Chệch Hướng - Đường Quả Tuyết Sơn

Chương 35



Sao cô lại viết thư tình cho anh?

Bọn họ nào đã nói được bao câu với nhau đâu.

Nhưng nếu cô “Thấy trang tuấn tú dụ lòng ngẩn ngơ” như đám con gái khác thì sao?

Sau chuyện hôm mưa ấy, khi họ gặp nhau ở vài chốn công cộng, anh rõ ràng nhận ra ánh mắt cô cố ý vô tình lướt qua anh.

Chẳng lẽ cô thích anh thật?

Năm ấy, Cao Yến học lớp Mười Một, Nghiêm Dụ Hoa vừa được chẩn đoán chính xác mắc bệnh ung thư, chuyện làm ăn trong nhà đành phải trông cậy hết vào Cao Trình. Hai vợ chồng Cao Lam vốn định đợi Cao Yến thi đậu Đại học sẽ ra nước ngoài cũng đành phải gác lại kế hoạch di dân.

Hai gia đình đều nảy sinh mâu thuẫn.

Cuộc sống gà bay chó sủa như vậy khiến Cao Yến không hề có tâm tình nghĩ đến chuyện yêu đương.

Nhưng nếu người ấy là Dư Hoan thì dẫu có từ chối anh cũng sẽ tìm cách uyển chuyển hoà nhã nhất.

Cao Yến nghĩ vậy, song khi tới chỗ hẹn ghi trong thư thì lại thấy cô bạn mới chuyển trường.

– Thư tình do cậu viết à? 

Cao Yến vừa thở phào nhẹ nhõm, lại vừa thấy mất mát khó tả.

– … Phải. 

Cô nàng kia hơi chột dạ xác nhận.

– Thế à? 

Cậu đầu tư thật đấy. Anh nói, sau đó khen không dứt lời.

Cô ta càng ngày càng ngượng, cuối cùng khai thật:

– Mình nhờ người khác viết thay đấy.

– Nhưng tấm lòng là thật. 

Cô ta nhấn mạnh, cẩn thận để ý vẻ mặt của anh, hỏi:

– Đừng nói là vì thấy thư tình hay nên cậu mới gặp mình nhé?

– Nếu mình nói là phải thì sao?

– Hơ… 

Cô ta thoáng ngớ người, mãi sau mới thở dài bảo:

– Thế cậu mời mình ăn một bữa đi, mình sẽ nói cậu nghe rốt cuộc là ai viết.

Tuy cô gái kia thuê người viết hộ nhưng được cái rất thẳng thắn thành khẩn.

Cao Yến bèn đồng ý.

Vì chuyện mời cô gái ấy đi ăn mà số thư tình Cao Yến nhận được càng lúc càng nhiều.

Có vẻ như mọi người đều ôm hy vọng là: Dù không tán đổ anh thì được đi ăn với anh một bữa cũng lời to.

Dạo ấy, dù Cao Yến không mở hòm thư, không dọn hộc bàn, lờ tịt mớ thư ấy đi thì cũng có người cố ý chặn đường anh để đưa thư tình hoặc tỏ tình ngay tại chỗ, thậm chí còn có người gửi thư đến nhà anh…

Dần dà Cao Yến cũng cảm thấy phiền.

– Nếu cậu không chịu nổi nữa thì mình bày cậu hai cách: Một là cậu chọn đại một cô nàng tỏ tình với cậu rồi chửi cô ta xối xả vào để giết gà dọa khỉ, hai là cậu chọn một trong số con gái tỏ tình với cậu làm bạn gái, để cô ta làm bia đỡ đạn cho cậu. 

Bạn anh thấy thì bèn khuyên càn.

Cao Yến không nghe theo.

Tuy anh thấy mình chả cao thượng gì, nhưng anh sẽ chẳng đời nào làm những chuyện như chà đạp tấm lòng người khác hoặc lợi dụng người ta.

Mãi đến khi Lâm Tô lấy lòng anh…

Lâm Tô học cùng lớp với Dư Hoan sau khi phân ban, cũng là bạn của Dư Hoan.

Mới đầu Cao Yến để ý đến Lâm Tô đơn thuần là vì tò mò, anh thắc mắc một người lúc nào cũng cô độc như Dư Hoan rốt cuộc sẽ chơi với kiểu người như thế nào.

Sau khi quan sát một thời gian, anh mới phát hiện hoá ra Lâm Tô chủ động kết bạn với Dư Hoan.

Khác hẳn với Dư Hoan, Lâm Tô là một cô nàng biết cách đối nhân xử thế, vô cùng cởi mở hoạt bát.

Cô ta cao ráo trắng trẻo, mặt mũi theo anh cùng lắm chỉ tính là thanh tú, nhưng vì biết cách chải chuốt, ăn nói ngọt ngào nũng nịu nên cũng có không ít cậu chàng cùng khối theo đuổi.

Tuy hơi thảo mai, nhưng nếu Dư Hoan có một người bạn có tính cách bổ sung cho cô cũng không phải là chuyện xấu.

Cao Yến luôn nghĩ như vậy, cho nên một hôm nọ, anh tận mắt trông thấy Lâm Tô vứt đồ ngọt Dư Hoan cho cô ta vào thùng rác.

– Tô Tô, sao cậu lại vứt đồ ăn con nhỏ đó cho cậu thế?

– Chua lè ai mà thèm ăn.

– Cũng đúng, nhưng mình cứ tưởng cậu và con nhỏ đó thân nhau lắm chứ.

– Thân? Mình với nó á? Thôi xin, nó quê một cục, ai thèm thân với nó.

– Thế cậu còn chơi với nó làm gì?

– Nó học giỏi mà, nếu mình không chủ động chèo kéo nó thì đợi nào nó cho mình mượn ghi chép và bắt nó đánh dấu trọng điểm trước kì thi cho mình được.



Lâm Tô không để ý đến Cao Yến, cứ thế vừa kể xấu Dư Hoan không hề kiêng dè, vừa đi ngang qua anh.

Cao Yến nhìn đồ ngọt trong thùng rác, bất giác nhíu mày. Vài hôm sau, lúc anh đánh bóng rổ, khi Lâm Tô cầm chai nước nhìn anh với ánh mắt nóng bỏng, anh đã đi tới trước mặt cô ta hỏi: Có khăn giấy không?

Người ta thường nói đàn ông là phái chủ động, song thật ra phụ nữ cũng có thể trở nên cực kỳ chủ động nếu muốn.

Hôm ấy, anh chỉ trò chuyện đôi ba câu với Lâm Tô mà sau đó cô ta cứ cố tình lượn lờ trước mặt anh mãi, sau vài lần được anh bật đèn xanh bèn chủ động tỏ tình với anh.

Anh đồng ý ngay.

Ngẫm lại thì anh chưa từng đối xử tốt với Lâm Tô.

Lúc bí bách, anh lấy cô ta làm bia đỡ đạn, khi không cần thì chẳng thèm đếm xỉa. Kỳ thực Lâm Tô cũng biết rõ anh không tốt với cô ta, nhưng lòng hư vinh phá bĩnh khiến cô ta cứ thích khoác lác với người khác.

Thậm chí có lần anh còn nghe thấy cô ta bịa đặt cho Dư Hoan nghe rằng anh quan tâm cô ta nhường nào.

– Con nhỏ Dư Hoan đó là bạn em à? Không ngờ em lại có đứa bạn như vậy.

Vì thế, anh cố ý nói.

Anh cố tình dùng giọng điệu rất khoa trương, khiến Lâm Tô cho rằng anh chê Dư Hoan nhà quê, chê Dư Hoan gàn dở lập dị.

Lâm Tô không hề biện giải thay “bạn mình”, vội vàng gạt phăng đi, bảo hai người chỉ học cùng lớp.

Sau đó, chắc cô ta thấy mất mặt nên từ từ lảng tránh Dư Hoan.

Trong ba năm cấp Ba thì có đến một năm rưỡi Lâm Tô là bạn gái của Cao Yến.

Khi tốt nghiệp, Lâm Tô chọn một trường đại học ở tỉnh xa, còn Cao Yến vì bệnh tình mẹ trở nặng mà chọn đại học A ở thành phố kế bên.

Sau khi Lâm Tô biết chuyện đã chạy tới chất vấn anh sao không đăng ký trường đã chọn lúc trước mà cứ khăng khăng đòi yêu xa, rồi lại hỏi anh có biết yêu xa cực lắm không.

Anh tỉnh bơ đáp lại một câu: 

– Thế thì chia tay đi.

Chia tay? Lâm Tô nhìn anh với ánh mắt ngỡ ngàng, anh muốn đá em?

Cho dù hơn một năm qua Lâm Tô chẳng được đối xử tốt, nhưng cô ta lại rất hưởng thụ sự hư vinh và hào quang độc nhất vô nhị nhờ trở thành bạn gái của Cao Yến.

Cô ta hưởng thụ những thứ hư ảo đó, vì thế không kìm được mà đầu tư tình cảm vào anh.

Đột nhiên bị đá khiến cô ta sững sờ.

– Anh cứ đá em thế à? Rốt cuộc anh xem em là gì? 

Cô ta hỏi.

– Tôi xem cô là gì à?

Cao Yến buồn cười nhìn cô ta, hỏi vặn lại: 

– Thế còn đám trai gái đối xử tốt với cô thì sao? Cô xem tấm lòng của họ là gì?

– Anh có ý gì? Trai nào? Anh ghen à?

Rõ ràng cô ta không hiểu lý do từ chối của anh.

Mà Cao Yến cũng chẳng buồn giải thích, vứt phắt ly trà sữa cô ta mua cho anh vào thùng rác bên cạnh hệt như cô ta đã làm khi xưa rồi bỏ đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.