– Em… Em chỉ cảm thấy lúc này không thích hợp lắm.
Dư Hoan giải thích,
– Anh cũng hiểu tính Dật Lâm mà, nếu cậu ấy loan tin cho đồng nghiệp biết… thì không hay lắm.
– Không hay cho anh đấy.
Cô ngẫm lại rồi ngẩng lên bồi thêm, giọng có hơi nhõng nhẽo.
Trước kia vì quan hệ bạn tình mà cô không thể nhõng nhẽo với anh.
Chỉ có lúc ở trên giường, bị anh giày vò tàn nhẫn, cô mới lầm bầm mấy tiếng xin tha, thuận thế túm lấy cánh tay anh, làm bộ vô tình trượt vào lòng bàn tay anh, đợi anh bất giác siết chặt tay cô lúc đưa đẩy là tủi thân than đau với anh.
Nhưng bây giờ không giống thế, giờ họ đã bày tỏ tình cảm với nhau. Khi anh ở đây, cô có thể đường hoàng nhõng nhẽo với anh.
Có một thứ tên là tình yêu đang lên men trong tim Dư Hoan, cô đi tới ôm lấy anh, dán vào lòng anh như em mèo nhỏ, bắt đầu giở mấy trò vặt.
Giật khẽ góc áo anh.
Chưa hết giận à?
Cào nhẹ lòng bàn tay.
Chưa hết giận à?
Cọ gò má vào ngực anh.
Thế vẫn không được?
Vậy đừng trách cô hôn anh.
…
Ngón tay Dư Hoan khẽ chạm vào tay Cao Yến, vuốt ve lòng bàn tay anh rồi từ từ dời xuống, đan tay mình vào mười ngón tay anh. Mặt ngước lên kề cận hơi thở anh, từ từ ghé sát lại, đến khi môi chạm khẽ mới dời đi, rồi lại chạm vào lần nữa.
Cô kiễng chân hôn một cái, rồi ngẩng đầu nhìn anh.
Đôi mắt to của cô nhìn chằm chằm anh không chớp mắt, đôi ngươi sáng ngời như lấp lánh ánh nước.
Là ai dạy cô thế?
Cao Yến cúi đầu xuống nhìn cô, rốt cuộc cũng chịu đặt tay lên eo cô, chuyển từ thế bị động sang chủ động, bắt đầu hôn môi cô lần nữa.
…
Trong phòng chờ lên máy bay, Dư Hoan ngồi sụp xuống sô pha như một con gấu túi, chẳng muốn động đậy gì cả.
Lưng mỏi eo đau, tối qua cô bị vần vò quá tàn nhẫn, sáng lại phải ngồi thẳng lưng cả buổi khiến eo cô suýt thì gãy luôn.
Cô lấy cái gối trên sô pha lót sau lưng.
Thẩm Dật Lâm ngồi cạnh, nhìn vé máy bay thắc mắc:
– Sau lúc tới mình đi khoang phổ thông mà lúc về lại được ngồi hạng thương gia ạ?
Dư Hoan không đáp, nhưng trong đầu từ từ xuất hiện tình hình tối qua.
Ngày hôm qua sau khi Thẩm Dật Lâm đi.
Cô bị Cao Yến kéo lên giường làm một nháy.
Vốn trong phòng tắm cô đã dỗ anh sắp ổn thỏa rồi, ban đầu anh vô cùng dịu dàng.
Nhưng chẳng bao lâu sau, Thẩm Dật Lâm lại tới gõ cửa, hỏi hôm trước cô thắt cà vạt cho cậu ta kiểu gì mà cậu ta lại quên rồi.
…
Sau đó, đến khi khó khăn lắm cô mới khóa cửa đuổi cậu ta đi thì Cao Yến lại nổi cáu lần nữa.
Cứ như cố ý tra tấn cô vậy.
Anh gác chân cô lên vai mình, đổi đủ cách kích thích điểm nhạy cảm của cô, lúc thì đưa đẩy mãnh liệt, lúc thì vào sâu ra cạn, cố ý động chạm vùng nhạy cảm, xấu xa đè nghiến nó, giã đến độ cô chảy nước mắt.
Thế mà anh chẳng những không mềm lòng mà ngược lại còn banh rộng hai chân toan khép lại của cô, bợ năm ngón tay vào mông cô, cắm cây hàng lút cán rồi lại rút hẳn ra. Trong tiếng thở dốc dồn dập của cô, anh sáp tới cắn lỗ tai cô, hỏi cô thích kiểu nào hơn.
– Đều… A… Đều thích.
Cô bị hành đến rũ rượi, đành nức nở trả lời.
Nhưng anh không hài lòng:
– Thích thì sao không kêu thành tiếng?
Dứt lời, anh kê gối dưới eo cô, nâng mông cô lên khiến quá nửa cơ thể cô đều treo trên không, sau đó lại một lần nữa thúc mạnh vào, cố ý tra tấn cô, muốn cô kêu thành tiếng.
Nhưng cách âm của khách sạn này không tốt, trước đó bọn họ làm trong phòng tắm còn đỡ, ngặt nỗi phòng ngủ lại kề sát phòng ngủ của Thẩm Dật Lâm.
Thỉnh thoảng bên kia đánh rơi đồ cô ở bên này còn nghe thấy.
Cô làm sao dám phát ra tiếng.
Cứ ấm ứ rên rỉ đứt quãng mãi trong cổ họng.
Cô đành phải cắn chăn, dùng vách thịt khít khao bên trong hút chặt vật kia của anh, những mong anh mau xuất khí.
Nhưng dù sao cũng là lần thứ ba, trận chiến không tránh khỏi bị kéo dài.
Đến khi kết thúc, Dư Hoan cảm thấy eo mình đã không còn là của mình nữa.
…
– Chắc vé khoang phổ thông bán hết rồi. Cô luồn tay xuống dưới gối nhè nhẹ xoa eo, bịa đại một lý do.
– Thế em phải khai hóa đơn kiểu gì ạ?
Thẩm Dật Lâm nhíu mày rối rắm.
– …
Dư Hoan mệt mỏi nhắm mắt lại, đáp qua loa:
– Điền đại đi.
Dù sao vé máy bay cũng do cậu em mua, anh ấy có thiếu tí tiền ấy đâu.