Cô nằm sát cạnh Cao Yến, vô tình sượt ngón tay ngang cánh tay rắn chắc của anh.
Trong bóng tối, cuối cùng anh cũng lên tiếng:
– Sao tay em lạnh thế?
– … Vẫn luôn thế.
Dư Hoan đáp:
– Chắc là khí huyết kém.
Vừa dứt lời, cô đã nghe tiếng vải sột soạt khe khẽ – là tay anh lần mò trong chăn.
Anh tìm thấy tay cô, nắm lấy, cảm nhận nhiệt độ cơ thể cô dưới làn da mong manh.
Bàn tay anh nóng bỏng.
Khi thị giác bị cướp đoạt, trong màn đêm vắng lặng, dù chỉ là một trải nghiệm nhỏ cũng trở nên kích thích.
Dư Hoan cảm nhận bàn tay anh dời xuống hông mình rõ mồn một.
Cô không kìm được mà bật ra một tiếng thở dốc se sẽ, ngay sau đó anh choàng cánh tay ôm lấy cô, kéo cô về phía mình.
– Em có lạnh không?
Anh cọ mũi và môi vào cổ cô, dùng bàn tay to vuốt ve đường cong nơi eo cô.
Hơi thở ấm áp của anh phả bên tai cô, những tế bào thần kinh nhạy bén của cô không ngừng run lên dưới sự mơn trớn của anh.
Cô không lạnh, nhưng hồi hộp và hưng phấn.
Cô trở người về phía anh, bàn tay anh thuận thế vuốt ve tấm lưng mảnh khảnh của cô.
Anh vừa rong ruổi trên lưng cô, thong thả mân mê từ trên xuống dưới, vừa cúi đầu gặm nhấm dọc bả vai cô, mút mát mãi xuống tận bầu ngực.
Cơn mưa hôn tỉ mỉ, ẩm ướt mà nóng rực làm người ta ngu muội.
Không phải Dư Hoan chưa từng được đàn ông vuốt ve, nhưng đây là lần đầu tiên cô hưng phấn đến vậy.
Cô khẽ khàng thở dốc, làn da cũng theo đó mà run rẩy và nóng lên.
– Em nhạy cảm quá.
Cao Yến sờ eo cô, dùng lòng bàn tay cảm nhận độ ấm không ngừng tăng cao của cơ thể cô.
– …
Dư Hoan nào đáp được gì.
Mọi thứ đều quá hư ảo, mà cũng quá chân thực.
Cô từ từ chớp mắt, ngực khẽ phập phồng, bỗng thấy tối nay sau khi uống rượu xong thì châu thân đâu đâu cũng nóng cháy, da th/ịt rịn một lớp mồ hôi mỏng và nơi thầm kín thì bắt đầu rỉ nước.
Khoảnh khắc Cao Yến luồn vào, cơ thể cô rốt cuộc tìm thấy sự giải thoát, tựa như kẻ đào vong rốt cuộc giơ tay chịu trói.
Khoảnh khắc ấy, cuối cùng cô cũng để mặc bản thân kêu thành tiếng.
Sau đó khi anh bắt đầu đưa đẩy…
Cô mới phát hiện ban nãy chỉ là khúc dạo đầu, thật sự chỉ là khúc dạo đầu mà thôi.
Anh thật sự quá lớn.
Mà cũng quá cứng.
Lối hẹp khít khao của cô bị lấp kín, cảm giác đau trướng kích thích mỗi tế bào thần kinh trong não cô.
Cô bất an toan giãy giụa, nhưng Cao Yến đâu cho cô bất cứ cơ hội nào. Đôi tay anh hóa gông xiềng ghì lấy eo cô, từ từ chuyển động.
Cắm vào, rút ra.
Anh vừa điều chỉnh góc độ, vừa thông qua những phản ứng tinh vi của cơ thể Dư Hoan để quan sát mức độ thỏa mãn của cô.
Anh khống chế tốc độ, đưa đẩy không nhanh lắm, ngặt nỗi kích cỡ hơn người của anh khiến mạch máu nảy lên cũng đủ làm cô run rẩy.
– Em nhạy cảm quá, nước lênh láng.
Cao Yến bôi chất dịch ở nơi cơ thể hai người tiếp xúc lên ngực cô.
Trái tim cô đập thình thịch dưới bàn tay nóng bỏng của anh, cô toan giải thích, rồi lại không muốn giải thích.
Thật ra cô là một người dè dặt và có phần bảo thủ, từ nhỏ đến lớn luôn ngoan ngoãn nghe lời. Mấy chuyện như tình một đêm, hay bùng tiết, đánh nhau thời đi học, trước giờ cô chưa từng nghĩ đến.
Mà khi Cao Yến trồi thụp trên người cô, vừa len dục vọng vào khe hoa trơn ướt, vừa nắm lấy ngực cô mà vỗ về âu yếm…
Dư Hoan không thể phủ nhận rằng nỗi niềm phấn khích ấy đã phá vỡ lề thói đạo đức và nguyên tắc của mình, khiến cô thể nghiệm niềm vui sướng cực hạn.
Cô thở hổn hển, khe mềm sũng nước siết chặt vật thô nóng đang dấn sâu vào trong cơ thể, gắng sức hút lấy nó.
Cao Yến rên rỉ vì bị cô vây bủa, lại bắt đầu choàng tay giam hãm eo cô, không buồn khống chế tốc độ nữa mà liên tục vào sâu ra cạn, giã dập Dư Hoan ngâm nga liên hồi.
Cảm giác trướng đau khi được lấp đầy, xúc cảm tuyệt vời khi thân kề sát thân, và tiếng thở dốc chờn vờn bên tai…
Cơn hồng thủy khoái cảm đánh úp Dư Hoan, chốc sau, cô nắm chặt lấy drap giường, bụng dưới co thắt từng hồi một.
– Em tới rồi à?
Cao Yến mân mê bụng cô.
– Ừm…
Dư Hoan đáp khẽ, nài xin anh trong tiếng thở dốc, đề nghị:
– Chậm một chút.
– Ừ.
Anh nghiến răng rời khỏi cơ thể cô, rồi đột nhiên ghì mạnh hông, nhấc bổng cô lên.
Lúc định thần lại, cô đã bị anh ôm trong lòng, eo dán chặt eo, ngực kề sát ngực.
Vật cứng nóng của Cao Yến chĩa thẳng vào vùng cấm địa nhạy cảm của cô, trông ướt át đầm đìa đầy khiêu gợi.
Anh bợ lấy cặp mông no đủ của Dư Hoan, kéo tay cô nắm lấy phần gốc, ý bảo cô hãy nuốt trọn anh đi.
Cô đành gắng gượng rướn cơ thể rũ rượi lên, vịn tay vào ngực anh, tách miệng khe sưng đỏ chưa khép lại ra, luồn cây hàng thô dài nóng bỏng vào.
Vách trong vừa đạt cực khoái nên vô cùng nhạy cảm, cô khẽ động một tí là đã trân người, đành phải đong đưa eo một cách vụng về chậm rãi.
Người bên dưới thấy thế bèn ghì lấy hông cô, bắt đầu đẩy đưa.
…
So với những trận chiến sau này, hôm ấy Cao Yến không kéo dài lắm.
Dư Hoan lại càng tới nhanh.
Chính cô cũng không nhớ nổi rốt cuộc mình đã lên đỉnh bao nhiêu lần.
Mới đầu cô còn thấy hơi mất mặt, về sau bèn vứt bỏ luôn lòng tự tôn vô hình, phối hợp với anh thử đủ loại tư thế, ngón chân co quắp vui vẻ để khoái cảm ăn mòn mình.
Mồ hôi hai người hoà vào nhau, đầm đìa khắp chốn.
Bên dưới người họ lại càng nhếch nhác, t/inh d/ịch và d/âmdịch trộn lẫn vào nhau, chẳng biết đã tưới ướt bao nhiêu chỗ trên drap giường.