vị của công tử thật là đặc biệt, thiên vị chiếc tiểu ngư thuyền kia?
“Hiện tại thì phái người đi lên hồ tìm?” Ngưng Chiêu nói.
Công tử nhà mình tùy hứng, vậy thì nàng chỉ có thể bồi cùng công tử.
“Không cần, tới rồi.”
Nhưng mà, Lục Phiên lại tựa trên xe lăn, gò má thì chống lên năm ngón tay, khẽ cười nói.
Ngưng Chiêu sững sờ, ngẩng đầu lên, tay ngọc của nàng vuốt lấy những sợi tóc trên trán ra đằng sau tai, nhìn về phía xa xa mặt hồ.
Trên mặt hồ, một chiếc thuyền lung la lung lay mang theo sương mù mờ mịt, chậm rãi mà phiêu đãng tới.
Bên trên thuyền cô độc, có một người mang mũ rộng vành, thân mặc áo tơi, tay cầm cây sào.
Ngư thuyền đi tới bến tàu.
“Công tử, lên thuyền không?”
Lão bá kia nâng lên chiếc mũ rộng vành, trên khuôn mặt có đầy nếp nhăn, nhếch miệng lộ ra một cây răng cửa đã bị rụng đi, nhiệt tình cười nói.
“Vậy thì đa tạ lão bá.”
Lục Phiên ngồi trên xe lăn, khóe miệng hơi hơi chống lên, nhìn xem lão đầu này.
Ánh mắt Nhiếp Trường Khanh thì lại thâm thúy nhìn lão đầu, lông mày nhíu chặt, tựa như suy tư gì đó.
Một đám người lên thuyền, Lục Phiên thì ngồi trên xe lăn, được đặt vào một góc ở trên thuyền.
Còn Nghê Ngọc thì chỉ vừa lên thuyền thì đã tìm tới một vị trí quen thuộc để nằm sấp xuống, chờ cơn say sóng đổ ập xuống.
Nhiếp Song có chút tò mò, ở bên trên ngư thuyền nhìn chung quanh.
Hai người Ngưng Chiêu, Y Nguyệt thì phân biệt mà đứng hai bên Lục Phiên.
Nhiếp Trường Khanh thì khoác tay lên đao mổ heo, ngồi ở đuôi thuyền, nhìn chằm chằm cái lão đầu đang chèo thuyền kia.
Soạt.
Cây sào thuyền dùng sức ở bên trên tảng đá một cái, sau đó liền phóng ra ngoài, tản ra từng cơn gợn sóng.
Chiếc thuyền lái được tầm một hai dặm thì nước hồ có chút dập dờn, một con cá vược mập mập ngoi đầu ra khỏi nước, phun một ngụm nước, rồi lại lộc cộc một tiếng, chỉ lưu lại từng ngụm nước rồi lại bơi ra xa.
Bên trên thuyền đánh cá có một cái sọt cá, ở trong cái sọt, là một đống cá vược mập ú, đang không ngừng quất đuôi, phát ra tiếng vang nhè nhẹ.
“Cá này, rất mập.”
Lục Phiên híp mắt lại, gió nhẹ thổi trên mặt hồ, lại nghe được âm thanh trên sọt cá, liền nói khẽ.
Lão bá đã mất chiếc răng cửa kia vừa chèo thuyền, vừa nhếch miệng cười nói.
“Hiện tại chỉ mới sau mùa hạ, cá không được mập cho lắm, chờ cuối mùa thu, vừa vào đầu mùa đông, ở thời điểm đó thì cá mới mập, chém ba đao ở bên trái bên phải tại thân cá, rồi bôi rượu gạo lên, rải thêm miếng rừng cùng tý nấm, sau đó cho vào lồng hấp, thịt cá sẽ non mà không gây ngán, nên gọi là mỹ vị.”
Lão bá một tay chống lấy cây sào thuyền, cười nói.
Khi miêu tả món cá hấp chưng này, khiến cho Nghê Ngọc đang ở một bên không ngừng nôn mửa, chợt lấy lại một ít sức mạnh.
Lục Phiên ngồi trên xe lăn, cười cười.
“Công tử nếu muốn ăn cá, lão đầu ngày mai sẽ thức dậy sớm, cho công tử câu vài con?”
Lão bá nói.
Ngồi trên xe lăn, Lục Phiển thổi gió hồ, phất tay áo, nói: “Câu cá gì đó thì không cần…”
“Haha, vậy thì dễ tính.”
“Câu cá không cần, nhưng nếu là câu người, lão bá có thể giúp đỡ không?”
Âm thanh cười khẽ của Lục Phiên vang lên, quanh quẩn ở trên mặt hồ.
Lời nói vừa ra.
Bên trên ngư thuyền chợt lâm vào yên tĩnh.
Ngưng Chiêu nghe Lục Phiên nói, hơi sững sờ, sau đó, theo bản năng nhìn thoáng qua lão đầu kia, trong ánh mắt toát ra vẻ cảnh giác, tựa hồ là nàng nghe được giọng nói của Lục Phiên, nhận ra được một ít ý vị.
Mà đao mổ heo của Nhiếp Trường Khanh đã rút ra, dùng tấm vải để lau nhè nhẹ cây đao, âm thanh ma sát vang vọng, khiến cho người khác cảm giác được sự rét lạnh.
Bên trên ngư thuyền, lão bá híp mắt, nụ cười bị thiếu đi một cây răng cửa ở bên dưới chiếc mũ vành chợt cứng lại.
“Công tử oa*, lão già ta không có giết người, lão đầu ta chỉ là một dân lành oa!”
(oa: từ tượng thanh, dùng để chỉ tiếng khóc, tiếng nôn mửa,…)
Bỗng nhiên lão bá ném đi cái sào thuyền, quỳ gối ở trên ngư thuyền, nước mắt nước mũi tèm lem.
“Bản công tử thích nhất dân lành.”
Lục Phiên giống như cười mà không cười nhìn lấy lão đầu.
Sau đó lại thở dài một hơi.
“Thật ra thì ta khá là hiếu kỳ, vì sao ngươi không rời đi? Lòng hiếu kỳ có khả năng hại chết mèo, đồng dạng…cũng sẽ hại chết người, ngươi đang tò mò cái gì?”
Lục Phiên mở miệng nói, ngữ khí dần trở nên bình thản cùng lạnh lùng.
Vụt!
Vẻ mặt Ngưng Chiêu tựa như sương lạnh, tay ngọc vỗ ở tay cầm xe lăn, Thiền Dực kiếm bị bắn ra, rồi được nàng cầm lên tay.
Nhiếp Trường Khanh ngồi ở đuôi thuyền cũng chậm rãi đứng lên, Ngự Đao quyết đã sẵn sàng.
Khí tức nghiêm nghị lan tràn.
Lão đầu quỳ gối ở trên ngư thuyền, đến giờ vẫn còn run lẩy bẩy, nước mắt nước mũi tè le.
“Công tử nói cái gì nha, lão đầu ta nghe không hiểu oa!”
Cuống họng của lão tẩu tựa hồ câm do khóc.
“Đừng lo lắng, ngươi cứ việc khóc, tính tình của bản công tử lại đang rất tốt, ghét nhất chính là nhìn người khác khóc…”
Lục Phiên gõ nhẹ vào tay cầm xe lăn.
Nhìn xéo lão tẩu, nói: “Ngươi càng khóc, bản công tử càng muốn cười.”
Lão đầu quỳ trên ngư thuyền chợt ngừng khóc.
Hắn tháo chiếc mũ rộng vành xuống, lau đi nước mắt trên mặt, khi Lục Phiên nói tính tình mình tốt, đó chính là thời điểm hắn muốn giết người
Lão đầu tử cởi áo tơi ra, bên dưới áo tơi, lại là một bộ áo trắng chỉnh tề.
Trên cổ hắn, thì là mang theo ba cái đồng tiền được xâu trên dây thừng màu hoàng kim, trên tay thì cầm lấy một cái mai rùa bóng loáng.
Cây sào thuyền cũng bị gãy, từ trong đó rút ra một cây trúc trượng cao chừng năm thước.
Khí chất lão nhân chợt biến mất, vốn dĩ là một ngư dân bình thường, trong nháy mắt, trở nên cao thâm khó lường.
Một tay thì cầm trúc trượng, một tay thì cầm lấy mai rùa, mỉm cười nhìn vào Lục Phiên, có hơi khom người.
“Thiên Cơ gia, Lữ Mộc Đối, gặp qua Lục thiếu chủ.”
...
Chiếc vải mành trên xe ngựa xốc lên.
Một lão nhân tóc trắng xóa bước ra từ bên trong, mặt mũi lộ ra nụ cười an lành, hắn đỡ Lục Trường Không đang khom người lên.
“Lục thành chủ không cần đa lễ.”
“Hôm nay lão phu đến đây, quả nhiên một lời khó mà nói hết, ngoại trừ khiến cho cái tên đồ đệ không hăng hái kia hướng về phía Bình An để bồi tội, cũng là đặc biệt vì Bình An mà tới.”
Quốc sư lắc đầu, bên trong thân thể đơn bạc đều bất đắc dĩ.
Mặt mũi Lục Trường Không tràn đầy cười khổ, “Con ta đã chân tật lâu nay, tính tình có chút không tốt lắm, tính cách bướng bỉnh, ta làm cha mà nói hắn cũng không nghe, ngược lại là khiến cho Mạc tiên sinh chịu khổ...”
Hai người khách sáo vài câu, liền đi bộ vào trong Bắc Lạc thành.
Vừa vào Bắc Lạc thành, quốc sư đã nhìn xung quanh.
Bắc Lạc thành, sau khi bị Lục Phiên dùng thế mưa to gió lớn để thanh tẩy, thế nhưng lại không biến thành tiêu điều, ngược lại càng lúc càng phồn vinh.
Bởi vì rất nhiều đại thương hộ rơi đài, nên rất nhiều tiểu thương hồ nắm bắt thời cơ. Vốn dĩ một số tiểu gia tộc bị ba đại thế gia ép không thở nỗi, cũng thừa dịp lúc này mà thượng vị.
So với trước kia, Bắc Lạc thành bây giờ đây lại tràn trề sức sống.
Trong đôi mắt của quốc sư lóe lên một vệt kinh ngạc, kế tiếp, khẽ vuốt chòm râu bạc phơ của mình, như thể suy nghĩ gì đó.
“Lục thành chủ, lão phu dự định đi gặp Bình An, không biết Bình An đâu rồi?”
Quốc sư hành tẩu ở đường chính Bắc Lạc, bỗng nhiên nói.
Lục Trường Không đang chuẩn bị mang quốc sư đi “đào hành”, đột nhiên sững sờ.
Cái gì?
Hành...A không, không đào Mạc Thiên Ngữ à?
“Quốc sư, muốn hay không đi…” Lục Phiên do dự một chút, nói.
“Không cần vội.”
Quốc sư nhẹ nhàng ho khan một tiếng, phong khinh vân đạm phất tay.