Chệch Hướng - Đường Quả Tuyết Sơn

Chương 15



Dư Hoan học Đại học ở thủ đô, cách nơi này hơn nghìn cây số về phía Bắc.

Nếu hỏi vì sao thì từ nhỏ Dư Hoan chưa hề bước chân ra khỏi thành phố F, vẫn luôn muốn đi xa để mở mang tầm mắt, mà đúng lúc đó thầy giáo lại đề cử đại học thủ đô.

Đời sinh viên của cô cũng giống như những cô gái khác: Học hành, tham gia câu lạc bộ, chăm chút bản thân, yêu đương…

Mối tình đầu của Dư Hoan bắt đầu vào năm Hai đại học.

Anh chàng nọ cùng tham gia câu lạc bộ với Dư Hoan, học ngành Ngữ Văn, là đàn anh của cô, cũng là đối tượng thường xuyên xuất hiện trong những câu chuyện trà dư tửu hậu của đám bạn cùng phòng Dư Hoan.

Mới đầu Dư Hoan chưa tiếp xúc nhiều nên không rõ lý do vì sao đám bạn cùng phòng lại đổ anh ta đứ đừ thế, dù rằng đúng là anh ta có khuôn mặt không tồi và tài ăn nói cũng xịn sò thật. Song nghe bạn cùng phòng bàn tán nhiều, cô cũng dần dần cảm thấy anh ta ưu tú.

Vì thế sau khi đàn anh bắt đầu theo đuổi cô, và đám bạn cùng phòng nhận hối lộ bên địch giúp đỡ đủ đường, Dư Hoan bèn ỡm ờ đồng ý làm bạn gái anh ta.

Trong lúc hẹn hò, Dư Hoan cũng không mấy thích người ta, nhưng con gái ai mà chẳng yếu lòng, luôn vì cảm động mà ỷ lại và cảm mến người luôn kề cận mình.

Sau khi tốt nghiệp, Dư Hoan quyết định ở lại thủ đô.

Bạn trai cô cũng là người ngoại tỉnh, bố mẹ muốn anh ta về quê, cũng đã lo lót quan hệ sắp xếp cho anh ta một công việc không tệ ở đó.

Tuy bạn trai vì Dư Hoan mà đã quyết định ở lại thủ đô nhưng sau hai năm kiên trì cuối cùng vẫn từ bỏ.

Vì áp lực cuộc sống, vì sau khi sống chung càng lộ rõ quan niệm sống khác biệt đôi bên, vì hai người đều bận rộn nên không có thời gian đầu tư cho tình cảm, và còn vì tiền lương của Dư Hoan dần dần nhỉnh hơn bạn trai, khiến lòng tự trọng của anh ta bắt đầu thương tổn.

Cuối cùng bạn trai quyết định về quê theo sự sắp xếp của bố mẹ.

Chia tay là quyết định đầy lý trí của hai bên sau khi nghiêm túc thảo luận với nhau, nhưng hệ lụy của nó lại kéo dài rất lâu.

Dù rằng lúc ấy Dư Hoan chẳng có cảm giác gì, dù rằng lý trí cô đã biết cuộc tình này chấm dứt, nhưng một khu nào đó trong não bộ vẫn vô thức thôi thúc cô, khiến cô cứ bất giác muốn liên lạc với anh ta, cứ nhớ nhung mãi những chuyện thuở hai người còn mặn nồng.

Cảnh còn người mất thật quá dày vò, khiến Dư Hoan gắng gượng ở lại thủ đô thêm nửa năm, đến một lần bệnh nặng nghe câu “Về nhà đi con” của bố bèn quyết định chuyển đến thành phố hiện nay.

So với thủ đô, khí hậu ở đây tốt hơn, cách nhà cũng gần, đều là đô thị cấp quốc tế, không sợ tương lai mịt mùng. Nhưng điều thiếu sót cũng nhiều, ví như ở đây không có bạn cùng trường luật, không có mạng lưới quan hệ, hầu như phải bắt đầu lại từ con số không.

May mà Dư Hoan đi học sớm hơn tuổi nên tốt nghiệp hai ba năm rồi mà cũng mới tròn hăm tư.

Cô còn chịu khổ được, học thứ mới cũng nhanh.

Cô tìm một công việc mới, lại bắt đầu bận bịu, mà không bao lâu sau, tình yêu mới cũng đến.

Người bạn trai thứ hai của Dư Hoan tên là Đằng Sâm Văn, quen biết cô theo cách rất cũ kỹ – xem mắt.

Mới đầu Dư Hoan gặp Đằng Sâm Văn chỉ để ứng phó với phụ huynh, dù ngoại hình và thu nhập của anh ta đều không tệ lắm, nhưng từ đầu chí cuối cô chẳng rung động nổi. May mà anh ta cũng không gấp gáp phô bày mục đích, chỉ bảo muốn làm bạn để hiểu nhau hơn nên Dư Hoan đã đồng ý.

Hai người trao đổi Wechat, Đằng Sâm Văn bắt đầu chủ động liên lạc với cô. Anh ta không giống cánh đàn ông xem mắt khác chỉ biết chào buổi sáng và chúc ngủ ngon mỗi ngày mà còn biết chia sẻ những điều thú vị trong cuộc sống với cô.

Khoảng thời gian đó, công việc của Dư Hoan cực kỳ tất bật, có nhiều lúc không trả lời tin nhắn ngay được, thế mà anh ta không hề trách cứ gì. Bất kể cô hồi âm khi nào thì thái độ của anh ta đều rất tốt, hơn nữa mỗi khi cô sắp đẩy cuộc nói chuyện vào ngõ cụt là anh ta có thể dùng một hai câu để khơi thông đề tài ngay.

Dần dà, cô phát hiện tán gẫu với anh ta rất thoải mái, hơn nữa hai người có không ít chủ đề chung. Sau khi hai người hẹn hò vài lần bèn bắt đầu thử quen nhau.

Đằng Sâm Văn là một người rất biết điều.

Thời gian đầu quen nhau, hầu như Dư Hoan không chê trách gì được. Anh ta luôn suy xét ý kiến của cô trước tiên, săn sóc tận tình tỉ mỉ đúng chỗ. Lúc cô bận sẽ giúp cô đặt báo thức đảm bảo cô không bị muộn, khi cô đến tháng luôn chuẩn bị sẵn nước đường đỏ trên xe, hễ đi đâu là đều chủ động báo trước lịch trình cho cô.

Nhưng một lần nọ, Dư Hoan lại vô tình bắt gặp người bạn trai vô cùng săn sóc ấy hẹn hò với cô gái khác.

– Cô ấy là người mà nhà ấy sắp xếp cho anh đi xem mắt.

– Anh luôn giấu em là vì không muốn em cảm thấy áp lực, thật ra nhà anh rất sốt ruột về chuyện cưới xin của anh, nhưng em bảo trong hai năm tới em sẽ không cân nhắc chuyện kết hôn…

– Dạo này sức khỏe mẹ anh không tốt, anh không từ chối được, anh chỉ đi ăn với cô gái xem mắt ấy mỗi hai lần thôi. Anh thề là giữa bọn anh không có gì cả.

Đằng Sâm Văn bị bắt quả tang đã giải thích như thế.

Những lời này sau đó được xác nhận đều là dối trá.

Nhưng có lẽ biểu hiện tốt đẹp của Đằng Sâm Văn khiến cô cực kỳ tin tưởng anh ta, hoặc giả lúc ấy cô chưa quá mức thất vọng về sinh vật mang tên đàn ông nên khi nghe anh ta giải thích, Dư Hoan còn nghiêm túc tự vấn xem có phải lỗi thuộc về mình hay không.

Trong cuộc tình này, có phải cô đã quá lấn lướt, không chịu cho anh ta bất cứ phản hồi tích cực nào không?

Anh ta đã nhiều lần bóng gió về chuyện cưới xin, nhưng cô toàn lấy cớ cho qua chuyện, có phải cô đã khiến anh ta lạnh lòng hay không?

Dư Hoan âm thầm tự giải vây cho đối phương.

Cô muốn tha thứ cho anh ta, nhưng lại thấy bức bối trong lòng.

Dạo ấy, cô mới giải quyết xong một vụ án quan trọng, vốn định xin nghỉ phép để đi du lịch với anh ta.

Gặp chuyện như vậy, cô chẳng còn lòng dạ nào mà đi du lịch, nhưng lười trả phép nên đã dùng thời gian nghỉ phép một mình tới suối nước nóng ngoại ô giải sầu.

Làng du lịch suối nước nóng nằm trên khu du lịch trên núi, cả khu vực đều được xây trên núi, cuối thu có một mảnh rừng phong lá đỏ để ngắm. Nhưng Dư Hoan đến nơi ấy lúc thành phố mới vào thu, hơn nữa lại không phải dịp lễ tết nên làng du lịch rất vắng vẻ yên ắng.

Lúc Sầm Tư gọi điện hỏi thăm, Dư Hoan đang một mình độc chiếm bể tắm có tầm nhìn tốt nhất cả khu suối nước nóng.

Cô thấy bốn bề vắng lặng bèn bật loa ngoài, nằm ngửa ra vừa ngâm người, vừa thuật lại từ đầu chí cuối mọi chuyện cho Sầm Tư nghe, bao gồm cả lời giải thích của Đằng Sâm Văn.

Nhưng khi kể sạch bách xong, cô bỗng phát hiện cách đó không xa, phía sau bụi cây còn có một người khác – chính là Cao Yến.

– … Chào sếp Cao. 

Dư Hoan cúp máy, xấu hổ lên tiếng.

Lúc ấy, Dư Hoan và Cao Yến chưa tiếp xúc nhiều.

Tuy công ty luật của Dư Hoan và Nhạc Thượng có quan hệ hợp tác khắng khít với nhau, nhưng vì Cao Yến là khách hàng lớn, lại là khách hàng từ thuở sơ khai nên những vụ án của Nhạc Thượng, bất kể lớn nhỏ đều do Fred đích thân phụ trách.

Dư Hoan và Cao Yến thật sự không thân thiết. Thấy anh bước ra khỏi bụi cây, cô xấu hổ đến độ muốn đào lỗ chui xuống:

– Xin lỗi anh, vừa rồi em không biết anh cũng ở đây.

– Là anh phải xin lỗi em mới đúng, vừa rồi hơi buồn ngủ nên anh đã ngủ gật, không kịp đánh tiếng cho em biết. 

Anh nói, chẳng rõ vì sao mà nét mặt lại trông buồn bã một cách khó hiểu.

Sau này Dư Hoan xem bản tin mới biết trước đó mấy hôm, mẹ Cao Yến vừa mới mất.

Nhưng khi ấy, cô cứ tưởng anh bị mình làm phiền nên không vui, vì thế bèn bảo mình đã tắm xong, chào anh rồi rời khỏi đó.

Ngay khi cô bước khỏi bể, Cao Yến bỗng gọi cô lại:

– Dư Hoan này…

– Sếp Cao còn chuyện gì ạ?

– Xin lỗi vì vô tình nghe chuyện riêng của em, có điều… 

Cao Yến nói:

– Anh khuyên em tốt hơn hết là nên kiểm tra điện thoại của bạn trai em.

–? 

Dư Hoan lập tức dừng bước.

Cô khó mà hình dung nổi tâm trạng lúc đó của mình.

Cao Yến bảo không phải anh cố ý im hơi lặng tiếng, nhưng lại chú ý nghe rành mạch tất cả những gì cô và Sầm Tư nói với nhau.

Tuy Dư Hoan cảm thấy Đằng Sâm Văn lén lút hẹn hò với cô gái khác sau lưng cô không phải là lỗi của cô, nhưng bạn trai ăn ở hai lòng khó mà khiến người ta không nghĩ ngợi lung tung. Có phải cô không biết nhìn người, hoặc không có sức hút không?

Mà giờ đây Cao Yến nhắc cho cô biết rằng có lẽ tình hình thực tế còn tệ hơn.

Nhất thời cô thấy mình như trò hề.

Vì quá đỗi hổ thẹn, giận dữ và khó xử, cô không nói gì mà quấn khăn tắm vội vàng chạy mất.

Song Cao Yến vẫn chưa chịu im lặng.

– Em biết kiểm tra điện thoại thế nào không? 

Anh xoay người nhìn theo bóng cô nói:

– Tương tác trong vòng bạn bè, lịch sử tra đường trong điện thoại, hóa đơn khách sạn và đặt cơm hộp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.