Chệch Hướng - Đường Quả Tuyết Sơn

Chương 28



Thứ Hai Dư Hoan phấn chấn đến công ty luật với khuôn mặt rạng rỡ, thậm chí lúc đi rửa ly cũng bất giác cười tủm tỉm.

– Có gì vui thế? 

Amy trêu:

– Cuối tuần chị đi hẹn hò à?

– Có hẹn gì đâu? 

Dư Hoan chối phắt:

– Tình hình chị thế nào đâu phải em không biết.

Bởi chột dạ nên giọng điệu lí nhí hẳn đi.

– Chị lạ lắm nha. 

Amy càng ghẹo hăng.

– Em nghĩ nhiều quá rồi. 

Dư Hoan phản pháo xong thì bê cà phê chuồn vội khỏi bếp như thể chạy trốn.

Thật ra cuối tuần cô không đi hẹn hò thật.

Sáng hôm đó, Cao Yến ở nhà cô ăn sáng xong thì có việc nên không nán lại bao lâu đã phải đi.

Cuối tuần này của cô cũng giống hệt những cuối tuần rảnh rỗi hiếm hoi khác: Quét tước nhà cửa, quẹt thẻ phòng tập thể hình, đi siêu thị mua vật dụng hàng ngày và trái cây, đọc sách, v.v…

Nếu có gì khác trước thì chắc là Cao Yến năng nhắn tin hơn một chút.

Hôm ấy sau khi rời khỏi nhà cô, Cao Yến đột nhiên nhắn tin báo đã về đến nhà, rồi chiều đó còn gửi mấy video cho cô bảo đang đi câu với mấy sếp già.

Anh than mình phải ngồi không cả buổi trưa.

Dư Hoan thấy anh đang chán thật, cũng biết anh không tiện đi khỏi đó bèn tán gẫu với anh qua Wechat.

Sau đó, trong hai ngày nay, bọn họ nhắn tin rất nhiều.

Rõ ràng thế cơ à?

Sau khi Dư Hoan bê cà phê về văn phòng thì không kìm được mà bật camera trước của điện thoại lên xem.

Thẩm Dật Lâm gõ cửa bước vào, thấy vậy thì hỏi:

– Luật sư Dư, chị cũng nổi mụn à?

Dư Hoan vội bỏ điện thoại xuống, hồi lâu mới phản ứng lại chữ “cũng” kia, bèn nhìn chằm chằm Thẩm Dật Lâm hỏi,

– Em nổi mụn à?

– Dạ. 

Thẩm Dật Lâm gật đầu, nói:

– Hôm đó uống rượu về là hôm sau trán em nổi ngay một cục mụn.

– Một cục bự chà bá lửa luôn.

Cậu ta nói xong thì vén tóc mái lên cho Dư Hoan xem, sực nhớ ra một chuyện bèn hỏi:

– Đúng rồi, hôm đó cậu em có đưa chị về nhà không ạ?

– … 

Dư Hoan đáp:

– Có.

– Thế thì tốt rồi. 

Thẩm Dật Lâm phàn nàn:

– Nhưng em nhớ rõ là nhà chị gần hơn, đáng lẽ cậu em phải đưa chị về trước mới phải.

– À, bọn chị có chút chuyện cần bàn bạc.

– … À dạ.

Lúc ấy Thẩm Dật Lâm đã xỉn quắc cần câu, đâu nhớ được gì, cứ thế bị Dư Hoan chiếu lệ cho qua chuyện.

Thẩm Dật Lâm tới tìm Dư Hoan để cô sắp xếp nhiệm vụ tuần này cho cậu ta.

Dư Hoan in bản kế hoạch làm việc một tuần ra, sau khi sắp xếp xong xuôi thì nói:

– Thứ Tư chị phải đi công tác một chuyến, chắc cuối tuần mới về đến nơi. Trong mấy ngày chị không ở đây, nếu em có thắc mắc gì thì cứ hỏi luật sư khác, còn thấy rảnh quá thì có thể tìm Rhys bảo anh ấy giao chút việc cho em làm.

– Chị phải đi công tác ạ? 

Thẩm Dật Lâm thò đầu nhìn vào màn hình máy tính trước mặt Dư Hoan, hỏi:

– Sao lại phải đi công tác?

– Đơn vị mà công ty mình nhận tư vấn pháp lý lâu năm có một dự án đàm phán cần bên mình hỗ trợ. 

Dư Hoan giải thích vắn tắt tình hình.

Thẩm Dật Lâm nghe xong lấy làm khó hiểu:

– Rõ ràng phía bên kia đã vi phạm hợp đồng. Nếu bọn họ phá vỡ hợp đồng thì đòi tiền vi phạm hợp đồng là được rồi mà? Sao còn phải đàm phán làm gì?

– Nhưng năm sau dự án kinh doanh của họ sẽ được đưa vào sản xuất, dù có thắng kiện thì cũng bị trì hoãn thời gian. Nếu không thể đưa vào sản xuất, công việc xúc tiến đầu tư của họ sẽ đổ sông đổ bể.

Dư Hoan giải thích:

– Một khi dự án đổ bể thì còn chịu tổn thất lớn hơn khoản tiền bồi thường có thể nhận được từ vụ kiện kia nhiều.

– À. 

Thẩm Dật Lâm hiểu ra, hỏi:

– Vậy em có thể tham gia không ạ?

– … 

Dư Hoan nghẹn lời.

– Nếu em có thể hoàn thành tất cả công việc chị giao vào thứ Ba thì chị dẫn em đi công tác nhé. 

Thẩm Dật Lâm năn nỉ:

– Lúc bọn chị mở cuộc họp đàm phán, em chỉ yên lặng đứng bên cạnh thôi, em hứa sẽ không gây phiền phức gì đâu.

Cậu ta nói xong, ngoảnh lại nhìn cô với ánh mắt trông mong.

– Ừm… 

Dư Hoan hỏi:

– Em muốn đi lắm à?

– Vâng ạ.

– Thôi được, để chị hỏi Fred xem.

Không phải là chưa có tiền lệ thực tập sinh đi công tác cùng, có điều phải báo cho Fred một tiếng.

Ngoài Fred thì còn một người khác nữa…

– Thứ Tư em phải tới nơi khác công tác, Dật Lâm bảo muốn đi theo em… 

Tối đến, Dư Hoan báo cho Cao Yến biết chuyện này.

– Em đừng nhắc tên gã khác vào những lúc thế này được không? 

Cao Yến đang nằm trên người cô ra sức “cấy cày”, nghe vậy thì không kìm được mà thúc mạnh.

– Á… 

Dư Hoan bị anh thúc cho một cái, lập tức túm chặt drap giường bên dưới.

Cô cũng nhận ra đây không phải lúc thích hợp để trò chuyện, bèn xoay đầu ưm a mấy tiếng cầu anh tha cho.

Giọng cô bình thường lành lạnh, nhưng lúc ngâm nga trên giường lại khác hẳn.

Bấy giờ Cao Yến mới thong thả đưa đẩy.

– Em bảo em muốn dẫn Dật Lâm tới nơi khác công tác à? 

Sau khi xong việc, Cao Yến hỏi lại Dư Hoan.

– Ừm, tầm ba ngày. 

Dư Hoan thuật lại ngắn gọn sự việc.

– Nó đòi đi à? 

Cao Yến hỏi:

– Có phải em chiều nó quá rồi không?

– Có à? 

Dư Hoan hỏi.

Cô không khỏi nhớ lại ánh mắt của Thẩm Dật Lâm.

Chẳng hiểu sao mà mỗi lần cậu ta dùng cặp mắt rưng rưng chất chứa hy vọng ấy nhìn cô thì cô không sao thốt ra câu chối từ được.

Dư Hoan và Thẩm Dật Lâm khởi hành vào chiều thứ Tư, chưa đến hai tiếng sau, máy bay đã hạ cánh xuống điểm đến.

Hai người tới khách sạn đã đặt trước, còn một lúc nữa mới tới giờ hẹn dùng bữa với đối tác.

Khách sạn mà khách hàng sắp xếp cho bọn cô là khách sạn phong cách Trung Hoa truyền thống, có thiết kế rất đặc sắc, bất kể là giếng trời hứng sáng tự nhiên hay cây xanh hồ sen đều mang đậm phong cách sân vườn.

Dư Hoan không kìm được mà chụp mấy tấm ảnh, định gửi cho Cao Yến song lại do dự.

Đúng lúc này, anh nhắn tin hỏi: “Tới nơi chưa?”

“Tới rồi.”

Dư Hoan nhắn lại ngay tức khắc, tiện thể gửi luôn mấy bức ảnh sang cho em.

“Em cũng thích phong cách này à?”

Bên kia trả lời rất nhanh: “Lần sau được nghỉ, mình tới Aman nhé.”

Aman? Ý anh là khu nghỉ dưỡng được ví như Hermes ngành nhà hàng khách sạn ấy à?

“Ừm”, Dư Hoan hồi đáp.

Rõ ràng mới đến nơi mà cô đã ngóng trông ngày về. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.